Đào tạo dâm nữ
Chương 69
Tít… Tít…
– Ai đó… Cứu mẹ tôi với… Cứu…
Tít… Tít…
– Bác sĩ… Đừng đi… mẹ cháu chưa chết mà… Cứu mẹ cháu đi…
Tít… Tít…
– Trần Phong này xin thề, sẽ đem tất cả những gì bà có, hủy hoại bằng hết!
Tít… Tít…
– Trần Phong, nếu con không đủ mạnh mẽ, không ai thương hại con hết! Đứng dưới thác nước kia đi. Cái rét mùa đông giúp con rèn ý chí!
Tít… Tít…
– Con đủ lớn để biết… Đó là một giáo hội thần bí…
Tít… Tít…
– Con trai, hãy nhớ, lắng nghe chính trái tim mình!
Tít… Tít… Tít…
Trần Phong bừng tỉnh khỏi cơn mê. Thì thào lặp lại liên tục câu nói của mẹ:
– Lắng nghe trái tim mình… Lắng nghe trái tim mình…
Trần Phong khoanh chân, nhắm mắt chìm vào minh tưởng một lần nữa.
Nhưng lần này, cơn mê man vẫn còn khắc sâu từng cảm xúc. Lửa thù hận vẫn đang âm ỉ cháy. Trần Phong không cách nào tĩnh tâm được.
Nhưng dồn nén hồi lâu, cuối cùng hắn cũng thấy được tảng đá kỳ lạ cản đường kia. Nhìn mấy sợi năng lượng vàng lơ thơ còn sót lại, Trần Phong một lần nữa, theo hướng dẫn của sách, tu luyện.
Phải lấy lại được sức mạnh, ta không thể yếu ớt!
Phải có được sức mạnh, ta mới có thể báo thù…
Thời gian không còn nhiều!
Tảng đá một lần nữa rung động! Kịch liệt hơn, dù chỉ bằng sức mạnh của vài sợi năng lượng mà Trần Phong vớt vát lại được.
Lòng quyết tâm thật lớn, mối thù thật sâu. Tảng đá càng rung động dữ dội, như hòa nhịp với nguồn cảm xúc.
Bang!
Một lần nữa tảng đá vỡ tan. Chấn bay từng mảnh vụn trong tâm thức. Trần Phong phụt máu, mắt tai cũng rỉ những giọt máu đỏ tươi, lồng ngực như muốn vỡ tung. Gục xuống…
Vũ Thanh Tâm đang vào phòng y tế xem xét tình hình của Trần Phong, thấy hắn đột nhiên phun máu, giật mình lao đến đỡ:
– Trần Phong…
Trần Phong gượng mí mắt sụp xuống:
– Sai ở đâu nhỉ?
Hôm trước, Vũ Thanh Tâm cả đêm không thấy Trần Phong trở về. Buổi sáng cũng không thấy ăn sáng, khác hẳn thói quen thường ngày của hắn. Bình thường Trần Phong dù đi cả đêm để ngồi thiền, thì gần sáng cũng sẽ trở về, ngủ một chút rồi chuẩn bị lên lớp.
Cảm thấy có vẻ kỳ lạ. Vũ Thanh Tâm bèn đi tìm. Hắn từng nói rằng sẽ đi tìm một góc yên tĩnh. Cái tên đó lại thích leo lên núi. Vậy thì chỉ có thể hắn sẽ vào một góc nào đó trong rừng hay trên núi là khả năng cao.
Nhưng không biết tìm thế nào. Cô chỉ có thể đi theo thói quen. Trên đỉnh núi hai người từng nướng gà, Vũ Thanh Tâm đi loanh quanh một hồi, thì thấy một hang động không sâu lắm. Nhưng Trần Phong nằm đó, toàn thân nóng bừng!
Vệt máu trên miệng và cổ áo đã khô. Hẳn là nằm cả đêm rồi!
Vũ Thanh Tâm lay người Trần Phong:
– Cậu sao vậy…
Trần Phong hôn mê sâu suốt ba ngày, liên tục nói nhảm. Vũ Thanh Tâm ngồi cạnh đọc sách, thi thoảng ngẩng đầu nhìn nhìn hắn. Chẹp miệng, lắc đầu:
– Tâm tư nặng nề, mà lúc nào cũng dửng dưng, như không có gì!
Bên giường truyền đến tiếng ho khù khụ. Vũ Thanh Tâm nhìn qua, Trần Phong đang mở đôi mắt mông lung, khàn giọng cười cười:
– Cậu cứu tôi à?
– Ai mà vác được cái thây nặng trịch đó của cậu? Giảm cân đi!
Vũ Thanh Tâm hất mặt, tiếp tục đọc sách.
Trần Phong cười cười liếc cô:
– Cảm ơn!
– Hừ!
Ngoài cửa vang lên một trận xôn xao ồn ào. Mấy tiếng chân huỳnh huỵch tới gần. Hoàng Bá Vương xô cửa bước vào:
– Cậu ta tỉnh chưa? Lôi đầu cậu ta dậy đi đấu võ! Tôi cược hết cả tiền mà không đánh là không xong với tôi đâu? Ý… tỉnh rồi nè!
Vũ Thanh Tâm lừ mắt:
– Bớt ồn ào!
Cù Nam Anh cười bước đến cạnh Phong:
– Tỉnh rồi à!
Trần Văn Đông không xuất hiện. Chỉ có Lương Thế Tùng bước vào sau cùng, trầm giọng đe dọa:
– Tốt nhất cậu mau khỏe. Qua tuần thi rồi, khôn hồn thì đừng níu chân bọn tôi!
Trần Phong gượng ngồi dậy, dựa vào thành giường y tế, liếc Lương Thế Tùng:
– Coi như tôi thua đi. Giờ nửa đấm của cậu, tôi cũng không chịu được?
Vũ Thanh Tâm hừ lạnh. Mặc kệ đám thanh niên loi choi ồn ào, bỏ ra ngoài một mình.
Mọi người hỏi thăm không lâu thì rời đi. Trần Phong còn lại một mình trong căn phòng y tế.
Đưa mắt tiễn bạn ra khỏi phòng. Trần Phong quay lại trầm tư, tự nhìn đôi bàn tay của mình.
Trong không khí, đôi bàn tay như được quấn quanh bởi làn nước mờ mờ. Trần Phong nắm chặt tay, làn nước như vỡ tung đến từng phân tử nước.
Trần Phong cười cười:
– Nếu đánh, có khi còn chấp 5 tên Lương Thế Tùng quá? Hóa ra vậy! Thuận theo con tim…
Tảng đá kia… Không phải phá vỡ. Mà là thiết lập…
Cọc cọc cọc, xoẹt xoẹt… Tiếng guốc đế bằng và tiếng dép lê loẹt xoẹt trên đất.
Trần Phong nghiêng tai chăm chú. Mười bước… Hai mươi bước… Ba mươi bước… Bốn mươi bước… Bảy mươi bước…
Cộc cộc!
Nhìn một nam một nữ tiến vào phòng, Trần Phong vui vẻ trong lòng:
– Tính ra, có thể cảm nhận được vật thể cách đây khoảng 5 – 70 mét. Tầng hai, đại dự ngôn thuật, mình luyện thành rồi…
Người đàn ông trung tuổi, mặc áo blouse trắng, cổ đeo ống nghe, lên tiếng:
– Tỉnh rồi? Thấy trong người thế nào?
Trần Phong tỏ vẻ mệt mỏi, lên tiếng:
– Tức ngực, đau đầu. Chào chị Ngưng!
Trình Ngưng mặt mày nghiêm trang, gật đầu. Chờ bác sĩ trao đổi với Phong:
– Xét nghiệm thì không thấy gì bất thường khác, trừ huyết áp quá cao. Chàng trai trẻ! Cậu có dấu hiệu đột quỵ! Phải chú ý thật nhiều! Hài, thanh niên mới mười tám tuổi đầu… Lát nữa lấy thuốc theo đơn này, tôi sẽ theo dõi trực tiếp!
– Vâng!
Bác sĩ rời đi. Trình Ngưng mới lên tiếng:
– Binh nhất Trần Phong, cậu cần làm báo cáo rõ lý do vì sao nửa đêm lên núi! Ngày mai nộp lên cho tôi!
– Báo cáo, rõ, thưa trung úy!
– Cậu nghỉ ngơi đi!
– Vâng, chào chị Ngưng!
Trần Phong nhướng mày nhìn theo bóng dáng Trình Ngưng:
– Chậc chậc, làn da ấy càng ngày càng mịn hay sao nhỉ?
Chưa cảm thán xong, thì Vũ Thanh Tâm bước vào, đưa một cặp lồng nghi ngút hơi nóng, mặt lạnh như tiền:
– Dẹp cái mặt mê gái đi mà ăn cháo này!