Diễm

Chương 85



Phần 85

– Cuối tuần có khác, nhiều gái đẹp quá mày ơi!!! – Thanh sida cười nham nhở, tay quệt nước miếng đang trào ra miệng liên tục.
– Công nhận… nhìn đã thiệt!! – Hai mắt mình cũng đảo liên tục như radar, du lịch khắp những thân hình nóng bỏng trong bộ bikini bé xíu của các cô gái.

Vừa nhìn say mê, mình vừa thầm khen bản thân đã có một quyết định vô cùng chuẩn xác khi vào đây. Hôm nay là ngày cuối tuần, em Uyên bắt mình dẫn đi chơi vì lần trước còn nợ ẻm một điều kiện, lúc mình hứa hẹn để ẻm khai ra đã cùng chị Diễm đi gặp thằng Khang.

Chả biết đi đâu cho vui, chợt nhớ ra khu du lịch sinh thái kết hợp công viên nước mát mẻ này, thế là đưa luôn em Uyên và chị Diễm lên chơi, sẵn tiện rủ Thanh sida đi cùng, tạo cơ hội cho nó tán em Uyên, rước bà chằn này đi giùm mình cho rảnh nợ.

Theo kế hoạch, mình chở chị Diễm, Thanh sida đi cùng em Uyên, nhưng ẻm không chịu, cuối cùng ẻm chở chị Diễm, mình và Thanh sida hai thằng đực rựa phải lọt tọt chạy kè theo, nản toàn tập!

Khu du lịch sinh thái này khá nổi tiếng ở tỉnh mình, rất rộng và đẹp. Cuối tuần, dòng người khắp tỉnh đổ về rất đông vui, chưa kể những khách thập phương ghé đến. Công viên nước bọn mình đang chơi cũng nằm trong khu du lịch này, thế nên người ra kẻ vào tấp nập, gái đẹp càng khỏi phải nói, không nhiều nhưng cũng chẳng ít, tha hồ nhìn ngắm thỏa thích.

Lúc này mình và Thanh sida đã thay quần bơi xong rồi, đang đứng chờ hai người đẹp ra, tranh thủ chiêm ngưỡng tài nguyên gái đẹp bơi qua bơi lại trước mắt. Hai thằng xuýt xoa bàn tán, thi thoảng nhìn nhau cười đầy khả ố và mờ ám, khiến mấy em gái lúc đầu không chú ý, về sau có vẻ hơi đề phòng hai thằng trai mặt hiện rõ chữ “dâm tặc”.

– Ê, nhìn con áo tắm đỏ kia kìa, ngon quá!! – Thanh sida hất mặt chỉ.
– Ờ, nhưng tao thích nhỏ áo xanh hơn, hàng khủng hè hè… – Mình vuốt cằm cười dê.
– Hai con đó xấu, con áo đen mới đẹp kìa!!
– Đâu? Có thấy con áo đen nào đâu??

Mình và Thanh sida nhìn nhau, thằng này cứ tưởng thằng kia nói, nhưng không phải. Ngờ ngợ nhận ra, xoay lại đằng sau đã thấy em Uyên và chị Diễm đứng đó tự khi nào.

– Áo đen đây. – Em Uyên nháy mắt với mình.
– Ờ… ờ…

Mình lắp bắp, nãy giờ bình luận khí thế, toàn nói bậy bạ, chẳng biết chị Diễm có nghe được không nữa, chắc là “thấu hiểu” cả rồi. Thanh sida cũng lấm lét chẳng kém mình, chắc sợ em Uyên nghe.

Nhưng hình như mình hiểu lầm thằng bạn nối khố rồi, mặt nó ra vẻ lúng túng chứ cặp mắt thì gian xảo lượn lờ khắp cơ thể em Uyên. Ẻm mặc đồ bạo thật, bikini hai mảnh đen tuyền nhỏ xíu chỉ vừa đủ che những chỗ nhạy cảm. Nhất là phần trên, cảm giác dường như cái áo quá bé và chật chội, không thể khống chế nổi hai gò cao vút đang tìm cách vươn ra ngoài.

“Tội lỗi, tội lỗi…!!”

Mình hít vào một hơi thật mạnh, lấy hết nghị lực quay mặt đi chỗ khác, tất nhiên là xoay sang chị Diễm, tức thì máu nóng trong người dịu xuống ngay. Chị e ấp trong chiếc bikini hai mảnh màu đỏ đen, loại có váy che bên ngoài, kín đáo chứ không sexy như em Uyên. Tóc chị buộc cao, nhìn xinh và rất hiền thục, có chút gì đó mong manh yếu đuối, khiến người khác yêu thích nhưng lại không hề có ý nghĩ đen tối. Không phải vì chị không hấp dẫn, mà do vẻ đẹp của chị thánh thiện, trong sáng đến mức không ai nỡ có suy nghĩ xấu xa với chị.

– Chị mặc cái này đẹp ghê! – Mình nói nhỏ vào tai chị.
– Thật không? Lần đầu tiên chị mặc đồ tắm thế này, thấy hở hang kì quá! – Chị lóng ngóng xấu hổ không dám đứng thẳng người lên, mặt đỏ rần, cứ nghiêng bên này, né bên kia.
– Thật! Không có hở hang, vầy là kín đáo lắm rồi, tại lần đầu mặc nên chị chưa quen thôi, đừng ngại! – Mình trấn an.
– Ừm… nghe T nói vậy chị cũng đỡ lo… hi hi..

– Nhìn nãy giờ đủ chưa? – Tiếng em Uyên vang lên làm mình giật thót, cứ tưởng ẻm nói mình.

Nhìn sang thì thấy Thanh sida đang cười gượng, ra em Uyên nói nó. Chắc nãy giờ say mê cân đo đong đếm thân hình số đo vàng của ẻm nên Thanh sida quên cảnh giác giữ ý tứ.

– Đẹp không mà nhìn dữ vậy? – Em Uyên hất mặt.
– Đẹp… đẹp lắm!!! – Thanh sida gật đầu như cái máy, cái mặt lú ra trông phát tội.

Thằng bạn sát gái của mình ngày nào, giờ đây đứng trước em Uyên lại giống như thằng cù lần, nhìn gương mặt xu nịnh của nó mà mình thèm đạp vài cái cho tỉnh lại.

– Thôi, vô tắm đi, đứng đây chi hoài. – Mình đề nghị.
– Ok, đang định nói. – Em Uyên gật đầu.

Cả bọn đi vào trong hồ bơi. Chị Diễm nép sát vào em Uyên, cố trốn tránh những cái nhìn soi mói của lũ con trai. Trong khi ẻm thì thản nhiên như chốn không người, sải bước đầy tự tin cứ như siêu mẫu đang biểu diễn trên sàn catwalk.

Dù không muốn nhưng mình vẫn phải thừa nhận em Uyên sở hữu thân hình chuẩn và bốc lửa thật. Dáng người cao ráo, ngực nở eo thon, lại thêm nước da trắng bóc được tôn lên trong bộ bikini đen, chưa kể đến khuôn mặt đẹp lai Tây cùng mái tóc ngắn nhuộm đỏ tím đầy cá tính, à… và cả mấy chiếc bông tai ẻm đeo nữa chứ. Từ lúc bọn mình bước vào, tất cả ánh nhìn của mọi người đều dồn lên người ẻm, bất kể già trẻ lớn bé. Con trai nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng, con gái thì sự ghen tỵ hiện rõ trên nét mặt.

Đi cạnh ẻm, chị Diễm dường như bị lấn át hoàn toàn, dù chị cũng xinh không kém gì, nhưng trong trang phục này thì sự gợi cảm của em Uyên được phát huy một cách tối đa. Tuy vậy, mình lại không hề buồn vì điều đó, mình hiểu rõ em Uyên gợi lên sự ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của đàn ông, nhưng chị Diễm mới chính là người con gái họ muốn đồng hành suốt cuộc đời.

Thanh sida cố tình kéo mình đi chậm lại, để ngắm em Uyên từ phía sau. Nhìn mặt nó, mình biết si mê đắm đuối quá rồi, bao nhiêu chất xám đều đã bay theo gót chân em Uyên.

– Nhìn bên phải thôi nhen mày, bên trái cấm mày à! – Mình hầm hè, vì đi bên trái em Uyên là chị Diễm.
– Biết rồi, em Uyên ngon hơn! – Thanh sida đáp cho có, mắt vẫn nhìn chăm chăm em Uyên.
– Ờ, mày cứ như vậy đi, rồi chờ kiếp sau sẽ được rờ vào cái móng tay của ẻm. – Mình lắc đầu ngán ngẩm.
– Ý mày là sao? – Thanh sida khựng người.

– Mày thừa hiểu mà, cần gì hỏi tao? – Mình nhún vai.
– Không hiểu.
– Được rồi. Mày thấy em Uyên cá tính không?
– Quá cá tính ấy chứ!
– Ờ, vậy mày nghĩ ẻm sẽ thích những thằng như thế nào? Si mê và ngu si đần độn, bảo gì làm nấy, vâng vâng dạ dạ như mày mỗi khi gặp ẻm à?
– Đệt… sỉ nhục tao dữ mày! – Thanh sida trợn mắt.

– Tao thấy vậy. Nào giờ quen nhiều gái, mày biết quá rồi. Tự mày biết phải làm sao để chiếm được tình cảm của ẻm, đừng có làm bộ dạng như thế này nữa. Tao khó khăn lắm mới tạo được cơ hội cho mày, đừng làm tao thất vọng!
– Ok, ok. Đúng là tao “bỗng dưng bị lú” thiệt, tại ẻm đẹp quá! Nhưng mày yên tâm, từ giờ tao sẽ lấy lại tinh thần, không để lép vế trước ẻm nữa. – Thanh sida làm mặt nghiêm trọng.
– Ờ, tốt! Cứ vậy mà phát huy.

Nhắc nhở nó thế thôi, chứ thật ra mình cũng chả biết chỉ Thanh sida làm sao để em Uyên thích nó nữa. Bình thường ẻm đã xa vời, giờ nó mà xa cách, phớt lờ nữa thì xong phim luôn. Nhưng nếu tỏ ra quan tâm ẻm quá thì lại giống với những gã trai thường xun xoe vây quanh ẻm, vậy càng không ổn. Giờ cách tốt nhất có lẽ là vừa xa vừa gần, vừa quan tâm lo lắng vừa tỏ ra lạnh lùng đúng lúc cần thiết, hi vọng nó hiểu và thực hành ổn thỏa.

Công viên nước phân ra thành hai khu, phía trong là chỗ trượt ống, trò chơi cảm giác mạnh dành cho những ai ưa mạo hiểm, bên ngoài là hồ bơi.

– Vô trong kia hay tắm ở đây trước? – Em Uyên hỏi mình.
– Tắm chút đi, đề pa cho nóng máy rồi vô trỏng trượt ống. – Mình nói.
– Cũng được.

Cả bọn xuống hồ, lúc này khá đông người đang bơi. Chị Diễm với em Uyên hào hứng xuống trước, mình và Thanh sida còn đứng trên bờ khởi động.

– Sao chị không khởi động đi? Chuột rút bây giờ. – Mình kêu.
– Ở quê chị tắm sông hoài, có bao giờ bị đâu. – Chị cười mỉm.
– Ax…

Hai thằng đứng huơ huơ, thấy mọi người nhìn kì quá, cũng nhảy luôn xuống hồ, khỏi làm nóng gì nữa hết.

Trời nóng nực, được thỏa chí vẫy vùng dưới làn nước mát mẻ, cảm giác thật sảng khoái không gì bằng. Mình và Thanh sida, hai thằng đều biết bơi nên bơi qua bơi lại khí thế, hết sải rồi bướm, bướm xong lại ếch, ếch chán chuyển sang thả ngửa.

Bơi đã đời, nhìn ra bờ thấy chị và em Uyên vẫn loay hoay ở vùng nước cạn. Mình bơi lại gần hỏi:

– Chị biết bơi mà, sao không ra ngoài đó, đứng đây hoài vậy?
– Tại… – Chị ngập ngừng rồi nhìn sang em Uyên.
– Tại tui không biết bơi, ra đó bỏ tui hả? – Em Uyên mặt hơi quê quê nói to.
– Ax… dân miền Tây mà không biết bơi? – Mình ngẩn người.
– Uyên ở Cần Thơ, thành phố làm gì có sông nước mà biết? Làm như ở vùng quê vậy. – Ẻm bĩu môi.
– Ờ, không biết bơi thì nằm trong đây tắm nắng đi, tự nhiên không cho chị Diễm tắm. Đi ra đó chơi với em! – Mình cười đểu, nắm tay chị kéo ra xa.

– Thôi T, làm vậy tội nghiệp bé Uyên lắm!!! – Chị kéo nhẹ tay ra, bơi vào trong.
– Chài, đi bơi mà hai người trong này, em với thằng Thanh ngoài kia, chán chết! – Mình bơi theo làu bàu.
– Vậy hai người vô đây luôn đi, có gì đâu. – Em Uyên nói tỉnh bơ.
– Cái này là nghịch nước, chứ đi bơi khỉ mốc gì! – Mình gầm gừ.
– Hay ở trong đây chơi đi T, Uyên không biết bơi mà! – Thanh sida lượn vào, đứng xớ rớ một lúc rồi ra vẻ thông cảm.

Đệt, cái thằng này, hám gái bỏ bạn, phản rồi. Mình lừ mắt nhìn nó, thấy vậy nó nhe răng cười.

– Không thích thì ra đó bơi một mình đi, biến cho đẹp trời! – Thấy chị và Thanh sida ủng hộ, em Uyên nghênh mặt với mình, nhìn mà ứa gan.
– Bơi một mình chán lắm… – Mình chép miệng, trong đầu chợt nảy ra ý đồ đen tối.
– Chán ráng mà chịu, ai kêu… Ê, làm gì vậy???

Đang khoái trá cười cợt, em Uyên giật nảy người kêu to khi mình lại gần, nắm tay kéo ra xa.

– Ra đây chơi, T dạy Uyên bơi. – Mình cười khà khà, càng hết sức lôi ẻm ra, mặc ẻm ghì lại.
– Không giỡn vậy nhen!! Uyên không biết bơi thật đó!! Buông ra đi… – Em Uyên ra sức trì lại, mặt mày xanh như tàu lá chuối.
– Ai nói Uyên biết bơi đâu, ra T tập bơi cho, có gì mà sợ! – Được thể mình càng làm già, thoáng chốc đã kéo ẻm ra đến vùng nước sâu gần cổ.
– Thả bé Uyên ra đi T, giỡn vậy đủ rồi, sợ quá rồi kìa! – Chị Diễm kéo tay mình.
– Đừng giỡn dai nữa mày, nguy hiểm lắm! – Thanh sida cũng lo lắng nói.

– Chài, hai người cứ lo xa! Nước ở đây cạn xìu, làm sao có chuyện gì được? Tao biết bơi mà, mày lo gì? – Mình cười.
– Nhưng mà… – Thanh sida vẫn lo lắng không yên.
– Không nhưng gì hết, cứ để tao. Một chút là Uyên biết bơi thôi.

Nói xong, mặc kệ em Uyên vùng vẫy, mình cứ thế kéo ra xa cho đến khi nước ngập quá đầu, hai chân ẻm chấp chới. Mình tính rồi, nước thế này không thể chết đuối được, bất quá cho ẻm uống vài ngụm chừa tật ngang bướng đi.

– Ặc… cứu… – Em Uyên chấp chới, tay chân huơ loạn cả lên, mồm cứ há ra kêu to, nhưng vừa mở thì nước đã ùa vào, ho lên sặc sụa, mặt mày đỏ gay, nước mắt nước mũi trào ra.

– Bình tĩnh, có T ở đây nè, không sao đâu! – Mình thấy tội, lại gần đỡ ẻm nổi lên mặt nước.
– Đưa Uyên vô… lẹ đi… – Mặc kệ mình nói, em Uyên vẫn hốt hoảng, càng vùng vẫy loạn xạ.
– Zzz… bình tĩnh, để T chỉ Uyên bơi, có gì đâu mà sợ dữ vậy?! Đạp chân đi, hai tay huơ đều vào. – Mình chịu tay dưới eo, nâng thân người ẻm lên ngang mặt nước, hướng dẫn động tác.

– “Bốp” Ui… da…

Chẳng biết vô tình hay cố ý, chân em Uyên đạp mạnh vào mặt mình đau thấu trời xanh. Mình té ra sau, hai mắt nổ đom đóm chả nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe tiếng tay chân đập loạn xuống mặt nước và kêu cứu thất thanh của ẻm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...