Đời học sinh - Quyển 1
Chương 70
Sau khi đã dẹp loạn được đám con gái ngồi ở bàn chót, tôi, Lam Ngọc, Ngọc Phương và cả Hoàng Mai bắt đầu ngồi đàm đạo, bàn chuyện bình gia…
– Ông hay quá nhỉ, đã bảo đừng manh động vậy mà vẫn cố chấp? – Nhỏ Ngọc cau có.
– Tính huống đó bất khả kháng mà, tôi có thể làm gì được chứ?
– Thấy ông bị bọn họ dồn ép tôi đã tính chạy ra nói hộ rồi, vậy mà vẫn không kịp với cái tính hấp tấp của ông, uầy…
– Ngọc à, không trách Phong được, bạn ấy chỉ muốn bảo vệ Phương thôi… – Hoàng Mai vừa nói hộ vừa trấn an Ngọc Phương.
– Còn bạn nữa Hoàng Mai, suốt ngày chiều chuộng cái tên ngốc này nên hắn mới càng ngày càng cứng đầu đấy.
– Việc này liên quan gì đến mình, Phong có suy nghĩ của bạn ấy mình cấm cản được chắc?
– Nhưng ít ra cũng phải khuyên ngăn hắn một câu, để bây giờ thấy hậu quả chưa?
– Mình là bạn gái của Phong, làm sao là việc của mình, bạn không cần phải dạy!
– Thôi đủ rồi… – Tôi tức tôi cản ngăn cuộc khẩu chiến.
Một mình chuyện của Phương đã đủ mệt rồi, vậy mà các nường còn muốn cãi nhau vì tôi nữa, quả thật chuyện càng ngày càng rắc rối, một thằng nhóc mới học lớp 10 như tôi thì làm sao mà đủ sức giải quyết việc này chứ, chỉ làm đến đâu hay đến đó thôi:
– Phải… Là tui đã sai, tui hấp tấp, tui nóng tính, như vậy bà đã vừa lòng chưa Lam Ngọc. Còn về em Hoàng Mai, em là bạn gái của anh nên có việc gì thì hãy khuyên nhũ anh được chứ? Xin mọi người hãy tập trung vào giải quyết chuyện của Ngọc Phương dùm tui, đây mới là việc quan trọng, ok…
– Nếu ông đã nói thế thì tôi không muốn nói dong dài nữa? – Nhỏ Ngọc thở dài nhìn về phía cửa sổ.
– Em xin lỗi… – Hoàng Mai cuối gằm vân về tà áo dài.
Bỗng dưng lúc đó nhỏ Phương lại đặt một tờ giấy ra giữa bàn, trước mọi cặp mắt ngạc nhiên của bọn tôi:
– [Mình xin lỗi mọi người, vì mình mà mọi người gặp bao nhiêu là rắc rối, thôi thì mọi người hãy rút khỏi chuyện này đi, để mình theo bọn họ về nhà là được mà]
– Không được, chuyện đã đến nước này rồi bọn mình không bao giờ bỏ cuộc đâu! – Tôi đập bàn cương quyết.
– Bạn đừng có nói thế Ngọc Phương, tất cả mọi người đã cố gắng vì bạn đến ngày hôm nay, nói bỏ thì không ai nỡ đâu! – Lam Ngọc thoáng nhíu mày.
– Mọi người nói đúng đấy, hãy để bọn mình giúp bạn nhé. – [Đành là vậy nhưng mình thấy mọi người vất vả quá… ]
– Hề hề, cứ yên tâm, ở hiền gặp lành ở ác gặp dữ mà, tất cả mọi chuyện sẽ ổn cả thôi… – Tôi tự tin chốt câu.
Mặc dù nói là nói thế nhưng chúng tôi chẳng còn cách nào cả, thằng Toàn mất tích đến bây giờ chưa có tin tức gì, mấy mẫu tóc nó vẫn đang giữ, cái chúng tôi nắm được chỉ là những thông tin không bằng chứng, làm gì được bọn họ đây, nhất là khi ông Trung còn tiếp tục nhưng chiêu trò hiểm độc thế này nữa thì chắc chắn bọn tôi sẽ chẳng trụ được bao lâu nữa đâu.
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/doi-hoc-sinh/
Như tôi đã nói, chuyện của Ngọc Phương đã dần đi đến những hồi kết rồi và ngày thứ 7 hôm này chính là ngày kết thúc của nó, vừa mới sáng nay lão Trung đã cử hai đàn em của mình đến để bắt Ngọc Phương đi nhưng may mắn là tôi và Lam Ngọc đã kịp thời ngăn cản vụ này, nhưng hậu quả của nó để là tôi đã bị ông hiệu trưởng để mắt đến, giờ đây tôi phải cẩn thận giữ mình trước mặt ông ấy, nếu không thì cả cơ hội bảo vệ Ngọc Phương cũng không có.
Quả đúng như dự đoán, khi đến tiết sinh hoạt lớp thì cô Thanh chủ nhiệm đã kêu đích danh tên tôi đứng dậy để thẩm tra vụ đánh nhau lúc sáng, tuy tôi là học trò cưng của cô Thanh về khoảng anh văn nhưng với vụ việc khá là nghiêm trọng thế này thì có cưng cỡ nào cũng phải xử cho nghiêm minh:
– Phong này, thầy hiểu trưởng đã kể cho cô nghe hết sự việc lúc sáng rồi, cô thất vọng về em lắm đấy!
– Em biết thưa cô… – Tôi xui xị.
– Cô không dám nói gì về chuyện của Ngọc Phương cả, chỉ là muốn nhắc em về việc đánh nhau trong trường thôi.
– Nhưng tình huống đó là bất đắc dĩ mà cô…
– Cô không cần biết có bất đắc dĩ hay không, nhưng em đánh nhau ở trong trường là sai rồi đấy! – Cô cương quyết.
– Uầy… – Tôi đuối ly chẳng nói được gì hơn.
– Còn em nữa Lam Ngọc, phải quản lí lớp chặt hơn nữa có biết không?
– Em rõ, thưa cô… – Nhỏ Ngọc nghiêm nghị.
– Chúng ta là một đại gia đình, đoàn kết thương yêu nhau là đúng, nhưng không phải vì thế mà bao che cho nhau những việc xấu, các em đã rõ chưa? Đã là lớp chọn thì phải làm gương cho những lớp khác chứ?
– Dạ… – Cả lớp uể oải đồng thanh.
Cảm giác lúc đó tức lắm các bác ạ, uất ức không thể tả, mình làm một việc tốt đường đường chính chính mà không thể giải thích cho ai được, mà nếu có giải thích cũng chẳng có ai tin lời một đám học sinh loi nhoi lớp 10 nói hết, bởi thế người ta có câu: Tình ngay lí gian là như thế này đây.
Cơ mà cũng may một điều là cô Thanh chẳng hỏi gì thêm ngoài việc dặn dò chúng tôi phải học hành nghiêm túc cả, dường như cô cũng cảm nhận được chúng tôi có điều gì đó khó nói nên chỉ hỏi qua loa cho có lệ rồi trở lại tiết sinh hoạt bình thường ngay, đúng là hiểu học sinh không ai khác ngoài giáo viên.
Lần này tâm điểm của tiết sinh hoạt này không phải chuyện đánh nhau hồi sáng của tôi mà là vụ mất tích của cu Toàn nhà ta, tính đến nay thì nó đã mất tích được 3 ngày rồi, theo như nội quy thì đã bị hạ một bật hạnh kiểm vì đã nghĩ học không phép 3 buổi rồi, mà thằng quỷ đó lại là lớp phó học tập nữa, tội càng thêm tội, nặng càng thêm nặng, thế nhưng làm sao có thể hạ hạnh kiểm một người mất tích 3 ngày được chứ.
Phải nói qua một tí là lớp tôi được chia làm bốn tổ, mỗi dãy là một tổ, bắt đầu từ cửa vào là tổ 1, 2, 3 và 4. Theo như vị trí chỗ ngồi thì Lan là thành viên ở tổ 1, Nhi lùn, Kiều ẹo ở tổ 2 cùng với Lam Ngọc, tổ 3 gồm có tôi, Khanh Khờ, Toàn phởn và cả Hoàng Mai nữa, ghét nhất là con nhỏ Tiên vượn ở tổ 4 lúc nào cũng chầu chựt bơm đểu tôi cho bằng được.
Nghe tin thằng Toàn phởn nghỉ học không phép 3 ngày bọn tổ 4 khoái chí lắm, liền lên bảng thông báo ngay, cái này là thi đua theo dõi chéo mà, tổ 1 – 2 theo dõi nhau, tổ 3 – 4 theo dõi nhau:
– À bạn Nguyễn Nhật Toàn do nghỉ học không phép 3 buổi nên…
– Ê khoang, không được trừ thằng Toàn… – Tôi mở miệng quát to.
– Sao lại không hạ hạnh kiểm bạn ấy? 3 Ngày không phép rồi đấy! – Nhỏ tổ trưởng tổ 4 kênh kiệu.
– Nó đâu phải nghĩ học không phép đâu, có lí do chính đáng đấy chứ.
– Giấy phép đâu?
– Không có, nhưng… mà… không được trừ…
– À, bạn Phong trật tự để các tổ trưởng còn chấm điểm thi đua… – Lam Ngọc nháy mắt ra hiểu cho tôi đừng làm càng nữa.
Thiệt là ấm ức đến cùng cực mà, Toàn phởn khi không mất tích rồi còn bị hạ hạnh kiểm oan mạng nữa, rốt cuộc mày đã chết ở cái xó xỉn nào rồi hả Toàn, phải báo mộng cho tao một tiếng để còn biết đường mà kiếm xác của mày chớ… Ơ, lạy cụ con tức quá nói chơi thôi đừng làm thiệt tội nghiệp thằng nhỏ…