Dân buôn đồ âm - Quyển 3

Chương 30



Phần 30

“Một…”…”Hai…” Lão Thử tiền bối chậm rãi nói, lúc này hàng thi áo đen tựa hồ phát hiện ra ý đồ của chúng tôi, cười lạnh chạy tới, Lão Thử tiền bối sắc mặt hoảng sợ, hét lớn một tiếng: “Ba!” Vừa dứt lời chúng tôi đồng thời quay đầu lăn xuống triền núi phía sau, cùng lúc đó đằng trước có một tiếng vang lớn, lỗ tai tôi chấn động, ngay sau đó là bị ù tai. Lăn đi mấy chục mét mới dừng lại, tôi giảm tốc lại rồi nghi hoặc nhìn về phía hàng thi áo đen lại kinh ngạc phát hiện nơi đó đã biến thành một biển lửa.

“May mà ngươi kéo ta lại, hàng đầu sư lại dám gài thuốc nổ lên người hàng thi!”

Lão Thử tiền bối chỉ vào nơi khe núi chúng tôi vừa lăn xuống có chút hoảng sợ nói:

“Nếu không phải phía sau chúng ta vừa may có một cái dốc thì hôm nay đã thành phân bón cây rồi.”

Tôi nghe xong hoàn toàn sửng sốt, nhưng rất nhanh đã ý thức được sự tình không đơn giản như vậy, hàng đầu sư trốn trong bóng tối nếu đã lựa chọn kích nổ hàng thi áo đen ở đây, vậy hắn khẳng định là nấp ở gần đây, chỉ là hắn không muốn bị chúng tôi tìm được mà thôi.

“Hắn khẳng định là ở gần đây, nhưng chúng ta không thể đuổi theo!”

Lão Thử tiền bối nhìn ra ý nghĩ của tôi, lão cũng đầy tiếc nuối, nói nơi này là biên giới Trung – Miến, nếu còn đuổi nữa chỉ sợ sẽ gặp đại phiền toái. Hàng đầu sư Miến Điện rất đông đảo, phần lớn ở trong núi sâu nơi hai nước giáp giới, Lão Thử tiền bối lo lắng là điều tất yếu, chỉ là tôi không cam lòng, trên đường trở về trong lòng rất áp lực, có loại cảm giác vịt đã nấu chín còn bay đi. Lão Thử tiền bối bảo tôi không cần uể oải, lão nói không tới 3 ngày sau hàng đầu sư nhất định sẽ tìm tới cửa.

“Ngươi là cha hắn ư, ngươi bảo hắn tới là hắn sẽ tới?”

Tôi tức giận hỏi. Lão Thử tiền bối nghe xong thì cười, một cái tát lên cổ tôi, nhe răng nói:

“Chúng ta ở đây chặn tài lộ của hắn, cho nên hắn hẳn là còn sốt ruột hơn hai chúng ta!”

Không thể không nói Lão Thử tiền bối nhìn vấn đề thấu triệt hơn tôi nhiều, nghe lão nói như vậy tôi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, trở lại cái hố nơi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết lúc trước, tôi và Lão Thử tiền bối nhìn nhau, mới nhớ tới đám người Ba Cát vẫn ở bên trong.

Chúng tôi tới để cứu bọn họ, nhưng bị hàng thi thu hút chú ý, nhất thời đã quên mất việc này. Cũng may hàng thi chỉ đẩy bọn họ vào trong, cho nên ngoài vài người nhảy xuống trước bị gãy xương ra, đám Ba Cát không có vấn đề gì lớn.

“Thế nào?”

Ba Cát đi lên thì vội vàng hỏi, xem ra hắn đã ý thức được mình lúc trước bị mê hoặc. Tôi cũng không nói lời vô nghĩa, chỉ vào thi thể bạch hồ đơn giản nói vài câu, sau đó nói về kết quả của hàng thi áo đen, cuối cùng nói với bọn họ không cần lên núi gác đêm nữa.

Dù sao hàng đầu sư khẳng định sẽ coi tôi và Lão Thử tiền bối là mục tiêu trả thù đầu tiên, trước khi chúng tôi và hắn đấu với nhau, mộ trên núi hẳn là sẽ không bị trộm. Ba Cát nghe xong cũng không đi, mà hỏi:

“Chúng ta có giúp gì được không?”

Những người khác cũng sôi nổi mà nói, tôi nghe không hiểu, nhưng nhìn thần tình bọn họ trào dâng không khó nhận ra mọi người muốn cùng chúng tôi sóng vai chiến đấu.

“Ba Cát, các ngươi tự bảo vệ được bản thân chính là sự trợ giúp lớn nhất đối với chúng ta.”

Tôi có chút cảm động với các huynh đệ A Xương tộc chân thành, liền đi thẳng vào vấn đề:

“Khác nghề như cách núi, các ngươi không phải người trong nghề như chúng ta, thật sự không giúp được gì.”

Ba Cát nghe xong có chút mất mát, nhưng rồi cũng tiếp nhận sự thật này, mọi người lưu luyến không rời mà xuống núi.

Sau khi tiễn đám Ba Cát, tôi hỏi Lão Thử tiền bối kế tiếp phải làm gì, Lão Thử tiền bối sắc mặt nghiêm nghị, nhàn nhạt mà phun ra một chữ:

“Chờ!”

“Đây không phải là vô nghĩa sao?”

Tôi có chút nghẹn họng mà trả lời, chờ là khẳng định phải chờ rồi, vấn đề là chờ như thế nào, lại nói dù thế nào thì cũng phải chuẩn bị một phen chứ? Lão Thử tiền bối lắc đầu nói chuyện này không có cách chuẩn bị, bởi vì hàng đầu sư mặc dù có tới cũng sẽ âm thầm quan sát trước, lựa chọn thời cơ có lợi nhất để động thủ, so với hao hết tâm tư mà chuẩn bị còn không bằng nghỉ ngơi cho tốt chờ đại chiến.

Với loại chuyện này thì lời của Lão Thử tiền bối không hề sai, tôi nỗ lực để lòng mình yên tĩnh lại, sau đó chúng tôi trở về khách sạn. Lão Thử tiền bối tuy rằng miệng nói không cần chuẩn bị nhưng vẫn dán mấy lá linh phù lên cửa sổ. Khi lão dán phù vẫn ê ẩm mà nói:

“Nếu bản mạng thử còn sống, chúng ta cũng không đến mức bị động như vậy…”

Tôi xúc động, đành phải an ủi lão khi chuyện này kết thúc khẳng định có thể tìm được Bất Tử Thảo, cứu bản mạng thử trở về!

Ngoài linh phù ra chúng tôi không bố trí gì nữa, chỉ đặt pháp khí bên người, bảo đảm vươn tay là có thể sờ đến. Thiên Lang Tiên khi đối phó với hàng thi đã hao hết pháp lực, trong khoảng thời gian ngắn không thể khôi phục lại, tôi dứt khoát đem cất nó vào bao, sau đó đặt Nga Mi Thích trên tủ đầu giường, Âm Dương Tán đặt ở bên giường, trong quần áo để mấy lá linh phù.

Xong xuôi hết thảy tôi nằm xuống ngủ, một đêm này không có gì dị thường, thậm chí khi tôi tỉnh dậy Lão Thử tiền bối vẫn ngáy o o. Đánh thức lão xong chúng tôi ăn qua loa rồi đi đến điểm tham quan nổi tiếng nhất Đằng Xung là hòa Thuận cổ trấn. Hòa Thuận cổ trấn được xây dựng vào triều Minh, lúc ấy triều đình đóng quân ở đây, những binh lính Trung Nguyên đó đã sinh sống và lập gia đình ở đây.

Trải qua gần ngàn năm phát triển và tích lũy, nơi này đã trở thành cổ trấn nổi tiếng toàn quốc, không chỉ có rất nhiều thanh u cổ tháp, điều đáng nói nhất chính là ở đây có rất nhiều dân tộc cùng sinh sống, trong Hòa Thuận cổ trấn chỉ thuần có kiến trúc của Hán tộc, rất nhiều kiến trúc đều thể hiện đặc điểm kiến trúc cổ của Trung Quốc, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu thánh địa văn hóa.

Đặt mình trong đó, tôi có thể cảm nhận được loại cảm giác mênh mông hào hùng và nỗi nhớ quê hương man mác của nam nhi Trung Nguyên vì bảo vệ biên cương tổ quốc mà xa rời quê hương. Một viên gạch một miếng ngói thậm chí là phiến đá con đường dưới chân đều có tình cảm dân tộc nồng đậm. Lão Thử tiền bối thậm chí còn nói nếu lão có thể sống đến già thì sẽ mua một căn nhà nhỏ sống ở đây.

Tôi bĩu môi nói:

“Ngươi không phải đang sống rất tốt sao? Không có việc gì sao cứ nói cái gì chết với không chết.”

“Về sau ngươi sẽ hiểu, có một số việc có thể tránh, mà có một số việc lại không thể tránh.”

Lão Thử tiền bối vỗ vai tôi, hòa ái cười cười. Tôi thấy lão như vậy thì trong lòng rất không thoải mái, có câu cửa miệng nói “Ngũ thập tri thiên mệnh”, lão hiện giờ đã qua 50 tuổi, hiện giờ lại lải nhải nói với tôi mấy thứ này, chẳng lẽ đã tính ra điều gì? Khi tôi hỏi, lão lại cái gì cũng không nói, tôi đành phải thôi.

Buổi chiều chúng tôi lại đi nghĩa trang tổ quốc ghi công, nơi này chủ yếu là tưởng niệm các quân nhân Quốc Dân Đảng hy sinh trong chiến tranh kháng Nhật, Đằng Xung là thành trì đầu tiên được giải phóng trong thời kỳ kháng chiến. Quân đội Quốc Dân Đảng và dân địa phương phối hợp huyết chiến với quân Nhật gần 4 tháng, cuối cùng quét sạch quân Nhật, giành được thắng lợi!

Đằng Xung là cửa ngõ Tây Nam Trung Quốc, thu phục Đằng Xung có ý nghĩa to lớn, tôi nhìn một tấm ảnh lịch sử, từ thân hình gày gò của các liệt sĩ mà cảm nhận sâu sắc được tinh thần gìn giữ đất đai chống địch. Nghĩ đến vài ngày trước có tin tức nói xấu các quân nhân, lòng tôi cảm thấy hụt hẫng. Kỳ thật quân nhân thời bình so với quân nhân thời chiến càng thêm gian nan, hiện giờ lại có người cho rằng thiên hạ thái bình, quân đội trở thành sự trói buộc của quốc gia, thật là lời nói vô căn cứ!

Liên tiếp 3 ngày, tôi và Lão Thử tiền bối đều đi quanh Đằng Xung, khi đã đến thăm gần hết các điểm tham quan mà vẫn không thấy hàng đầu sư, dần dần tôi có chút nóng nảy, hỏi Lão Thử tiền bối có thể nghĩ cách chủ động dẫn dụ hắn ra không?

“Chờ một chút, ta cảm giác đêm nay hắn sẽ có động tác.”

Lão Thử tiền bối vuốt chòm râu cá trê nói, nếu không phải lão cau mày thì tôi đã cho là lão nói giỡn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...