Đào tạo dâm nữ
Chương 33
Dương Ánh Tuyết ôm eo Phong, đôi mắt long lanh tình tứ nhìn hắn:
– Làm gì có chuyện chủ nhân cảm ơn một con chó chứ? Tuyết nô là của chủ nhân mà!
Trần Phong cười, vuốt ve một bên má hồng:
– Có một việc. Em phải đích thân đi một chuyến. Bảo anh Nam, cắt đuôi tất cả. Hy vọng năng lực của anh ấy tốt! Sau đó. Chính em cắt đuôi cả Nam đi! Đột xuất lên máy bay ra nước ngoài chẳng hạn…
Ánh Tuyết khuôn mặt nghiêm túc lắng nghe:
– Vâng!
– Đây là vật rất quan trọng. Anh giao cho em giấu đi. Khi có được vật này, em phải tăng cường an ninh bên cạnh một cách tối đa! Kể cả bên cạnh Hân!
Ánh Tuyết nhíu mày:
– Vật gì…
Phong ngắt lời:
– Em đừng hỏi. Khi lấy được cũng đừng xem. Biết nhiều không tốt!
– Khi nào thì mang về cho anh?
– Khi anh có được địa vị trong quân đội. Lực lượng của anh hiện tại quá mong manh, không thể giữ được vật này!
Ánh Tuyết nhíu mày thật sâu:
– Em sẽ tăng cường…
– Em chỉ là một doanh nhân, anh cũng chỉ là một sinh viên trẻ chẳng có gì trong tay, dù có khả năng biết trước cũng chẳng phải biết được tất cả tình huống có thể xảy ra. Chúng ta đấu không lại.
Trước đây, anh chỉ có mục đích tranh giành chút tài sản. Báo thù cho mẹ hay là trưởng thành lớn mạnh hơn một chút để chứng minh bản thân. Hoặc là giúp em tìm ra kẻ thù mưu hại gia đình em. Nhưng không ngờ sự việc thực sự không đơn giản.
Trần Phong nhắm mắt:
– Có một tấm màn đen tối đang chờ anh mở. Chỉ sợ sau màn, là một hố sâu không đáy đang chờ anh rơi xuống…
Ánh Tuyết dịu dàng nhìn Phong, tràn đầy yêu thương và tin tưởng:
– Em sẽ giúp anh! Chủ nhân của em chắc chắn sẽ thành công!
– Ngộ nhỡ…
– Ngộ nhỡ, thì em cùng anh rơi xuống. Địa ngục em cũng theo anh! – Cô nhìn Phong chăm chú.
Trần Phong nhíu mày, đôi mắt mông lung:
– Đó là thế lực quân đội quốc gia. Còn có giáo hội thần bí nào đó. Và mẹ anh! Bà xuất thân từ đâu?
Bà để lại bí mật to lớn cho anh. Nhưng lại dùng cachs phong ấn trí nhớ anh. Để đến tận bây giờ anh mới nhớ ra? Tại sao lại như vậy?
Ánh Tuyết chau đôi mày liễu:
– Lực lượng quân đội quốc gia? Trần Quý sao?
– Ừ, hôm qua ông ta tiết lộ những thông tin này.
– Ông ta tiết lộ? Vậy sao chúng ta phải đối đầu với ông ta? – Ánh Tuyết khó hiểu – Anh nghi ngờ ông ta nói dối sao?
Trần Phong cười lắc đầu:
– Có lẽ ông ta nói thật. Chỉ là nói chưa hết!
Nheo mắt nhìn cô, Trần Phong nhướng mày:
– Từ nhỏ đến giờ, ông ta chưa từng quan tâm anh. Nay lại đột ngột thể hiện. Dù có lý do tránh né sự theo dõi của người khác, thì cũng không thể mặc kệ anh người vừa được cứu khỏi vụ bắt cóc, để anh tự sinh tự diệt dưới sự theo dõi của kẻ thù như thế. Đó là điều thứ nhất!
Ông ta đề cập đến duy nhất 1 nhân vật là Vương Đạt, một cách rất hợp lý, giải thích đủ lý do vì sao ông ta dính dáng đến Vương Đạt. Và anh hiện tại, mới chỉ tóm được Vương Đạt. Tại sao lại trùng hợp như vậy? Giống như, ông ta nắm rõ mọi hành động của anh! Đó là điều thứ 2!
Ánh Tuyết hoảng sợ:
– Ý anh là nói ông ta theo dõi anh?
– Theo dõi không đáng sợ. Đáng sợ hơn là, trong chúng ta có nội gián!
Ánh Tuyết lắc đầu:
– Không thể nào? Bọn họ đều… – như chợt nghĩ ra, cô hoảng hốt nhìn hắn – … chẳng lẽ là…
Trần Phong nhìn cô gật gật:
– Rất có thể! Chỉ có vài người biết anh đang tra hỏi Vương Đạt. Đáng sợ hơn là, một chính trị gia không thể phạm một sai lầm tâm lý đơn giản như vậy được. Nó giống như một liều thuốc thử thì đúng hơn?
Ánh Tuyết nghiêm nghị lắng nghe:
– Thuốc thử?
Trần Phong trầm ngâm suy tính:
– Anh có thực sự thăm dò về hắn không?
Nếu anh bắt được Vương Đạt, biết được mối quan hệ giữa Vương Đạt và Phùng Thị Nhân nhờ việc nghe lén cuộc nói chuyện giữa họ, vậy lý do gì khiến anh lại hướng điều tra về phía Trần Quý – người không liên can nhất trong sự việc tranh giành tài sản?
Lý do gì khiến Vương Đạt cắn răng liều mạng che giấu một nửa sự thực? Dù cho anh có tra tấn Vương Đạt đến mức nào, hắn vẫn không hé răng về Trần Quý? Vậy thì làm sao anh biết Trần Quý có liên hệ đến sự việc, trước khi Trần Quý kể lại chuyện?
Ánh Tuyết trừng to mắt:
– Bọn chúng nghĩ anh biết Dự ngôn thuật?
Trần Phong gật đầu:
– Thậm chí, cuộc hẹn của Phùng Thị Nhân tại quán cafe anh làm việc ngày hôm đó, cũng không phải là sự tình cờ để anh biết đến Vương Đạt?
Thậm chí, chúng ta bắt được Vương Đạt có phải là quá dễ dàng không? Dù năng lực của chúng ta là không nhỏ, nhưng một tay anh chị nắm một vùng biên giới như Vương Đạt lại dễ dàng để bị bắt thế sao? Đã thế lại còn bị tóm sống cả tay chân và 2 đứa con?
Ánh Tuyết cau mày:
– Nếu đây là một cái bẫy, thì tấm lưới thực sự quá rộng!
– Và con mồi Trần Phong không thể không chui vào! – Phong cười cười.
Một năm trước khi nhìn thấy hình ảnh Phùng Thị Nhân cầm tấm ảnh của anh ngồi ở quán cafe này, anh đã quyết tâm phải làm thêm ở đây, chờ đợi ngày này! Cái bẫy này được dệt bằng sự thật. Và đánh trúng điểm yếu nhất của Dự ngôn thuật, chính là dù biết trước được một số điểm, nhưng không thể nắm được toàn bộ quá trình.
Hoặc là năng lượng của anh chưa đủ và chúng biết anh cần thêm thời gian. Cho nên mới hé lộ thông tin để anh tìm kiếm? Chúng coi anh là công cụ dò đường cho chúng!
Ánh Tuyết hoảng sợ, nắm chặt tay Trần Phong:
– Nếu vậy thì việc anh vào quân đội, cũng chính là địa bàn của họ, sẽ rất nguy hiểm?
Trần Phong lắc đầu:
– Đây chỉ là nghi ngờ của anh, khi quan sát Trần Quý tối qua, chưa thể khẳng định chính xác.
Ông ta trực tiếp thăm dò anh về Dự ngôn thuật. – Trần Phong cười cười – Hôm trước mới học được từ anh Nam bí kíp phát hiện nói dối của CIA. Đó là thăm dò mạch đập, độ đồng đều và co giãn của đồng tử. Trần Quý lại áp dụng nó với anh!
Trần Phong đặt tay lên vai Ánh Tuyết, áp sát cổ cô và nhìn vào mắt cô, nói:
– Như này nè…
Hắn cúi đầu hôn cô một cái, ngón tay cảm giác rõ mạch máu thình thịch của cô gia tăng nhanh chóng mặt. Tủm tỉm cười…
– Như thiếu nữ mới lớn vậy hả?
Phừng một cái, mặt Ánh Tuyết hồng hồng ngại ngùng. Cô lại còn bị tên thanh niên này coi là thiếu nữ?
Trần Phong cười, thò tay vào vạt áo mỏng:
– Chỉ có duy nhất một cách, đó là chui vào hang địch, tìm ra vấn đề – bàn tay to bóp chặt lấy một bên mềm mại.
Trần Phong cúi xuống hôn cô:
– Cuối cùng là tìm ra điểm đột phá – nụ hoa đỏ tươi ngạo nghễ bị ấn lõm xuống.