Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Chương 37



Phần 37

Tôi lắc đầu nói “Nhanh đi đi! Nếu không đi, thôn chài này sẽ gặp phải tai ương.” Lý mặt rỗ phẫn nộ dậm chân, tức giận nhảy tới muốn bắt lấy tôi, nhưng không có cách nào tóm được tôi, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng một cái, nói “Đi cái con mẹ nó, ngươi chết rồi lão tử sẽ nhặt xác cho ngươi! Sao lại gặp phải một con hàng cực phẩm như ngươi!”

Nói xong, lão Lý ném Đào Hồn Hoa cho tôi “Tiếp lấy.” Tôi cười cười với hắn “cảm ơn.” Nhân vô thập toàn, là con người thì đều có khuyết điểm, khuyết điểm chí mạng của tôi là thiện lương, hơn nữa còn không thay đổi được. Tôi nhét Đào Hồn Hoa vào ngực, rồi nhảy xuống nước. Lập tức, nước hồ lạnh buốt làm tôi run rẩy cả người. Nước ngập đến cổ tôi, nước lạnh buốt ép tới khiến tôi không thể thở nổi. Nước không phải lạnh bình thường, huống chi đoàn người đã tới gần tòa cổ mộ, còn đi tiếp thì thật sự sẽ chết đuối. Hiện giờ những thôn dân này ngơ ngơ ngẩn ngẩn, căn bản đã mất ý thức, nếu tôi khoanh tay đứng nhìn, bọn hắn khẳng định là phải chết.

Tôi chạy đến trước mấy người khiêng quan tài, móc Thi Tán Tinh trong miệng người đi đầu tiên ra. Thi Tán Tinh vừa rơi ra, thân thể hắn liền mềm nhũn, gục xuống chìm vào trong nước hồ, hắn theo tiềm thức giãy giụa trong làn nước. Tôi không để ý tới hắn, vội vàng chạy trước mặt những người khác, móc Thi Tán Tinh trong miệng họ ra. Cứ như vậy cứu ba bốn người, rốt cục đã có người thanh tỉnh, trông thấy tôi đang móc Thi Tán Tinh, lập tức chửi ầm lên “Vương bát đản, ngươi chọc giận Hồng Linh Thánh Nữ, ngươi sẽ gặp báo ứng.” Tôi hung hăng liếc nhìn đối phương, lạnh lùng nói “Còn muốn sống thì mau gọi tỉnh các thôn dân.”

“Ngươi phá hủy nghi thức hiến tế của chúng ta, ngươi phải chết, phải chết.” Nói rồi, người kia không chút do dự nhào về phía tôi, duỗi tay ra muốn bóp cổ tôi. Tôi không nói hai lời, trực tiếp một cước đá bay hắn “Ngu muội.” Lúc này, mấy người được tôi móc Thi Tán Tinh ra khỏi miệng đại bộ phận đã khôi phục ý thức, nhận ra hoàn cảnh xung quanh bọn hắn vô cùng phẫn nộ, nhao nhao lao về phía tôi.

Tôi trực tiếp lặn xuống nước, tiến về phía bờ. Khụ khụ, khụ khụ! Những thôn dân vẫn đang ngậm Thi Tán Tinh lúc này đều ho khan, phun hết Thi Tán Tinh trong miệng ra, có mấy người thậm chí còn ho ra máu. Tôi biết đây là do nghi thức hiến tế bị phá hỏng, các thôn dân bắt đầu khôi phục ý thức, lần này tốt rồi, tôi cũng không cần làm ơn mắc oán tốn công đi cứu bọn hắn…

Những thôn dân kia ở trong nước giãy giụa, khi bọn hắn thoáng thanh tỉnh được một chút, nhận ra hiến tế thất bại, tất cả đều tuyệt vọng ngửa mặt lên trời thét dài, nghẹn ngào khóc rống, giận dữ muốn tìm tôi tính sổ. Tôi quay đầu chạy, đám người này rốt cuộc bị thứ gì tẩy não vậy? Tại sao muốn dùng tính mạng của mình để hiến tế tòa cổ mộ? Thật là làm người ta khó hiểu.

Các thôn dân bị Thi Tán Tinh, thân thể sớm đã hư nhược, cho nên chạy không được bao lâu thời gian đã bị tôi bỏ xa. Tôi nhẹ nhàng thở ra, ngồi dưới một gốc cây đại thụ nghỉ ngơi, xa xa nhìn lại bên bờ. Các thôn dân đứng bên bờ, nhìn cỗ quan tài gỗ trinh nam tơ vàng chìm ngập trong mà ai thán không thôi.

Cuối cùng vẫn là Triệu lão ngốc đứng ra, ngữ khí ác độc nói “Rùa đen vương bát đản, bất luận thế nào cũng nhất định phải bắt được hai gia hỏa kia, dám trêu chọc Hồng Linh Thánh Nữ, nếu không thể làm Hồng Linh Thánh Nữ nguôi giận, chúng ta đều phải chết dưới thủy tinh của thánh nữ! Chỉ có hiến tế hai người bọn họ cho Hồng Linh Thánh Nữ, chúng ta mới có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả một đời.”

“Tìm hắn, nhất định phải tìm được hắn!” Các thôn dân đều như điên cuồng, phẫn nộ rống lớn “Chọc giận Hồng Linh Thánh Nữ, thánh nữ khẳng định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Một khi bị tẩy não, cho dù đối phương suy yếu như thế nào, cũng sẽ tinh thần sung mãn như phát cuồng chỉ trong nháy mắt. Đám thôn dân này lập tức như hung thần ác sát, tỏa ra bốn phía đi tìm tôi.

Trong lòng tôi oán thán một tiếng, tà tính của Thi Tán Tinh con mẹ nó đúng là trâu bò, có thể khiến nhiều thôn dân như vậy biến thành xác sống. Tôi núp sau gốc đại thụ, trong đầu vẫn suy tư, Hồng Linh Thánh Nữ tại sao phải tẩy não thôn dân? Vì sao phải khiến bọn hắn không để ý tới tính mạng đi hiến tế cổ mộ? Rất vất vả mới qua được đêm nay, tôi cả đêm không dám chợp mắt. Hừng đông tới, cả thể xác lẫn tinh thần của tôi đều mệt mỏi, nhưng tôi cũng không dám nghỉ ngơi, đi vào thôn nghe ngóng. Hồng Linh Thánh Nữ mà bọn hắn nói tới hẳn là sẽ không bỏ qua cho thôn dân?

Dù sao việc Hồng Linh Thánh Nữ cần các thôn dân đã không hoàn thành được, Hồng Linh Thánh Nữ khẳng định sẽ trừng trị thôn dân. Tôi cảm thấy những thôn dân này hẳn là bị đồ đảng tà giáo lấy ‘Hồng Linh Thánh Nữ’ ra để tẩy não, các loại tà giáo trong lịch sử không phải đều dùng cách này mê hoặc bách tính sao? Chỉ là thủ lĩnh của tà giáo này là một quỷ hồn mà thôi. Tôi lặng yên không một tiếng động tiến vào thôn, trốn trên một cây hòe tươi tốt quan sát động tĩnh bên dưới. Tính toán thời gian, Lý mặt rỗ hẳn là đã trở về rồi, cho nên trong lòng tôi cũng có thêm động lực.

Giờ đã là sáu giờ sáng, thôn dân mệt nhọc cả ngày đều chưa rời giường. Mà lúc này, một tiếng thét thê lương chói tai phá vỡ sự yên tĩnh, một người phụ nữ từ trong nhà chạy ra, tôi kinh hãi nhìn thấy trên người dính đầy vết máu. “Có ai không, mau tới đây, Trụ Tử nhà ta xảy ra chuyện.” Người phụ nữ trung niên quá kinh hoảng, còn chưa ra tới cửa đã ngã ra đất, lăn lộn mấy vòng.

Rất nhanh đã có thôn dân chạy tới, hỏi han một chút, sau đó người từ bốn phía kéo đến. Chỉ lát sau, một nhóm lớn thôn dân đã vào phòng. Ngay sau đó là tiếng nôn mửa liên tiếp, tiếng la hét hoảng sợ, còn có tiếng người quỳ xuống cầu xin tha thứ. “Hồng Linh Thánh Nữ, chúng ta lập tức đi bắt tế phẩm, ngài bớt giận, bớt giận a!” Tôi nhìn Triệu lão ngốc bò từ trong nhà ra, các thôn dân khác cũng đều như thế.

Sau khi bò ra, Triệu lão ngốc lập tức tụ tập thôn dân, ngữ khí kiên quyết “Hồng Linh Thánh Nữ nói, nếu tìm không ra hai tế phẩm đã đào tẩu, đừng nói cái gì mà vinh hoa phú quý, vàng bạc kho báu, ngay cả giữ mạng cũng là si tâm vọng tưởng.” Các thôn dân đều sợ hãi, nơm nớp lo sợ bảo Triệu lão ngốc nói với Hồng Linh Thánh Nữ, bọn hắn ngay lập tức đi bắt tế phẩm.

Nói rồi, các thôn dân vội vội vàng vàng tốp năm tốp ba chạy về phía hồ Thiên Long đi đuổi bắt tôi. Chờ cho các thôn dân đều rời đi, tôi như bị ma xui quỷ khiến từ trên cây tụt xuống, muốn đi xem kẻ tên là Trụ Tử rốt cuộc chết thảm như thế nào? Còn chưa vào cửa, mùi máu tươi nồng đậm gay mũi đã đập vào mặt, mùi vị này quả thực làm người ta khó chịu.

Tôi hít sâu một hơi, bịt mũi từng bước một tiến tới. Khi tôi nhìn thấy tình cảnh bên trong, nhịn không được sợ hãi một hồi. Một thi thể khô quắt treo trên xà nhà, thi thể hơi chuyển động, máu tươi tí tách từ trên mặt nhỏ xuống. Thi thể không còn mặt mũi, da mặt giống như bị người khác cường ngạnh giật mất, chỉ còn lại cơ thịt đẫm máu, buồn nôn không thôi.

Mà da mặt lại bị dán lên cửa phòng ngủ! Ngũ quan trống trơn, phảng phất như có linh tính nhìn tôi chằm chằm, làm tôi tê cả da đầu, nhịn không được toàn thân nổi da gà. Tôi sợ hãi liên tiếp lui lại chuẩn bị rời đi, tràng diện này thực sự làm người ta sợ hãi. Mà tôi vạn vạn không ngờ tới, đúng lúc này trước mắt tôi bỗng nhiên hiện lên một đạo hắc ảnh, ngay sau đó cảm thấy cổ tôi bị thít chặt, yết hầu như bị thứ gì đó kẹp lại. Có người dùng dây thừng siết cổ tôi! Tôi kinh hãi, trong vô thức quay đầu lại. Trong khóe mắt tôi chỉ thoáng thấy một hắc y nhân. Tôi không nhìn rõ hình dạng của hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được trên người hắn tỏa ra sát khí mãnh liệt. Hắn hẳn không phải là thôn dân, bởi vì tôi thấy thân ảnh này rất lạ lùng.

Khí lực của đối phương lớn đến lạ kỳ, chỉ sợ là người luyện võ. Tôi duỗi tay định phản kháng, hắn lại đột nhiên kéo một cái, quật ngã tôi xuống đất, tôi phẫn nộ giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát được. Hắn cưỡi lên người tôi, ép chặt tôi xuống. Hắn mang hắc sa che mặt, nhìn không rõ bộ dáng, thế nhưng đôi mắt kia tôi lại cảm thấy rất quen, dường như đã gặp ở đâu. Nhưng rốt cuộc là đã gặp ở đâu? Tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì tôi đã không hít thở được nữa. Tôi tuyệt vọng giãy giụa, nắm được một cái ghế nện lên người hắn, cái ghế vỡ nát. Hắn vẫn vững như bàn thạch kẹp lấy cổ tôi, ánh mắt mang khoái cảm khi giết người…

Lại phải trải qua loại cảm giác sinh tử quan đầu, mạng sống như treo trên sợi tóc này sao? Ánh mắt của tôi ngày càng mơ hồ, ngạt thở, trên người khí lực cũng yếu dần… Xong rồi, lần này xong thật rồi. Chỉ là trước khi chết vẫn không biết hung thủ là ai, trong lòng tôi rất không cam lòng.

Ngay lúc tôi cơ hồ là không còn giãy giụa được nữa, bỗng nhiên một thứ gì đó từ trên xà nhà nhảy xuống, kề sát lên mặt hắc y nhân, chi chi quái khiếu (tiếng kêu chi chi kỳ lạ). Hắc y nhân lập tức luống cuống, hét thảm một tiếng, rất nhanh đã buông sợi dây thừng, từ trên người tôi lộn xuống. Dây vừa nới ra, tôi hít thở hồng hộc, sau đó nhìn về phía hắc y nhân. Hắn ta đang lăn lộn trên mặt đất, hai tay bụm lại che mặt. Mà trên mặt hắn, một con chuột toàn thân lông đỏ, như một con nhím bám chặt, mặc cho người kia túm thế nào cũng không thể kéo xuống.

Ngoài cổng có tiếng bước chân, tôi hoảng sợ nhìn ra phía cổng, còn tưởng là thôn dân đang trở về. Nhưng khi tôi nhìn thấy thân ảnh thấp bé hèn mọn của Lão Thử tiền bối thì lập tức vui vẻ, Lão Thử tiền bối thật đúng là một con chuột bốn biển là nhà, ở đâu cũng có thể nhìn thấy lão. Lão nhìn tôi cười hắc hắc, lộ ra hai cái răng cửa lớn “Tiểu tử, bị thua thiệt a? Nói xem, lần này định báo đáp ta thế nào?” Tôi thở hồng hộc phất phất tay “Thế nào cũng được, trước tiên bắt gia hỏa này lại rồi nói!” – “Được.” Lão Thử tiền bối lập tức sảng khoái đáp ứng, đồng thời trong miệng lẩm bẩm gì đó.

Chương trước Chương tiếp
Loading...