Dân buôn đồ âm - Quyển 3

Chương 55



Phần 55

“Tiếp theo chúng ta nhất định phải luôn cảnh giác.”

Trên mặt Nhất Sơ cũng không còn nét tự tin như xưa, hắn cẩn thận nói:

“Nếu chúng ta đánh không lại bọn họ, ngươi nhất định phải nghe lời ta rời đi kịp thời!”

Hắn hiển nhiên là sợ tôi vì muốn có Giao Nhân Lệ mà kiên trì ở lại chợ quỷ nên nhắc nhở trước. Tôi gật đầu, hỏi hắn định xử lý phế nhân này như thế nào? Nhất Sơ nghĩ nghĩ rồi trực tiếp ném Long Trạch Nhất Lang qua cửa sổ, dù sao người của Long Tuyền Sơn Trang cũng ở cùng một khách điếm với chúng tôi, khẳng định có thể nghe thấy động tĩnh. Quả nhiên vừa mới ném hắn xuống không bao lâu, tam đại trưởng lão đã xuất hiện bên ngoài khách điếm, bọn họ vội vàng chạy đến bên người Long Trạch Nhất Lang, khi biết xương cổ hắn bị đánh nát thì cả ba đều nổi giận, mắt đỏ hồng nhìn về phía chúng tôi.

Nhất Sơ ghé vào bên cửa sổ hờ hững dang tay, thậm chí còn chủ động quay đầu đưa ánh mắt khiêu khích nhìn xuống. Bọn họ hận không thể lập tức xông lên, chỉ là còn phải đưa Long Trạch Nhất Lang tới bệnh viện nên cắn răng hậm hực rời đi. Sau khi bọn họ biến mất, Nhất Sơ nhanh chóng nói:

“Chợ quỷ không có bệnh viện, bọn họ nhất định sẽ đưa Long Trạch Nhất Lang về dương gian, chúng ta mau chóng tìm kiếm Giao Nhân Lệ!”

Để mở rộng phạm vi tìm kiếm, chúng tôi chia binh hai đường, Bạch Mi thiền sư phụ trách đi từng nhà tìm kiếm, còn Nhất Sơ trực tiếp đưa tôi tới nơi giao dịch lớn nhất. Còn mấy tiếng nữa là 15 tháng 7, người bán người mua đều đã tới đủ, nơi giao dịch nhốn nháo nhìn qua thập phần náo nhiệt.

Điều làm tôi thấy ngoài ý muốn chính là khi chúng tôi đi đến, phàm là nơi Nhất Sơ đi qua thì bất luận là người hay quỷ đều sẽ chủ động nhường đường, làm tôi có một loại cảm giác là khách quý, liền hỏi Nhất Sơ vì sao lại như vậy.

“Bởi vì ta đã báo danh.”

Nhất Sơ bình tĩnh nói, bởi vì 15 tháng 7 sẽ có rất nhiều người, lão bản vì muốn duy trì trật tự đã lập chế độ báo danh, mà lúc trước khi hắn ra ngoài chính là đi báo danh, đồng thời dạo qua chợ quỷ một vòng, nhưng không phát hiện ra Giao Nhân Lệ. Tôi gật đầu, hỏi Nhất Sơ lão bản của chợ quỷ là ai? Ngụ ở đâu, sao lại có cảm giác trâu bò như vậy. Hắn nói với tôi: ‘Lảo bản của chợ quỷ có vài người, có Địa phủ phán quan, Yêu Hoàng còn có Ma Tôn, bọn họ bình thường sẽ không lộ diện, bình thường vận hành chợ quỷ đều là đám người dưới phụ trách.

Nói tới đây hắn chỉ vào một tòa nhà giống như cung điện cũ ở phía sau nơi giao dịch nói:

“Bọn họ hiện giờ ở đó tiếp nhận sự cung phụng, sau khi chợ quỷ kết thúc, sẽ trở lại địa bàn của từng người tiếp tục tu luyện.”

Tôi nhẹ gật đầu, có sự tồn tại nghịch thiên như bọn họ tọa trấn, ai sẽ dám làm loạn ở đây? Tiếp đó Nhất Sơ dẫn tôi đi dạo quanh nơi giao dịch một vòng, thấy được rất nhiều âm vật kỳ quái mà lại không thấy Giao Nhân Lệ. Tôi không khỏi có chút nhụt chí, Giao Nhân Lệ cũng là bảo bối vô cùng hiếm thấy, ở đây không có thì mấy sạp bên đường lại càng không có. Nhất Sơ hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, hắn vỗ vai tôi nói:

“Nếu thật sự không được thì khi trở về sẽ phát giang hồ thiếp, có thể sẽ có tin tức về Giao Nhân Lệ.”

Thấy tôi không có phản ứng, hắn lại bổ sung:

“Hơn nữa mấy lão bản này khi tới 15 tháng 7 sẽ đưa ra vài món trân bảo để khuấy động không khí, nếu vận khí tốt thì có thể sẽ có Giao Nhân Lệ.”

“Aizz!”

Tôi thở dài thật mạnh, có chút chưa từ bỏ ý định bảo Nhất Sơ đưa tôi đi tìm Bạch Mi thiền sư. Khi đi trên đường phát hiện có rất nhiều tiểu quỷ chạy tới trong thôn, vừa chạy vừa nói cái gì mà:

“Bên kia đánh nhau rồi, mau đi xem náo nhiệt.”

“Dám ở nơi này làm loạn, thật là không muốn sống nữa.”

Lúc này bên cạnh lại có một con quỷ nói. Tôi nghe xong thì nghĩ tới Bạch Mi thiền sư, mau chóng nhìn Nhất Sơ, sắc mặt hắn cũng trở nên trầm trọng, xách kiếm chạy qua.

Khi chúng tôi tới gần khách điếm, từ xa đã thấy ở cửa thôn đều là bóng người và quỷ hồn đứng đông đúc, mơ hồ còn nghe thấy tiếng đánh nhau. Khi chúng tôi chạy đến phía trước thì phát hiện Bạch Mi thiền sư đang cùng Độc Tý Long giao đấu thắng bại khó phân. Nhưng thiền sư rốt cuộc đã cao tuổi, thế công rõ ràng chậm hơn Độc Tý Long nhiều, hơn nữa ẩn ẩn có xu thế bị đè ép. Tôi cắn răng định xông lên trợ giúp, Nhất Sơ lại giữ chặt tôi, bình tĩnh nói:

“Hiện giờ là việc của hai người họ, nếu chúng ta động thủ thì sẽ trở thành việc của hai phe, đến lúc đó ai cũng đừng mong có kết cục tốt!”

Vừa nghe hắn nói lời này tôi lập tức không còn xung động nữa, chỉ là không rõ vì sao nơi này đã náo loạn như vậy mà người phụ trách hội giao dịch vẫn chưa tới ngăn trở? Không phải là nói có người phụ trách trật tự trị an sao?

Vì thế tôi định hỏi Nhất Sơ sao lại như vậy, đúng vào lúc này Bạch Mi thiền sư phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, lui về phía sau vài bước rồi ngã ngồi dưới đất. Độc Tý Long khinh thường mà cười cười, xoay người chạy đi, không biết vì sao khi hắn rời đi có vẻ hơi hoảng loạn, lại dường như rất gấp gáp trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Đám đông vây quanh thấy không còn gì thì bắt đầu ào ào chạy đến nơi giao dịch, tôi vội vàng chạy tới đỡ Bạch Mi thiền sư dậy hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì.

“Giao Nhân Lệ, Giao Nhân Lệ đã xuất hiện, ở trong tay hắn…”

Bạch Mi thiền sư đứt quãng nói, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi. Nhất Sơ nghe thấy mấy chữ “Giao Nhân Lệ” thì ánh mắt sáng ngời, bảo tôi ở lại chăm sóc Bạch Mi thiền sư, nói xong hắn nhanh chóng đuổi theo.

Tôi nhìn Bạch Mi thiền sư ngồi dưới đất, vành mắt lập tức đỏ lên, ngài từ trước đến nay vốn không thích động võ, lại vì giúp tôi cướp lấy Giao Nhân Lệ mà phải xuất thủ, phần tình nghĩa này nên trả như thế nào đây?

“Tiểu thí chủ, lão nạp không sao, ngươi mau đuổi theo Nhất Sơ.”

Bạch Mi thiền sư lau khóe miệng, nôn nóng quát:

“Ngươi đừng hồ đồ, Nhất Sơ cũng có thể không phải là đối thủ của bọn họ, mau đi giúp hắn, mau!”

Thiền sư rất kiên quyết, hơn nữa người của Long Tuyền Sơn Trang không có ở đây, tôi nghĩ nghĩ rồi cảm thấy Bạch Mi thiền sư hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm, dứt khoát cắn răng đuổi theo phương hướng của Nhất Sơ.

Khi chạy đến nơi lúc ban đầu chúng tôi vào thôn, tôi mới phát hiện cảnh vật vốn mơ hồ ở phía trước trở nên rõ ràng, mà nhà cửa trong thôn ở phía sau, cả chợ quỷ trong nháy mắt trở nên mông lung. Loại cảm giác này giống như trong mấy trò chơi điện tử hiện giờ, từ bên ngoài nhìn thì chỉ có một chút, nhưng khi tiến vào sẽ phát hiện ra cả một thế giới mới. Nếu lúc trước thôn này vì có chợ quỷ mở ra mà không đáng sợ như vậy thì hoàn cảnh trước mắt đã không được kỳ diệu như bây giờ… Tôi như đặt mình trong một chiến trường cổ hoang vắng, bên cạnh chỉ có vài kiến trúc nhỏ, phòng ốc đã sớm rách nát, tỏa ra bên ngoài từng đợt âm khí.

Hai bên đường xuất hiện xương trắng, vùng đất trống trải có rất nhiều bóng dáng đang chậm rãi đi về phía trước, bọn chúng hoặc là thân thể tàn khuyết hoặc là mặt mũi đen nhánh, tất cả đều là quỷ hồn! Còn đang nhìn đến xuất thần, bên người bỗng truyền đến tiếng bước chân, tôi cho rằng lại có người vào đây, liền quay đầu lại, phát hiện có một thi thể không đầu đang xách cái đầu của mình đứng ở bên cạnh tôi. Thi thể này đã thối rữa, cái đầu trên tay có màu đỏ tím, một đôi mắt trừng thật lớn. Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa đã ngã ngồi dưới đất, vội vàng lui về phía sau vài bước, ai ngờ nó lại tiến lên, nổi giận đùng đùng hỏi:

“Ngươi nhìn đầu của ta ư?”

Tôi sợ rằng thứ này muốn mê hoặc tôi, vội cắn răng trấn tĩnh lại, sau đó làm bộ không nghe thấy gì tiếp tục đi về phía trước, nó lại hỏi vài lần thấy tôi không trả lời, mới có chút thất vọng rời đi. Khi nó đi rồi tôi mới thở dài một hơi, sau đó mau chóng chạy về phía trước, nhưng đuổi cả nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng của người sống, tôi dần dần trở nên thấp thỏm! Nếu chỉ xét tốc độ, Nhất Sơ so với tôi không nhanh hơn bao nhiêu, hắn chỉ đi trước tôi mười mấy giây, nhưng hoàn cảnh trước mắt lại rất trống trải, theo lý tôi nhất định là có thể nhìn thấy hắn. Nhìn đám quỷ hồn bốn phía vẻ mặt mê man chết lặng, lòng tôi càng thêm bất an, cảm giác mình không thể đi tiếp về phía trước.

Vừa lúc bên cạnh lại có một tiểu quỷ đi qua, tôi dán Già Dương Phù trên người, sau đó đi lên hỏi:

“Phía trước là nơi nào?”

Nó nghe xong động tác cứng đờ ngẩng đầu nhìn tôi, trên mặt tràn đầy nghi hoặc và đề phòng, nhìn dáng vẻ là không muốn trả lời, tôi nỗ lực để giọng của mình trở nên hung ác, hỏi lại một lần. Lần này nó mới run lên, máy móc trả lời:

“Vong Tình Xuyên!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...