Dĩ vãng nhạt nhòa
Chương 141
Tiếng gõ cửa của Hạnh lúc gần 4h sáng kéo cô ra khỏi cảm giác tái tê lạnh giá toàn thân mình. Cô ngồi đó từ nửa đêm đến giờ, toàn thân dần dần cảm thấy lạnh toát, không biết đó là cái lạnh của đêm hay của lòng cô thấm ra khắp người cô.
Cô nằm trên giường đắp chăn, nhìn Hạnh tới lui nấu nước nóng, chườm khăn, mặc ấm cho mình, cô mới nhận ra một điều, đã lâu vì đồng tiền và tham vọng mà cô lãng quên. Tình Yêu rồi cũng đã ra đi, tình thân gia đình thì ở xa không với tới được, chỉ có tình nghĩa, tinh nghĩa cũa Hạnh với cô, có thời chia nhau từng gói mì bẻ đôi ăn cho qua bữa khi chưa có tiền ba mẹ gửi vô, cùng trải qua những hoạn nạn, sung sướng, mới tồn tại lâu bên nhất, cô nhắm mắt mặc cho 2 dòng nước mắt lăn dài trên gối, nếu thật sự vừa qua cô sống lãng quên Hạnh, liệu rằng lúc này ai sẽ ở bên cô…. Vậy mà có lúc cô đã coi thường nó, nghĩ là nó ngu nên nó giờ mới thua kém mình, cư xữ với nó như nó là đàn em của mình, chỉ vì nó nghèo hơn mình… Giờ cô mới biết có 1 thứ cô nghèo hơn Hạnh, đó là nhân cách, là tấm lòng… Sống trên đời, cần có 1 tấm lòng… Hình như nhà văn nào đó có ghi câu đó, mà cô đọc qua rồi….
Cô bắt đầu ngủ trong sự bình an vì bên cô có Hạnh, và sáng mai khi cô thức dậy, Hạnh đã mở toan tất cả các cửa phòng, cho ánh nắng đẹp của một ngày mới soi rọi lên cô.
Và theo lời khuyên của Hạnh, cô gửi mail, điện thoại báo các anh em đối tác, cô về quê dưỡng bệnh 2 tuần, mọi việc có gì anh Duy thay cô xử lý
Hạnh đưa Hương ra bến xe và nhìn theo cô khi xe rời bến, cô muốn Hương về quê, nghỉ ngơi để Hương có thời gian yên tĩnh mà nhìn lại mình, đó là chuyện duy nhất cô có thể giúp Hương lúc này. Quan trọng nhất là chỉ có Hương mới có thể giúp cho chính mình, mọi sự tác động bên ngoài chỉ là chất xúc tác mà thôi.
Gã mở mắt ra là đã 10h sáng, cảm giác bủn rủn trong người còn lưu lại ở thắt lưng mỏi nhừ, gã nhìn sang hai bên, thấy Hồng và An còn đang ngủ, hai tay các cô quàng lên ngực gã như trói chặt gã lại, sợ gã đột ngột biến đi mất trong tầm mắt 2 cô, gã khẽ khàng thoát ra, vào tắm rửa vệ sinh rồi gọi người ta đem café đến, gã vừa uống café vừa suy nghĩ, vừa ngắm 2 cô khỏa thân cuộn tròn nằm ngủ.
Khẽ vặn vẹo cái hông mỏi nhừ, gã biết đêm qua gã đã buông thả quá độ, không làm tình với gã được vì ranh giới, Hồng và An đã thay phiên nhau dùng tay và lưỡi thỏa mãn bản năng đàn ông cho gã 4 lần trong vòng 3 tiếng đồng hồ. Các cô cũng làm gã thật sự ngạc nhiên về mình, mà sao mà không sung lên nhiều được khi 2 cô gái đẹp, thơm tho lúc nằm lúc ngồi 2 bên vuốt ve, bú mút cho đến khi vắt cạn sinh lực gã.
Gã biết 2 cô thật sự ham muốn mình, khi hôm qua gã nằm ngửa cho các cô bú liếm, gã cũng âu yếm 2 cô ở những nơi nhạy cảm nhất, với kinh nghiệm tình trường, gã cảm nhận được sự ướt át, phồng căng của con cái đang thèm muốn con đực, của một cô gái muốn hiến thân cho người cô thương.
Gã hiểu, nếu là mình, gã cũng khóc như 2 cô, gã hiểu 2 cô khóc cho mình, cho những gì 2 cô đã trải qua, nên hôm nay, đến việc đơn giản nhất là hiến thân cho người mình thương, mình cũng không còn quyền làm nữa., Có còn đau đớn nào hơn…
Gã hiểu chút nữa gã ra xe về, các cô dù ở lại cũng sẽ nhớ gã, và gã cũng nhớ các cô, nhưng không phải nhớ như trai gái yêu nhau, nhớ cảm giác xác thịt, mà là nhớ về nhau như một cái gì sâu nặng, không quên đi vì nó lẩn khuất trong tim, nhưng không biểu hiện ra, không cần biểu hiện ra vì ai cũng hiểu là, người kia sẽ không bao giờ quên mình… Như vậy, nói ra hay không nói ra, có quan trọng gì nữa đâu… Quan trọng là cư xử với nhau thế nào khi bên nhau, chứ nói nhiều thì có gì hay ho không, hay là mang them đến cảm giác rang buộc, áp lực…
Gã cứ ngồi đó, nhìn xuyên qua làn khói thuốc, ngắm nhìn 2 dáng hình đàn bà khỏa thân, phô bày ra hết nét đẹp của đàn bà, và gã biết một thằng đàn ông tay trắng gây dựng cơ đồ như mình, thì cuộc đời, đến hôm nay, đối với mình không bạc, đầy đủ lắm rồi, đừng tham lam nữa.
Nằm trên giường nằm của nhà xe Thuận Thảo về miền trung, cô thấy hôm nay mới thật sự bắt đầu được 1 đêm của chính cô, giải thoát ra hết những phiền muộn, cô cũng không cần phải lo ngày mai thức dậy phải đi đâu làm gì, phải nói gì, phải kiếm được bao nhiêu, phải suy nghĩ xem nếu hôm nay ông X ông Y ông Z rủ mình đi ngủ, nếu mình không đi thì có ảnh hưởng đến quan hệ A, B, C nào đó không?
Nghĩ đến sáng mai ba cô ra đón cô ở bến xe quê cô, cô lại thấy mình như an nhàn trở lại, dù cô biết mình có chỉ có 2 tuần để nghỉ ngơi, rồi sau đó phải trở lại gánh vác trách nhiệm của 1 con người trưởng thành, chị cả của 2 đứa em, con có hiếu với cha mẹ… Nhưng cô thực sự nể Hạnh, đúng là chỉ có đưa cô về quê là hợp lý nhất, thế mà cô ngồi đó 4 tiếng đồng hồ mà không nghĩ ra.
Cô trách Tuấn 1, thì cô biết cô phải tự trách mình 10, cô nghe làm chi lời Tuấn hứa hẹn là gã đang ly thân với vợ, cô rang chờ… Hôm nay hẹn em mà anh bận đột xuất vân vân… Cô nhớ lại lời Hùng nói khi café ở quán Chợt Nhớ hôm lần đầu gặp gã… Đàn ông chỉ có lấy thêm chứ không ai bỏ bớt đâu em, trừ khi là vợ mình bỏ mình, hoặc biến cố gì kinh khủng thì đàn ông mới chủ động ly dị, đàn ông có thể giận lâu hơn đàn bà, nhưng họ dễ tha thứ hơn đàn bà, nên dù đàn bà có lỗi lầm gì đi nữa, trừ khi như hồi nãy anh nói là ghê gớm kinh khủng, không thì họ không bao giờ bỏ vợ, kiếm thêm thì có. Mà đó là công thức của đàn ông có bãn lĩnh, bọn em áp dụng thì đúng, chứ loại mất tư cách, sống không có hậu, bạc tình bạc nghĩa thì anh không đề cập.
Lẽ ra lúc đó cô hiểu ra lời Hùng thì đã không buồn bã thất vọng đến khùng điên rồi tự hành hạ mình như hôm qua, nhưng vì sao cô không nghe Hùng? Trong khi những ông X, ông Y, ông Z nói thì cô lắng nghe. Cô biết nguyên nhân của nó. Vì nhìn Hùng ăn mặc bình dân quá dù biết trước là đi gặp con gái, vì Hùng không có nhà cửa ở thành phố, thì cũng như cô thôi. Trong khi ông X ông Y cô quen thì xe hơi 4 chỗ khi đi chơi với cô, nhà cửa 2, 3 căn để đi đâu cũng có chỗ ở. Cô dựa vào đó để đánh giá Hùng thấp kém đi, cô nhớ lại cô đã nhủ thầm trong lòng “ ông coi lại ông đi, ông hơn gì ai mà ông dạy đời thiên hạ”. Cô quên đi là rốt cuộc Ông X ông Y chỉ xem cô như một món đồ chơi không hơn không kém, chỉ là dùng cái vỏ hoa mỹ đễ che đây cái nhân trần trụi thô bỉ của nó. Đến hôm qua cô còn tự đánh giá cô có đẳng cấp hơn hẳn Hồng và An, nhưng giờ cô mới thấy cô thua kém họ, họ buồn, họ muốn Hùng đến họ để họ vui thì họ có ngay, và họ không cần phải lo đến việc Hùng đòi hỏi họ, nhưng giả sữ hôm qua cô như vậy, cô có dám gọi ông X, ông Y không? Và liệu cô có tin họ không làm cô sợ hãi không? Chắc chắn là không…
Cô còn 1 sai lầm nữa, cô quên đi Hạnh từng nói với cô, tao không sống được như mày không phải vì tao an phận, mà là tao nghĩ mình xuất thân ở quê nhà nghèo khổ, giờ vào đây tạm thời có chỗ chui ra chui vô, có một công việc tốt hơn cả ba mẹ mình ở quê, khỏi lấm lem bùn đất, ăn trắng mặt trơn, thế cũng được rồi, rồi từ từ cái gì đến sẽ đến, tao nghĩ lứa tuổi của mình còn quá trẻ, quan trọng nhất là lúc này mình xây dựng uy tín, quan hệ lành mạnh, tích lũy kinh nghiệm sống, mới là cái cần nhất, tao nghĩ mình có những cái đó rồi thì sẽ kiếm tiền được, không nhiều thì cũng đủ sống.. Giàu có thì biết bao nhiêu mới là đủ, nhưng tích lũy dành dụm từng mối quan hệ, từng kinh nghiệm sống, thì sẽ có tất cả, dù có thể chậm, nhưng ít ra cũng tốt lắm rồi, mình có hơn gì ai mà đỏi hỏi cao quá làm chi…..
Sai lầm thứ 3 của cô là sau khi chia tay Hoàng, cô sa vào vòng tay của Tuấn dù biết anh ta có vợ, lý do cô tạm an ủi mình lúc đó là anh ta đang o ly dị vợ, tự cô cũng biết là cô đã lừa dối mình khi vin vào đó, cũng không phải vì khủng hoảng tình cảm của Hoàng mà cô quen Tuấn. Phải nhìn nhận thẳng là Tuấn đã ru ngủ cô bằng những lời có cánh. Bằng cách lái xe hơi đắt tiền chở cô đi du lịch, đưa cô đi dự tiệc, ăn những món ăn mà 1 món là thu nhập của ba mẹ cô quần quật lao động nửa năm, bằng những hợp đồng mua bán sắt thép cả ngàn tấn với số tiền hàng tỷ đồng so với số lương nhỏ mọn 4 triệu một tháng mà Hạnh đang làm và lẽ ra cô phải lãnh nếu không có Tuấn chỉ đạo cho cấp dưới chi thêm cho cô, vì tất cả sự hào nhoáng đó, cô đã quên đi cái sự thật trần trụi để rồi bẽ bang sụp đỗ cho lần cuối cùng là hôm qua, là cô chỉ là 1 con búp bê tình dục của Tuấn, được anh ta bơm hơi vào để thỏa mãn khi cần, rồi rút vòi cho cô xì hơi khi có con búp bê khác thay thế, như hôm qua.
Đó lả những suy nghĩ của cô trước khi thiếp đi trên cái giường nằm của nhà xe Thuận Thảo.
12h trưa, đưa gã đi ăn cơm tấm xong rồi ra văn phòng Phương Trang ở Lê Hồng Phong cho gã về Cần Thơ, An và Hồng trở về nhà trọ, dọn dẹp, nằm nghỉ trưa rồi chiều nay có khách hay quán quen gọi thì các cô đi làm lại, trở lại với nỗi lo cơm áo gạo tiền.
Đã từ lâu An và Hồng sống lặng lẽ với công việc của mình, nhìn các cô vẻ ngoài đẹp đẽ đấy, sang trọng đấy nhưng có ai biết bao nhiêu lần các cô phải móc họng cho ói ra bớt rượu bia, ói ra hết những chất nhờm gớm mà khi bú liếm kích thích cho khách các cô phải nuốt vô vì khách hàng muốn thế. Hàng ngày nở hàng chục nụ cười, nhưng đêm về, nằm bên nhau, các cô kể ra những chuyện trong ngày rồi động viên nhau ráng vượt qua, vì nghĩ về ba mẹ ở quê nhà, vì nghĩ đến bản thân các cô, chữ nghĩa thì ít, còn trẻ, không quen biết ai, thì làm gì để sống đây, huống hồ là con người, còn có hiếu thảo, tang ma hiếu hỉ dòng họ, đau ốm bệnh tật, trăm dâu đổ đầu tằm…
Trách ai bây giờ, không lẽ trách ba mẹ mình bất tài nên nghèo, nên giờ mình khổ. Không thể, la người có lương tri, sống với tư tưởng văn hóa nền tảng của con người, đạo lý dân tộc không ai nghĩ thế cả, dù có học hay không được đi học, nhưng những cái nền tảng luân lý thì như nhau cả thôi. Vả lại, bằng cấp và văn hóa chưa chắc đi đôi với nhau, người đọc nhiều chữ chưa chắc sâu sắc bằng người thấm hiểu văn hóa ứng xử, đạo lý làm người. Thế hệ ba mẹ các cô là thời chiến tranh, không chết đã là may, nói gì đến làm giàu ông nọ bà kia mà cho con cái thừa hưởng, đó là nói trên đa số người dân.
Vậy trách các cô lười biếng không lao động nên làm cave sao? Thế bây giờ cho các cô nghỉ làm cave, các cô làm được gì? Công nhân? Xin lỗi, tiền lương không đủ cho tiền nhà, cho tiền điện, tiền xăng, tiền thuốc men đau ốm đang tăng để theo kịp mặt bằng giá của…. Mỹ, Anh, Nhật Pháp… Dù Việt Nam nằm dưới đít thế giới. Các cô dù ít học, nhưng nghe những khách hàng của các cô đi Mỹ, Pháp, Anh về kể các cô nghe, các cô cũng biết ra nhiều thứ, vd như giá nhà đất ở SG bằng ở… Mỹ. Giá thuốc tây bằng giá ở… Anh, còn giá điện và giá xăng đang bắt kịp giá… Nhật bản. Thật là cười ra nước mắt.
Thế làm công nhân thì cho là các cô sống được, nhưng lây lất đi, rồi cha đau mẹ bệnh ai lo, hay là đễ các cụ đi ăn xin rồi dư luận và pháp luật xử mình tội bất hiếu? Trong khi nghề nghiệp chuyên môn không có, muốn có phải đi học, mà các cô cũng nghe nói sinh viên bây giờ ra trường, cố gắng ăn học xong để tốt nghiệp, tốt nghiệp xong thì… Thất nghiệp đầy ra đó thôi.. Huống hồ gì mình đi học mấy thứ nghề mà người ta dạy cho có hình thức, mèo quào như may, thêu, uốc tóc móc lỗ tai gì đó…
Các ông trí thức bằng cấp đầy mình còn bí bài toán này mà nói chi các cô? Thế mà xã hội làm ghê gớm lắm, bắt các cô, phỉ báng các cô là thành phần này, thành phần nọ… Nghe rất ghê gớm, nhưng xin thưa các vi, xin các vị bớt chê trách đi, thay vì các vị chê trách, các vị xách đít ra khỏi phòng máy lạnh đi giải bài toán mà các cô đưa ra đi, các vị có giải được không?
Chỉ vì không được nhìn nhận là một nghề vì thói đạo đức giả của xã hội, dù nó tạo ra thu nhập, và nó giải quyết cho cả xã hội một nhu cầu mà ai cũng cần. Thế nên trong cuộc đời đi làm của Hồng và An, và nhiều người như 2 cô, rất khốn nạn và nhục nhã. Bị khách hành hạ, bạo dâm, hãm hiếp tập thể, tra tấn tình dục… Bên cạnh đó là đám ma cô, ma cạo bóp cổ trung gian, rồi khi bị bắt, có khi gặp những con quỷ khoát áo quan chức, nó lợi dụng quyền lực mà pháp luật trao cho nó, nó chơi chùa, miễn phí, cũng phải cắn răng mà chịu, không thì chết với nó.
Có khi các cô cũng kêu lên để cầu cứu xã hội, nhưng lại nhận được những câu trả lời “ thứ làm đĩ thì có làm có chịu đi, kêu ca gì, thứ đĩ mà cũng đòi hỏi”. Xin thưa với các vị, trước khi làm đĩ thì các cô cũng làm người, chỉ vì biết làm người mà các cô phải đi làm đĩ, để bán cái mình có, không như nhiều vị chôm chỉa của người khác, của tập thể khác rồi về nhận là của mình, đem ra rao bán
Các cô hay suy nghĩ như vậy, nhưng nghĩ là một chuyện, nói ra cho lô gíc các cô không làm được.
Nên không trách các cô vui mừng khi gặp gã, lúc Hương nghe An và Hồng cười hí hí ở bờ kè Phạm Văn hai, Hương nghĩ Hùng nói bậy gì đó với 2 cô, nhưng thật ra, do lúc đó Hùng nói 2 cô những suy nghĩ trên đây của Hùng mà các cô thấy tin gã, quý gã, nên các cô mới muốn kết thân và rủ gã về nhà.
– Hồi trưa anh dặn mình cứ đi làm bình thường, nhưng bớt lại, dành thời gian lên học kĩ thuật show, Hồng nhớ không, An hỏi Hồng
– Có, Hồng còn nhớ mà, mình ráng chút
– An tính kêu Hồng đi học them tiếng anh giao tiếp, để lên đó làm cho tốt, chịu không ?\
– Được đó, vậy tý đứa mình đi kiếm chỗ học. Học buổi sáng đi, tiếng anh buổi sang, đi làm trưa đến chiều tối, 8h tối mình về nhà, nghiên cứu cái kia, vậy hén An
– Uh. Nhất quyết vậy đi, anh ấy nói mình học tiếng anh tốt, vừa giúp mình lên đó giao tiếp dễ dàng, được boa nhiều hơn, có them cái lợi là sau này còn có thể kiếm việc đàng hoàng được, ví dụ như dịch sách hay phiên dịch gì đó, một công hai chuyện. Hồng nói
– An biết rồi, giờ An với Hồng cố gắng vậy, mong là mọi thứ đều ổn, để mai mốt mình ít đi ngồi bàn và đi khách lại, trừ ra khách quen, mình biết rõ người ta thì đi. Hoặc ai đàng hoàng lịch sự.
An nghe Hồng nói vậy, cô lại nhớ anh. Dù chỉ tiếp xúc với anh 2 ngày qua, nhưng cô cảm nhận anh coi 2 cô như người thân của anh, anh lo lắng, sắp xếp từ việc nhỏ như sửa dùm bóng đèn đến sau này 2 cô sẽ làm gì, và quan trọng nhất, anh hiểu hết sự khó khăn và nỗi đau của việc các cô đang làm. Và điều làm cô quý anh nhất là trước khi cô tự nguyện cho anh, thì anh không hề đê các cô phải khó xử
Thật ra cô biết, ngay từ đêm đầu tiên ghé nhà, nếu anh ấy đòi hỏi 2 cô cũng sẽ cho, nhưng trong lòng 2 cô, nghĩ về anh sẽ không như bây giờ. Anh đã không phụ niềm tin của 2 cô, không lẽ 2 cô phụ niềm tin của anh sao..
Giữa cô và Hồng có một bí mật, đó là khi các cô, có một lần, vì 1000 usd của một ông người Mỹ, đã làm tình với nhau như 1 đôi nam nữ thật thụ cho ông ta xem, và hôm sau các cô về nhà, các cô biết ai cũng hưng phấn và hứng tình thật sự khi người kia kich thích mình, nên không ai biết là các cô bề ngoài là bạn nhưng đôi khi cũng có tình dục. Đôi khi cả tuần không đi khách, tình dục dồn nén các cô cũng thỏa mãn cho nhau, Hồng và An không biết anh ấy có nhận ra cái này không. Nhưng cả 2 người đều thương anh ấy, đó là điều mà anh ấy hiễu rõ.
Nhưng các cô đều hiễu, muốn có anh lâu dài thì không nên phá hủy hạnh phúc gia đình mà anh đang có, không thí mất hết. Các cô luôn hiểu là, dù anh ở đâu, nhưng ánh mắt của anh luôn ở bên các cô, bàn tay luôn nắm tay các cô, dìu dắt các cô bằng tình nghĩa của mình, vậy nên cần gì anh ở gần hay ở xa, điều đó không quan trọng nữa
An và Hồng hiểu là dù sau nhiều năm tháng nữa, có gặp anh, cũng như sẽ như hôm qua. Còn từ ngày mai, 2 cô sẽ đi học tiếng anh, và học them nghề mới trên mạng, để kiếm tiền, có thể nó it tiền hơn việc các cô đang làm, nhưng nó an toàn hơn, sạch sẽ hơn, và quan trọng là khả năng 2 cô bây giờ làm được. Tạm như thế đã, cũng còn chọn lựa nào khác đâu.