Diễm
Chương 47
– Đi đâu vậy T?
Thấy hướng mình dẫn đi không phải ra tiệm tạp hóa gần nhà, chị hỏi.
– Đi uống nước mía he he..
– Không phải đi mua singgum hả?
– Mua làm gì nè, giả bộ để tạo cơ hội cho thằng bạn em thôi.
– Trời, T định làm mai bé Uyên cho bạn T hả?
– Ừ… he he.
– Làm vậy Uyên không thích đâu, chị thấy hơi kì đó!
Chị hơi nhíu mày. Thật là, mới ở chung được hai hôm đã lo nghĩ cho người khác rồi.
Mình cau mặt.
– Em có ý tốt thôi, thấy Uyên ở không cũng buồn, thằng Thanh bạn em thuộc dạng đàng hoàng, chị yên tâm không có gì đâu. Với lại thà vậy, để Uyên không làm phiền mình nữa..
– Chị hiểu ý T, nhưng mà cứ thấy sao sao đó. Với lại…
– Sao?
– Bé Uyên có bạn trai rồi.
– Ax, sao chị biết? Nó kể hả?
Mình quá bất ngờ.
– Ừm, mà chia tay rồi..
Giọng chị buồn buồn.
– Vậy tốt quá rồi, làm em giật mình!!
– Nhưng mà… bé Uyên còn thương người đó lắm! Chị nghĩ lúc này bé Uyên không mở lòng với ai đâu. T làm chuyện vô ích rồi.
– Sao biết nó còn thương bạn trai cũ? Nó tâm sự với chị hả?
– Không, bé Uyên không kể gì hết à, chỉ nói sơ cho chị nghe thôi, thái độ cũng không tỏ ra buồn bã, nhưng mà đêm quá chị nghe tiếng bé Uyên khóc…
– Zzz… Nhỏ đó cũng biết khóc nữa à? Chị có nghe nhầm không đó?
– Chị nghe rõ ràng mà, không nhầm đâu. Theo bé Uyên nói thì lúc trước vì người đó mà bé ở lại Việt Nam, không theo gia đình sang nước ngoài đó. Mà giờ hai người chia tay rồi, bé Uyên mới lên đây…
Sao nghe giống phim thế nhỉ? Vì người yêu sẵn sàng xa gia đình người thân, để rồi chia tay đau khổ, giờ phải bỏ quê hương tìm đến miền đất khác để chôn chặt quá khứ đau thương. Mình nghe thấy nửa tin nửa ngờ, không hẳn do chuyện giống trong phim mà vì em Uyên nhìn rất cá tính và mạnh mẽ. Thật khó tin ẻm lại đang khổ vì tình, nếu thế chắc thằng kia tài phép kinh khủng lắm, mới thuần hóa được con ngựa chứng này.
Còn về chuyện đời của ẻm nghe như trong phim thì mình thấy bình thường thôi. Phim cũng dựng từ đời thật mà ra, cuộc sống này có rất nhiều điều trùng hợp đến khó tin được, thế nên mình chẳng lăn tăn gì vấn đề này.
Ra đến quán nước mía đầu hẻm, mình và chị ngồi xuống kêu mấy bọc bánh tráng nhâm nhi.
– Chị có buồn không?
Mình nhìn chị.
– Buồn gì mới được?
Chị ngơ ngẩn.
– Mấy bữa rồi, từ khi nhỏ đó dọn lại nhà mình ở, em chưa ôm hôn chị được cái nào, không buồn hả?
Mình cười đểu.
– Xí, không buồn. Mừng nữa là khác..!!
– Nhớ đó, nhớ nói vậy nhen.
– Hi hi, chứ T buồn hả?
– Buồn sao không? Hỏi lạ. Đang yên đang lành tự dưng bị con kỳ đà cản đường, em bực lắm!!
– Ừm, biết là vậy. Nhưng mà hoàn cảnh của bé Uyên thấy thương quá à! T đừng vậy nữa..
– Đừng vậy là sao?
– Thì… T đừng nạt nộ tỏ thái độ khó chịu với bé Uyên nữa, cũng đừng làm mai làm mối ai hết, kì lắm!!
– Nó nạt em trước thì có, em toàn nhịn, chị không thấy hả? Còn vụ Thanh sida thì để coi chút về nó làm ăn ra sao, được thì tốt cho cả hai phía, còn không được thì thôi, mốt em không dẫn ai lại nữa. Ok chưa?
– Ok hi hi…
Chị cười tíu tít, tay xé bánh tráng chấm muối đút mình ăn.
– Mà nói thật, em cũng không ghét gì con Uyên hết đó, tại nó kênh với em trước thôi..
Mình vẫn thấy hơi ấm ức, sợ chị nghĩ xấu cho mình, cố giải thích thêm.
– Ừm, chị biết rồi. Để chị nói chuyện với bé Uyên sau..
– Ờ, còn chuyện hai đứa mình nữa, giờ lúc nào nó cũng có ở nhà, làm sao đây?
– Chị… không biết nữa…
– Để vài bữa nữa mọi chuyện yên ổn, mình đi chơi nhen?!
– Bé Uyên thì sao?
– Kệ nó, chứ không lẽ giờ chở nó theo nữa hả? Chắc chết quá..
– Hi hi… ừ, để tới đó tính hén. Chị thấy làm vậy kì kì… hix…
– Chị không muốn đi chơi riêng với em hả?
Mình làm mặt ngầu.
– Không phải mà… Thôi T tính sao chị nghe vậy. Hén!! Đừng giận nữa…
Chị le lưỡi níu tay mình, chu môi thỏ thẻ.
– Ờ, ngoan vậy phải dễ thương hem he he!! Nhìn cái miệng thèm hôn quá à..
– Ở đây đông người, T đừng làm bậy nghen!!
– Giỡn thôi, để chút trên đường về ngang chỗ nào vắng vắng, hôn chị cũng được mà hè hè…
– Không cho…
Quán nước đông người nên mình ngồi trò chuyện với chị cả buổi, cũng thỏa được phần nào sự nhớ mong hai hôm nay. Chị kể khá nhiều về Uyên, mình dù không muốn cũng phải nghe. Chẳng biết chị có kể về mình cho ẻm nghe như thế này không? Chị có biết điều tối kỵ trong tình yêu là kể cho người khác nghe về người mình yêu, và ngược lại? Mình không muốn vấy bẩn tâm hồn chị, càng không muốn chị phải lo âu mà mất đi sự vô tư thơ ngây, nên im lặng không nói gì. Mình cố xóa đi những gì liên quan đến em Uyên mà chị kể, mình không muốn biết nhiều về ẻm, chẳng có lợi gì cho mình cả.
Ngồi đến gần 10h, mình và chị về nhà. Thanh sida đã về tự khi nào rồi, mình không cầm đt theo, chẳng biết nãy giờ nó có gọi cho mình không?
Cũng không thấy em Uyên, chắc về phòng làm việc rồi. Mình chúc chị ngủ ngon, sau đó tót vào phòng lấy đt ra xem. Không có cuộc gọi nào của Thanh sida cả, mình bỗng thấy có điềm chẳng lành. Bình thường tán được em nào, nó đều gọi cho mình đến cháy máy để khoe chiến tích, hôm nay thế này là sao đây?
Mình đt cho nó.
– Alo…
Giọng thằng bạn vô cùng uể oải yếu sinh khí, chẳng sung mãn như mọi khi.
– Sao rồi mày? Không thấy báo cáo gì hết vậy?
Mình hồi hộp hỏi ngay.
– Báo cáo con khỉ. Móa, giới thiệu con khùng cho tao, chưa chém mày là may!!!
Thanh sida hằm hè trong đt, thiếu điều khạc ra lửa.
– Là sao? Ẻm chửi mày hả?
– Còn hơn vậy nữa… hix, chưa bao giờ tao chịu nhục như bữa nay..
Thanh sida thút thít đầy ấm ức.
– Kể rõ tao nghe coi, lấp lửng hoài.
Mình hối thúc.
– Lúc tụi mày đi rồi, tao ngồi tán đủ thứ, chém gió từa lưa, ẻm cũng vui vẻ trò chuyện. Được một lúc, tao thấy tình hình ngon ăn quá rồi, mới rủ ẻm ngày mai đi uống cf chơi…
– Ờ, vậy tốt quá rồi còn gì?
– Tốt vô mặt mày. Mày biết ẻm nói sao không?
– Sao? Biết tao hỏi mày làm gì.
– Ẻm nhìn tao như nhìn quái vật vừa từ sao Hỏa rơi xuống, rồi nói một câu làm tao muốn té xuống đất, đập đầu vô đá chết mẹ đi cho bớt nhục..
– Câu gì?
– Ẻm nói “Đi xe này mà đòi rủ tui đi uống nước hả? Anh biết bao nhiêu thằng chạy Audi, Mercedes năn nỉ lạy lục tui còn chưa thèm đi không? Nhìn lại mình đi.”
Cái gì thế này? Không tin được vào tai mình nữa, vẫn biết em Uyên kiêu kỳ, tính khí thất thường, nhưng mình không nghĩ ẻm lại phang thẳng tay với Thanh sida đến thế. Có hiểu lầm gì ở đây không??
– Chắc không? Coi chừng ẻm nói gì mà mày nghe nhầm đó.
Mình hỏi lại.
– Nhầm sao được mà nhầm. Lúc đầu tao cũng nghĩ giống mày, hỏi lại ẻm, thì ẻm nói nguyên văn lại y vậy thêm lần nữa đó. Báo hại tao chịu nhục hai lần, móa…
Thanh sida khóc kể om sòm trong đt, mình chẳng biết dùng từ gì để an ủi nó nữa. Thằng bạn tự tin sát gái của mình, hôm nay bị hạ nhục thế này, chắc lòng tự tôn của nó bị tổn thương ghê gớm lắm!!
Mình chỉ còn biết kêu nó đừng buồn, rồi quay sang lên án em Uyên bị té giếng, đầu óc hơi tưng tưng, có vậy Thanh sida mới đỡ ấm ức phần nào.
Tắt đt, mình ngồi thừ người ra. Chuyện lần này mình cũng có phần, ngày mai… chẳng biết những thứ gì sẽ trút xuống đầu mình đây?? Lạy trời, cứu con…!!!