Đào tạo dâm nữ

Chương 70



Phần 70: Đắc ý

Cạch!

Rầm!

Trần Phong mếu máo nhìn cái cặp lồng bị đặt cái phịch trên bàn inox phía đầu giường. Lại nhìn cánh cửa đóng sập lại khi Vũ Thanh Tâm rời đi mà không thèm nghe hắn kịp thốt câu cảm ơn kia. Lẩm bẩm:

– Đến ngày hả ta…

Ăn xong tô cháo nóng, cái bụng đói mấy ngày vẫn phản kháng rằng chưa đủ. Trần Phong quyết định về phòng lục tủ đồ của bản thân. Đồ ăn Gia Hân mua cho còn nhiều lắm.

Trong phòng không ai cả?

– Chả lẽ giờ này còn đi tập thể lực?

Trần Phong ngó nghiêng cả ra ngoài ban công, lẫn sân tập phía dưới vẫn chẳng thấy bóng dáng kia đâu. Đành mặc kệ không thèm quản. Lấy một bộ quần áo, tranh thủ tắm phát rồi ăn cũng được. Người ngợm dính dính mấy ngày nay chắc ruồi cũng chẳng thèm bâu nữa.

Vừa vặn chốt, mở cửa phòng vệ sinh. Vừa nghĩ xem lát có nên đi tìm cái cô nàng đang khó ở kia không? Trần Phong lắc đầu vội:

– Tốt nhất là đợi qua mấy ngày!

Cạch!

Trần Phong đờ người…

Một thân hình khỏa thân hoàn toàn trong phòng tắm của hắn?

Đồi núi chập chùng, căng mẩy… Đôi chân thon dài… Cơ bụng săn chắc… Ặc, cơ bụng kia đẹp quá! Cái tam giác đen thui kia còn ấn tượng hơn…

Bộp!!!

– Cúttttt!

Vũ Thanh Tâm vừa vươn vai cởi nốt chiếc áo, định đi tắm, quay lại thấy tên cùng phòng đứng trước cửa, trợn mắt nhìn mình… từ trên xuống dưới?

Sau khi đuổi đi kẻ thủ ác, khuôn mặt Vũ Thanh Tâm nóng bừng như lửa, đỏ rực như đóa anh đào. Chân tay như thừa thãi, cô chỉ có thể ngồi thụp xuống ôm mặt giữa hai gối trần như nhộng…

Chỉ hơi lạ là, cô gái lại không hề khóc hay khó chịu? Trái lại, đôi môi kia hơi cong lên, tựa như cười…

Trần Phong bên kia cánh cửa, kéo chiếc khăn tắm rất thơm xuống khỏi đầu. Mặt mũi méo xẹo:

– Không ngờ… không thể ngờ… Cô ta… nỡ lòng nào… lại có thể che đi hết những vẻ đẹp… Ặc, mình không nên ở đây thì hơn!

Trần Phong vơ đại vài món ăn vặt rồi chạy về lại phòng y tế.

Sáng hôm sau…

Trần Phong nghiêm trang đặt một tờ A4 lên bàn làm việc của Trung úy Trình Ngưng. Lén quan sát khuôn mặt băng lạnh nghiêm túc làm việc kia một lượt.

Trình Ngưng đọc một lượt bản báo cáo có vài chữ, nhướng mày đọc lên thành tiếng:

– Bản tường trình, kính gửi… Tên tôi là… Ngày tháng năm… vào lúc… tôi đã lên núi. Lý do: Để ngủ. Tôi xin cam đoan tất cả là sự thực!

Trình Ngưng cười nửa miệng, đặt tờ giấy xuống nhẹ nhàng. Đôi bàn tay xếp chồng lên nhau, đặt trên tờ giấy ấy, rồi ngẩng lên nhìn Trần Phong:

– Binh nhất Trần Phong, cậu cũng có đăng ký chương trình huấn luyện nâng cao. Hiện tại sức khỏe cậu có vẻ không đảm bảo. Cậu cần chú ý!
– Vâng thưa Trung úy!

Trình Ngưng gật đầu, thân thiết nói:

– Nếu cần giúp bất kỳ vấn đề gì hãy mạnh dạn đề xuất. Tôi đang nhận nhiệm vụ hướng dẫn đội tuyển của cậu trong kỳ thi lần này.
– Rõ! Thưa… chị Ngưng! Vậy… chị có thể cho em hỏi một câu không?
– Được? – Trình Ngưng chống cằm bằng mu bàn tay rồi nhìn Trần Phong. Nhìn giống như bàn tay trắng nõn đang nâng niu một đóa hoa vậy.

Trần Phong híp mắt cười:

– Nghe nói chị từng vượt qua chương trình này, chị có thể bật mí tí chút về đề thi được không?

Trình Ngưng phì cười, gấp đôi tờ A4 tường trình của Trần Phong, rồi lại gấp làm tư, nháy mắt với hắn:

– Không thể tiết lộ, đây là bí mật quân sự!

Trần Phong cười cười, nhìn tờ giấy bị thả vào sọt rác rỗng bên cạnh bàn. Nói lời cảm ơn rồi rời đi.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời lên cao, hắn lẩm bẩm:

– Cô nàng lại dễ gần đến thế ư?

Trần Phong vả nhẹ vào má chính mình:

– Mày đa nghi quá rồi chăng?

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, xa xa thấp thoáng cái bóng của Vũ Thanh Tâm xuất hiện, Trần Phong vọt thẳng về phía cổng Học viện bằng một lối hành lang khác. Đùa sao, đừng có dại! Ngày của các bà dì đã đến! Thở thôi cũng là có tội. Ngu gì đâm đầu vào tổ kiến lửa? Hôm nay thứ bảy, trốn ra ngoài lánh nạn vài hôm!!!

Vừa ra đến cổng Học viện, thì thấy một đám thanh niên khoác vai túm tụm.

Nhìn ra xa thì đó là một chiếc Porsche màu hồng đỗ trước cổng, bên vệ đường. Như đang chờ ai đó. Trần Phong đi qua đám thanh niên, khi đang dựng tai nghe họ đang bàn tán những lời vừa tò mò về sự xinh đẹp, lẫn những lời ngả ngớn về vị tài xế nữ, thì chợt nghe tiếng gọi:

– Anh Phong!

Hắn ngước mắt lên nhìn thì thấy Gia Hân đang đứng mỉm cười vẫy tay trước đầu xe. Gấu váy dài bay phấp phới, xinh xắn nghiêng đầu chờ hắn đến.

Một tràng ồ dài đồng thanh phát ra. Trần Phong nhướng mày, lòng có đôi chút đắc ý, nói với Gia Hân:

– Cô bé xinh xắn nào đây?

Dương Gia Hân ngước mắt nhìn hắn, cong môi cười vui vẻ:

– Cô bé phải lòng chàng lính đẹp trai… Ư…

Trần Phong nhanh chóng khẳng định chủ quyền trước mắt bàn dân thiên hạ bằng một nụ hôn sâu. Một tràng ồ dài còn lớn hơn lần vừa rồi. Trần Phong đắc ý nói với Gia Hân:

– Anh dẫn em đi một nơi, để anh lái xe! Còn em có thể giúp anh một việc?
– Việc gì ạ? – Gia Hân trong xe hỏi lại Trần Phong.

Sau khi điều chỉnh lại ghế lái, Trần Phong kéo tay Gia Hân đặt vào giữa hai chân mình:

– Nó nhớ em lắm rồi, cần em giúp đó!

Chiếc xe rời đi khi chủ xe đang mải nghiêng người sang ghế lái, với tay kéo cái khóa quần của Phong xuống…

Dưới cổng Học viện xuất hiện ba bóng dáng. Đó là Vũ Thanh Tâm, Hoàng Bá Vương và cả Cù Nam Anh. Hoàng Bá Vương trợn mắt nhìn theo chiếc xe màu hồng:

– Ủa, hôm nay là cô khác à?

Cù Nam Anh chọt khuỷu tay vào vai thằng bạn rồi liếc Vũ Thanh Tâm đang trầm ngâm nhìn về hướng xe đã đi. Hoàng Bá Vương trầm mặt xuống, che trước mắt Vũ Thanh Tâm, hét lớn:

– Porsche mà ngon à? Ông đây có mấy chiếc nhé!
– Đi thôi, siêu thị mở cửa rồi đấy! Nhanh về tôi còn đi leo núi nữa. – Vũ Thanh Tâm dửng dưng nhắc hai ông bạn rồi đi về một phía khác…

Không ai để ý, bên kia có một chiếc BMW màu đen, ít gây chú ý, cũng đang từ từ rời đi.

Trên xe, chiếc vô lăng bị nắm chặt bởi một bàn tay mảnh mai:

– Lại là cô ta! Hừ!

Chương trước Chương tiếp
Loading...