Đời học sinh - Quyển 1

Chương 69



Phần 69

Hắn nói đúng, bây giờ tôi đang ở trong trường, đánh hắn có nghĩa là đánh nhau trong trường, kiểu gì cũng sẽ bị kỉ luật, hoặc thậm chí là đuổi học không thời hạn, ba tôi luôn muốn con trai mình có thể học thành tài, bây giờ tôi mà bị đuổi học thì biết ăn nói thế nào với ông đây, thế nên giờ đây tôi chỉ biết che chắn cho Ngọc Phương mà câu giờ nghĩ cách thôi.

– Ê, có nghe bọn tao nói không, đưa nhỏ đó cho tao! – Một tên nhếch môi.

– Không đấy, bọn mày là gì mà tao phải nghe lời…

– Tụi tao là anh trai của Ngọc Phương, muốn đón em về thôi, có được không?

– Sấc láo à?

– Ừ láo đấy, có làm sao không?

– Này thì…

Ngay khi tôi vừa tung đấm nhắm vào hắn thì ông hiệu trường lại xuất hiện làm mọi chuyện trở nên rắc rối, gây áp đảo cho tôi gấp bội phần:

– Có chuyện gì thế, sao hai em không đón em gái về?

– Thưa thầy, em vào lớp tính đón em gái về thì thằng này nó cứ cản em… – Một tên giả vờ đóng kịch, lườm tôi đến cháy mắt.

– Nè, tại sao không cho họ đón em gái về hả? – Thầy hiểu trường nhìn tôi khó chịu.

– Nhưng thưa thầy, bọn nó không phải anh của Ngọc Phương. – Tôi phản pháo.

– Ê, đừng có mà nói kiểu đó nhé, tao là anh ruột của nó đấy. – Tên kia cũng lì lợm không kém.

– Em tên Phong phải không? À, Phong này, đừng có ngăn cản họ nữa, em là gì của bạn kia mà ngăn cản này nọ thế?

– Em không… – Tôi đuối lý.

– Đấy còn gì chối cãi nữa, đưa tao con bé… – Một tên hầm hố đi đến.

Mình đã thua rồi sao nhỉ, sau bao công sức bỏ ra mình lại ngậm ngùi để Ngọc Phương trở về cái địa ngục trần giang ấy nữa sao, rồi em sẽ bị đánh đập, sẽ bị hành hạ và còn nhìu nhìu các nhục hình khác nữa, Ngọc Phương bé bỏng sẽ phải bị giày vò bởi con mụ mẹ kế ác độc đó, rồi nhỏ sẽ càng trở nên cách biệt với thế giới xung quanh, sẽ chẳng còn lại gì nữa ngoài cái thể xác trống trơn…

Ngó thấy Ngọc Phương đang bám víu lấy lưng tôi với đôi mắt van lơn đến xót lòng, đây là lần đầu tiên nhỏ nhìn tôi như thế, một ánh nhìn thấu tận đến tim mà xoáy vào tâm can của tôi đến tê tái tâm hồn. Bất giác, tôi nhớ lại những lời mà ba tôi thường dạy:

– “Mày đã là người học võ, thì phải biết giúp đỡ kẻ yêu nghe chưa con… ”

– “Giúp đỡ họ để làm gì hả ba, chuyện đâu phải của mình? ”

– “Vậy học võ làm gì hở con, võ đâu phải của mày? ”

– “Dạ con… ”

– “Tao khuyên thì cứ nghe đi, giúp được người ta cứ giúp, hiểu chưa… ”

“Bây giờ con đã hiểu rồi ba, trách nhiệm của một người học võ và trách nhiệm của một người bạn thân, con đã hiểu hết tất cả. Bây giờ con đã biết mình phải làm gì rồi và con sẽ không hối hận những việc mình đã làm, ích nhất là sau khi biết Ngọc Phương vẫn an toàn… ”

– Bốp… – Tôi dồn lực từ cơ và gân đấm vào mặt tên đang đi tới một đấm nhá lửa làm hắn bật ngửa ra sau mà ôm mặt.

– Thằng mất dạy, mày đang làm cái gì thế hả? – Tên còn lại hậm hực chạy đến đỡ đồng bọn.

– Tao có thể bị kỉ luật, tao có thể bị đuổi học, nhưng tao không bao giờ để người bạn nào của tao bị tổn thương cả, ít nhất là khi tao còn ở bên cạnh họ…

– Mịa mày, láo với tao… – hắn điên tiết lao đến tôi.

Xác định là đã chơi sát ván ngày hôm nay nên tôi không còn luyến tiếc gì mà nương tay với cái lũ du côn này cả, ba tôi đã dặn một khi đã chơi thì phải chơi cho tới…

Ngay khi tên đó lao đến tôi để để vung đấm, tôi bình tĩnh đẩy Ngọc Phương qua một bên rồi lùi về một bước né đòn, chiếm được ưu thế, hắn liền tục tùng đấm này hết đấm, phải nói là xả chiêu loạn xà ngầu, nhưng cũng phải công nhận một điều là lực tay của những tên này rất mạnh, bị đánh trúng thì xi cà que là ít.

Thế nhưng bọn chúng chỉ được cái sức trâu chứ đánh đấm chả ra hồn ma gì cả, sức người thì có hạn, đánh vào không khí mãi thì hắn cũng phải thấm mệt chứ, bằng chứng là bây giờ hắn đã đánh chậm dần lại, không còn hùng hổ nhưng lúc đầu nữa, mà thân thủ chậm thì xác định là bị ăn hành.

– Bặc… bốp… – Tôi nhanh nhẹn thó lấy tay của hắn kéo về phía mình, tiện tay giáng luôn một đấm vào mặt của nó, có lẽ đau đấy.

Vậy mà hắn còn chưa chịu thua, sau khi lĩnh cú đấm của tôi xong vẫn còn hầm hố mà tiếp tục cuộc chiến.

– “Đã thế thì cho mày hết lết được về nhà”

Khi hắn tung đòn đá trực diện, tôi dịch người bước sang trái một bước né đòn, liền đó nhập nội xuất vào hông hắn một cú đấm ngầm ở khoảng cách gần, rồi dùng sức bật cơ gân tống hắn bật ngửa ra đất.

– “Chết đi con trai… ” – Tôi xuất quyền, dấn thẳng xuống, nhắm vào mặt hắn.

– Dừng lại hết…

Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng thì tiếng ông thầy hiệu trường vang lên cắt đôi cuộc ẩu đả ác liệt giữa tôi và hai tên du côn, kết quả sau cuộc chiến là một tên bị bầm mũi đang nhăn nhó ôm mặt, tên còn lại thì mềm mình đang cố gượng dậy. Còn mặt ông thầy hiệu trường thì cong cớn, hình sự hơn bao giờ hết:

– Mấy người tưởng đây là ngoài đường ngoài xá muốn làm gì thì làm hả?

– … – Tất thẩy tôi và cả hai tên đó đều không nói được lời nào.

– Thôi được rồi, hai cậu xuống văn phòng đợi đi, sau khi xử xong vụ này thì tôi sẽ cho trò Phương về.

– Nhưng thầy…

– Ý kiến gì… – Ông trừng khuôn mặt lạnh băng làm tôi cứng họng.

Thế nên mặc dù tôi đã đánh thắng bọn chúng nhưng xét về tình hình hiện tại thì tôi đã thua cuộc mất rồi, ông hiệu trưởng lí nào lại tin một kẻ vừa mới đánh nhau ì xèo trước mặt ổng chứ. Khi hai tên đó vừa hả hê đi xuống cầu thang thì ông thầy đã sừng sộ, sạc vào mặt tôi một chập với độ lực còn kinh hồn hơn Hoàng Mai gấp trăm lần:

– Học sinh trường MD giỏi nhỉ? Nay còn đánh nhau ở trong trường nữa à, có còn xem đây là trường học nữa không, dám đánh cả phụ huynh học sinh nữa, tôi ăn nói thế nào với họ đây.

– Nhưng thưa thầy, bọn họ không phải là anh của bạn Phương đâu ạ? – Tôi phản pháo yếu đuối.

– Bằng chứng đâu, em lấy thông tin đó từ đâu chứ hả?

– Phương à… – Tôi lây vai Ngọc Phương chỉ mong nhỏ có thể hồi tĩnh lại bởi vì hiện giờ nhỏ lại đứng khúm rúm trong vô thức.

– Đấy, ngày cả trò Phương còn không nói là như vậy, em còn gì để nói nữa không?

– Nhưng thầy… – Tôi đuối lí cùng cực chẳng nghĩ ra được cách nào.

– Thôi được rồi, tôi sẽ dẫn trò Phương đi gặp anh trai, còn em thì hãy chờ bị đuổi học đi. – Ông nhíu mày đi về phía Ngọc Phương.

Kiểu này là mất cả chì lẫn chài rồi, chẳng những không thể giúp nhỏ Phương mà tôi lại còn bị đuổi học nữa, công sức mấy tháng hè ôn thi, công sức bao nhiu lâu bảo vệ Ngọc Phương giờ đã đổ sông đổ biển, chằng còn cách nào khác ngoài đứng nhìn nhỏ Phương đi về cái địa ngục trần gian đó, rồi nhỏ sẽ chịu cảnh đày đọa mẹ ghẻ con chồng đến không còn có thể hồi phục lại nữa…

– Không… – Tôi bất giác gạt tay ông thầy ra, kéo Ngọc Phương về phía tôi.

– Lại muốn gì nữa đây? – Ông tức tối.

– Ngọc Phương không phải là em của hai người đó, nếu đi về cũng họ chắc chắn Ngọc Phương sẽ bị hành hạ.

– Bằng chứng?

– Em không có, nhưng chắc một điều nhưng thế! – Tôi quả quyết.

– Nói thế thì ai có thể tin em được?

– Em tin bạn ấy…

Giữa cuộc tranh luận nảy lửa với thầy hiểu trường mà tôi đang có phần thua thiệt, Lam Ngọc lại xuất hiện một lần nữa, cứu vớt tôi khỏi đống bùn lầy không lối thoát, đã có lần tôi ví Lam Ngọc như phúc tinh của mình, nhưng đó chỉ là ý nghĩ thôi, còn bây giờ tôi không muốn nghĩ cũng không được…

– Em nói cái gì thế Lam Ngọc, sao lại bao che cho thành viên lớp em?

– Thưa thầy, em không bao che, em chỉ đứng về phía sự thật thôi.

– Ý em là sao, Lam Ngọc?

– Những gì bạn Phong nói nãy giờ hoàn toàn đúng, tuy là bọn em chưa có chứng cứ, nhưng em xin cam đoan với thầy như thế?

Nghe những lời quả quyết hùng hồn của Lam Ngọc, thầy hiệu trường có vẻ bị thuyết phục vài phần, chắc là do thái độ quả quyết của nhỏ và uy tín của nhỏ trong đội cờ đỏ nên ông ấy không làm to nữa, liền dịu giọng nhưng vẫn còn một chút răn đe:

– Thôi được, tôi tạm tin các em lần này, tôi sẽ điều tra để làm sáng tỏ mọi chuyện, còn Phong, nếu thầy còn bắt gặp em đánh nhau trong trường một lần nữa thì đừng trách tại sao lại bị đuổi học nhé?

– Dạ… – Tôi thất kinh gật đầu cái rụp.

Sau khi bóng thầy hiểu trường khuất dần xuống cầu thang tầng 3, tưởng là được thoát nạn thì ngờ đâu Lam Ngọc lại phà ra một câu lạnh băng đến buốt cả sống lưng:

– Ông theo tui vào lớp tính chuyện, nhanh!

Kiểu này không chết cũng trầy vi tróc vảy, vẻ mặt của Lam Ngọc đang rất là hình sự, bây giờ mà còn làm nhỏ giận thêm nữa thì có 10 cái đầu cũng không đủ để nhỏ chặt. Đã vậy mà mấy tụi trong lớp còn nháo nhào lên khi tôi đi ngang, làm bực mình không thể tả được:

– Ê Phong, có chuyện gì vậy?

– Này hai tên đó là ai dzậy Phong?

– Sao ông đánh hai thằng đó dzậy?

Phải nói là đám con gái trong lớp tôi có thể không giỏi việc gì chứ về việc tám thì không có một lớp nào có thể sánh được cả, bỡi lẽ 1 người biết thì 36 đứa còn lại bắt sóng còn nhanh hơn cả TV, thu thanh còn nhanh hơn cả máy cát – xét, thậm chí mức độ phủ sóng còn lan sang cả mấy lớp kế cận nữa, thật khủng khiếp…

Chương trước Chương tiếp
Loading...