Dân buôn đồ âm - Quyển 3

Chương 48



Phần 48

Khi xe lừa tới gần thôn, tiếng chó sủa cũng càng lúc càng rõ. Chó trong thôn quả nhiên như lời Trần đại lão nói, toàn bộ cuồng loạn mà kêu lớn, trong tiếng kêu lại xen lẫn một tia hoảng sợ, giống như có đại sự gì sắp xảy ra vậy. Tôi không khỏi nhíu mày, hỏi Trần đại lão từ khi nào thì lũ chó bắt đầu sủa loạn? Lão đã bán đậu hũ nhiều năm như vậy, không có khả năng đến bây giờ mới phát hiện ra, Trần đại lão nghĩ nghĩ rồi mới chậm rãi nói:

“Cụ thể vào lúc nào thì ta không nhớ rõ, nhưng khẳng định là từ năm ngoái mới bắt đầu như vậy.”

Xem ra mấy năm nay trong thôn đã xuất hiện thứ gì, hoặc là phong thuỷ trong thôn đã bị thay đổi, nếu không lũ chó sẽ không kêu loạn như vậy. Chó là loài động vật thông linh, bọn chúng cảm nhận được âm linh tồn tại thì sẽ sủa không ngừng, cho nên ở nông thôn rất nhiều người nuôi chó, không đơn thuần chỉ là để phòng trộm cướp mà còn để tránh âm linh vào nhà. Tôi không dám tưởng tượng thứ có thể làm nhiều chó như vậy sủa lên sợ hãi cùng một lúc rốt cuộc là thứ gì, nhưng khẳng định là một thứ không tầm thường! Trực giác nói cho tôi biết chuyện này không dễ giải quyết như mấy vụ làm ăn lúc trước, liền gọi điện thoại bảo Lý mặt rỗ đem Thánh Mẫu Trượng và Âm Dương Tán đến cho tôi.

Trần đại lão thấy tôi cẩn thận như vậy, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, trầm giọng hỏi tôi có phải đã cảm giác được cái gì hay không.

“Tiếng chó sủa này thật mãnh liệt a.”

Tôi cau mày nói một câu, sau đó từ trên xe lừa đứng lên quan sát Tiểu Lưu Thôn, lúc này là hoàng hôn, là thời khắc âm dương giao nhau trong ngày, cho nên nếu trong thôn có tà vật thì trong không khí nhất định sẽ có dấu vết, mặc dù nó che giấu rất tốt nhưng tôi vẫn có thể thông qua dòng khí cảm nhận được điều dị thường.

Nhưng mãi cho đến khi xe lừa đi vào cửa thôn, tôi vẫn chưa nhìn ra điều gì, thậm chí cảm thấy thôn này so với các nơi khác còn an bình hơn, đi vào nơi này có một cảm giác kiên định khó gọi tên. Để phòng ngừa xe tải đi vào làm hỏng đường xá trong thôn, ở cửa thôn có hai khối đá lớn, ở giữa có một khe hở chỉ đủ cho xe nhỏ thông qua. Trần đại lão lo lắng xe lừa bị kẹt liền xuống xe, tôi cũng đi theo xuống, chạy đến phía sau giúp lão đẩy xe. Khi đi qua khối đá tôi vừa định lên xe lại phát hiện chung quanh có không ít người, họ nhìn chúng tôi chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng đại đa số trên mặt không có ác ý, chỉ có vẻ lo lắng.

Lúc này trong đám người đi ra một trung niên nhân, hắn đến trước xe lừa đưa cho Trần đại lão một điếu thuốc, sau đó vẻ mặt đau khổ nói:

“Trần lão ca, chó trong thôn đều kêu to không ngừng, ta xem ngươi vẫn là…”

“Lão Lưu, ta lần này tới không phải là để bán đậu hũ, mà là tới giúp.”

Người này rõ ràng là muốn đuổi chúng tôi đi, Trần đại lão lại không tức giận, rít một hơi thuốc rồi nghiêm túc nói. Lão Lưu nghe xong sửng sốt, lại nhìn tôi và cái túi trên lưng tôi, trong ánh mắt hiện lên một tia hoảng loạn, không tự nhiên hỏi:

“Lão ca, lời này có ý gì?”

“Trần đại lão nghĩ trong nhà mình có vấn đề, cho nên tới tìm ta, nhưng ta đến nhà lão cẩn thận kiểm tra, không thấy có bất kỳ cái gì không thích hợp. Cho nên ta suy đoán có thể là trong thôn xảy ra vấn đề, liền tới đây xem một chút, ngươi nếu không tin thì ta có thể rời đi.”

Tôi nhàn nhạt nói.

Ánh mắt Lão Lưu này nhìn tôi rất không lễ phép, tôi cũng không khách khí với hắn. Lão Lưu nghe xong sắc mặt biến đổi, nghiêm túc nhìn tôi và Trần đại lão một cái, sau đó quay đầu nhìn đám người phía sau hô:

“Đừng vây quanh nữa, về nhà ăn cơm đi thôi!”

Hắn nói xong những người đó thật sự đã giải tán, xem ra ở trong thôn hắn rất có uy vọng. Đám người đi hết rồi hắn mới cười khổ vươn tay về phía tôi, chủ động nói:

“Xin chào, ta là Lưu Đại Lực, là trưởng thôn.”

Tiếp đó hắn xin lỗi rồi nói với chúng tôi tình hình thực tế, thì ra hắn cũng biết vấn đề không phải là do Trần đại lão, bởi vì dù Trần đại lão không vào thôn bán đậu hũ thì chỉ cần có người trong thôn ăn đậu hũ, chó sẽ lại sủa loạn, chỉ là động tĩnh không lớn như vậy mà thôi.

Lưu Đại Lực thân là trưởng thôn đương nhiên là muốn suy xét tới tâm lý thôn dân, cho nên chỉ có thể cắn răng đẩy trách nhiệm lên đầu Trần đại lão mà thôi. Gần đây hắn cũng từng lén đi tìm một số phong thủy tiên sinh, nhưng những người đó tới đây hoặc là rồng bay phượng múa khoa tay múa chân một phen, kết quả căn bản là vô dụng, hoặc là ở trong thôn quan sát một phen thì sắc mặt đại biến bỏ của chạy lấy người, hoặc là tiếp nhận, nhưng yêu cầu Lưu Đại Lực phải trả một khoản tương đối lớn. Mà bản thân Lưu Đại Lực cũng lừa gạt thôn dân, không thể kêu gọi mọi người góp vốn, cuối cùng cũng không giải quyết được việc gì…

Nói xong hắn thở dài, kéo tay tôi nói:

“Vị tiểu sư phụ này, nếu không phải ngươi đã đến, ta thật muốn cấm mọi người về sau không được ăn đậu hũ! Thỉnh ngươi nhất định phải giúp các thôn dân.”

“Hừ!”

Tôi còn chưa nói gì, Trần đại lão đã hừ lạnh một tiếng, quay đầu xe lừa muốn rời đi. Xem ra lão luôn canh cánh trong lòng chuyện Lưu Đại Lực lấy mình ra làm người chịu tội thay, hai chúng tôi nhanh chóng ngăn lão lại, không ngờ lão nhân này rất quật cường, nhất định đòi rời đi. Rơi vào đường cùng tôi đành phải nói:

“Trần đại lão, nếu thứ gây loạn này lần có liên quan đến đậu hũ, vậy tối nay khẳng định phải dùng đến đậu hũ của ngươi, ta xem ngươi vẫn nên đừng đi…”

“Lão hán này để đậu hũ lại là được, Trương đại tiên ngươi xem thử cho thôn dân, đừng để cho thứ đó hại người.”

Trần đại lão nói xong lại lần nữa trừng mắt nhìn Lưu Đại Lực một cái, đến xe lừa cũng không cần liền thở phì phì mà bỏ đi. Tôi buông tay, có chút xấu hổ nhìn Lưu Đại Lực, hắn cũng bất đắc dĩ cười cười, nói:

“Trần đậu hũ này cái gì cũng tốt, chính là tính tình quá quật cường.”

Qua một hồi, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, tôi và Lưu Đại Lực đẩy xe lừa tới bên cạnh đống củi phía sau nhà hắn, hắn nhiệt tình mời tôi vào nhà cùng ăn cơm chiều, dù sao tôi còn phải chờ Lý mặt rỗ tới đưa đồ nên đã đáp ứng. Vừa hay nhà Lưu Đại Lực cũng nuôi chó, vào sân tôi thấy nó cuộn tròn thân mình, chỉ có cái đầu nghiêng nghiêng không ngừng rên rỉ, lại thờ ơ đối với người lạ vào sân như tôi.

Tôi cau mày đi lên, muốn xem thử nó đang nhìn hướng nào, từ đó phán đoán vị trí của tà vật. Không ngờ vừa mới tới gần nó đột nhiên lao tới, may mà dây xích buộc cổ nó đủ chắc, bằng không tôi nhất định đã trúng chiêu! Con chó thấy tôi dừng lại cũng không quản tôi nữa, tiếp tục nằm dưới đất, lại thay đổi phương hướng. Tôi liên tục thử vài lần phát hiện ra nó mỗi lần hạ xuống đất thì tư thế đều không giống nhau, xem ra biện pháp của tôi đã vô dụng. Tôi nghĩ chỉ có thể chờ tới buổi tối, nếu thứ đó có hứng thú đối với đậu hũ như vậy, tôi cũng không tin nó sẽ không xuất hiện. Trong nhà Lưu Đại Lực có một tiểu cô nương đáng yêu, đại khái khoảng bốn năm tuổi, hắn nói đây là cháu gái mình, hiện giờ đang đi nhà trẻ ở trong thôn. Ăn cơm xong bé gái ngoan ngoãn ngồi bên cạnh làm bài tập, gặp những câu khó sẽ hỏi Lưu Đại Lực, tôi thì lại rất thích trẻ con, cho nên đã chủ động chơi với bé.

Chờ bé gái học xong, vợ của Lưu Đại Lực bế cô bé vào buồng trong đi ngủ, tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là 8 giờ tối, lúc này mới nhớ ra Lý mặt rỗ vẫn chưa tới, bèn nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho hắn, nhưng không thể kết nối. Tôi không khỏi nhíu mày, lấy Nga Mi Thích chạy ra ngoài, Lưu Đại Lực nhanh chóng đuổi theo hỏi tôi làm sao vậy?

“Lưu thúc, ngươi ở trong phòng chờ, ta đi đón một người bạn.”

Nói rồi tôi cũng không quay đầu lại chạy tới cửa thôn, dọc đường tiếng chó sủa không ngừng bên tai, tôi mới ý thức được tình huống khả năng còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của tôi. Bởi vì lũ chó đã sủa loạn hơn 2 tiếng, đến bây giờ hẳn là đã sớm không còn sức lực, là cái gì khiến bọn chúng liều mạng mà gầm rú?

Chạy đến cửa thôn tôi mới nhớ ra gọi điện cho Như Tuyết, cô ta nói Lý mặt rỗ nhận được điện thoại của tôi đã lập tức xuất phát, như vậy mà tính, Lý mặt rỗ đã đi được 3 tiếng, nhưng đoạn đường nhiều nhất chỉ mất 1 tiếng!

“Lý mặt rỗ, ngươi có ở trong thôn không? Lý mặt rỗ.”

Tôi sửng sốt, tiếp đó gân cổ mà hô, nhưng tiếng gọi của tôi ở trong tiếng chó sủa có vẻ rất mỏng manh, huống chi Lý mặt rỗ khẳng định không có ở trong thôn, nếu có hắn khẳng định sẽ liên hệ với tôi. Tôi cảm thấy hắn khẳng định là không cẩn thận đã bị thứ đó để ý rồi, người thường vào thôn có lẽ không sao, nhưng hắn mang theo Thánh Mẫu Trượng và Âm Dương Tán hai kiện binh khí đại sát, sẽ bị tà vật coi là địch nhân.

Nghĩ đến đây tôi có chút ảo não mà vỗ đùi, trong đầu mơ hồ nghĩ tới một biện pháp, tôi có thể niệm chú ngữ đánh thức Thánh Mẫu Trượng, khi Thánh Mẫu Trượng tỏa ra kim quang đầy trời, tôi sẽ biết vị trí của Lý mặt rỗ. Cách không thi chú sẽ lãng phí rất nhiều pháp lực, nhưng để cứu Lý mặt rỗ thì cũng chỉ có biện pháp này, tôi thầm hít một hơi nhắm mắt lại chuẩn bị niệm chú. Đúng lúc này Lưu Đại Lực lại gọi tới, lúc trước khi ăn cơm tối chúng tôi đã trao đổi số điện thoại, cho nên tôi vẫn lưu số của hắn.

“Lưu thúc, sao vậy?”

Tôi cho rằng hắn muốn hỏi tôi đi đâu, liền thuận miệng nói tôi ở cửa thôn, đồng thời hai mắt không ngừng nhìn quanh bốn phía. Không ngờ trong điện thoại Lưu Đại Lực lại run rẩy nói:

“Tiểu sư phụ, ngươi mau trở lại đi! Trong nhà… Trong nhà không thích hợp…”

Chương trước Chương tiếp
Loading...