Dân buôn đồ âm - Quyển 2
Chương 27
Vong hồn lão thái thái đã không có ở đây, vậy sát khí xung thiên là từ đâu tới? Đại thúc nói dối lão thái thái báo mộng, bảo tôi không cần lo, điều này cũng không hợp lý, ở nông thôn coi trọng nhất là hiếu đạo, hắn không thể từ bỏ cơ hội duy nhất này cứ trơ mắt nhìn vong hồn lão thái thái bị giày vò.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy đại thúc nhất định có vấn đề. Tôi không thể buông tay mặc kệ, dù sao chuyện này có liên quan đến gia gia. Tôi cảm thấy đối phương cường đại như thế, tôi có một mình có lẽ không giải quyết được, cho nên liền gọi điện cho Nhất Sơ, hỏi Nhất Sơ có thể đến hỗ trợ không.
Rất nhanh, điện thoại đã kết nối, tôi còn chưa kịp nói gì, Nhất Sơ đã hỏi “Ngươi đang ở đâu?” – “Trên đường về tiệm đồ cổ.” Tôi vừa mới chuẩn bị mở miệng xin giúp đỡ, Nhất Sơ chợt nói “Ta đang ở trong tiệm của ngươi, ngươi mau trở về đi! Có một số việc cần phải xử lý.” Nói xong, Nhất Sơ vẫn theo thói quen cúp điện thoại luôn.
Còn tôi lại buồn bực không thôi, Nhất Sơ lúc này tới tiệm của tôi làm gì? Hắn nói có chuyện phải xử lý, là chuyện gì đây? Nhất Sơ từ trước đến nay vẫn là “Vô sự bất đăng Tam Bảo Điện” (không có việc thì không lên chùa), lần này Nhất Sơ tới tìm tôi hẳn là vì giải quyết sự tình của gia gia? Tôi càng nghĩ càng thấy có khả năng này, ra đến đường lớn liền gọi taxi về thẳng tiệm đồ cổ.
Trở về tiệm, tôi mới phát hiện không riêng Nhất Sơ, ngay cả Bạch Mi thiền sư cũng đến, hai người đang thưởng trà nói chuyện phiếm. “Nhất Sơ, Bạch Mi thiền sư.” Tôi lập tức tiến lên chào hỏi “Các ngươi tới rất đúng lúc.” – “A di đà phật.” Bạch Mi thiền sư niệm phật hiệu “Trương lão thí chủ ra lệnh một tiếng, bần tăng không không dám đến a.”
Trương lão thí chủ? Là gia gia của tôi? Tôi giật mình, liền vội vàng hỏi. Bạch Mi thiền sư gật đầu “Không sai, chính là gia gia ngươi. Ngươi không cần nhiều lời, chân tướng ta và Sơ Nhất đều đã biết, giờ ngươi đi làm việc ngươi nên làm đi! Ta và Sơ Nhất sẽ hộ tống.”
“Gia gia của ta có phải đã báo mộng cho các ngươi không?” Tôi vui mừng quá đỗi “Ta lần này gặp phải thứ gì vậy? Vì sao ngay cả gia gia cũng không phải là đối thủ của nó, ngược lại còn bị nó chiếm quan tài.” Bạch Mi thiền sư cười nói “Chỉ là một Quỷ Vương mà thôi, yên tâm, không có gì lớn. Từ xưa tà bất thắng chính, vật kia không tạo nên được bao nhiêu sóng gió đâu!”
Mặc dù Bạch Mi thiền sư nói như vậy, nhưng trong lòng tôi rất rõ thiền sư chẳng qua là an ủi tôi mà thôi, bằng không Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ cũng sẽ không liên thủ tương trợ. Nhưng tôi không có thời gian dài dòng, việc cấp bách vẫn là tranh thủ thời gian làm theo lời gia gia nói. Thế là tôi lập tức cùng họ tiến vào gian phòng gia gia ở trước kia.
Gian phòng đó đã bị tôi đổi thành nhà kho. Tôi dọn dẹp bên trong một phen, tìm được vị trí chiếc giường sau đó bắt đầu đào. Nhà tôi lát nền xi măng, cho nên muốn phá vỡ nền xi măng cứng rắn cũng không dễ dàng, tôi đành mượn máy khoan đục phá nền xi măng rồi dùng thuổng sắt đào. Đào đại khái được khoảng ba thước, tôi quả thật phát hiện một thứ.
Đó là một phiến đá đen thật lớn, phiến đá vừa dày vừa nặng, mặt ngoài thô ráp, khảm nạm chi chít các hòn đá nhỏ, mấy hòn đá nhỏ lại xếp thành chữ ‘Trấn’, rất kỳ quái. Gia gia bảo tôi đào phiến đá đen này ra ư? Nó làm được gì? Tôi làm sạch đất dính xung quanh phiến đá, nhẹ nhàng gõ gõ, lại phát hiện phía dưới phiến đá trống rỗng. Mới đầu tôi còn tưởng rằng bên dưới phiến đá ẩn giấu một khoảng trống, liền dùng máy khoan khoan ra.
Không ngờ khoan gần mười mấy centimet, khoan xuyên qua phiến đá vẫn không thấy gì! Ngược lại sau khi rút mũi khoan ra, phiến đá đen đột nhiên bị vỡ ra thành hai, tôi đang giẫm chân ở giữa, chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, cả người nhanh chóng hạ xuống.
Tôi giật nảy mình, lập tức vứt bỏ máy khoan, vội dùng tay bấu víu vào mặt đất, lúc này mới không bị té xuống. Nhưng nửa người dưới lại cảm thấy lạnh buốt, giống như dưới chân giẫm lên một khối hàn băng ngàn năm, lạnh cóng làm hai chân sắp mất đi cảm giác…
Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư lập tức kéo tôi lên, tôi cúi đầu nhìn, phát hiện dưới phiến đá có một cái động sâu, không, đây chắc là một cái giếng cạn. Thì ra tác dụng của phiến đá là để che lại miệng giếng. Nhưng trong nhà tôi sao lại có một cái giếng cạn, mà đáy giếng lại lạnh buốt thấu xương, một tia hàn khí lượn lờ dâng lên, quả thực còn lạnh hơn tủ lạnh.
Tôi cúi xuống dáo dác nhìn quanh, phát hiện miệng giếng sâu không thấy đáy, đen sì một mảnh. Chỉ một lát hàn khí đã làm tôi lạnh thấu tim, tôi sợ hãi mau chóng rụt đầu về. “Đồ vật gia gia bảo ta tìm hẳn là ở dưới giếng.” Tôi chỉ miệng giếng “Chỉ là quá sâu, mà lại băng lãnh dị thường, thật đúng là không dễ tìm a.”
Nhất Sơ như có điều suy nghĩ, nói “Hoàng Đồng, ngươi đi xuống xem thử.” Sau đó bên cạnh tôi chợt có một trận quái phong, chui thẳng vào trong giếng. Tôi không tự chủ được rùng mình một cái, Nhất Sơ mới rồi hạ lệnh cho ai? Chẳng lẽ là Hoàng Mao tiểu đạo đồng mà Nhất Sơ nuôi? Nó luôn đi theo Nhất Sơ mà tôi lại không phát giác được chút nào. Ngẫm lại sợ đến nổi da gà.
Rất nhanh, Nhất Sơ đã nhận được thông tin. Hắn nói phía dưới có một thanh Thiên Niên Hàn Kiếm, toàn thân kết băng, thậm chí đóng băng mạch nước ngầm. Kiếm khí tung hoành, xém làm bị thương Hoàng Đồng. “Một thanh Thiên Niên Hàn Kiếm?” Tôi giật mình, vạn vạn không ngờ cái tiệm nát này khắp nơi đều là bảo vật… Cho dù là dưới một cái giếng cạn cũng có một thanh Thiên Niên Hàn Kiếm.
Nhưng làm thế nào để lấy thanh hàn kiếm ra? Đây lại là vấn đề khó khăn nhất. Cuối cùng tôi nghĩ tới đội phòng cháy chữa cháy, người chưa qua huấn luyện chuyên nghiệp như chúng tôi đi xuống chỉ có chết ngạt, chẳng bằng mời đội phòng cháy chữa cháy xuống lấy bảo kiếm.
Nhưng nếu nói rõ chân tướng, bọn họ hẳn là sẽ không chịu đi. Hết cách, tôi đành ném vào đó một cái nhẫn vàng, nói là chiếc nhẫn giá trị trăm vạn tệ rơi vào trong giếng, mời đội phòng cháy đến. Họ có trang bị chuyên nghiệp, đầu tiên là thả xuống một camera hoạt động dưới nước, qua đó thấy được tình hình trong giếng.
Trên màn hình, tôi đã thấy thanh Thiên Niên Hàn Kiếm! Thiên Niên Hàn Kiếm màu đen, thân tỏa hắc quang. Kiếm bị đông cứng dưới lớp băng, lớp băng không ngừng toát ra hàn khí nồng đậm, xông thẳng lên miệng giếng. Mà cái nhẫn vàng lại nằm cạnh Thiên Niên Hàn Kiếm, một lát sau đã bị đông lại hơn phân nửa.
Tôi lập tức nói “Khó trách tìm không thấy thanh kiếm nghệ thuật gia gia cất giữ, thì ra là giấu trong giếng. Các huynh đệ, giúp ta mang lên hết một lượt đi, cảm ơn.” Nói rồi tôi lấy hai ngàn tệ cho viên chỉ huy “Các huynh đệ đều vất vả, mời các huynh đệ uống chút rượu!” Viên chỉ huy không chút do dự thu nhận, nói yên tâm đi, đừng nói một thanh kiếm, dù là mười thanh cũng mang lên được.
Rất nhanh, Thiên Niên Hàn Kiếm đã được mang lên, vừa lên đến, hàn khí thấu xương trong nháy mắt đã lan tràn, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên hạ thấp mười mấy độ. Trên găng tay của nhân viên chữa cháy gần thanh kiếm nhất đã nổi một tầng sương. “Lão bản, mùa hè này ngươi có thể tiết kiệm rất nhiều tiền điện a, cái đồ chơi này hoàn toàn có thể dùng làm điều hòa không khí.” Nhân viên chữa cháy đó cười nói. Tôi lúng túng cười nói “Có thể là do nhiệt độ dưới giếng quá thấp a?”
Sau khi đuổi nhân viên chữa cháy về hết, tôi liền đánh giá thanh kiếm một phen. Hình dáng cổ xưa, toàn thân đen nhánh, trên chuôi kiếm còn điểm xuyết một đồng tiền, là đồng tiền rất phổ thông, đã biến thành màu xanh, chữ viết trên đó đã không thấy rõ nữa. Tôi đưa tay sờ một cái cảm thấy lạnh buốt thấu xương, tựa hồ so với băng còn lạnh hơn. Đây hẳn cũng là một kiện âm vật ghê gớm, xung quanh âm khí nồng đậm tràn ngập, khiến người ta nhìn mà phát khiếp! E là chỉ có bậc đế vương, danh tướng mới xứng với thanh hàn kiếm này.
Tôi lập tức hỏi Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư có biết thanh cổ kiếm này không? Bạch Mi thiền sư từ trên xuống dưới đánh giá một phen, cuối cùng cầm trong tay phỏng đoán, nói “Từ đặc điểm hình dáng, hẳn là Hán triều văn vật. Còn chủ nhân là ai lại không dễ đoán. Nhưng kiếm khí tung hoành, nếu không áp chế e là sẽ sinh ra mầm họa, tốt nhất vẫn là nên cẩn thận che giấu.”
Tôi tự biết hiện giờ không có bản lĩnh hàng phục Thiên Niên Hàn Kiếm, cho nên năn nỉ Bạch Mi thiền sư sau khi chuyện lần này kết thúc sẽ đưa nó vào Đại Bi Tự, dùng Đại Bi Tự Phật pháp để trấn áp. Bạch Mi thiền sư gật đầu đồng ý. Sau đó chúng tôi liền hoả tốc quay lại thôn trang.
Từ xa tôi đã phát hiện một đám mây đen trên bầu trời. Toàn thôn cũng bắt đầu nổi sương mù, tuy sương mù không lớn, nhưng lại hợp thành hình những gương mặt, làm cho lòng người run sợ. Cái này rõ ràng là điềm đại hung a. Ngay cả Nhất Sơ khi ngẩng đầu nhìn mây đen, cũng không khỏi cảm khái một câu “Tới vẫn có chút muộn!”