Đảo lạnh mù sương
Chương 9
Michelle mừng rỡ vì mấy ngày hôm nay không thấy Sơn về đây. Hôm nay đi siêu thị thôi, nhưng tạt qua, thấy xe Sơn đậu ngay đó là ghé vô luôn. Khóe mắt ươn ướt.
– “Sáng mai anh còn ở đây không?”
– “Đến tối thứ Sáu luôn.” – Sơn gật đầu. Làm gì còn việc khác mà đi đâu chớ. Thứ hai phải đi lao động công ích, chứ còn lại những ngày khác thì chưa biết làm gì.
– “Vậy mai em ghé. Bây giờ phải về cho trẻ con đi ngủ.” – Michelle quýnh quáng.
Sơn đứng trầm ngâm nhìn theo. Cuốn điếu thuốc cho lên môi. Hồi mới ra tù cũng đi đăng ký với Jobcentre để tính ăn lương thất nghiệp. Nhưng họ bắt ngày nào cũng phải đi kiếm việc làm. Mà muốn có việc ổn định thì phải có địa chỉ cư trú. Mà không có nhà thì trú ở đâu cơ chứ. Trên lý thuyết thì sẽ được nhà trợ cấp. Nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy. Hôm bữa đọc báo thấy nói ở London có 3000 người homeless, tức là không có nhà ở. Đó là con số người ngủ vạ vật ngoài đường thôi. Còn những ai có xe để ngủ như Sơn, hay ngủ nhờ nhà bạn bè, thì không nằm trong con số thống kê mà các ủy ban quận cho người đi đếm. Họ như những bóng ma lảng vảng vạ vật đâu đó, đến giờ phát đồ ăn nóng của các hội từ thiện thì kéo về lũ lượt.
Ngày xưa anh không biết đến những chuyện như vậy. Nhìn bề ngoài thì nước Anh giàu có lắm, nhân đạo lắm, tử tế lắm. Nhưng khi gặp chuyện rồi thì mới biết thôi. Cũng có, nhưng ai cũng chỉ làm cho khỏi bị vướng trách nhiệm, rồi xua đi như đuổi hủi thôi.
Nhưng cũng có những người gặp may. Như người vượt biên vào Anh, xin tị nạn, thì theo tiêu chuẩn là có nhà khẩn cấp luôn. Mà người ta chẳng ngại ngần gì chi tiền của người đóng thuế thuê khách sạn cho ở nếu thiếu nhà xã hội. Và cũng không bắt họ phải đi xin việc vì họ không có quyền lao động. Vậy đó. Nên mới có những người lợi dụng luật lệ như đám khốn nạn đã làm hại Sơn.
Cơn tức giận lại bùng dậy. Khiến cả người anh căng thẳng. Rồi bỗng run lấy bấy sợ hãi như đêm đầu tiên ngủ trong phòng tạm giam. Sợ luôn cả một hệ thống chính quyền ngu dại vô cảm hóa ra lại thành tiếp tay cho băng đảng Mafia. Giờ thì anh hiểu. Hiểu rất rõ điều đó. Như ngày xưa xem bộ phim Người nơi biên giới có vụ lật kèo ngoạn mục mà cuối cùng những người chính trực và tốt bụng trở thành tội đồ phải chịu đau đớn khôn cùng trong cuộc sống. Phim ảnh không chỉ là một phần tưởng tượng về cuộc sống mà chính là một góc cạnh của cuộc đời được thi văn hóa cho dễ truyền đạt mà thôi.
Sơn ra lạ́y xẻng xúc đất. Đào một cái hố thật sâu. Bước xuống chắc cũng cỡ ngang đùi. Rồi cưa tỉa một mớ cành. Kéo về đấy. Ỉa tới đâu sẽ lấp cành lá lên tới đó. Gác mấy tấm ván qua lại làm chỗ ngồi mà cũng để đừng có ai té xuống. Từ từ sẽ trở thành phân bón cho cả khu vườn bên dưới kia khi nước chảy xuống thấm dần vô đất. Sâu cỡ này chắc xài luôn một mạch mấy tháng luôn.
Làm một hồi thì cảm xúc dần trở lại bình thường. Ngồi ỉa một bãi. Tha hồ đái xuống hố. Rửa đít xuống hố.
Rồi qua bên chỗ cái cây hôm bữa trước đã máng sẵn thùng nước vô sợi dây, giờ chỉ mở nắp rồi kéo lên là tắm thôi. Vừa tận hưởng những tia nước mơn trớn trên da thịt vừa tính toán coi mai mốt cần bao nhiêu cây và ván để làm cái chòi nhỏ trên cành cây ngủ cho đã. Kích thước cỡ một tấm đệm đơn là vừa rồi.
Còn bây giờ thì căng cái lều lên mà ngủ thôi. Mở túi. Kéo bộ khung. Căng lên. Chưa đầy 2′ là có ngay một chỗ ngủ tươm tất. Ngày nay con người ta được thừa hưởng rất nhiều tiện nghi của thiết kế, trong mọi vật dụng hàng ngày. Từ một cái lều vải nặng phải đóng cọc hay treo dây lên cành cây, nhanh nhất cũng phải nửa tiếng mới dựng lên được. Thì bây giờ chỉ trong tích tắc là hai thanh nhựa composite bung lên, kéo cái lều trước đó như một cái túi mà cửa ra vào là chỗ hở. Kín luôn. Không cần lót gì dưới đất. Cũng không cần phải trám khe hở giữa mái lều và mặt đất nữa.
Thêm một cái túi ngủ. Chui vô trong. Vậy là có được một chỗ ngủ ngon lành.
Sơn mỉm cười chìm dần vào giấc ngủ không mộng mị. Bầu bạn với anh có chương trình giao lưu cải lương Tài Tử Miệt Vườn, từ Đồng Tháp, phát qua mạng.
Buổi sáng thức dậy nghe thấy tiếng chim hót đâu đó. Sơn rảo quanh một vòng để tính toán những việc sẽ làm cho hôm nay. Chủ yếu là dọn lại đường đi trong vườn và cắt cành mé nhánh cho vụ mùa. Mấy người bỏ phố về vườn hay về rừng trên các diễn đàn mạng thường chỉ nghĩ trồng cây cái là xong. Không phải đâu. Ra trái hay không, hay ra trái nhiều ít là do công chăm sóc. Mà công chăm sóc không phải là tưới nước và bón phân, mà chủ yếu là biết cách cắt tỉa đúng lúc.
Như cây nho nha. Nó sẽ ra trái vào cái cành mọc ra vào năm thứ hai. Tức là nếu trên một cành trước mọc ra một cành nữa thì cành đó năm nay sẽ có trái nho. Rồi cái cành có trái nho năm nay rồi năm sau sẽ không ra trái nữa. Cho nên cuối vụ là phải cắt bỏ nó đi, vừa đỡ tốn dinh dưỡng trong đất, vừa để chừa chỗ cho năm sau sẽ ra cành kết trái ở chỗ đó xích lên chút xíu. Cây nho thuộc loài người ta gọi chung là cây hồng leo. Và tất cả các cây loại này đều như vậy, như raspberry, tayberry, blackberry, vv…
Rồi trong một loại cây thì chia ra cả chục hay cả trăm giống khác nhau. Ví dụ như raspberry phân thành hai nhóm chính, một sẽ ra hoa tầm tháng Năm tới tháng Bảy, chín từ trên ngọn xuống, còn nhóm kia ra trái tầm tháng Bảy tới tháng Chín, chín ngược từ dưới lên.
Michelle chạy ào ra. Dáo dác tìm kiếm. – “Anh mát – xa cho em tiếp nữa đi.” – Cô nàng nũng nịu. – “Mấy hôm nay bớt đau nhiều lắm.”
Nằm yên vị trên cái ghế đang duỗi ra gần như thẳng, cô nàng luyến thắng kể chuyện mấy bữa rày. Rằng là đám bạn nghe kể thì cũng muốn tới làm và cô hỏi anh coi nói với họ giá bao nhiêu. Rồi rằng là sáng nay phải đưa con đi học xong mới chạy ù ra đây được. Rằng là anh có bàn tay vừa mềm mại êm ái mà lại vừa đủ mạnh để bóp cơ ấn huyệt.
Nói đoạn Michelle vòng tay lên đầu. Tìm khóa quần jeans của Sơn. Kéo xuống.
Sơn lúc này đang đứng ngược trên đầu Michelle. Tay vòng xuống bụng, ấn vô đó, rồi chạy qua hai bên ngược lên trên, vòng ngay chỗ chân vú, ngược lên ngực, rồi lại vòng xuống bụng.
Thấy Michelle như vậy thì đứng qua một bên cho cô khỏi phải với. Ai dè đâu cô ta ngửa đầu ra. Ngậm trọn con cặc vô miệng luôn.
Quá đã.
Sơn cười. Hai tay cầm lấy đầu Michelle chỉnh lại để nó quay về yên vị trên ghế. Không cần phải ngửa cổ ra mà chỉ ngoẹo sang một bên là vẫn ngậm được ngon lành rồi. Xong rồi một bàn tay chạy ngược trở xuống bên dưới. Chui qua dây lưng quần lửng, rồi chọc ngược khe quần lót lên, áp sát hàng tiền đạo vào khu vực ẩm ướt giờ đây đang nhão nhoét vì chờ đợi. Michelle mút càng miệt mài hơn, khiến thằng nhỏ căng thẳng lên hết cỡ rồi.
Không còn cần phải chờ lâu. Sơn xích xuống bên dưới. Kéo chân Michelle thành ra nằm nghiêng hẳn sang bên này, nơi phần vai không bị chấn thương. Tuột hết quần nàng xuống. Quần của mình cũng vậy. Chân bên dưới của Michelle để cho nó co lại. Còn chân kia thì nhấc cao lên. Lộ hết khung thành ra hết cỡ để nòng súng xe tăng lừ lừ tiến vô. Thọc lút cán.
– “A” – Michelle giật nảy người vì sướng. Nhưng một tay của Sơn đã ôm chặt lấy cái chân đang bị giơ thẳng lên. Thục liên tục không ngơi nghỉ. Tay còn lại thò xuống vò nặn đôi vú.
Bình thường thì Sơn không được như vậy. Nhưng hôm nay vì nghĩ tới Cẩm Quỳnh mà tự nhiên người sung sức lạ. Bởi vậy mới nói. Mấy bà đàn bà cứ cấm đàn ông chúng tôi tơ tưởng. Nhưng thử hỏi nhìn xuống con lợn nái xề đang nằm bên dưới, nếu không tưởng tượng ra thành ai đó khác thì con cu nó có xìu xuống liền không?
Sơn cũng vậy. Tự nhiên cái nghĩ qua chuyện khác, thành ra là máu lại chạy ngược lên não, khiến cho dương vật từ từ xìu xuống, không còn đâm mạnh vô được nữa. Bởi vậy mới nói. Đàn ông mà bị stress thì ảnh hưởng liền tới tình dục, mà người ta hay gọi tránh bằng cái tên mỹ miều là sức khỏe sinh sản. Báo chí, chắc là do các chị phóng viên nạ dòng viết, hay mấy thằng an ninh cả đời chẳng biết hưởng thụ là gì, cứ lên án cái mà họ gán ghép là mát – xa kích dục. Bây giờ bị stress. Vô trong đó xông hơi thư giãn. Rồi có em gái trẻ đẹp hở hang bóp chân cho. Lần lần lên tới chỗ đó, thấy nó cương cứng lên được là sục cho bắn khí ra luôn. Nói theo đông y học là khiến cho âm dương hòa hợp, còn nói theo vật lý trị liệu của tây y thì có nghĩa là kích thích để cơ thể hoạt động bình thường trở lại.
Như Michelle đó. Cả tháng trời người cứng đờ mệt mỏi, giờ đây đã hoạt bát có lẽ còn hơn trở lại nữa, vì nhiều năm thiếu sex. Đàn bà mà thiếu sex thì người mất cân bằng lắm, vì sex là cơ chế để cơ thể tạo ra hormon điều hòa mọi thứ, làm cho kinh nguyệt bớt đau hơn, làm cho người bớt béo phì hơn, làm cho môi mắt đậm đà hơn v. V.
Cô này xà nẹo như con rắn. Cuộn tròn lại quấn lấy người Sơn đang đứng như cây cột bên cạnh. Tay Sơn vòng xuống xoa xoa lưng. Chạy theo đường xương sống xuống xương cụt. Rồi chạy ngược lên cổ. Lần qua chỗ xương cầu vai bị chấn thương. Hôm nay đã bắt đầu lành. Không còn đau khi chạm vô nữa. Mà mỗi khi nhấn nhấn ngón tay vô thì còn tê tê sướng sướng. Sơn nhấc cánh tay Michelle lên, rung rung giật giật nhè nhẹ để cho khớp nối có cơ hội trở lại với nhau, và hệ thống dây chằng cùng dây thần kinh tự chạy về chỗ cũ như trước. Michelle rên nhè nhẹ vì đã và vì được chăm sóc.
Có tiếng chuông điện thoại. Đám bạn của Michelle đang tụ tập ở ngoài town, như thường lệ sau giờ đưa con tới trường. Michelle uể oải nêu lý do vắng mặt vì bận bịu chi đó.
Sơn ra chỗ thùng đồ nghề lấy kéo và cưa đi cắt cành. Michelle đi cùng ra coi. Thì ông bố cũng ra tới ngoài này. Ông già gật gù hài lòng khi thấy Sơn tỉa cành mé nhánh rất đúng kỹ thuật. Rõ ràng là mình đã giao khu vườn cho đúng người biết chăm sóc.
Không biết ông có nhìn ra trong nhà mình còn có một thứ khác cũng được chăm sóc tử tế, đang căng đầy sức sống trở lại, hay không.