Diệp Phi

Chương 237



Phần 237

Đông Phương Nhược Lan cũng biết Diệp Phi khi còn bé có được một môn công pháp căn bản không cách nào luyện tập, mà mấy ngày hôm trước ở trong điện thoại Liễu Diệc Như cũng đề cập tới môn công pháp này, cho nên nàng cho là sở dĩ Diệp Phi có thể tốt lên là vì môn công pháp kia đấy, hiện tại mới biết được lại là công lao của dụng cụ này.

Thấy Diệp Phi gật đầu xác nhận suy đoán này của mình, Đông Phương Nhược Lan khẽ thở dài nói:

– Hóa ra là như vậy, không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể nghiên cứu ra một thứ như thế.

Trong giọng nói vậy mà ẩn ẩn có một tia thất lạc.

Không sai, Đông Phương Nhược Lan đúng là có chút thất lạc, từ thời điểm hơn 10 năm trước, nàng cũng đã bắt đầu nghiên cứu chế tạo Hắc Ngọc Đoạn Tục Đan rồi, chỉ là đến thời gian gần đây, mới có chút đột phá mang tính tiến triển. Về phần tại sao phải hao tâm tổn sức để đi nghiên cứu chế tạo loại thuốc cũng đã thất truyền, hơn nữa đến hiện giờ tác dụng cũng không phải quá lớn này, dĩ nhiên là vì thiếu niên từ nhỏ đã là kinh mạch không thông trước mắt này nhưng mà bây giờ hắn dĩ nhiên lại dùng một loại phương pháp khác trị khỏi cho mình. Điều này khiến cho Đông Phương Nhược Lan cảm giác như thoáng cái đã không còn bất cứ động lực gì, cảm giác như tâm tư hơn 10 năm của mình toàn bộ đều uổng phí rồi.

Năng lực quan sát bây giờ của Diệp Phi hiện giờ là vô cùng nhạy bén, chứng kiến Đông Phương Nhược Lan có chút thất lạc. Tuy rằng không rõ cụ thể là vì điều gì, nhưng ít nhiều cũng có thể đoán ra một chút gì đó, vì vậy nói ra:

– Nghe nói ngươi đan nghiên cứu chế tạo Hắc Ngọc Đoạn Tục Đan?

Lần này hắn cũng không gọi Đông Phương Nhược Lan là “Đông Phương a di” nữa, mà là dùng một từ “ngươi” đơn giản. Tuy rằng nghe qua giống như có chút xa lánh với nàng, nhưng đây cũng là Diệp Phi cố ý đấy. Hắn muốn cùng Đông Phương Nhược Lan nói chuyện ngang hàng, bằng không nếu như một mực coi nàng là bề trên, hai người thật vất vả mới tạo ra được chút quan hệ mập mờ nhỏ nhỏ, chỉ sợ cũng không được bao lâu liền tiêu tán rồi.

Đông Phương Nhược Lan cũng không chú ý tới cách xưng hô của Diệp Phi đối với nàng có chút biến hóa, nàng lúc này còn đang đắm chìm trong loại trạng thái thất lạc này, nói ra:

– Là muốn nghiên cứu một chút, có điều bây giờ xem ra lại là dư thừa rồi. Có cái dụng cụ kia của ngươi, loại đan dược này một chút ý nghĩa cũng không có rồi.

Nàng cũng không hề nói tới sự vất vả mười mấy năm qua của mình, bởi vì nàng thật tình đối tốt với Diệp Phi mà không phải muốn dùng chuyện này hướng hắn tranh công.

– Như thế nào lại không có ý nghĩa?

Diệp Phi cười nói:

– Cái dụng cụ kia của ta mặc dù dùng tốt nhưng mà tác dụng phụ thực sự không nhỏ. Nếu như đem so sánh với Hắc Ngọc Đoạn Tục Đan, tin tưởng chắc hẳn đại đa số mọi người sẽ chọn sử dụng Hắc Ngọc Đoạn Tục Đan đấy.
– Tác dụng phụ?

Đông Phương Nhược Lan có chút nghi hoặc lặp lại một lần, nhìn qua bộ dạng của Diệp Phi, vẫn là sinh lực dồi dào đấy, căn bản không có một chút dấu hiệu bị tác dụng phụ ảnh hưởng ah, vì vậy nhịn không được hỏi:

– Là tác dụng phụ gì vậy?
– Chính là sẽ làm người sử dụng mất đi năng lực về phương diện nam nữ, đúng hơn là bất lực đấy.

Diệp Phi không chút e dè đem tác dụng phụ này nói cho Đông Phương Nhược Lan, bởi vì nàng là thầy thuốc, vốn là không cần quá e ngại điều này. Thứ hai, Diệp Phi cũng muốn cùng nàng bồi dưỡng ra nhiều hơn một chút mập mờ.

Quả nhiên, Đông Phương Nhược Lan sau khi nghe xong khuôn mặt không khỏi hơi đỏ lên, có điều lại lập tức giật mình vội hỏi:

– Như vậy, ngươi cũng bị cái tác dụng phụ kia ảnh hưởng rồi???

Diệp Phi cười hắc hắc nói:

– Ta có bị ảnh hưởng hay không, không phải ngươi vừa rồi cũng đã cảm giác qua sao?
– Phi! Tiểu bại hoại…

Trên mặt Đông Phương Nhược Lan không khỏi dâng lên mảng lớn đỏ ửng, dứt khoát xoay người sang chỗ khác không để ý tới hắn, bất quá trong nội tâm lại khẽ thở ra một hơi, bởi vì Diệp Phi còn là con trai độc nhất của tỷ muội tốt của nàng, càng là nam nhân duy nhất của hai nhà Diệp Liễu gia thế hệ này. Nếu như hắn thật sự mất đi loại năng lực này, hậu quả chính là rất không tốt đấy, lúc này trong nội tâm Đông Phương Nhược Lan kỳ thật còn có một nghi vấn, là tại sao Diệp Phi lại không bị ảnh hưởng, có điều cùng hắn thảo luận vấn đề này thật sự là quá mức khó xử, nàng cũng đành phải mạnh mẽ nhịn xuống nghi hoặc trong lòng.

Diệp Phi lại không có để cho Đông Phương Nhược Lan quá mức buồn bực, liền giải thích:

– Thứ ta dùng kia, là cái đầu tiên chế tạo ra. Thời điểm đó cái dụng cụ kia cũng là không có bất kỳ tác dụng phụ gì, thế nhưng sau khi ta dùng xong, liền lập tức hư hỏng. Về sau chế tạo lại rất nhiều cái, mỗi cái đều là có loại tác dụng phụ này đấy.

Nói đến đây, Diệp Phi ngừng lại một chút, sau đó lại nói:

– Hơn nữa cho dù là người thứ nhất, cũng không phải hoàn mỹ như vậy. Hiện tại thân thể của ta mặc dù rất tốt nhưng kinh mạch lại vẫn có hơn phân nữa là tắc nghẽn đấy, căn bản ngay cả người thường cũng không bằng.

Chuyện liên quan đến tình trạng thân thể của Diệp Phi, Đông Phương Nhược Lan cũng chẳng quan tâm ngượng ngùng hay không, xoay người lại hỏi:

– Ngươi nói, cái dụng cụ kia đối với kinh mạch của ngươi không có tác dụng?
– Cũng không thể nói không có tác dụng, bằng không Lý thúc cũng không có khả năng lại bình phục lại nhưng mà tác dụng hẳn là không phải rất lớn, từ lúc ta dùng qua nó, sau đó lại luyện tập môn công pháp kia, thế nhưng cho tới bây giờ cũng mới chỉ vừa giải khai được một ít kinh mạch chủ.

Diệp Phi nhìn qua đôi mắt tuyệt đẹp của Đông Phương Nhược Lan, giống như xin sự giúp đỡ rồi lại giống như động viên nàng, nói ra:

– Cho nên, Hắc Ngọc Đoạn Tục Đan của ngươi vẫn là cứ tiếp tục nghiên cứu đi.

Tâm tình của Đông Phương Nhược Lan trong đoạn thời gian ngắn này có thể nói là thay đổi rất nhanh, lại thêm bị Diệp Phi khiến cho tâm thần có chút không bình tĩnh, sau khi nghe được lời của hắn lại không chút suy nghĩ mà thốt ra:

– Đây là đương nhiên, nếu không mười mấy năm vất vả của ta chẳng phải là uổng phí rồi sao?
– Hơn mười năm?

Diệp Phi nhỏ giọng lặp lại một lần, bỗng nhiên hiểu được Đông Phương Nhược Lan đối với chính mình là tốt đến cỡ nào. Trong nội tâm không khỏi cực kỳ cảm động, một tay đem Đông Phương Nhược Lan kéo vào trong ngực, dùng sức ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, có chút rung động nói:

– Nhược Lan, cảm ơn nàng!
– Ngươi gọi ta là gì?

Đông Phương Nhược Lan đột nhiên trực tiếp đẩy ra Diệp Phi, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt của hắn hỏi.

– Không có… không có gì!

Diệp Phi bị biến hóa bất ngờ này của Đông Phương Nhược Lan khiến cho cực kỳ hoảng sợ, biết là mình có chút nóng vội rồi, vội vàng nói ra:

– Cái kia… ta còn có chút việc, liền đi trước ah.

Nói xong gãi gãi đầu, đứng lên rời khỏi văn phòng của Đông Phương Nhược Lan.

Đông Phương Nhược Lan không để ý tới Diệp Phi, chỉ là lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn rời đi. Nhưng sau khi Diệp Phi vừa đóng chặt cánh cửa từ bên ngoài, thân thể của nàng đột nhiên mềm nhũn ra, thoáng cái vô lực nhoài người ở trên mặt bàn, trên mặt lần nữa nổi lên mảng lớn đỏ ửng.

Kỳ thật Đông Phương Nhược Lan đối với xưng hô thân mật vừa rồi của Diệp Phi cũng không hề nổi giận, ngược lại từ chỗ sâu nhất trong nội tâm còn có một chút vui vẻ, bởi vì trải qua một loạt mập mờ vừa rồi, nàng đột nhiên phát hiện, nàng vậy mà lại tìm thấy ở trên người Diệp Phi loại cảm giác giống như giật điện mà chính mình luôn mong muốn nhưng lại chưa từng có kia. Đặc biệt là lúc cuối cùng Diệp Phi ôm nàng cực kỳ thân mật mà gọi tên của nàng, nàng vậy mà có chút say mê rồi, thậm chí có loại xúc động muốn vĩnh viễn dựa vào trong lòng ngực của hắn như vậy. Bất quá nhớ tới hắn là con trai của tỷ muội tốt của mình, Đông Phương Nhược Lan lại không thể không cưỡng chế phần xúc động này, dưới tình huống không biết nên làm như thế nào đối mặt với hắn, đành phải giả vờ ra dáng vẻ tức giận đem hắn dọa đi.

Diệp Phi sau khi vội vàng rời đi cũng không biết được một phen biến hóa trong nội tâm của Đông Phương Nhược Lan, sau khi âm thầm hối hận vì sự xúc động của mình một phen, liền muốn rời khỏi quân khu đi về nhà, không ngờ chiếc điện thoại trong túi áo đã lâu không động tới lại đột nhiên vang lên, lấy ra nhìn thử, lại là Diệp Ngưng Sương gọi tới.

Chương trước Chương tiếp
Loading...