Dân buôn đồ âm - Quyển 2
Chương 30
Ầm! Tiếng kim loại va chạm âm vang, vang vọng đất trời. Nơi tim của đại thúc chỉ bị Thiên Niên Hàn Kiếm đâm lõm xuống một chút, cũng không tạo thành tổn thương lớn. Tôi hít sâu một hơi, Kim Lũ Ngọc Y quả thật quá lợi hại, một kiếm vừa rồi chỉ sợ đâm xuyên được cả sắt thép kiên cố. Vậy mà Kim Lũ Ngọc Y mỏng manh lại không tạo ra được tổn thương gì.
Kinh lôi không ngừng nện xuống, thôn trang dấy lên lửa cháy rừng rực, cho dù mưa to như hạt đậu cũng không thể dập tắt lửa. Trong thôn, tiếng người hét thảm, tiếng động vật kinh sợ kêu la, tiếng quỷ khóc sói tru trên mặt hồ liên tiếp không ngừng như địa ngục nhân gian.
Tình cảnh này kích thích đại thúc, làm hắn hưng phấn, chủ động công kích “Đều phải chết, ta muốn báo thù, ta tự tay báo thù, ha ha, các ngươi đều phải chết, đều phải chết.” Hắn đã hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma, hiện giờ trong cặp mắt của hắn chỉ có giết chóc. Giết đến thoải mái lâm ly, giết đến hôn thiên ám địa…
Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ lại có chút không trụ được, mà tôi thì hoàn toàn không thể xen tay vào… Đại thúc thân hình biến hóa quá nhanh, tôi căn bản là không có cách khóa chặt hắn. Ngược lại sóng công kích của hắn bắn tới, tôi chỉ có thể tránh né, sau đó thừa cơ đánh lén một chút.
Song hồn nhân quả thật lợi hại, Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ cuối cùng bị đại thúc đánh cho liên tiếp rút lui, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, hai người không hẹn mà cùng phun một ngụm máu tươi. “Ha ha.” Đại thúc cười to “Các ngươi quá yếu. Mấy chục năm qua, chỉ cần có thời gian ta đều tu luyện, các ngươi biết ta rốt cuộc đã sống qua mấy chục năm như thế nào sao? Ha ha. Đánh cho ta!”
Đại thúc bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, hai tay cao cao giơ lên, một đạo sấm sét trong nháy mắt giáng xuống, đánh lên người hắn. Đại thúc bị kinh lôi đánh trúng, khắp cả người điện quang tóe lửa, hắn đau thét lên, quỳ một chân trên đất, nhưng rất nhanh đã đứng lên.
“Thiện tai thiện tai.” Bạch Mi thiền sư thở dài “Vậy mà lại dùng thiên kiếp luyện chế song hồn, gia hỏa này rốt cuộc mạnh cỡ nào a.” Nhất Sơ cũng tuyệt vọng “Quá mạnh, sợ là không ngăn cản nổi.” Tôi lại nói “Chưa hẳn!” – “Là ý gì?” Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ lập tức nhìn tôi.
Tôi cười cười, tay nắm lấy Thiên Niên Hàn Kiếm “Nếu là Thiên Niên Hàn Kiếm tích súc sức mạnh thiên kiếp, có thể đối phó với hắn hay không?” Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ nhìn nhau, còn tôi thì giơ Thiên Niên Hàn Kiếm lên cao “Lôi dẫn.” Lập tức, một đạo kinh lôi cực lớn từ trên trời giáng xuống, đánh lên thân Thiên Niên Hàn Kiếm.
Mà tôi biết nhục thân mình không thể chống lại thiên kiếp, cho nên sau khi dùng Thiên Niên Hàn Kiếm dẫn kinh lôi tới liền ngay tại chỗ lăn mình một cái, rời khỏi phạm vi thiên kiếp. Mà Thiên Niên Hàn Kiếm, cũng đã hấp thụ kinh lôi, lơ lửng giữa không trung, toàn thân phóng điện, tựa hồ hơi mờ ảo.
“Hay cho Dẫn Lôi Thuật!” Bạch Mi thiền sư vui mừng nở nụ cười “Tiểu tử ngươi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng ư?” Tôi cười cười “Gia gia vừa mới nói cho ta biết.” Vừa dứt lời, trong Thiên Niên Hàn Kiếm chậm rãi phiêu phù ra một đạo bóng đen. Bóng đên lơ lửng giữa không trung, cầm Thiên Niên Hàn Kiếm, lù lù thẳng tắp, sát khí xung thiên chấn nhiếp toàn trường.
“Vẫn chấp mê bất ngộ như vậy.” Bóng đen vừa mở miệng, phát ra thanh âm u linh. Thanh âm vang trời dậy đất, đem tiếng sấm sét ép xuống. Nghe được thanh âm hùng hậu này, đại thúc nhịn không được toàn thân run run một chút, nơm nớp lo sợ nhìn bóng đen.
Khi đại thúc trông rõ bóng đen lơ lửng giữa không trung, gương mặt bắt đầu vặn vẹo “Ngàn năm đã qua, ngươi vẫn bướng bỉnh như vậy. Vậy thì được, hôm nay ngươi và ta kết thúc đi!” Nói xong, đại thúc hung mãnh phóng tới Thiên Niên Hàn Kiếm. Đang cầm trong tay Thiên Niên Hàn Kiếm, bóng đen hừ lạnh một tiếng “Không tự lượng sức mình.” Nói rồi cũng xông tới, hai người rất nhanh đã quấn lấy nhau, nhất thời cát bay đá chạy, điện quang hỏa thạch lóe lên không ngừng.
Tôi trợn mắt hốc mồm, hai vị này quá lợi hại, so với bất luận bộ phim chưởng nào cũng lợi hại hơn. Thiên Lôi vẫn cuồn cuộn giáng xuống, thôn trang sớm đã biến thành biển lửa, cũng không biết Lý mặt rỗ rốt cuộc có kịp dẫn thôn dân đi hay không. Hai đấu thủ có thực lực cách xa chúng tôi, ba người chúng tôi căn bản không có cơ hội lại gần, Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư dứt khoát ngồi xuống, niệm chú trợ trận.
Cũng không biết hiện giờ hai người đang đánh như thế nào, tôi trừng to mắt quan sát. Rốt cục, một tiếng hét thảm vang lên, ba đạo bóng đen từ trong vòng chiến bay ra, va đập mạnh trên mặt đất. Trong đó một thân ảnh rõ ràng là đại thúc, nện lên mặt đất tạo ra một cái hố lớn. Hắn vẫn còn sống nhưng máu thịt đã be bét, Kim Lũ Ngọc Y mặc lên người đã biến mất. Vừa nhìn lại, tôi ngạc nhiên phát hiện Thiên Niên Hàn Kiếm đã đâm rách Kim Lũ Ngọc Y, đâm sâu vào trong lòng đất, hàn khí bức người. Hai đạo bóng đen là…
Để ý kỹ, quả nhiên như tôi sở liệu, hai đạo bóng đen là song hồn của đại thúc đã tiêu tán. Một vong hồn, tất nhiên là gia gia, mà vong hồn còn lại rõ ràng là lão thái thái. Lão thái thái nhìn đã rất suy yếu, phiêu phiêu đãng đãng, lúc nào cũng có thể hồn phi phách tán. Gia gia vẫn còn khá một chút, chân đứng vững, hai tay chắp sau lưng, mặt cười hiền lành nhìn tôi.
“Trương lão thí chủ, chúng ta lại gặp mặt.” Bạch Mi thiền sư cười chào gia gia “Ngươi không đi Địa Phủ đưa tin, sao còn dừng lại ở nhân gian?” – “Ha ha.” Gia gia không chút khách khí mắng “Xú tiểu tử (tiểu tử thối) này còn chưa sinh chắt cho ta, ta đi Địa Phủ sao có thể nhắm mắt?”
Tôi nhịn không được cười rộ, gia gia đã chết vậy mà còn băn khoăn chuyện của cháu trai. Trong lòng tôi quá kích động, vui đến phát khóc, quỳ mà đi tới “Gia gia.” – “Cháu ngoan, mau đứng dậy đi.” Trông thấy tôi, gia gia ngữ khí nhẹ nhàng “Hiện giờ rốt cục đã trở thành một âm vật thương nhân hợp cách rồi, cũng không tệ, không làm Trương gia chúng ta mất mặt.”
Tôi bất đắc dĩ cười cười “Gia gia, người vẫn chưa hề rời đi đúng không?” Gia gia nói “Gia gia hiện giờ là Âm sai, chỉ có thể hoạt động ở dương gian, cháu ngoan, còn nhớ điều ta dặn dò không?” – “Dặn dò gì?” Gia gia nói vậy làm tôi hồ đồ rồi. “Chờ sau này ngươi và cô nương kia sinh bé con, đừng quên tới mộ phần ta bái tế. Được rồi, nguyên khí của ta đã hao phí hết rồi, cần tranh thủ tìm nơi tĩnh dưỡng. Nhất Sơ, hãy chiếu cố hắn thật tốt.” Gia gia nhàn nhạt phất tay.
Nhất Sơ lập tức gật đầu “Lão tiền bối cứ việc yên tâm.” Gia gia sau khi nói xong liền lặng lẽ rời đi. Nhưng tôi còn có thật nhiều lời chưa nói, liền đuổi theo, gọi gia gia đừng đi. Nhưng Bạch Mi thiền sư lại cản tôi, nói đừng đuổi nữa, gia gia hiện giờ hồn phách quá hư nhược, dưới thiên kiếp sẽ chống đỡ không được bao lâu.
Trong lòng tôi buồn bã, liền vội hỏi Bạch Mi thiền sư, về sau còn có thể gặp lại gia gia không? Bạch Mi thiền sư gật đầu “Yên tâm đi! Không ngờ hắn vậy mà mưu tính được một phần việc phải làm, thật đúng là khiến lão nạp phải ngước mắt mà nhìn.” – “Âm sai rốt cuộc là làm gì?” Tôi hỏi. “Ngươi hẳn là biết một số người có thể Quá Âm.” Bạch Mi thiền sư nói “Nói trắng ra là, hắn ở âm phủ ‘Quá Dương’ (đi sang dương gian), giúp vong linh đưa tin cho người nhà ở dương gian.”
Tôi như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía đại thúc. Hắn đang thất hồn lạc phách nhìn Kim Lũ Ngọc Y, vẻ mặt không cam tâm, lại muốn đi tới lén lút cầm Kim Lũ Ngọc Y lên, nhưng tôi lập tức chạy tới, không chút khách khí một cước đạp hắn ngã lăn “Không biết hối cải, con mẹ nó đúng là không cần thể diện!”
Đại thúc tuyệt vọng “Vì sao, vì sao lại như vậy, hơn bốn mươi năm nay ta cố gắng tu luyện như vậy, hy sinh tính mệnh lại đổi lấy kết cục thế này! Vì sao? Lão thiên, ngươi không có mắt a.” Bạch Mi thiền sư chắp tay trước ngực “A di đà phật, đi con đường tà môn ma đạo tu sẽ không thành chính quả. Nếu thí chủ có thể đem chấp niệm này tu ba ngàn đại đạo, có lẽ đã sớm có thành tựu, gạt mây thấy mặt trời rồi?”
“Lão lừa trọc, đều tại ngươi.” Đại thúc tức giận nói “Nếu không phải vì ngươi, lão tử sao có thể thất bại?” – “A di đà phật, chấp mê bất ngộ, xem ra lão nạp phải thay trời hành đạo.” Bạch Mi thiền sư nhặt Thiên Niên Hàn Kiếm lên, từng bước một đi về phía đại thúc “Thí chủ, ngươi tự làm đi!” Dứt lời, đem Thiên Niên Hàn Kiếm nhét vào tay đại thúc.