Đời học sinh - Quyển 2
Chương 33
Đường phố mùng 1 đúng như người ta nói, vắng như chùa bà đanh, quanh đi quẩn lại chỉ có vài chiếc xe chạy trên đường. Mấy hàng ăn thì tệ hơn nữa, đóng cửa im lìm như di dân, thậm chí có vài quán còn treo biển nghỉ tết khi chúng tôi chỉ mới có ý định ghé vào. Chung quy lại là hôm nay là ngày kị, chẳng có ai đi ra ngoài và cũng chẳng có ai bán đồ gì cả.
Thế nên tôi chỉ biết nhìn con bé Linh lắc đầu:
– Thôi, về nhà nấu mì gói ăn đi! Hôm này hông ai bán gì đâu!
– Hông đâu, em chán mì gói lắm! Ăn nhiều nổi mụn!
– Vậy chứ anh biết kiếm đầu ra hàng ăn đây?
– Hì, anh Phong biết cách mà!
Thật tình thì tôi cũng chằng muốn làm con bé thất vọng nhưng quả thật đi cả vòng quận 7 rồi chả có ai bán một thứ gì để ăn cả. Họa chăng chỉ có mấy người bán phong bao lì xì đầu năm thôi.
Móc trong túi ra một chiếc bao lì xì đỏ ói mà Ngọc Lan đã lì xì cho tôi vào đêm qua, tôi chợt nhớ lại lời nàng đã an ủi tôi khi tôi gieo được quẻ xấu đầu năm rằng tôi có gặp việc gì cứ gọi cho nàng, nàng sẽ đến giúp tôi ngay tức khắc. Vậy chẳng lẽ bây giờ tôi phải gọi cho Lan về việc này sao, ngại chết đi được luôn ấy chứ nhưng lỡ hứa dẫn con bé đi ăn rồi, phải thực hiện thôi.
Nghĩ vậy nên tôi móc điện thoại ra lều bều gọi cho nàng:
– Hallo, Phong đấy à! Mới đầu năm đã có việc cần giúp rồi sao?
Giọng nàng cất lên trong trẻo đầy vui tươi nhưng vẫn lơ lớ giọng ngoại quốc.
– À việc là thế này, Lan biết bé Linh em của Nhung chứ?
– Ồ, biết! Có gì hông?
– Chuyện cũng không có gì quan trọng mấy! Phong muốn hỏi là nhà Lan còn đồ ăn sáng hông!
– Đồ ăn sáng à, Lan vẫn đang nấu đây!
Nghe thế tôi liền hồ hởi nhờ nàng giúp ngay:
– À vậy Lan nấu cho bé Linh một phần nữa nhé! Phong chở nó qua ngay!
– Ủa, sao vậy? Bộ ở nhà Phong không nấu đồ ăn sáng sao?
– Ừ thì có! Chuyện cũng khó nói ở đây lắm! Đợi Phong quá bên ấy rồi nói luôn thể được không?
– Tưởng gì, chuyện này thì được! Nhớ qua sớm đấy!
Nàng vui vẻ chào tạm biệt rồi cúp máy. Riêng tôi giờ này quê mặt vô cùng, tự nhiên ở nhà có ăn không ăn lại xách mông qua nhà người khách ăn chực mới hả. Mà có phải ai xa lạ đâu, nhà Ngọc Lan hẳn hòi luôn ấy chứ. Thiệt quê chẳng để đâu hết. Nhìn con bé Linh giờ tôi muốn cốc đầu nó cho bỏ ghét nhưng thấy nó cứ ôm bụng than đói như đòi nợ thế này tôi cũng chằng đành lòng, bèn dắt xe đèo con bé đến nhà Ngọc Lan y theo những gì đã bàn trong điện thoại.
Sáng mùng 1 hôm nay là một ngày nắng đẹp, nó làm con người ta cảm thấy khoan khoái, ấm ấp. Nắng chiếu xuống những tòa nhà, góc phố và cả những con đường, nhuộm cho chúng một màu vàng chóe đến chói mắt. Ngôi nhà kiểu ống của Ngọc Lan cũng được những tia nắng chiếu rọi làm cho nó trở nên lung linh, huyền ảo tựa như những lâu đài trong truyện cổ tích nơi có một cô công chúa lúc nào cũng đợi chàng hoàng tử của lòng mình đến đón.
Tính ra thì cũng đã gần 3 tháng rồi tôi không qua nhà của Ngọc Lan, hình như là kể từ lúc Hoàng Mai bị bắt cóc thì phải. Giờ nhìn lại nhà của nàng cảm thấy lạ hoắc. Chắc có lẽ nhà nàng vừa mới sơn phết lại nên tôi thấy lạ cũng không chừng. Nhưng là một nét lạ của sự đổi mới, một nét lạ của những yêu thương và cũng có thể là một nét lạ của những xúc cảm mới mẻ.
Dừng xe trước cổng nhà Lan, tôi bấm chuông rồi vẫy tay vào chiếc camera kế bên trước khi quay sang trả lời câu hỏi con bé Linh:
– Nhà ai vậy anh, nhìn lớn ghê!
– Hề hề, một chốc em sẽ biết!
Lát sau Ngọc Lan cũng xuất hiện với tiếng dép lẹp xẹp đặc trưng nhưng lần này vừa nhìn thấy nàng tôi lại nóng bừng mặt. Chẳng phải Ngọc Lan trang điểm quá ư là đẹp khiến tôi cảm thấy xao xuyến, nàng vẫn để mặt mộc. Tôi đỏ bừng là vì giờ đây nàng lại khoác lên mình bộ “thoải mái” lúc trước. Nó làm tôi như muốn hóa đá ngay tại chỗ nếu như con bé Linh không mừng quýnh chạy đến chỗ của nàng che đi hình ảnh đó:
– Oa, chị mắt xanh! Chị sống ở đây hả?
– Ừa, nhà chị ở đây mà! Nhưng em đừng gọi chị là mắt xanh nữa, nghe kì lắm! Gọi chị bằng Lanna nhé!
– Dạ, chị Lanna! Tên đẹp ghê luôn!
Rồi nàng mỉm cười quay sang tôi:
– Phong dẫn bé Linh vào đi, bữa ăn chuẩn bị rồi đó!
– Hả, chị Lanna làm bữa ăn cho em hả?
Con bé nghe đến ăn bỗng tíu tít lên như chim xổ lồng làm tôi phải tức tối cốc đầu nó:
– Con bé này, yên lặng mà vào nhà thôi! Làm anh quê quá đi!
– Ơ, chị Lanna chuẩn bị cho em thiệt chứ bộ! – Còn nói nữa!
– Thôi thôi, có gì đâu mà cãi nhau! Vào nhà lẹ đi kẻo đồ ăn nguội!
Ngọc Lan cười giả lả đẩy lưng tôi và con bé vào nhà.
Nội thất trong nhà Lan hiện giờ tuy có thay đổi đôi chút khi chiếc bàn gỗ ở chỗ phòng khách không còn nữa mà thay vào đó là chiếc bàn mây vàng sẫm nhìn rất hợp với bộ sô pha bao quanh nó. Và còn rất nhiều thay đổi khác nữa nhưng tôi chẳng thấy lạ chút nào cả. Trái lại tôi cảm thấy càng thân thiết với ngôi nhà này hơn bao giờ hết. Cho nên lúc đi xuống bếp tôi cứ nhìn hết chỗ này đến chỗ khác mặc cho con bé Linh cứ đeo miết lấy Ngọc Lan như sam chẳng rời một phút.
Lúc sau căn bếp to đùng của Ngọc Lan cũng hiện ra trước mắt tôi với chiếc bàn ăn bằng thủy tinh được điều khắc hết sức tinh xảo. Trên đó có một cái nồi cỡ vừa, và thứ ở trong cái nồi đó chính là đồ ăn sáng cho cả nàng và bé Linh.
Con bé xem ra háo hức lắm, nó cứ chỉ chỏ cái nồi mà luyên thuyên như con lật đật:
– Ui, đồ gì vậy chị? Nghe mùi thơm phức à!
– Hì, em chú ý nhá!
Ngọc Lan cười tươi giở nắp vung ra. Sau làn khói cuồn cuộn bốc lên như núi lửa là một món ăn rất đỗi quen thuộc, đó chính là món súp cua do chính tay Ngọc Lan chế biến. Nghe thì có vẻ bình thường vì súp chỉ cần khéo tay một tí là chế biến được ngày nhưng với tài nghệ chế biến món Pháp của Ngọc Lan tôi chắc chắn nó sẽ mang một hương vị khác hẳn với món súp bình thường.
Bằng chứng là khi con bé Linh húp xong một muỗng súp nó liền tấm tắc khen nức lời:
– Chộ ui, súp chị Lanna làm ngon quá đi mất!
– Hì, bình thường mà em! Chị còn cảm thấy nó chưa được ưng ý lắm!
– Ngon rùi chị, chị hai em nấu hông bằng chị đâu!
– Ui, em đừng so sánh vậy kẻo chị em nghe được thì buồn đó!
– Hông sao đâu, chị em bây giờ chắc nằm ở nhà coi TV rồi, làm gì mà biết được chứ!
– Hì, dù sao cũng không hay cho lắm.
Bất chấp Ngọc Lan có khách sáo cỡ nào nhưng con bé Linh vẫn vậy, vẫn vô tư như chưa hề xảy ra chuyện gì. Lại thản nhiên nói xấu chị mình trước mặt người khác đến nỗi Ngọc Lan cũng phải ngượng dùm cho con bé. Thiệt là hết nói nổi!
Khi con bé Linh còn đang thưởng thức say mê nồi súp của Ngọc Lan chế biến, nàng bỗng đứng dậy nhẹ nhàng đến chỗ tôi khều vai:
– Ra đây nói chuyện với Lan một chút nào!
Tôi chỉ ngờ ngợ ra mục đích của nàng thôi nên cũng tò tò đi theo nàng như đang bị xỏ dây dắt mũi. Đến gần góc khuất cầu thang, nàng dựa hẳn vào thành tường rồi khoanh tay trước ngực:
– Kể cho Lan nghe chuyện của bé Linh đi!
– À, chuyện này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hai chị em họ…
Tôi kể một lèo chuyện của hai chị em con nhỏ Nhung cho Ngọc Lan biết từ lúc hai người gây nhau cho đến khi chiến tranh lạnh bỏ bữa ăn sáng như hôm nay. Nghe đến đâu, trán nàng nhăn đến đó, đôi môi của nàng cứ cong cớn lên như đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm trọng lắm.