Đời học sinh - Quyển 1
Chương 19
“ – Phong… có thể… làm người con trai… yêu thương Mai… suốt đời được không? ”
Bạn biết không, tim tôi lúc đó như bị bóp nghẹn, quặng thắt lên từng nhịp đập, tay chân tôi run rẩy không ngừng, tôi bỗng ngồi thẳng dậy nhìn thẳng vào mắt Mai.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi được một người con gái xinh đẹp, dịu dàng, ôn nhu ngỏ lời, lòng tôi cứ rối bời cả lên, cổ họng khô rát khiến tôi phải nuốt khan liên tục.
Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh của Lan với cặp mắt xanh biếc, tròn xoe và mái tóc xoăn bồng bềnh uốn lượn. Sao lại thế chứ, sao tôi lại nghĩ đến người con gái khác trong khi Mai đang run rẩy ngỏ lời trước mặt mình.
Trong đầu tôi lúc này lại xuất hiện hai luồn suy nghĩ khác nhau, đấu tranh ác liệt.
– Hãy đồng ý đi Phong, người con gái trước mặt mày đang cần chở che đấy!
– Từ chối nhỏ đi, người mày yêu có phải là Hoàng Mai đâu!
– Mày không được làm như thế, Hoàng Mai có tình cảm với mày mà!
– Cứ từ chối nhỏ… Nhỏ có là gì với mày!
– Không được đâu, mày nỡ làm tan nát trái tim của Hoàng Mai hay sao?
– Thế còn Lan? Dường như nhỏ cũng có tình cảm với mày mà?
– Lan đang diễn với mày đó Phong, Lan xinh như thế làm gì thích một thằng con trai thô lổ như mày!
– Nhưng Lan đã từng hôn hụt mày đấy, không có tiếng chuông điện thoại thì…
– Đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi… Chưa chắc Lan đã thích mày.
– Nếu Lan không thích mày thì tại sao lại làm nhiều chuyện cho mày chứ, pha cà phê, làm bánh thậm chí đòi học võ để gặp mày!
Phải rồi… Lan đã làm nhiều việc cho tôi mà, nếu cô ấy không thích tôi thì sao phải làm vậy chứ, kiếm thằng khác đẹp trai, giàu có hơn được mà. Dù gì tôi cũng chỉ là một thằng con trai bình thường như bao thằng khác thôi, chắc hẳn phải có tình cảm với tôi Lan mới làm như thế chứ.
Nhưng ngay cái lúc tôi định mở miệng từ chối với Hoàng Mai, thì trong đầu tôi lại vang lên lời hứa chắc nịch mà tôi đã hứa với em hôm nào…
– “Mai yên tâm, từ nay Phong hứa sẽ luôn ở bên cạnh, bảo vệ Mai. ”
Lời… hứa… Đúng, tôi đã hứa là sẽ bảo vệ Hoàng Mai mà, nếu tôi từ chối em, thì làm sao tôi có thể bảo vệ em được nữa cơ chứ… Rồi… em sẽ bị bọn xấu ấy làm ô uế mất. Không… nhất quyết tôi không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Nhưng tôi phải giải quyết sao với Lan đây? Trong lòng tôi, Lan vẫn chiếm một vị trí hết sức quan trọng mà!
Thế rồi, sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời cho mình…
– Mai à! Phong hiểu… Phong hiểu tất cả những gì Mai nói… nhưng…
– Có phải vì Lanna không? – Em cắt ngang lời nói của tôi.
– Phong… – Cổ họng tôi nghẹn ứ.
– Mai biết, trong thời gian qua Phong rất thân thiết với Lanna!
– …
– Có lẽ Mai đã làm Phong khó xử rồi… Vậy… Phong hãy quên những lời lúc nãy Mai đã nói đi… hức – Em vừa nói vừa cố kìm nén nước mắt.
Vừa lúc đó, chiếc cabin mà chúng tôi ngồi cũng vừa kết thúc vòng quay của mình, Hoàng Mai rơm rớm nước mắt, vội vàng chạy khỏi cabin khi người bảo vệ vừa mở khóa cửa chặn. Tôi cảm thấy khó chịu vô cùng khi mà mọi ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh cứ xỉa thẳng vào tôi như mỉa mai, xỉa xói. Nhưng tôi chẳng quan tâm lắm, mục tiêu duy nhất của tôi lúc này là phải đuổi theo Hoàng Mai nhanh nhất có thể, bởi vì tôi luôn có một điểm yếu chết người là về sức bền, tôi không thể chạy xa được.
– Mai ơi… hộc! Nghe Phong nói đã… hộc… hộc – Tôi lao nhanh đến, nắm chặt tay Hoàng Mai lại sau khi đã vận hết công lực để đuổi kịp em.
– Hức… Đã nói là đừng để tâm đến Mai rồi mà, có buông ra không? – Mai vừa khóc, vừa đấm thùm thụp vào ngực tôi.
– Nghe Phong nói đi đã… – Tôi càng nắm chặt tay em hơn.
– Không nghe… không nghe, Phong đi đi… hựm…
Không còn cách nào khác, tôi ôm thật chặt Hoàng Mai vào lòng. Vì muốn Mai bình tĩnh hơn, tôi mới bất đắc dĩ làm thế.
Lúc đầu, Hoàng Mai còn giãy dụa, đánh cật lực vào lưng tôi, một lúc sau đó, có lẽ vì kiệt sức nên em đành buôn lỏng tay, không đánh nữa nhưng vẫn còn khóc nức nở trong lòng tôi.
– Mai à! Hãy bình tĩnh nghe Phong nói! – Tôi thỏ thẻ vào tai em.
– Nói gì chứ… hức, mọi việc đã… quá rõ ràng… rồi mà!
– Xin Mai hãy cho Phong thời gian, Phong cần suy nghĩ thật chính chắn về quyết định của mình!
– Người Phong thích… có phải là… Mai đâu?
– Không, Mai đừng nói thế! Mai vẫn là người con gái rất quan trọng với Phong mà!
– Không… Mai không tin!
– Tin Phong đi…
– Không tin…
– Mai à, nghe phong nói đi mà…
– Không tin, không tin, không tin…
– Hoàng Maiiiiiiiiiii… – Tôi mất bình tĩnh quát to hết cỡ.
– Hơ… ức… – Em giật bắn người, run rẩy.
– Thực sự Mai có hiểu cho Phong hay không? Nếu Mai chả là gì với Phong thì tại sao Phong lại làm nhiều việc cho Mai đến thế cơ chứ… Từ việc ra mặt giúp Mai trước bọn du côn, tìm mọi cách bảo vệ Mai cho đến việc dẫn Mai đi chơi ngày hôm nay, có việc gì Phong làm mà không vì Mai chứ, nếu Mai chả là gì với Phong thì Phong tốn công tốn sức để làm gì… – Tôi trừng mắt, nhìn thẳng vào Mai.
– Hức… Mai?
– Thôi được rồi, nghe Phong lần cuối đây, hãy cho Phong một thời gian để suy nghĩ, Phong không muốn phải trả lời một cách bồng bột thiêu suy nghĩ đâu!
– Có thật… Mai vẫn là người con gái quan trọng với Phong chứ? – Em lí nhí.
– Thật, xin Mai hãy cho Phong thời gian để suy nghĩ, nhé!
– Um… um… – Em khẽ gật đầu rồi lại dụi mặt vào ngực tôi mà khóc.
Một lúc sau, chắc chằn rằng Mai đã bình tĩnh hơn, tôi mới nơi lỏng vòng tay mà từ từ thả em ra.
– Lần sau Phong đừng hét lớn với Mai nữa nha, Mai sợ lắm.
– Ừ biết rồi mà, cho Phong xin lỗi, chỉ tại Phong nóng tính quá…
– Hức… kẻ thù của con gái! – Em bẹo mũi tôi.
– Au… da… đau – Tôi ôm mũi, nhảy lùi ra đằng sau.
Èo, gì mà kẻ thù của con gái chứ, 3 người thôi đã quá đủ rắc rối với tôi rồi. Tưởng tượng xem tất cả con gái đều dính dáng đến mình thì sao nhỉ? Eo ôi!
– Hi… Mình đi đâu chơi nữa đi Phong! – Em mỉm cười trong vẫn xinh như ngày nào.
– Chơi mấy trò chơi này nữa hả? – Tôi tối tăm mặt mày.
– Hông phải… Phong ra bãi giữ xe lấy xe đi…
– Ứ… Đi đâu nữa… – Tôi nhăn mặt nhìn đồng hồ đã chỉ 5h30.
– Thì cứ lấy xe đi! – Em ỏng ẹo, dấu diếm.
– Không nói đi đâu, không lấy xe – Tôi khoang tay trước ngực.
– Lấy xe đi mà!
– Đi đâu? – Tôi cương quyết.
– Thì lấy xe đi Mai nói!
– Nói trước lấy xe sau!
– Hông mà… – Em dậm chân xuống đất, giãy nãy.
– Có nói không?
– … – Em nhíu mày tỏ vẻ không phục.
– Nói mau đê!
– Đi nhà nghỉ… được chưa? Hỏi hoài.
– Sặc… Cái gì? – Tôi suýt té.
– Thì đến cầu TPH ngắm hoàng hôn, có đi không? – Em mím môi nhịn cười.
– Ừ thì đi, tưởng đi “cái kia” chứ! – Tôi vuốt ngực thờ phào.
– Bộ đi “cái kia” hông được sao? – Em lườm tôi.
– Ặc, được… ủa bậy… không được! Híc… không biết nữa – Tôi lúng túng, gãi đầu.
– Thôi đi đi, trễ là không ngắm được hoàng hôn bây giờ! – Em phì cười, kéo tay tôi lôi đi.