Đời học sinh - Quyển 4
Chương 50
Không khí trong phòng như cô động lại trong cổ họng. Tôi thở mạnh, lòng xốn xang khôn tả. Và không ngăn được lòng mình, tôi bất giác vòng cả hai tay ôm lấy Ngọc Mi. Trong một phút, tôi cảm thấy con bé như mềm nhũn ra trong lòng tôi. Tôi nghe thấy bờ vai của nó đang run rẩy trong cánh tay tôi. Tôi nghe thấy trái tim của nó đang đập bồn chồn trong ngực tôi. Tôi cảm thấy hơi thở nó ấm nóng trong lòng tôi.
Tưởng chừng như đã có để đẩy Ngọc Mi khỏi cuộc đời mù mịt và ù ám của tôi. Nhưng trái lại tôi như sít lại gần thêm với trái tim mong manh của con bé với những cảm xúc, những nỗi niềm chất chứa trong lòng nó.
Khẽ xiết chặt Ngọc Mi, tôi cảm thấy mình thật ngớ ngẫn. Tôi chợt nhận ra tôi đang tự lừa dối chính bản thân mình rằng tôi xa lánh con bé chỉ vì tôi không muốn nó sẽ yêu tôi. Đó chỉ là những ý nghĩ ngụy biện.
Thực sự tôi đang sợ, tôi sợ một ngày nào đó, tôi sẽ yêu con bé…
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/doi-hoc-sinh-quyen-4/
Không gì tuyệt với hơn là chiến thắng một trận đấu quan trọng như trận chung kết vừa qua. Nhưng tuyệt vời hơn vẫn là phần thưởng sau những trận đấu quan trọng như vậy. Đó là lí do vì sao khi chỉ mới vừa hơn 6h sáng, đám con trai lớp tôi đã có mặt đông đủ trong lớp không thiếu một mống.
Tất nhiên, khi có mặt đông đủ như vậy, họp bàn gió mái là không thể không thiếu. Và một trong những chủ đề được bàn tán nóng hổi nhất là về việc ai sẽ lên nhận thưởng cho đội. Một việc hết sức vinh hạnh mà bất cứ thằng nào cũng thèm muốn.
Một trong số đó là Phú nổ:
– Hề hề, hôm qua tao cổ vũ cho tụi bây quá trời, nay để tao lên nhận thưởng cho!
Kiên lảng bất ngờ tham chiến:
– Bậy rồi, mày là đội cổ vũ chứ có phải đội bóng đâu! Hôm qua tao cũng ghi bàn nè, để tao lên nhận cho!
Phú nổ thản thốt:
– Trời ơi, thằng Kiên nó hết lảng rồi bây ơi! Kì diệu, thật là kì diệu!
– Mày đừng có chê tao, hôm qua cũng nhờ tao nhé!
Thằng Tiến cũng không thể ngồi yên, liền bay vào:
– Mấy tụi bây dang ra hết, phần thưởng phải để lớp trưởng này nhận nhé!
– Gì, lớp trưởng liên quan gì ở đây, lộng quyền hả mạy?
– Chứ gì, tao cũng trong đội chứ bộ!
Khanh khờ vốn ngồi im từ nãy giờ, cũng bật dậy quyết liệt:
– Mấy bố ở đây im hết, không có bàn tay xuất thần của tao có mà tụi bây nhặt bóng nhé!
– Xời, tưởng gì, cản phá có mấy trái mà cũng la! Hôm qua không nhờ tao cổ vũ tui bây có mà thắng bằng niềm!
– Thì tụi mày cổ vũ cũng bằng niềm chứ bằng gì?
– Đù!
Giữa binh biến loạn lạc Toàn phởn cũng không thể ngồi yên, nó đứng dậy hắn giọng:
– Tụi bây trật tự đi! Như thế này còn gì là một đội bóng đoàn kết nữa. Thật là mất mặt 11a4. Tao phạt tụi bây một lát phải ngồi im để tao lên nhận.
Thưởng!
– Đù đù, tao nghe có gì đó nó sai sai mày!
– Phải rồi, thằng cờ hó Toàn lạm quyền hả mày? Tụi bây lột áo nó treo cánh quạt cho tao!
– Ê, ê! Tao giỡn, tao giỡn… Ối…
Toàn phởn chưa kịp nhổm đít chạy, cả đám đã túm lấy đè xuống bàn làm nó la bài hãi. Cũng may là phút cuối nó còn đủ hơi sức để thốt lên:
– Chứ tụi bây muốn thằng nào lên nhận thưởng để tao xét cho!
Ngay tức thì, cả đám đều ngây ra, ai cũng nhìn ai xì xầm bán tán:
– Vậy chứ thằng nào muốn lên?
– Ai biết, tao lên thì tụi bây có chịu đâu!
– Tao lên thì chắc gì tụi nó chịu!
– Tao thua, vậy thằng nào lên được?
Đột nhiên cả đám không ai báo trước đều chuyển tia nhìn sang tôi, cái thằng từ nãy giờ vẫn ngồi im hóng chuyện.
Cảm thấy bất an, tôi vội chống nạn nhổm dậy:
– Tao đi vệ sinh xíu, tụi bây bàn tiếp đi!
Thằng Toàn rất nhanh chóng ghì tay tôi xuống:
– Bậy rồi, mày ngồi xuống đây đã!
– Tụi bây muốn gì đây?
– Hề hề, thì nãy giờ bàn chuyện nhận giải chứ gì, hay mày lên nhận đi!
– Sặc, sao tao lên nhận được?
– Thì vậy mày mới lên nhận được đó! Để mấy lớp kia thấy 11a4 tụi mình chiến đấu kiên cường thế nào!
Phú nổ bình thường hay phản pháo giờ cũng đồng tình với Toàn phởn:
– Đúng rồi, phải cho thằng Phong lên để tụi kia nó lác mắt. Thằng Phong mà lê từng bước lên đảm bảo cái trường này không phục nó thì thôi chứ!
Khanh khờ cũng đứng lên hăm hở:
– Để tao chỉ cho mày Phong! Một lát lên nhận thưởng mày đi cà nhắt như vầy nè, vừa đi vừa nói “Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại”. Tao đảm bảo người ta cho tiền mày còn nhiều hơn phần thưởng mày nhận luôn đó con!
Tôi tức mình gắt:
– Tụi bây đừng có điên, tao giết cả đám bây giờ!
– Ớ, hề hề! Không thích thì thôi tụi tao không ép! Vậy giờ quyết định thằng nào lên nhận đây, gần tới giờ rồi!
Để chấm dứt cuộc tranh cãi, tôi bất đắc dĩ cũng tham gia vào:
– Thôi, thế này bàn hoài cũng không được đâu! Cứ để thằng Toàn lên nhận đi, dù gì nó cũng là đội trưởng dễ ăn nói.
Nói đến nhận giải thưởng, chắc chắn sẽ kèm theo vài ba câu phát biểu cảm nghĩ. Việc mà thằng nào cũng nhắc gừng rút ngay ý nghĩ xung phong nhận thưởng. Và tất nhiên, Toàn phởn sẽ nhận lấy trách nhiệm này, dù muốn dù không.
Buổi sinh hoạt hôm đó ngoài Toàn phởn đại diện cho lớp 11a4 lên nhận giải nhất còn có thằng Bảo đại diện cho lớp 10a1 lên nhận giải nhì. Bên nữ tất nhiên sẽ do Lam Ngọc phụ trách nhận giải. Mà tôi cá không có đứa nào dám giành phần đó đâu, bởi vì cả về công sức lẫn chức vụ nàng đều xứng đáng cho việc đó.
Nhìn chung mùa này lớp tôi đã bội thu khi giành được cả hai chức vô địch cho cả giải nam lẫn giải nữ. Về học tập tuy lớp tôi không thể bằng những lớp đầu tàu được, nhưng về thể dục thể thao, lớp tôi tuyệt đối không hề kém cạnh bất kì lớp nào.
Và như một điều tất yếu, nhận thưởng luôn đi đôi với ăn mừng giải thưởng. Điều đó đã được lớp tôi thực hiện hết sức là “nghiêm túc” khi vừa kết thúc tiết sinh hoạt đầu tuần, bọn nó lại một lần nữa biến cả lớp thành cái chợ đầu mối:
– Giờ sao, tiền thưởng nhiều quá nè!
Toàn phởn cầm cái bao thư đựng tiền phe phẩy trước mặt.
Và Phú nổ lại mở màn đầu tiên:
– Tao đề nghị đi du lịch!
– Du du cái mế, mày tự đi đi, có thực mới vựt được đạo, tao đề nghị tổ chức tiệc liên hoan.
Khanh khờ đứng dậy dõng dạc. Khỏi cần nói mặt nó đã hiện rõ hai chữ ăn hàng từ lúc nào. Và tất nhiên, cả những đứa khác trong lớp đều đồng quan điểm với nó. Nhất là thằng Tiến:
– Ờ, tổ chức liên hoan hợp lí đó! Tụi bây thống nhất đi để tao báo lại cho thầy Tuấn!
– Ê mà còn mấy bạn nữ thì sao, định tổ chức riêng hay chung với tụi tui vậy?
Đến lúc này Lam Ngọc mới lên tiếng:
– Cùng một lớp thì tất nhiên phải tổ chức chung rồi, mấy ông cứ báo cáo với thầy rồi chọn ngày đi!
– Ờ hề hề! Nhất trí là vậy nghen?
– OK!
Thông qua thầy Tuấn, tiệc liên hoan sẽ được tổ chức vào trưa ngày hôm sau tức thứ ba, cũng tại nhà thầy. Đây là lần thứ hai lớp tôi được mở tiệc tại nhà thầy rồi. Còn nhớ lần trước là vào tết nguyên đán khi mà Khanh khờ đem cả chai pepsi gia truyền nhà nó lên làm tôi cứ phải gọi là chết lên chết xuống bao phen vì nó.