Đầy tớ

Chương 5



Phần 5

Nó ngây ngô, đáp lại:

“Dạ thưa bà, con xin lỗi ạ”

Cô đanh mặt lại, tỏ vẻ khinh khỉnh:

“Thôi tao biết rồi, mày đi theo tao”

Nó cứ thế lủi thủi theo sau bà hội đồng, nguyên công chuyện là hôm nay lên phố cốt để sắm quần áo, kèm theo đó là mỹ phẩm, toàn những thứ mắc tiền cả.

Thế giới của người giàu khiến nó trở nên thấy lạ lẫm quá.

Giọng nữ lạnh lùng:

“Mày đứng ngoài này mà chờ, để tao vô”

Nó nhìn lại bộ quần áo của nó, thật quê mùa làm sao, làm sao nó dám vô trong tiệm được. Tiệm may này mang đẳng cấp phương tây quá, thật khác so với các tiệm may của người tàu hay người an nam.

Nó nhìn qua ô cửa kính, chỉ thấy bà hội đồng nói chuyện gì đó, rồi chìa tay trong ví rút ra xấp tiền đưa cho.

Cổ họng nó nuốt cái ực, bởi nó biết nhiêu tiền đó đủ cho cha con nó sống cả năm trời.

Nó thầm động viên:

“Cha con sẽ cố gắng…”

Nó lại tiếp tục đạp xích lô, dừng tại nhiều cửa hiệu sang trọng, mỗi lần như vậy cảm xúc trong nó lại trào dâng thêm.

Chẳng mấy chốc mà đã đi gần hết phố.

Nó thắc mắc:

“Bẩm bà mua đồ nhiều thế sao không thấy mang theo ạ?”

Giọng nữ bĩu môi:

“Tao mua sắm ắt có người đem tới nhà ông hội đồng, sao tao lại phải cầm theo chi cực”

A hóa ra người giàu mua đồ cũng có vụ này sao, thế là nó lại thấy cái mới nữa.

Giờ chỉ việc xuất phát về nhà ông hội đồng thôi.

Nó nghĩ như vậy.

“Thưa bà để con chở bà về”

Giọng nữ thốt lên:

“Ai kêu mày là tao muốn về”

“Dạ…”

“Tao vẫn chưa đi hết…”

Rồi cô chỉ về hướng ngoài phố, bất đắc dĩ nó đạp xích lô tới. Trước mắt nó nhà cửa thưa thớt hẳn. Nhưng cái hướng này lại ngược với đường về à, nó thắc mắc lắm.

“Thưa bà phải đi đâu tiếp ạ?”

“Mày cứ đạp đi, khi nào tới nơi tao bảo mày dừng lại”

Rồi cứ thế nó đạp xe, nhà cửa cứ lần lượt hiện lên rồi lại xuống. Chẳng biết chỗ nào là điểm dừng đây.

Đột ngột cô quát lên:

“Dừng xe lại”

Trước mặt nó là một quán xá, rộng rãi gần bờ sông, lại có gió thổi hiu hiu mát nữa. Vậy là bà hội đồng tính nghỉ ngơi đây mà, bắt nó phải đạp tít ra tận ngoại ô thế này đây, rõ khổ không chứ.

“Mày cho xe dừng ở đây, tao muốn vô chỗ này nghỉ ngơi”

“Dạ con ở ngoài này chờ ạ”

Giọng quát lên:

“Thằng này thế mày tính nhịn đói à”

“Dạ con cảm ơn bà ạ”

Vô chỗ ngồi nghỉ rồi nó mới thở phào, đạp xe một hồi dưới cái nắng khiến nó mất nước.

Nó làm liền một hơi hết sạch cả vại nước. Ăn hết cả năm chén cơm kèm thịt cá.

Mai Trâm nhìn nó mà cười cợt:

“Mày ăn mà tao thấy cứ như heo vậy, thô tục quá”

Nó chả còn để tâm đến chuyện chê khen nữa. Cứ việc lấp đầy cái bụng trước đã, việc khác tính sau.

Xong nó vẫn hỏi khéo:

“Dạ thưa bà mấy giờ mình về lại ạ?”

Mai Trâm nhìn nó, vẻ tụt hứng hẳn, ngó bộ con trâu này không muốn nghĩ chỉ muốn làm đây mà.

“Khi nào trời mát mẻ rồi hẵng về”

Rồi cô đủng đỉnh đi vào phòng mát nghỉ ngơi. Nó cũng tính làm một giấc mới được.

Ấy nhưng ở đời đâu có chuyện dễ như thế, bà hội đồng lại réo tên nó.

“Bẩm bà gọi con”

“Mày vô phòng rồi đóng cửa lại kẻo nắng chói tao”

Nó liền khép cửa lại, trong phòng vẫn lọt thỏm nhiều tia nắng lắm. Vẫn có các ô nhỏ soi khắp phòng.

Thế rồi Mai Trâm lên tiếng.

“Mày lại đây tao bảo”

Nó tiến lại gần, người nó cúi xuống.

“Dạ thưa bà có việc chi”

“Tao nghe mày giỏi việc xoa bóp lắm đúng không?”

Cái này cũng có phần đúng đó, bởi cha nó bị bệnh, nó thường hay xoa bóp đấm lưng cho ông. Thành ra mỗi khi nghỉ ngơi nó vẫn thường đem cái cách xoa bóp cho gia nhân trong nhà xem.

Cô đấm đấm vào vai, tỏ cái sự mệt mỏi.

“Đây tao đau chỗ vai này, ngồi trên xe cả buổi sáng làm tao nhức quá”

Hóa ra là than khổ đây sao, nó đạp xích lô cả sáng giờ chưa than mệt, đây được chở đi lại ngồi trong rèm che lại than nhức mỏi, thật là bó tay với tụi nhà giàu mà.

Nó cũng mệt mỏi vậy, nhưng phải nhịn.

“Dạ… bà cứ để con”

Nó liền ngồi sang một bên, tay nó khẽ bóp vào phần vai mỏi ấy. Ôi sao mềm mại thế. Có gì đâu mà cứng chớ.

Nó nịnh đầm:

“Dạ thưa bà đã bớt mỏi chút nào chưa?”

Cô nhăn mặt:

“Tao vẫn còn đau lắm, mày nên đều tay hơn đi”

“Dạ bà cứ nằm xuống đi ạ, có vậy con mới xoa bóp đều tay được ạ”

“Được rồi để tao nằm xuống”

Mai Trâm nằm sấp xuống, còn nó thì chẳng mảy may nghi ngờ chi, cứ thế mà thi triển tuyệt chiêu xoa bóp đấm lưng của mình.

Một hồi sau tay chân nó cứ như mỏi rã rời.

Nó gằn giọng:

“Thưa bà đã hết mệt chưa?”

Giọng nữ đáp lại, lạnh tanh:

“Vẫn còn chỗ chưa hết mệt…”

Nó mới ngớ người, ôi như thế này còn chưa hết mệt thì phải thế nào mới hết mệt đây.

“Dạ xin bà chỉ cho con”

Mai Trâm từ tốn ngồi dậy, người cô thoải mái lắm, nhưng vẫn còn chưa xong.

“Đây chỗ này của tao”

Rồi cô lấy bàn tay thô ráp ấy dí thẳng vào bộ ngực căng phồng, bóp mạnh lún hết cả vạt áo.

Cái sự ngạc nhiên hiện rõ lên gương mặt nó. Hay đúng hơn là nó chả tin được, chắc nó đang nằm mơ.

Cô cười cười nhìn nó.

“Mày chết rồi con ạ, dám sàm sỡ tao”

Câu này là sao? Hóa ra là nó bị gài bẫy hay sao cà, Ôi lẫn lộn hết lên cả.

Nó quỳ rạp xuống, giọng run run:

“Bẩm bà con lỡ đắc tội, xin bà tha cho…”

Giọng nữ nhỏ nhẹ:

“Mày đứng dậy đi”

Nó đứng thẳng lên, mắt nó nhìn xuống bà hội đồng, mồ hôi trên trán nó túa ra lấm tấm.

Rồi cô cười phá lên:

“Hi… hi… hi… chắc mày sợ lắm đúng không?”

“Dạ thưa bà con xin nghe…”

“Từ nay mày phải nghe lời tao đấy rõ chưa”

“Dạ, con rõ ạ”

Rồi dường như vở kịch vẫn chưa hết, cô ra mệnh lệnh làm nó ngớ hết cả người.

“TỐT GIỜ MÀY CỞI HẾT QUẦN ÁO RA ĐI CHO TAO XEM”

Nó run lắm, nhưng rồi cũng đành cởi hết ra, đầu tiên là cái áo cũ sờn rách, đến là cái quần dài tả tơi dính bùn, rốt cuộc chỉ còn độc mỗi miếng khố quấn mỏng tanh mà thôi.

Giọng nó lập cập:

“Bẩm bà, con đã cởi hết rồi ạ”

Giọng nữ đanh lại, rắn rỏi làm sao:

“Mày vẫn còn chưa cởi hết mà!”

Bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng chỉ thẳng về phía nó.

Nó run run:

“Dạ bẩm bà,”

Tiếng quát to hơn:

“Mày cởi hết ra cho tao xem! Mau lên… Thằng nhãi này…”

Thế là nó đành tụt cả khố quấn ra, lộ hết cả con cặc ra ngoài, dựng đứng cương lên thành một khối.

Nguyên là con cặc của nó đã cương cứng sẵn kể từ lúc xoa bóp cho bà hội đồng rồi, cái mùi thơm nữ giới cứ xồng xộc xông vào mũi nó, khiến nó không nhịn được.

Lại còn cái cơ thể căng tròn sức sống ấy. Bàn tay nó xoa bóp lên xuống, càng khiến nó cảm nhận da thịt rõ hơn.

Nam Nhân nào có thể cưỡng lại được.

Huống hồ nó đang trong độ tuổi sung mãn nhất đời người mà.

Tiếng cười vang lên, giọng bà hội đồng thỏa chí làm sao.

“Tao biết mày sẽ cương lên mà, làm tao cứ tưởng mày vẫn còn ngây ngô con nít… Hóa ra là thứ dâm dê đê tiện… Từ lúc mày rình mợ hai tắm là tao biết tỏng cái tính mày rồi… Hôm nay tao chỉ muốn xác nhận thực hư xem sao thôi”

Nhìn mặt nó như muốn chợt khóc, chỉ là sắp vỡ ra mà thôi.

Cô nhìn mặt nó, rồi bĩu môi:

“Tao dọa thế mà mày đã sợ rồi à. Quả là con nít mà”

Rồi giọng từ tốn hẳn:

“Tao muốn bắt mày thì đã làm từ trước rồi, đâu để đến tận hôm nay?”

Ấy cái sự trên đời cứ xoay đảo liên tục.

Rồi Mai Trâm khẽ chốt hạ.

“Từ lúc nhìn cái tướng như trâu húc của mày là tao đã yêu quý rồi… Thế nên tao mới để mắt đến mày, thế mà mày lại rình mò mợ hai. Có phải làm tao bực mình không?”

Nó liền đổi sắc:

“Dạ oan cho con quá, bà quý mến con như vậy sao con dám…”

Cô vẫn còn giận lắm, song liền hạ giọng xuống:

“Thế tao với nó, ai đẹp hơn?”

Ôi nó đành phải nói dối thôi, hy vọng có thể gạt được.

Giọng nó thắm thiết:

“Chữ Mai Đứng trước chữ Ngọc, dĩ nhiên là bà rồi…”

Lần đầu tiên trong đời nó thốt ra được câu nịnh đầm hay thế. Ngọc Mai, mà tên Mai lại chữ đệm cho Mai Trâm.

Rồi nó ước xem sắc mặt của bà hội đồng ra sao. Quản nhiên là cá cắn câu.

Giọng nữ run lên:

“Tất nhiên phải vậy rồi…”

Cái sự như vậy vẫn chưa dừng lại, bởi hoàn cảnh bây giờ là nó đang trần như nhộng, phía dưới lại cứng hết cả lên, còn phía kia lại một thân nữ giới.

Trong phòng lại đóng kín như tờ. Quả thực là tình cảnh éo le.

“Sao mày lại cứng hết thế kia?”

Nó bẽn lẽn:

“Thưa bà, nam nhân nào có thể cưỡng lại được ạ.”

Một câu nói thốt ra, lại nịnh đầm. Nhưng lại giúp nó lên tiên cảnh.

“Tao sờ thử được không?”

Nói ra câu này không giống bà hội đồng tí nào, vẻ trang nghiêm quý phái đâu mất rồi.

Nó đành gật gù theo.

Bàn tay nhỏ nhắn sờ vào con cặc nó, theo thế giật từng hồi.

“Ôi… ôi nó giật lên này. To khiếp… Mày thật có cái thứ khiếp quá”

Mai Trâm quay người đi, cả người cô nóng rang lên, hơi thở dốc hẳn…

“Bẩm bà… để con mặc áo quần lại ạ”

Giọng nữ thốt lên:

“Ai kêu mày mặc đồ?”

Rồi cái cảnh tượng mà cả đời nó không thể gặp nay hiện lên trước mắt.

Mai Trâm đứng dậy, từng ngón đan vào cúc áo, xõa cả xiêm y, rồi cô nghiêng người tới, lột cả quần dưới, tiếp đến là miếng vải lót ngực, rồi đến quần lót trắng mỏng tang, đã ướt đẫm.

Cảnh xuân hiện ra trước mắt nó.

Thân hình căng tròn đầy nhựa sống, vòng eo thon mướt mát quá.

Đôi gò bồng đào trắng nõn nà, hai đầu nhũ hoa căng mọng chín hồng cả lên.

Nó nhìn mà mắt không nỡ chớp nhá, miệng nó chảy cả nước dãi ra.

Rồi cô khẽ nằm xuống, một tay vỗ vỗ bên giường.

Mai Trâm nhìn nó, ánh mắt xuân tình mời gọi, hai má đỏ ửng cả lên, môi càng đỏ thắm hơn.

Cái nhìn xuyên thấu ruột gan này, nam nhân dày dặn kinh nghiệm còn không thể chống đỡ. Huống hồ đây còn là một tên trai tơ tuổi mười sáu.

Bà hội đồng ra lệnh cho nó:

“Còn chờ gì mà không lên đây? Hay mày không đáng mặt đàn ông?”

Lời nói thốt ra khiêu khích làm sao, đến nước này nó đã không còn giữ được lý trí nữa, coi kìa, con cặc nó giờ đã cương cứng quá cỡ, cứ giật giật lên xuống, thớ gân nổi lên đỏ ửng hết cả.

Nó không nói năng gì, chỉ làm theo bản năng mách bảo.

Ngay tức khắc, cả người nó đã ngự trên giường, hai bờ vai to rộng của nó áp sát thân hình nhỏ bé ấy.

Tiếng thở lẫn tiếng tim đập thành nhịp…

Thình thịch thình thịch…

Nó lên tiếng:

“Thưa bà đây là lần đầu của con”

Mai Trâm cười lớn, thật khôi hài làm sao, chính nó cũng chả hiểu rõ ngọn ngành gì.

Giọng nữ khẽ rít:

“Thế để tao dạy bảo cho mày…”

“Dạ bà cứ chỉ bảo con.”

Ấy cô lại cười lớn hơn nữa. Cái sự việc thật kỳ lạ làm sao.

“Mày thật là ngu. Cái chuyện nam nữ còn phải chờ dạy bảo sao? Mày hóa ra ngu hơn con bò!”

Tức mình, Như đỏ ửng hết cả mặt, nó vốn tỏ ra lễ phép vậy thôi, chứ đứa như nó dẫu kinh nghiệm không có, song vẫn luôn hiểu biết cái chuyện nam nữ.

Nó liền thu giọng:

“Thưa bà con xin phép…”

Tay nó đưa tới, mân mê nhào nặn cặp vú của bà hội đồng, nó đưa miệng xuống, cắn ngập đầu nhũ hoa, rồi khẽ mút thành tiếng.

Chùn chụt chùn chụt…

Lưỡi nó đá tới, mút cứ như thể em bé đói sữa mẹ vậy.

Toàn thân Ngọc Mai rung lên tựa như muốn giãy giụa đến nơi.

Nó ngừng lại, rồi đưa lưỡi quét lên cổ Mai Trâm, mũi nó hít hà mùi hương của cô.

Nó khen nức nở:

“Người bà thơm quá…”

Giọng nữ run lên:

“Mày thật dâm dê, đê tiện…”

“Con còn chưa hết đâu thưa bà!”

Thế là nó lại đưa tới, lưỡi nó quét lên vùng nách của cô, liếm mạnh vào đó.

“Mùi thơm quá thưa bà”

Mai Trâm đỏ ửng hết cả người, ôi cái chỗ vùng nách dơ dáy mà nó cũng liếm được, khéo nó liếm cả chỗ đó mất.

Như cứ thế đưa lưỡi hết tới cổ lại tới đầu nhũ hoa, lưỡi nó tạo thành âm thanh vang khắp cả phòng.

Hai tay nó nhào nặn bầu ngực của bà hội đồng cứ như thể bịch bông gòn vậy.

“Mày tính bú đến bao giờ?”

Nó biết cô đã thỏa mãn, liền chuyển đến món chính, tay nó áp tới, khẽ sờ lên đùi của cô.

Nó thốt ra lời lẽ như một kẻ đốn mạt:

“Thưa bà, xin bà dạng hai chân ra”

Cô nhìn nó, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích, giọng chế nhiễu:

“Ơ hay nhỉ? Mày là ai mà sai bảo tao? Mày không làm được à, tay chân mày cụt hết rồi sao?”

Nó thừa hiểu bà hội đồng đang trêu ghẹo mình, thế thì nó phải đáp lễ lại mới lại.

Nó vuốt ve đùi cô rồi cố gắng banh chân ra nhưng Mai Trâm vẫn nhất quyết kẹp chặt hai chân lại, hai tay luồn vô cứ thủ thế chỗ đó.

Ấy vậy là không được, nó liền đưa môi tới, cắn lên đầu nhũ hoa, khiến cô mất cảnh giác, bật thành tiếng.

Tức thì, cánh tay hung hãn của nó nắm chặt đôi bàn tay của bà hội đồng dốc ngược lên.

Mắt nó liền đưa xuống, chân nó khẽ đè lên cố tách hai chân cô ra, sức nó khỏe như trâu nên hai đùi của cô dần giãn ra.

Biết không thể trêu chọc nó nữa, Mai Trâm liền giãn người ra.

Cô quát nó một tiếng:

“Mày làm tao đau đấy! Thằng súc vật này, có thả tay tao ra không?”

Như nghe thế tưởng thiệt, song nó cũng có phần thô bạo quá, liền sợ sệt thu tay lại.

“Dạ thưa bà con hồ đồ quá… Con không kiềm chế được…”

Giọng nữ rít lên:

“Mày phải nhẹ nhàng chứ, cái đồ vũ phu này”

Ấy nhưng giọng lại không có chút gì mắng mỏ hết, đúng hơn là một câu mắng yêu.

Rồi lại nhỏ nhẹ làm sao:

“Mày phải nhẹ nhàng với tao đấy”

Cuối cùng bà hội đồng cũng thôi trêu ghẹo nó, tự nguyện dạng háng ra, phô bày nhục thể cho nó.

Ánh mắt nó giờ chỉ còn tập trung vào chỗ ấy, quả là khó tả nên lời.

Nó nuốt nước bọt, rồi nhẹ nhàng tay nó khẽ đưa tới.

Giọng nó đầy thô bỉ:

“Con xin phép…”

Tay nó tách nhẹ mép thịt ra, phát lộ cả vùng trời xuân.

Màu đỏ au lại bóng bẩy làm sao.

Thứ nước nhờn đang rỉ ra, khiến ngón tay nó trở nên nhớp nháp.

Đây là thứ dân gian gọi là dâm thuỷ đấy sao.

Ngón tay nó lại nhè nhẹ đưa sâu vào, rồi từ từ khẽ rút ra.

Tiếng kỳ lạ thốt lên.

Là giọng của bà hội đồng, thứ tông giọng rên rỉ dễ dàng nhấn chìm nam nhân vào đê mê khoái lạc.

Giọng nó trở lên lạc đi, đầy vẻ van lơn:

“Bẩm bà con xin được đưa vào…”

Mai Trâm nhìn nó, thấy nó thở dốc làm sao, từng khối cơ trên người nó săn lại, tựa như thú dữ xổng chuồng.

Rồi cô nhắm nghiền mắt lại, không trả lời mà chỉ gật gật cái đầu.

Ôi một cơn sóng ập lên trong tâm trí nó, hân hoan làm sao.

Nó phấn khích, khẽ nghiến răng, tay nó đưa đầu con cặc nhè nhẹ ấn vào mép thịt, cảm giác trơn trượt làm sao, nó cứ đưa tới ấn vào rồi lại trượt ra.

Biết làm sao được, đây là lần đầu của nó mà.

Dường như bà hội đồng nhận ra, nét mặt có chút cáu giận, ngón tay trắng muốt khẽ cầm con cặc của nó ấn nhẹ vào cửa mình, chỉ đường cho nó.

Nó đưa tới, cảm giác lạ lùng xông vào trí não nó, con cặc nó đang bao phủ bởi lớp thịt trơn trượt làm sao, vừa nóng hổi vừa co bóp con cặc của nó, lại xoa khẽ mỗi bên.

Đầu khấc nó tiến vào trong, chẳng mấy mà nó đã đưa gần hết con cặc vào lồn bà hội đồng.

Cảm giác sung sướng cứ như trăm tia điện xẹt lên não nó vậy.

Nó thốt lên, giọng run rẩy:

“Bẩm bà… con thấy lạ quá”

Giọng nữ dè bỉu nó:

“Chúc mừng mày đã thoát kiếp trai tơ… Giờ mày thấy thế nào?”

“Dạ… thú thật là con sướng lắm ạ…”

Bà hội đồng nhìn nó khẽ cười nhạt. Rồi cô giục nó.

“Mày còn ngây người ra đó sao?”

Thế là nó cười hì hì, nó đẩy người tới, con cặc nó đã nằm sâu bên trong người phụ nữ. Vừa như in.

Thật là lùng làm sao, cơ thể nó tự chuyển động, có lẽ cái này thuộc về bản năng rồi.

Hông nó đưa tới rồi lại rút ra, nhấp thành từng nhịp.

*PẠCH PẠCH PẠCH PẠCH*

Bất nhiên gương mặt Mai Trâm nhăn nhó làm sao, răng cắn chặt vào môi tỏ vẻ khổ sở.

Nó liền thu mình lại:

“Bẩm bà đau ạ?”

Giọng nữ thỏ thẻ:

“Cũng tại cái của mày khỏe quá đấy, cửa mình tao vẫn chưa quen…”

Nó đỏ mặt, lần đầu tiên được khen trên giường.

Rồi giọng lại tiếp tục:

“Mày cứ như thế đi, lần đầu của mày còn vụng lắm”

Ấy thế nó lại tiếp tục giao cấu với Mai Trâm.

Hơi thở mỗi lúc một nồng hơn, cả người nó giờ đỏ như than, nó dập hông nhanh hơn, khiến cô bật lên thành tiếng.

A… ư… ơ… hự…

Thanh âm vang lên đầy dâm đãng.

Nó nghiêng người tới, ép bầu ngực của cô bẹp dúm, hông nó giơ lên cao rồi hạ xuống, từng cơn dũng mãnh làm sao.

Nó nhìn mặt bà hội đồng, thấy cô nhắm nghiền mắt lại, đầy vẻ đau đớn.

“Bẩm bà đau chỗ nào ạ? Con xin rút ra ngoài…”

Giọng nữ quát lên, đầy bực bội:

“Ai cho mày ngừng mà xin thưa…”

Hóa ra cái sự đau đớn mà nó thấy ấy chính là cái khoái cảm của đàn bà.

Nó cứ ngỡ khi giao cấu thì chỉ có nam nhân là sướng thôi, giờ nó mới vỡ lẽ.

Âm thanh xác thịt vang khắp phòng.

*PẠCH PẠCH… PẠCH PẠCH*

Một cơn sóng ập lên vùng hông nó, cảm giác tê liệt trào dâng làm sao.

Chết rồi nó không kìm lại được.

Nó thốt lên, miệng nó rên rỉ:

“Bẩm bà… con xuất khí”

Giọng nữ vang lên:

“Mày xuất ra ngoài… chớ xuất bên trong”

Nó bung người ra, rút con cặc khỏi lồn bà hội đồng, từng đợt tinh khí mạnh mẽ phóng ra ngoài.

Mắt Mai Trâm nhìn theo dòng sinh khí ấy mà không khỏi cảm thán, cái sinh lực của nó thật mạnh mẽ.

Giọng cô hưng phấn làm sao:

“Khiếp quá, mày quả là con thú vật, sao có thể xuất nhiều thế được?”

Rồi mắt cô nhìn thẳng con cặc của Như, thứ đó cứ giật giật, tinh khí rỉ ra trên đỉnh đầu.

Nó vẫn còn chưa dịu xuống.

Giọng nữ rít lên:

“Mày cũng khỏe đấy, xuất ra từng ấy tinh khí rồi mà vẫn còn cương cứng được”

Nó cười thật thà:

“Bẩm bà con không giấu diếm, thường tinh khí con nhiều, phải bốn năm lần mới hết được ạ”

Cô cười lớn.

Rồi đưa cho nó cái nhìn đầy vẻ nhục dục, đầu môi khẽ cắn vào trong.

Một mệnh lệnh lại đưa tới.

“Lần đầu của mày vẫn còn non quá, tao vẫn chưa thỏa”

“Dạ… thưa bà?”

Rồi bà hội đồng kéo nó sát lại.

Bàn tay năm ngón kiêu sa bóp chặt con cặc, rồi vuốt lên vuốt xuống từng nhịp.

Có vẻ cuộc giao hoan vẫn chưa kết thúc.

Giọng nữ ra lệnh:

“Mày nói vậy tao không tin à, phải chứng minh cho tao thấy… Lỡ đâu mày nói láo, loại này tao ghét cực!”

Nó cười hề hề, khẽ chắp tay:

“Bẩm bà con hiểu rồi ạ!”

Thế rồi nó ôm bà hội đồng vào người.

Con cặc nó giờ đây dễ dàng đưa vào bên trong quá, lồn Mai Trâm giờ đã giãn cả ra, hai mép thịt tách ra thành một lỗ đen nhỏ, vùng kín sưng lên đỏ hết cả.

Cứ thế nó ấn nhẹ vào, chẳng mấy đã lọt thỏm vào trong, khít rịt làm sao.

Rồi nó đưa người tới, đẩy mông, cảm giác giờ đã trơn tru hẳn.

Nó nhấp hông mỗi lúc một nhanh hơn, từng nhịp đồng đều với hơi thở của nó.

*PẠCH PẠCH PẠCH PẠCH*

Tiếng nữ nhân rên rỉ thống thiết làm sao.

Bản năng trỗi dậy, nó ôm bà hội đồng lên, đẩy về phía sau.

Khắp phòng vang vọng đầy âm thanh dâm dục.

Từng cú thúc mạnh mẽ làm sao, thật hung bạo quá chừng.

Mai Trâm ré lên:

“Như ơi, mày giết tao mất…”

“A… A… CHẾT TAO… A… Ơ… Ư… CHẾT MẤT…”

Nó đâu còn để tâm đến nữa, hông nó nhấp dữ dội thêm… Rồi một tia điện bắn tới hông, rồi chạy thẳng lên thuỳ não của nó.

Cơn sóng thứ hai đã tới. Lớn hơn lần trước nhiều.

Nó rít lên:

“Bẩm, Bà… Con sắp xuất khí…”

Hai má bà hội đồng đỏ ửng hết cả, trí não trở nên mê muội hẳn đi, chỉ còn lại sự phóng đãng.

Hai chân cô quắp chặt thân nó lại, không muốn để nó thoát ly.

Cú bất ngờ này khiến nó không kịp trở mình.

Giọng nữ vang lên, quát vào tai nó:

“MÀY XUẤT VÔ ĐI”

Một con sóng ập tới, chân nó rung lên, dẫu cho có kêu nó xuất ra ngoài thì nó cũng không làm được.

Cứ để sóng cuốn tới.

Từng dòng tinh khí ào ạt bắn tới.

Nó rít lên thành tiếng…

A. A. A… CON RA… Ư… A…

Người nó run rẩy thành cơn, sóng truyền xuống thân nữ nhân bên dưới.

Bà hội đồng run lên, tựa như co giật dữ dội.

Cảm giác nóng hổi làm sao.

Cô nhắm nghiền mắt lại, nước mắt túa ra vì cực khoái.

Nó ngã vào người cô, thở hổn hển. Mồ hôi túa ra hôi hám làm sao.

Nó nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau.

Dường như biết ý, Mai Trâm lảng mặt sang một bên.

“Mày mà hôn tao là tao cắt lưỡi mày đấy!”

Thế là nó đành bỏ cái ý đó đi, sau cùng nó chỉ mang danh người hầu mà thôi, đây chỉ là công vụ mà thôi.

Nó ngồi dậy, đưa người ra sau.

Con cặc nó rơi xuống, mềm nhũn, cửa mình bà hội đồng giãn ra, tinh khí ứa hết ra ngoài, tạo thành từng dòng đặc sệt nóng hổi, hai mép thịt đỏ au khẽ giật lên, từng dòng tinh cứ thế ứa hết cả ra.

Giọng nữ rít lên:

“Mày ra nhiều quá, tao không chứa hết được…”

Nó cười hề hề:

“Dạ bẩm con nào dám nói láo ai”

Bà hội đồng quay sang một bên, ra vẻ trách móc:

“Tại mày nói cứ như đùa bỡn, làm tao không tin được… Giờ thì tao biết mày không phải người mà là thứ hùm beo.”

Nó liếm môi:

“Bà nói vậy oan cho con quá!”

Nghỉ ngơi một chặp, nó liền thủ thỉ:

“Dạ… bẩm con vẫn còn sức ạ!”

“Tốt, mày lấy sức đó mà chở tao về!”

Câu nói thốt ra khiến nó thấy hụt hẫng quá chừng.

Nguyên là nó khỏe quá, khiến bà hội đồng lên cơn khoái nhiều lần, cơ thể bủn rủn cả, nếu làm tiếp thì hóa ra vị trí đảo lộn cả, không biết ai phục vụ ai à.

Tắm rửa xong xuôi cho trôi sạch nhơ nhớp thì bà hội đồng mới bước ra.

Nhìn nó mà khẽ trách:

“Khiếp quá, tao rửa mãi mà vẫn chưa hết”

Còn nó thì cứ thế mà đưa bà về, tắm rửa thì để tối sẵn.

Khi về đến nơi thì trời cũng sập tối.

Chuyến đi này nhọc nhằn hơn nó tưởng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...