Đào tạo dâm nữ
Chương 34
Trần Phong uống nốt chai bia đã hết lạnh, ngẩng đầu nhìn những tia sáng đầu tiên vươn lên khỏi bóng đêm thăm thẳm, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu, quyết tâm tìm ra tất cả, phơi bày sự thật ra ánh sáng.
Qua hồi lâu, Phong cúi xuống nhìn Ánh Tuyết đang hì hục ngậm nuốt, kéo cô đứng dậy, xoay cô nhìn ra ngoài không gian rộng lớn. Hắn đứng phía sau cô, từ từ kéo tuột chiếc áo ngủ mỏng tang, như muốn khoe ra đoá hoa xinh đẹp của hắn với toàn thành phố dưới chân.
Lướt tay dọc sống lưng ngọc ngà, Phong ra lệnh:
– Dạng chân!
Ánh Tuyết lập tức bước ngang một bước lớn, cái khe suối thần bí ướt đẫm từ bao giờ, chỉ để chờ đón chủ nhân tiến vào.
Trần Phong vòng tay quanh eo nhấc hắn cô đặt lên cái lan can bằng kính vô cực, nửa người nhào ra ngoài khoảng không vô tận, rồi giữ chặt hai tay cô, từ phía sau, mà toàn lực đâm chọc vào cái nơi ướt đẫm ấy.
Bạch bạch bạch…
Ánh Tuyết một bên cắn răng nén sự kinh hoàng tột độ, một bên hưởng thụ khoái cảm lan tỏa khắp toàn thân. Đây là cảm giác chỉ có thể có được khi đứng bên lằn ranh sinh tử.
Chiếc lan can trong suốt cứ như có thể rơi rụng ra bất cứ lúc nào. Không biết có đủ chịu nổi tải trọng của thân thể cô và cả sức ép mạnh mẽ đang dồn trong cô không?
Trần Phong hiểu rõ nhưng vẫn hỏi:
– Sướng đúng không?
Ánh Tuyết lập bập bờ môi:
– Chủ nhân… sướng…
Đem sinh mạng phục vụ chủ nhân, cảm giác thế nào? Toàn thân cô, sinh mạng cô nằm trong tay người đang hưởng thụ cô, chỉ cần chủ nhân không vừa lòng, khẽ buông tay, cô sẽ lập tức rơi xuống mặt đất, từ tầng 30 sẽ thành đống tương đỏ.
Sợ hãi càng làm tăng sự co rút của các cơ âm đạo, sự nhạy cảm tăng lên, Ánh Tuyết cảm giác như đang bay giữa không trung.
Ánh Tuyết trợn mắt cao trào:
– Chỉ cần… chủ nhân… muốn, em sẽ… nhảy xuống!
Trần phong tiếp tục đẩy cô, quá nửa người đã vươn ngoài ban công:
– Ai cần em nhảy? Khít thế này chơi mới sướng!
Ánh Tuyết run rẩy tột cùng khi hắn buông 1 tay cô mà vỗ vào cặp mông mẩy:
– Chơi chết… em đi! Chết… em…
Nhìn cánh tay quờ quạng nắm lấy lan can, mái tóc dài xinh đẹp đã trở nên rũ rượi, bay loạn trong không gian rộng lớn, tiếng rên rỉ cao vút trong gió, Trần Phong căng người bắn thẳng vào trong cô, nhắm mắt hưởng thụ món đồ chơi xinh đẹp đang co bóp hạnh phúc trong sự trói buộc của thú vui hoan lạc mạo hiểm.
Hắn rút ra khỏi Ánh Tuyết, kéo cô về với mặt sàn. Đôi chân run rẩy không còn dám đứng. Nhìn cô quỳ gối níu chặt lấy chân mình, Trần Phong nâng khuôn mặt cô lên:
– Ra mấy lần?
– Ba… ba lần… – khuôn mặt đê mê tận hưởng.
– Sợ không?
Ánh Tuyết lắc đầu, ôm chặt chân hắn:
– Chủ nhân sẽ không vứt bỏ nô! Chủ nhân chỉ cho nô sung sướng!
Trần Phong hài lòng, cắm bản thân vào miệng cô, từ trên cao dập xuống khuôn mặt xinh đẹp:
– Ngày trước, muốn làm em lên đỉnh phải trói chặt mà đánh. Sao bây giờ không cần bất kỳ sợi dây nào nữa? Con đĩ dâm đãng em lại ra đến ba lần?
Ánh Tuyết không thể trả lời, cổ họng cô đang bị chiếm dụng. Chỉ đành dùng đôi tay ôm chắc lấy mông của chủ nhân, ra sức cử động cái lưỡi nhỏ. Mãi đến cho đến khi Trần Phong rút ra, túm tóc kéo con chó là cô bò vào trong nhà. Phong ngồi trên sofa rộng rãi, nhìn Ánh Tuyết lết dưới chân:
– Tự sướng đi xem nào!
Ánh Tuyết thuần thục dang rộng cặp chân dài vẫn còn run lập cập trước mắt chủ nhân. Một tay gẩy ngực, một tay móc lấy viên đậu nhạy cảm của chính mình như đánh đàn. Nhìn chăm chú vào tiểu chủ nhân đang cao sừng sững mở miệng van nài:
– Chủ nhân… chơi em… nữa đi…
Trần Phong hài lòng nhìn bộ dạng rối bời dâm đãng của nữ chủ nhân tòa nhà. Hắn vui vẻ gọi điện thoại cho lễ tân:
– Chuẩn bị giúp tôi bữa sáng nhé!
Chất lượng phục vụ của khách sạn này đặc biệt tốt, chưa đầy 10 phút sau, đã có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Trần Phong khoác chiếc Bathrope trắng ra mở cửa. Anh nhân viên nhanh nhẹn sắp xếp những món nóng hổi lên bàn ăn, mà không biết ngay sau chiếc sofa là bà chủ của mình đang trần truồng dạng chân tự sướng.
– Thưa ông, thức ăn sáng đã chuẩn bị đủ! Nếu ông cần gì thêm cứ việc cho chúng tôi biết. Hân hạnh được phục vụ!
Anh ta rời đi trong sự cung kính nhất, vì anh biết khách của căn phòng này, hôm nay còn đặc biệt hơn cả những quan chức cấp cao, mà khách sạn này từng tiếp đón…
Nhìn khu vườn đen tràn ra nhoe nhoét nước, Trần Phong ngoắc tay:
– Không cần dây trói à?
Ánh Tuyết thở dồn dập bò lại, cô chui đầu dưới tấm áo choàng, rồi áp sát mặt vào đỉnh nhô cao:
– Chủ nhân… mỗi mệnh lệnh của anh đã đủ làm em rạo rực. Em chỉ muốn tan ra mỗi khi chủ nhân chơi đùa em. Có một sợi xích chủ nhân đã trói chặt em từ tận tâm hồn rồi!
Kéo gấu áo choàng dài ra, nhìn cô liếm láp say mê, Trần Phong không hỏi nữa. Chỉ ngửa đầu, gác chân lên thân thể cô, cảm nhận cái lưỡi mềm mại ấy:
– Bữa sáng hôm nay của chủ tịch tập đoàn Phong Đại được phục vụ món sữa tươi nguyên chất nhé?