Dân buôn đồ âm - Quyển 3

Chương 116



Phần 116

Vương Huân Nhi những ngày này vẫn như hữu ý vô ý tiếp cận tôi, cũng may tôi không ngừng ra ngoài nhận vài vụ làm ăn nhỏ, xảo diệu tránh đi đoạn số đào hoa này. Trong nháy mắt lại qua hai tháng, Tiểu Nguyệt cuối cùng sinh ra một đứa bé trắng trẻo mập mạp, mặc dù tôi mười phần kín tiếng trở về Sơn Đông chăm sóc hai mẹ con, nhưng vẫn bị tộc trưởng Trương gia ngàn dặm xa xôi đuổi tới. Hắn nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của đứa bé thì kích động nói: “Trương gia cuối cùng đã có huyết mạch…” – “Nó tên là Trương Phàm, Phàm trong bình phàm!” Tôi không vui trả lời một câu, ý tứ là muốn để con mình làm người bình thường, không tham dự vào thị phi giữa Giang Bắc Trương gia và Long Tuyền sơn trang. Tộc trưởng nghe xong hơi sững sờ, lập tức cười khổ nói: “Cửu Lân a, có những chuyện ngươi không thể tránh được.” Tộc trưởng mặc dù nói rất dọa người, nhưng hắn rất nhanh đã cầm hắc kiếm rời khỏi Sơn Đông, trước khi đi còn căn dặn tôi nhất định phải chăm sóc con trai cho tốt.

Có thể thấy hắn thật sự thích đứa nhỏ này, không hoàn toàn là vì lôi kéo tôi, bởi vì trước khi đi hắn còn lén cho tôi một món thần khí: Hạnh Hoàng Kỳ! Tương truyền chủ nhân ban đầu của Hạnh Hoàng Kỳ là vị thần thời thượng cổ: Nguyên Thủy Thiên Tôn, bản thân Hạnh Hoàng Kỳ cũng không có uy lực gì, nhưng khi bị công kích có thể hấp thu linh lực ngũ phương hình thành một vòng bảo vệ cường đại bao phủ chủ nhân. Nguyên Thủy Thiên Tôn từng dựa vào nó để ngăn cản chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi! Có thể nói là có nó trong tay, chư tà tránh lui, vạn pháp bất xâm! Tôi không ngờ Trương gia lại có được thần khí bậc này, liền hỏi tộc trưởng làm sao mà có.

“Ngươi cũng không cần quản, ngươi chỉ cần hiểu rõ ta đem Hạnh Hoàng Kỳ cho ngươi mượn, vậy thời gian chúng ta và Long Tuyền sơn trang giao thủ sẽ không xa!” Nói xong hắn liền rời đi. Tôi vì để tránh cho người của Long Tuyền sơn trang phát hiện, không đợi con đầy tháng đã về Vũ Hán, để Tiểu Nguyệt ở nhà mẹ đẻ tĩnh dưỡng. Lúc nhớ con tôi chỉ có thể nhờ Tiểu Nguyệt chụp vài tấm ảnh, hoặc qua điện thoại nghe tiếng con bú sữa. Loại cuộc sống này mặc dù không dễ chịu nhưng lại tương đối an toàn, Tiểu Nguyệt luôn phàn nàn rằng nàng cứ như mẹ đơn thân, lúc nàng nói như thế tôi không dám lên tiếng, chỉ có thể không ngừng xin lỗi. Vốn cho rằng như vậy có thể khiến con mình bình an, thế nhưng về sau vẫn xảy ra chuyện!

Hôm ấy, Lý mặt rỗ cầm bình rượu tới tìm tôi, tôi đang chuẩn bị gọi điện cho Tiểu Nguyệt, hắn đặt bình rượu lên bàn rồi nói: “Trương gia tiểu ca, thấy ngươi mặt mũi đầy vẻ dâm đãng, không phải là muốn khẩu dâm đấy chứ?” Tôi mặc kệ hắn tiếp tục quay số, thời gian này hắn thường xuyên nhân lúc tôi gọi điện thoại mà khinh bỉ tôi, dần dà tôi đã coi hắn như không khí. Điện thoại vừa nối máy tôi đã không chờ được mà gọi một tiếng “Vợ”, nhưng trong điện thoại vẫn yên lặng, tôi lại hô một tiếng vẫn không có lời đáp lại, nhưng điện thoại quả thực đã kết nối. “Tiểu Nguyệt, nàng sao rồi?” Tôi có chút lo lắng hỏi. Lý mặt rỗ tự rót tự uống một hớp rượu, khoát tay nói: “Tẩu tử bên kia đoán chừng là tín hiệu không tốt, ngươi tới uống một chén trước, chờ lát nữa lại gọi.” Tôi lại gọi hai tiếng vẫn không có lời đáp liền định cúp máy. “Trương Cửu Lân?” Đúng lúc này, trong điện thoại vang lên một tiếng, là thanh âm của nam nhân, mười phần âm lãnh. Sắc mặt tôi trầm xuống, chủ nhân của thanh âm này tôi rất quen thuộc, hắn là đối thủ cũ của tôi, một trong tứ đại trưởng lão của Long Tuyền sơn trang: Âm Dương Hổ!

Âm Dương Hổ cười lạnh nói: “Hắc hắc, vợ con ngươi ở trong tay ta, không muốn bọn họ xảy ra chuyện thì 10 giờ tối nay tới dưới Xà Sơn chờ ta, nơi đó có một cái đình nghỉ chân hoang phế. Nhớ kỹ, chỉ đi một mình!” Tôi nắm chặt nắm đấm cực lực khống chế tâm tình, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi làm gì bọn họ rồi?” Âm Dương Hổ cười một tiếng đáp: “Con của ngươi rất đáng yêu, hiện giờ đang chơi với Thiếu chủ rất vui vẻ, chỉ là nữ nhân kia không biết điều, bị Thiếu chủ đánh ngất xỉu.” Tôi nháy mắt bóp chặt nắm đấm đến run rẩy, hận không thể lập tức đánh cho kẻ đối diện răng rơi đầy đất. Nghe thấy tiếng rống giận dữ của tôi, Âm Dương Hổ nói ra: “Đừng quên, ngươi đến một mình, nếu để cho ta biết có người khác đi theo ngươi… Ngươi muốn nhận được ngón tay của vợ ngươi hay là của con ngươi?” Nói xong hắn cười ha hả một trận rồi cúp máy, tôi nghe tiếng tút tút mà đầu óc trống rỗng. Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn cẩn thận, lúc về quê Tiểu Nguyệt cũng giữa đường đổi mấy chuyến xe, không ngờ vẫn bị đám người này theo dõi.

“Mẹ nó!” Tôi vung tay lấy hai món đồ cổ trên quầy đạp nát bấy, mạnh mẽ mắng một câu. Lý mặt rỗ cẩn thận hỏi tôi sao vậy? Tôi đỏ mắt siết quả đấm nói với hắn con tôi đã bị bắt cóc. Ly rượu trong tay hắn rơi xuống đất, phẫn nộ kêu lên: “Tiểu Phàm bị bắt cóc rồi? Vậy còn ở đây làm gì, chơi con mẹ hắn đi!” Tôi cầm bình rượu uống mấy ngụm, dọa cho Lý mặt rỗ vội vàng giành bình rượu lại: “Trương gia tiểu ca, đừng kích động, vẫn là nghĩ biện pháp trước.” Tôi một đấm nện lên bàn hận mắng: “Nghĩ cái rắm! Long Tuyền sơn trang chính là muốn mạng của ta.” Lý mặt rỗ trợn tròn mắt: “Lại là đám con cháu nhà rùa này?” Tôi gật đầu đè nộ khí xuống, giờ đã 6 giờ chiều, Xà Sơn mặc dù ở ngay Vũ Hán, nhưng cách phố đồ cổ một khoảng, thế là tôi tranh thủ thời gian thu thập mấy thứ phòng thân, vội vàng lái xe đến Xà Sơn. Lý mặt rỗ lúc đầu muốn đi cùng tôi, nhưng nghe yêu cầu của Âm Dương Hổ thì tức đến đỏ bừng mặt mắng “Vương bát đản!” Do dự thật lâu rồi vẫn quyết định không lên xe. Xà Sơn ở sát Trường Giang, địa thế vô cùng hiểm trở, sau khi cải tạo đã trở thành một phong cảnh nổi danh ở Vũ Hán. Lúc tôi đến đó đã là 9 giờ tối, trừ một chút ánh đèn rải rác, nửa quả núi đều bao phủ trong màn đêm.

Người của Long Tuyền sơn trang từ trước đến nay luôn âm hiểm xảo trá, tôi cũng không trông cậy bọn họ sẽ trực tiếp giao Tiểu Nguyệt và đứa bé cho tôi, nên để an toàn tôi đã nhắn tin cho Nhất Sơ, nói với hắn tình huống rồi bắt đầu tìm Âm Dương Hổ trong ngôi đình nghỉ mát. Nếu là đình nghỉ mát cũ nát, vậy nhất định sẽ không ở trong khu du lịch, tôi gọi điện cho Phó thị trưởng, bảo hắn cho tôi quyền lên núi, về sau một đường đi về phía ít người lui tới. Tôi cầm đèn pin chậm rãi di chuyển, Xà Sơn địa thế vô cùng hiểm trở, ban ngày đi cũng phải cẩn thận, huống chi là ban đêm tối như bưng? Trên đường đi ngã không biết bao nhiêu lần, mới nhìn thấy bên cạnh nước sông cuồn cuộn có một ngôi đình nghỉ mát lung lay sắp đổ. Âm Dương Hổ đứng cạnh đình nghỉ mát, trong tay ôm Tiểu Phàm, phía sau hắn là hai người mặc áo đen, hai người này cầm đèn lồng đỏ, chiếu nước sông Trường Giang ánh lên màu đỏ bừng. Tiểu Phàm nhìn thấy tôi, giang hai tay ra oa oa như là muốn tôi bế. Con mắt tôi đỏ lên rút Thiên Lang Tiên ra, cuồng loạn hét: “Long Tuyền sơn trang cũng là môn phái số một số hai, có việc gì thì tìm ta, bắt một đứa bé thì tính là bản lĩnh gì?”

Âm Dương Hổ không nói gì, nhẹ nhàng vỗ tay một cái, hai thuộc hạ phía sau hắn liền đi tới bên Tiểu Phàm, nâng đèn lồng lên gần Tiểu Phàm, nhiệt độ cực nóng làm Tiểu Phàm ‘Oa’ một tiếng khóc rống. Trong lòng tôi đau đớn, gào thét hỏi hắn muốn gì? Âm Dương Hổ cười lạnh một tiếng nói: “Đơn giản, trước tiên ném Thiên Lang Tiên vào Trường Giang, sau đó quỳ xuống cho lão tử.” Lòng mang tâm chiến đấu lại không thể ra tay, tôi nhìn chằm chằm Âm Dương Hổ, răng đã sắp cắn vỡ. Hắn cười lạnh, hai thuộc hạ lại huơ đèn lồng tới, cơ hồ dán vào mặt Tiểu Phàm, Tiểu Phàm khóc càng dữ, cảm giác có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Tôi thở dài một hơi, ném Thiên Lang Tiên vào Trường Gian, ngay sau đó bịch một tiếng quỳ xuống đất. Đá nhọn đã rạch xước da của tôi, nhưng tôi lại không thấy đau đớn, chỉ khẩn cầu hắn đừng tra tấn Tiểu Phàm. Âm Dương Hổ cười âm lãnh khoát tay áo, hai người kia hạ đèn lồng xuống, nhưng Tiểu Phàm vẫn khóc lóc đau xót, tôi nghe mà vô cùng lo lắng. Hắn mặt vô cảm thả Tiểu Phàm lên băng ghế đá nói: “Trương Cửu Lân, có muốn qua đây dỗ dành con ngươi không?” Mặc dù biết hắn không có ý tốt, nhưng tôi hiện giờ đã mất đi lý trí, đứng lên muốn đi về phía đình nghỉ mát. “Không, ta muốn ngươi bò qua!” Thanh âm nhẹ nhàng của Âm Dương Hổ xen lẫn tiếng gió truyền vào tai tôi, cắt lên mặt tôi đau đớn. Tôi phản ứng hơi chậm nửa nhịp, hắn đã đưa tay khoác lên cổ Tiểu Phàm, Tiểu Phàm lập tức ho sặc sụa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...