Đào tạo dâm nữ

Chương 29



Phần 29: Vương Bội không còn là Vương Bội

Trần Phong lại một lần nữa nắm lấy cằm Vương Bội, quan sát kỹ đôi mắt linh động của cô. Hắn hỏi:

– Vừa rồi đôi mắt cô làm sao vậy?

Vương Bội chớp chớp mắt:

– Chắc là đỏ mắt, chủ nhân cho em khóc một chút thôi!

Trần Phong nhíu nhíu mày:

– Cảm giác khi ăn tinh vừa rồi là gì?

Khi nghe đến tinh cô lại tỏ ra say mê, cô híp mắt:

– Rất ngon ạ!

Cô nàng chẳng biết bản thân đã biến đổi như thế nào, chỉ tiếp tục cầu xin hắn đừng bỏ cô một mình như những ngày vừa rồi.

Nhìn thân thể quỳ mọp dưới chân, Trần Phong ngẫm lại tất cả biểu hiện của cô thời gian qua. Cô ta chưa từng oán trách hắn, dù cho hắn chà đạp cô đến mức nào đi nữa. Cũng chưa từng làm trái bất kỳ điều gì hắn yêu cầu dù là bẩn thỉu nhất.

Cô luôn tinh tế quan sát rồi cứ đơn giản như thế mà vạch trần hắn. Sau đó lại tỏ vẻ bất chấp tất cả mà thích hắn!

Cô có phải… thực sự đơn thuần, thích bị ngược đãi? Hay tâm cơ của cô quá sâu?

Dù có thế nào thì Trần Phong vẫn chưa thể tin cô, chứ đừng nói là cảm động vì những lời cô nói. Nhưng hắn tự tin, hắn có thể thuần phục được cơ thể cô, thì cũng có thể thuần phục được cả linh hồn cô, biến cô thành một con chó đích thực của riêng hắn.

Trần Phong mỉm cười cúi xuống, vuốt ve cái khuyên xinh đẹp, nhìn thẳng vào mắt cô:

– Làm chó thì dễ, nhưng làm một con chó ngoan thì không chỉ trung thành là đủ!

Ánh mắt cô lấp lánh.

Trần Phong cúi đầu siết eo cô vào lòng, lùa lưỡi hắn vào đôi môi xinh đẹp. Lướt nhẹ đầu lưỡi qua sống mũi dọc dừa, ngang qua cả gò má mịn màng. Đến bên tai cô thì thầm:

– Em có nguyện ý dâng hiến trái tim mình làm con chó ngoan của chủ nhân không?

Vương Bội đang say mê với sự dịu dàng hiếm hoi của chủ nhân, lên tiếng:

– Em nguyện ý. Chủ nhân bảo em chết, em cũng chết vì anh!

Vuốt ve sống lưng mịn màng trong tay, Trần Phong tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời của cô, ra lệnh:

– Chuẩn bị dụng cụ đi, anh muốn chơi trò Nông trại vui vẻ rồi.
– … vâng!

Từ trong lòng Phong thoát ra, Vương Bội nhìn ngắm vật thể đang dựng cao của chủ nhân rồi chui xuống gầm giường qua cánh cửa tạo bởi hai chân Phong.

Khi cô bò ra, trên người đã đầy đủ dụng cụ. Nào là xích cổ, nào là đuôi chó, và cả dương vật giả gắn sẵn vào trong cô. Cô cắn một chiếc roi da bện thừng và đầu một sợi xích, đặt vào tay Trần Phong. Sau đó quỳ gối trước hắn chờ đợi.

Kéo sợi xích trong tay, Trần Phong bật app quen thuộc, điều chỉnh thiết bị hoạt động ở mức cao nhất. Cơ thể Vương Bội rung động mạnh vì sự bất ngờ chưa kịp chuẩn bị.

Sợi xích siết chặt, cô ngẩng đầu nhìn Trần Phong trên cao:

– Xin chủ nhân cho em cặc!

Trần Phong lẳng lặng ngắm nhìn vẻ mặt Vương Bội. Nhất là đôi mắt đang dần trở nên đê mê…

– Liếm đi!

Vương Bội gục đầu chấp hành mệnh lệnh.

Một tiếng chat vang lên. Đôi mông cô hằn một vệt đỏ.

Vương Bội điềm nhiên như không, gắng sức nuốt sâu hơn. Lại một tiếng chát. Bên mông cô bật máu…

Cổ họng siết chặt vì tiếng ứ bất ngờ. Nhưng cái răng vẫn được cô quản lý rất tốt. Liếc nhìn chủ nhân một cách tình tứ, cô mong chủ nhân thấy được sự cố gắng của cô.

Trần Phong híp mắt cười:

– Tốt lắm!

Chát!

– A… Vương Bội rên lên. Cổ họng cô thêm siết lại, làm Trần Phong thêm kích thích.

Chát!

Chát!

Như một sự ăn ý, Vương Bội ghìm đôi môi đến tận chùm lông đen của Phong, rồi bắt đầu ư ử nơi cuống họng để tạo tần số rung tuyệt vời.

Cùng lúc đó, đôi chân Vương Bội run rẩy vì sự kích thích tột độ của thứ đang khuấy động trong cơ thể.

Hưởng thụ những rung động mà cô tạo ra, Trần Phong giơ tay vuốt ve một bên má căng phồng đỏ bừng của cô:

– Kỹ năng của em ngày càng tốt đấy!
– Ư… ửm…

Bóp lại cánh mũi cô rồi nhìn chằm chằm:

– Chó của anh dù chết cũng phải làm chủ nhân sướng!

Vương Bội mặc kệ nước mắt tuôn rơi, ra sức chuyển động cái cổ thon dài.

Cứ thế một phút trôi qua, khi Trần Phong túm tóc cô kéo ra, Vương Bội ra sức hít thở nở một nụ cười méo xẹo với hắn.

Nhìn khuôn mặt đã trở nên tím bầm đầm đìa nước mắt nước mũi lần nước dãi của cô. Phong hài lòng ve vuốt nụ hoa gắn khuyên trước ngực:

– Quay mông lại đây!

Mặc kệ đôi mông chắc mẩy với những vệt máu ngang dọc, mặc kệ cả thứ màu đen chuyển động đang nhơ nhớt nước, Trần Phong rút cái đuôi đầy lông, thay thế bằng chính hắn.

Kéo mạnh sợi xích nhắc nhở:

– Em là gì?
– Em là con chó trung thành của chủ nhân Trần Phong.

Vương Bội cắn chống tay gắng gượng sự xâm phạm của hai vật thể mạnh mẽ. Một thứ như muốn lộn nhào trong cô. Một thứ thì như muốn lôi hết ruột gan cô ra. Chúng thúc sâu, đẩy cô về phía trước. Rồi sợi xích trên cổ họng siết chặt lại kéo cô về.

Cả cơ thể cô đánh đu trong sự điều khiển của người đàn ông, không còn thuộc về cô nữa. Trong âm thanh của da thịt phành phạch dâm đãng ấy. Cô ném đi hết tất cả, chỉ luôn cầu xin:

– Sâu… sâu nữa… sâu hơn nữa…

Chủ nhân sẽ không quan tâm cô sướng đến như thế nào. Cũng sẽ không biết cô say mê đắm chìm trong dục vọng không còn thuốc chữa.

Đôi mắt cô tan ra, thân thể cô chơi vơi nơi đỉnh điểm của sự sung sướng. Mọi cảm giác đau đớn da thịt dường như không còn tồn tại. Thậm chí cô chẳng cần hít thở.

Khoảnh khắc đỉnh điểm cao trào, cô như rơi vào một không gian tĩnh lặng trắng xóa. Nơi đó chỉ còn một mình cô lâng lâng bay bổng.

Đúng lúc đó, một làn nước ấm như dòng suối trào, tưới khắp thân thể cô. Sự mỹ diệu đó làm tất cả các giác quan của cô dường như hòa lẫn vào vũ trụ.

Cho đến khi dòng nước ấm thẩm thấu hết vào toàn bộ cơ thể cô. Cô mơ hồ tỉnh lại khỏi giấc mộng thần tiên.

Liếm liếm đôi môi như tiếc nuối, cô mỉm cười quyến rũ:

– Sướng quá…

Hít thở đã đủ, nhận thấy bản thân như đống bùn nhão nằm trên mặt đất, cô dãy dụa bò dậy. Chợt thấy Trần Phong đang ngó cô lom lom.

Cô giật mình cũng dòm lại. Toàn thân bất động hồi lâu.

Trần Phong bước đến, nâng cằm cô hỏi:

– Sướng à?

Cô bặm môi, nhìn hắn, gật gật đầu. Toi rồi, cô mải mê quá quên mất chủ nhân!

Cô nuốt nước bọt cái ực, lo sợ nhìn hắn. Chỉ thấy Trần Phong đang nhìn cô một cách tò mò. Đôi mắt hắn đảo khắp thân thể cô.

Vương Bội không hề biết, khi cô đỉnh điểm cao trào, cơ thể cô đã hút chặt lấy Trần Phong ở nơi tư mật nhất. Tận đáy hoa tâm, các thớ thịt bỗng nhiên như vòi bạch tuộc quấn lấy hắn. Như muốn đánh úp Trần Phong, tước đoạt toàn bộ lương thực của hắn. Lực hút ngày một lớn làm Phong chỉ muốn cắm mãi trong đó.

Khoái cảm đạt đỉnh. Hắn phun trong cô. Lập tức sự lạ xảy ra.

Toàn thân cô rực đỏ, truyền cho hắn một dòng năng lượng hoàng kim sáng chói.

Kéo cô dậy, vuốt ve cơ thể trở lại sự trắng trẻo quen thuộc, Trần Phong cười cười nghĩ thầm:

– Chẳng lẽ là thải âm bổ dương trong truyền thuyết?

Chương trước Chương tiếp
Loading...