Dân buôn đồ âm - Quyển 2
Chương 294
Tôi vừa nghe Lâm Hạ mất tích, lập tức nhớ tới thân ảnh nhìn thấy lúc buổi sáng, trong lòng có một dự cảm bất tường, vội vàng hỏi Lâm Hạ mất tích lúc nào? Lâm Thu Sinh ấp úng, nói trong điện thoại không nói rõ được, hỏi tôi hiện giờ có thể tới nhà hắn không. Tôi đương nhiên là có thể, vì không để hắn biết tôi theo dõi Tiểu Triệu nên tôi cố ý hỏi địa chỉ. Cúp máy xong tôi liền chuẩn bị một ba lô đầy pháp khí mang theo. Lý mặt rỗ thấy thế cũng muốn đi cùng, tôi nói mình chỉ đi trước xem thử tình huống, bảo hắn ở lại chăm sóc Như Tuyết thuận tiện trông tiệm luôn.
Khi tôi đến thì Tiểu Triệu đang đứng ở cửa tiểu khu chờ tôi, vừa thấy tôi đến, cô ta vô cùng kích động đi lên đón, sau đó chúng tôi vào thang máy tới tầng 14. Lúc này mới qua một đêm, tôi phát hiện ra Lâm Thu Sinh khí sắc ngày càng kém, nhìn dáng vẻ giống như người bị ung thư thời kỳ cuối. Nhìn thấy tôi thì hắn lập tức ảo não nói không nên giấu giếm chân tướng với tôi. Tôi cười nhạt, hỏi hắn có phải đã mất vị giác hay không?
Hắn kinh ngạc nhìn tôi nói:
“Làm sao ngươi biết được?”
Không chờ tôi trả lời, hắn đã tự giễu:
“Ngươi biết cũng không lạ, trên mạng ồn ào như vậy, tùy tiện search Baidu sẽ ra mấy ngàn kết quả…”
Tôi không nói tiếp về đề tài này, mà trực tiếp hỏi hắn về chuyện Lâm Hạ mất tích. Lâm Thu Sinh thở dài nói:
“Khẳng định là vì thứ đó con trai ta mới mất tích!”
Sau đó Lâm Thu Sinh nói với tôi, lúc trước hắn mua được một đoạn xương ngón tay út, có được nó rồi hắn phát hiện không chỉ đã khôi phục vị giác, mà khả năng thưởng thức món ăn cũng được nâng cao thêm một bước.
Nhưng khuyết điểm duy nhất của hắn chính là không khống chế được bản thân, luôn luôn muốn ăn uống. Vì sự nghiệp, hắn đã không nói với tôi chuyện này, ai ngờ Lâm Hạ đã cầm theo đoạn xương ngón tay đó rồi mất tích, hắn lo lắng Lâm Hạ bị đoạn xương đó ảnh hưởng mà không ngừng ăn uống, cho nên muốn tôi nhanh chóng đi tìm Lâm Hạ. Nghĩ đến việc buổi sáng tôi còn gọi điện thoại cho Lâm Hạ, tôi liền hỏi Lâm Thu Sinh đã gọi điện cho Lâm Hạ chưa?
Lâm Thu Sinh có chút xấu hổ, cuối cùng nói Lâm Hạ đã từng liên lạc với hắn, hơn nữa còn khuyên hắn phối hợp với tôi giải quyết chuyện này, bằng không sẽ bỏ nhà đi không nhận hắn làm cha nữa. Tôi nghe xong trong lòng lập tức vui vẻ, khó trách Lâm Thu Sinh đột nhiên đã nghĩ thông suốt, thì ra là do con trai bức ép. Tôi lập tức gọi điện cho Lâm Hạ, nói cha hắn đã toàn bộ nói sự tình cho tôi biết, bảo hắn mau chóng về nhà.
“Đại sư cứu ta, ta ở công viên trong tiểu khu…”
Trong điện thoại, Lâm Hạ vừa nấc vừa nói.
Tôi lập tức nhảy dựng lên nhìn ra bên ngoài, Lâm Thu Sinh và Tiểu Triệu cũng vội vàng theo sau. Sau khi xuống lầu tôi mới có chút xấu hổ nhớ ra tôi không biết công viên ở đâu trong tiểu khu, đành phải hỏi Lâm Thu Sinh. Hắn nghe xong lập tức dẫn đường cho tôi, vài phút sau chúng tôi tìm thấy Lâm Hạ bụng no căng đến sắp vỡ ngồi trên ghế đá. Trên ghế đầy chocolate, khoai sấy, coca, mì ăn liền… Dưới ghế đá chất đầy vỏ túi trống rỗng, khó có thể tưởng tượng làm thế nào mà hắn ăn hết được từng đó đồ ăn.
Nhìn thấy chúng tôi, hắn vừa nức nở cầu cứu, vừa tiếp tục nhét khoai sấy vào trong miệng. Tôi xông tới vỗ vào trán hắn một cái, hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Trán là Thiên Cung vị, đại diện cho khí vận, khi vỗ lên trán có thể gọi ra khí vận của một người, tạm thời ngăn chặn tà khí! Nhưng cách này không thể dùng nhiều, bởi vì khí vận của một người là hữu hạn, cho nên thường xuyên làm như vậy sẽ khiến vận khí càng ngày càng kém. Lâm Thu Sinh bế Lâm Hạ lên chạy tới bệnh viện, nhìn thấy con trai căng phồng bụng, hai mắt hắn đã đỏ lên!
Tôi cũng không ngờ Lâm Hạ sẽ dùng cách này để ép Lâm Thu Sinh, trong lòng có chút kính nể, nhưng nhìn thấy bụng hắn còn căng hơn cả quả bóng mà trong lòng tôi cũng không khỏi khó chịu, nếu sáng nay tôi cẩn thận tìm hắn, nói không chừng hắn sẽ không xảy ra chuyện. Vào bệnh viện lại là một màn rửa ruột mất cả nửa ngày, Lâm Hạ rốt cuộc đã tỉnh lại, trải qua một phen như vậy sắc mặt hắn đã trở nên trắng bệch. Dù vậy, hắn nằm trên giường vẫn không quên cầu xin tôi nhất định phải cứu cha hắn.
Lúc này tôi nhớ tới lời Lâm Thu Sinh nói đoạn xương ngón tay kia hẳn là vẫn nằm trên người Lâm Hạ, tôi bảo Lâm Hạ lấy đoạn xương đó ra cho tôi xem, kết quả hắn sờ túi lại phát hiện đoạn xương đó đã biến mất! Tôi có chút tức giận hỏi Lâm Hạ:
“Hôm qua lấy được đoạn xương đó sao không lập tức đưa cho ta? Hiện giờ để xảy ra một đống việc như vậy.”
Lâm Hạ bị tôi mắng nên sắc mặt đỏ bừng, vội giải thích hắn kỳ thật là muốn đưa cho tôi, chỉ là không biết vì sao không thể khống chế được mà lao vào siêu thị, sau đó liền mua một đống đồ ăn ra công viên ngồi ăn một ngày một đêm…
Xem ra không thể trách Lâm Hạ, hắn đã bị đoạn xương đó khống chế, nhìn Lâm Hạ tự trách, tôi an ủi vài câu rồi bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tôi ra khỏi phòng bệnh. Vừa ra khỏi đó tôi liền cảm thấy không đúng, như thế nào mà bên ngoài phòng bệnh lại ấm hơn trong phòng? Tôi lại đi vào phòng bệnh, quả nhiên phát hiện trong phòng âm trầm lạnh lẽo, vừa rồi không cảm thấy gì là vì âm khí ở bệnh viện nhiều hơn nơi khác, hiện giờ xem ra thứ đó hẳn là vẫn ở trong này.
Lâm Hạ thấy tôi trở lại thì hỏi tôi làm sao vậy? Tôi ra hiệu bảo hắn đừng nói gì, lấy ra la bàn bắt đầu tìm kiếm. Kim la bàn kịch liệt rung lên vài giây rồi dừng lại, tôi ngẩng đầu thì thấy kim la bàn chỉ về phía giường bệnh của Lâm Hạ. Tôi mấp máy môi dùng khẩu hình bảo Lâm Hạ xuống giường, hắn vừa ra khỏi tôi lập tức rút Thiên Lang Tiên vụt lên giường một roi. Trên giường vang lên một tiếng thét chói tai, tiếp đó cái chăn nhô lên, một đoạn xương ngón tay xé rách chăn từ bên trong bay ra muốn chạy trốn.
Tôi cất bước đuổi theo, chỉ thấy nó chọn nơi âm u mà chạy, tốc độ rất nhanh. Hiện giờ là ban ngày tôi không thể thỉnh âm linh tới cõng, chỉ có thể dùng hai chân ra sức đuổi theo. Đuổi một đoạn, nó đột nhiên đổi hướng vào một ngã rẽ, tôi chạy theo vừa rẽ đã thấy nó bay tới dưới lầu. Lúc này tôi phát hiện ra một vấn đề: Tuy rằng nó bay rất nhanh nhưng vẫn không bứt tốc bỏ xa tôi, dường như cố tình giữ khoảng cách với tôi vậy. Nghĩ đến đây tôi đột nhiên cả kinh, nghĩ thầm thứ này sẽ không lập cạm bẫy chờ tôi nhảy vào chứ?
Nhưng tới nước này rồi cũng không nghĩ nhiều được nữa, thật vất vả mới có thể bức nó hiện thân, cũng không thể để nó cứ thế chạy mất. Ý tưởng này vừa xuất hiện, tôi phát hiện âm khí chung quanh đột nhiên tăng mạnh. Tôi mau chóng dừng lại mới phát hiện mình trong bất tri bất giác đã đuổi tới nhà xác bệnh viện! Nhà xác một năm bốn mùa không hề thấy ánh mặt trời, bên trong lại toàn là người chết, là nơi âm khí nặng nhất trong bệnh viện. Người thường tới nơi này phải mang theo những thứ có nhiều dương khí, khi trở về ra đến cửa phải phủi đi tro bụi trên người, lại dùng nước ấm tắm rửa, nếu không sẽ chọc vào mấy thứ dơ bẩn.
Tôi đối đầu với đoạn xương ngón tay lơ lửng giữa không trung, tùy thời chuẩn bị công kích! Không ngờ nó lại quơ trái quơ phải, đột nhiên tăng tốc bay qua đỉnh đầu tôi, tôi vừa định xoay người đuổi theo thì ánh đèn trong nhà xác lập tức tối sầm. Không có ánh đèn, âm khí tựa hồ càng nặng hơn, xuyên qua quần áo mà xâm nhập vào lỗ chân lông, tôi không khỏi rùng mình. Nắm Thiên Lang Tiên thật chặt tôi cẩn thận lui lại, lúc này lại thấy rất nhiều đôi mắt tỏa ra lục quang nhìn chằm chằm vào tôi trong bóng đêm. Mẹ nó, lần này chơi lớn rồi!
Lòng tôi nhảy lên, thu hồi Thiên Lang Tiên sau đó cầm Âm Dương Tán trong tay. Trong bóng đêm từng con quỷ chậm rãi lại gần tôi, nhìn có vẻ là muốn vây quanh tôi. Tôi cầm Âm Dương Tán đâm vào mấy con quỷ đến gần, vừa tiếp xúc với Âm Dương Tán chúng liền kêu thảm rồi hóa thành tro bụi. Quỷ hồn ở đây không khó đối phó, nhưng chúng có số lượng quá nhiều, cứ như vậy thì sớm muộn tinh lực của tôi cũng sẽ hao hết, sau đó bị chúng quỷ vây công thì chỉ có chết, cho nên nhất định phải tốc chiến tốc thắng!
Tôi hít sâu một hơi, bỗng nhiên vung Âm Dương Tán thật nhanh, trong khoảnh khắc một đám quỷ hồn ở gần tôi đã hóa thành tro, tôi thừa dịp này nhanh chóng lấy trong ba lô ra Già Dương Phù dán lên người. Đám quỷ này dựa vào dương khí mà công kích, tôi che đi dương khí trên người thì chúng cũng không nhận ra vị trí của tôi. Mất đi mục tiêu bọn chúng lập tức đình chỉ công kích, ánh mắt dại ra tìm kiếm khắp nơi trong nhà xác. Tôi nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận tránh khỏi các quỷ hồn, đi tới cửa của nhà xác.
Tuy rằng có lúc không cẩn thận đụng phải mấy con tiểu quỷ, nhưng có Âm Dương Tán, cuối cùng tôi vẫn hữu kinh vô hiểm đi ra, tôi lau mồ hôi chảy đầy đầu, tâm trạng nặng nề rốt cuộc đã được thả lỏng. Trì hoãn một hồi như vậy, đoạn xương ngón tay đã sớm chạy mất không thấy bóng dáng, tôi thu Âm Dương Tán lại rồi trở về phòng bệnh của Lâm Hạ. Lâm Hạ thấy tôi trở về thì chờ mong hỏi tôi thế nào rồi? Tôi lắc đầu nói đoạn xương này không đơn giản, tôi thiếu chút nữa đã mắc mưu của nó.
Lúc này Lâm Thu Sinh từ bên ngoài đi vào, vừa thấy tôi thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy tôi cảm thấy kỳ quái thì Lâm Hạ nói cha hắn sợ tôi xảy ra chuyện, cho nên mới đi ra ngoài tìm tôi. Tôi dựa vào ghế nghỉ ngơi một hồi, hỏi Lâm Thu Sinh rốt cuộc là từ đâu mà có được thứ đồ chơi âm tà như vậy? Nếu không có người trong nghề giới thiệu thì người bình thường rất khó mà có được âm vật.