Đời là câu chuyện buồn
Chương 30
Trên đường về nói nhiều lắm, khen người ở quê sống thoải mái không như trên Hà Nội, cảnh cũng đẹp hơn rồi muốn ở quê cùng tôi luôn vậy. Lai rai cũng về đến nhà, bụng đói meo ra nên tôi và nhỏ phải đi ăn ở ngoài, vì cũng trưa rồi nấu xong có mà chết đói. Ăn xong đi về mới sực nhớ, lượn vào hàng bán hoa quả mua cam quýt với quả dưa hấu. Nhỏ không về nhà luôn mà muốn về phòng tôi chơi…
– Em về rồi đây – Vào phòng thấy 2 bà già kia chỗm chệ xem phim
– À lên rồi đấy à? Quà quê đâu.
Biết ngay kiểu gì cũng bị hỏi mà, nên tôi phải có phương án dự phòng, đưa ”quà quê” cho 2 bà chị thì cười tít mắt mà mồm vẫn chê ít. Mổ xẻ ra đĩa rồi nói liên mồm.
– Về quê vui không? Sao không ở thêm vài hôm nữa rồi lên. – Bà Hương nhỏ nhẹ nói
– Còn Quỳnh nữa mà.
Thấy nét mặt hơi khó chịu của bà My và không nói gì làm tôi càng nghi hoặc, nhưng thôi kệ. Nhỏ mà không đi thì hôm nay cũng phải lên thôi, còn phải chuẩn bị các kiểu đà điểu rồi lo máy móc cho 3 thằng giặc kia nữa…
Tối rồi và cả Linh gọi nữa, nên nhỏ xin phép 2 chị ra về, tôi thì là nạn nhân bắt buộc phải làm tài xế thân thiện mất rồi. Dừng xe trước cửa…
– Còn sớm, vào nhà chơi đi anh – Trong nhà đền điện mở sáng choang, chắc Linh đang ở trong
– Nay đi hơi mệt, anh về ngủ, em mệt thì ngủ đi.
– Dạ, mà anh này… Mai đến đưa em đi học nhé. – Mắt chớp chớp
– Lạnh thế này bắt anh đưa đi có mà chết à?
– Thì kệ anh, mai qua sớm đấy em muộn học là lỗi của anh.
Nói xong nhảy tâng tâng vào trong nhà, chả biết nói gì thêm rồi quay đầu xe, về đến phòng chưa kịp đút chìa khóa vào ổ thì bị bà My đứng trước cửa kéo lại.
– Về rồi đấy à?
– Vâng.
– Mở cửa đi tao cần nói với mày cái này.
Mặt lạnh tanh, tôi mở cửa thì bà đi vào, cầm luôn chai nước tôi để cạnh balo tu ực ực rồi bắt đầu hỏi:
– Mày tính chuyện mày với Quỳnh làm sao?
– Thì thế nào chị cũng thấy rồi đấy.
– Yêu nhau thật luôn…
– Chắc thế. – Lúc đấy tôi suy nghĩ như thế thật.
– Mày thi đại học được bao nhiêu điểm?
– Hơn 20, hỏi có liên quan gì không?
– Thế mà mày không biết suy nghĩ gì hết thế? – Lại ra mặt dạy đời
– Chị có gì nói thẳng luôn, vòng vo mãi
– Rồi thì nói thẳng, con Mai nó biết mày đang qua lại với Quỳnh rồi, trước khi mày gặp Quỳnh ở nhà thờ Mai nó đã hỏi mọi thứ về Quỳnh và tao biết sao nói vậy thôi. Tao, Hương, Mai và cả 3 thằng bạn mày đều biết mày yêu Quỳnh, chỉ có một mình Quỳnh là ngu ngơ không nhận ra thôi, cũng tài thật. Tốt nhất mày nên giải quyết đi, mày nghĩ tốt cho nó thì nên quay lại khoảng thời gian mày xa nó, mày thấy nó đi lẽo đẽo theo mày như sam vậy còn tâm trí đâu mà lo học. Động não chút đi, tao ngày xưa cũng thế, yêu mù quáng rồi tí thì trượt, may mà còn vớt vát đấy… bla bla…
Tôi cũng ngộ ra, đúng là khoảng thời gian này nhỏ cần tập trung vào học là hơn, cả tôi và nhỏ đều có ước mơ riêng của mình, chẳng ai giống ai hết. Tôi từng là gia sư cho nhỏ, mà nếu tôi không làm tròn trách nhiệm để nhỏ thụt lùi thì đấy là một điều tồi tệ nhất mà tôi từng làm. Chị nói không hề sai, chỉ có tôi sai là đã tự động chủ ý đến với nhỏ, và cả vỏ bọc do chính tôi tạo ra cũng là lúc chính tôi phá bỏ nó. Những câu hỏi liên tiếp xuất hiện, nhưng không phải về nhỏ mà là về Mai, sao Mai lại biết về Quỳnh, sao Mai lại hỏi về Quỳnh làm gì?… Nhức óc.
Chị đi về rồi đóng cửa, tôi gục mặt xuống giường ngủ một giấc cho nguôi bớt sự tức giận và lo lắng trong cơ thể, thật sự tôi chẳng nghĩ gì được vào lúc này cả… Quá mệt mỏi.
Sáng dậy không kịp ăn gì, tôi phóng xe thẳng một mạch đến nhà nhỏ đưa nhỏ đi học như đã hứa, sang cũng là lúc nhỏ Linh đi về, chào tôi một tiếng rồi cũng phóng thẳng đi đâu đấy chắc vội việc gì đó. Nhỏ cũng vừa tầm ra, thấy tôi đã tít mắt cười như thể tôi là thuốc bổ không bằng vậy.
– Ăn gì chưa? – Tôi hỏi
– Em chưa. – Xoa xoa bụng mặt nhăn
Tôi nhìn đồng hồ mới 6h30, tầm này là đi tôi bị muộn bố nó học rồi nên đi ra ngoài mua cho nhỏ cái bánh mì doner. Đến cồng trường thì nhỏ xuống xe.
– Trưa đón em nhé.
– Tự mà đi đi.
– Thế em đi bằng gì về?
– Không biết, muộn học rồi, anh đi trước.
Những lời dạy của chị như ngấm vào tâm trí tôi một phần, lúc đi tôi nhận rõ vẻ lo sợ của nhỏ, nhỏ sợ tôi lại lạnh lùng và không quan tâm nhỏ như hồi trước. Chính bản thân tôi cũng không muốn như thế, tôi mong nhỏ sẽ có một tương lai tốt hơn…
Trưa đấy tôi không đến đón nhỏ mà đi thẳng sang trường Mai, nếu có ai hiểu và đang biết chuyện của tôi lúc này thì chắc hẳn sẽ nghĩ Mai chỉ như là người thay thế…
– Ra trước cổng trường đi, anh đang ngồi quán nước trước cổng sau này.
– Anh đợi em xíu
Con gái là chúa lề mề, tôi ngồi đợi uống hết 2 cốc nhân trần mà vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu. Lúc xuống thì mang theo một cái túi, mặt như cố gắng gượng cười để che dấu cái gì đó, mặc dù ”cái gì đó” tôi cũng đã biết rồi.
– Anh đợi lâu chưa?
– Chưa – Quay mặt sang chỗ khác giả bộ dỗi
– Xì, này áo em mua cho anh này.
Tôi cầm, mở ra là chiếc áo len caro trắng đen rất đẹp, ướm thử vừa in luôn mới tài, mặc dù nhỏ đâu có biết tôi size gì đâu.
– Ăn gì chưa?
– Chưa, em cũng chuẩn bị đi ăn mà.
– Đi ăn mà son phấn be bét mặt thế kia à?
– Kệ em, vô duyên – Lườm
Lượn ra quán cơm rang, lúc này thì đông thôi rồi, đợi 10′ mới có cơm ra mà cả 2 tí thì ngất, đĩa cơm rang mà nó ú ụ phải bằng 2 bát tô thì phải biết đậm chất sinh viên như thế nào. Đến giờ tôi vẫn còn hốt ăn ở cái quán đấy…
– Không ăn hết được, no quá.
– Hề, ai bảo ăn cơm rang, ăn bún như em có phải tốt không. – Nhỏ ăn bún chả.
Tôi gửi tiền bà chủ, rồi quay sang hỏi nhỏ:
– Chiều em phải đi học không?
– Dạ không, sao vậy ạ?
– Thế tốt, lên xe đi chơi với anh tẹo.
– Đấy, may cho anh là em trang điểm mặc đồ luôn rồi.
Công nhận thính thật, đoán được tôi chuẩn bị rủ đi chơi luôn. Mặc cho điện thoại rung và bính bong tiếng báo tin nhắn nhưng tôi cũng kệ, tầm này thì chỉ có nhỏ chứ chẳng có ai hết. Không nghe và cũng không trả lời, phóng một mạch đến bờ hồ rồi gửi xe.
– Đến đây ý ạ?
– Lâu chưa đến, tự nhiên lại thích ra chỗ này.
Hà Nội bây giờ lạnh lắm, chẳng có tí nắng nào ra đây cũng thoải mái, nhìn các đôi chụp ảnh cưới rồi ôm ấp nhau cũng muốn cháy cả mắt, tôi với em ngồi ở ghế đá, chạy ra mua 2 cây kem.
– Này – Tôi đưa kem cho em
– Hôm noel, anh đi với ai thế? – Mai hỏi, tôi quay sang thì nhỏ vẫn nhìn về phía hồ
Tôi bỗng dưng băn khoăn khó xử với câu hỏi của em, nhưng dù sao em cũng biết rồi cũng không muốn dấu làm gì cả.
– Anh đi với bạn thôi.
– Vậy à?
– Thì là đứa em vậy…
– Vậy sao?
– Ơ hay, anh rủ em đi chơi chứ có rủ em đi tra khảo anh đâu.
– Thôi không hỏi nữa. – Ném luôn cây kem xuống hồ
Tôi biết là em đang giận tôi về cái vụ đó, tôi bỏ đi vào đêm noel rồi biến mất luôn mấy ngày chẳng nói chuyện với em làm sao mà không giận được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại… Mình có là gì của nhau đâu…
– Em giận anh đấy à?
– Không.
– Thái độ gì thế?
– Có gì đâu.
Mệt với con gái, và cũng chúa ghét những thằng nào đi nịnh nọt con gái để mong tha lỗi, tôi thì không, năn nỉ nịnh nọt cũng tùy lúc, mặc dù biết là tôi sai nhưng đâu nhất thiết phải làm như thể tôi phạm tôi tày trời vậy. Rút kinh nghiệm, tôi không thèm bỏ về hay làm bất cứ hạnh động nào. Tôi ngồi im rút điện thoại chơi 2048 cho bõ tức (Kỉ lục hơn 100000 điểm rồi). Chẳng nói chẳng rằng và em cũng thế, nhiều lúc đá chân sang tôi rồi trợn mắt nhưng tôi vẫn mặc kệ. Đến lúc phát chán thì cũng phải thốt lên.
– Này này kiểu gì đấy, em đi về nhé. – Mặt đỏ phừng phừng rồi, có ai ở đây dám chọc Mai thì thằng đấy liều.
– Ờ – Tôi vẫn cứ chơi
Hiểu tính con gái mà, lúc bực với giận rồi thì nói là làm, thấy em nhổm dậy rồi đi, chả quan tâm cho nhỏ đi được một đoạn không nhìn thấy tôi nữa thì mới phi vào lấy xe. Đi theo sát như kiểu thám tử vậy, và rồi tôi cũng nhận ra dáng của em rất đẹp, đi với nhau nhiều rồi nhưng giờ mới thấy em đi ngoáy mông thôi rồi luôn. Dáng cao đi giày cao gót, mặc quần bò áo da mông ngoáy dáng thanh thanh…. Duyệt…
– Xe ôm không – Tôi chạy lên đi ngang với nhỏ
– Không thèm – Mặt vênh lên, đi cũng được 200m rồi.
– Ờ đi tầm 1km đi rồi lên anh đèo.
– Anh dám – Quay sang dơ nắm đấm
– Thế có lên không?
– Xì
Rồi cũng phải lên, có gái gương bé bé con con cũng có lợi, em ngồi sau thì cứ cười cười không biết rằng tôi cũng nhìn thấy. Một lần được đi ăn bánh xèo ở Thái hà, thấy ngon ngon làm tôi thèm, tiện đường với gần trường em nên vào đấy ăn luôn. Có 10k 1 chiếc bánh xèo nên ăn tẹt tèn ten, còn cả thịt nướng mà cũng 10k 1 cái bé tẹo ăn chả bõ công xé thịt bỏ vào mồm.
– Ăn đê, ăn nhiều vào, nay em giả tiền mà, ngại cái gì – Thấy em ăn ít nên nói trêu
– Làm gì có mùa xuân ý nữa.
– Ờ tiền taxi đi 1 vòng cả đi lẫn về từ trường em ra bờ hồ cũng mất khá khá đấy.
– Ờ rồi ăn đi sau em trả. – Làm mặt vô tội
Tôi gắp cả cái bánh vào bát mà cũng chưa ăn một miếng, tay cứ bấm điện thoại mặt thì nghệt ra như Thị Nở.
– Thôi đi về – Buông đũa cầm điện thoại, còn cả 2 cái bánh nguyên trên bàn mà thấy Mai như thế chả có tâm trạng mà ăn
Tôi gửi tiền rồi đưa em về trường, trên đường đi nhìn qua gương thấy mắt em hơi rưng rưng, quái nãy con tươi tỉnh tự nhiên lại thế này. Qua cách hành sử tôi đoán chắc là mắc mớ chuyện với thằng tình cũ (ex), nhiều lần tâm sự về gia đình cũng chẳng thấy em như thế này bao giờ nên gạch bỏ và đưa ra kết luận. Dừng xe trước cổng, em xuống xe đưa tôi mũ, treo mũ vào xe rồi tôi véo hai bên má em.
– Tí về anh gọi nhé , đi chơi với anh mà mặt như này sau anh không đưa đi nữa đâu đấy.
– Vâng, em lên phòng đây.
Nói rồi đi luôn, chứ không như mọi lần đợi tôi đi rồi em mới vào. Haizzz, ca này nan giải đây…
Về đến nhà, vừa rút điện thoại ra thì thấy 3 cuộc gọi nhỡ của dì. Tôi bèn gọi lại.
– Dì gọi cháu có việc gì không ạ? Nãy cháu để im lặng nên không biết.
– Đang ở khu mày ở đây, chả biết ngõ ngách nào cả này.
– Dạ để cháu ra đón.
Chưa kịp thay quần áo bô còn chưa nguội đã phải đi tiếp rồi, ra tít tận ngoài gọi vài lần chỉ đường mới gặp. Dì không đi một mình mà đi với Như…
– Dì với em vào nhà đi ạ. – Tôi mở cửa
Dì vào ngó nghiêng, còn Như thì tót vào nhà vệ sinh luôn.
– Phòng cũng rộng đấy, thế là ở đây 3 năm rồi à?
– Vâng
Tôi đi lấy nước, toàn nước lọc bia hơi chứ không có ai uống chè cả. Như đi ra thì ngỡ là thay quần áo, bảo sao mà mãi không thấy ra. Như thay bộ đồ ngủ như thể sắp ở đây luôn vậy. Tôi ngẩn ngơ nghe dì phán hết phòng xem hướng rồi đến phong thủy các kiểu cũng đến lúc đi nấu cơm, mang cả một túi to đùng hóa ra toàn là rau quả thịt với đồ ăn sẵn.
– Ơ sao lại nấu ở nhà cháu thế ạ?
– Ngồi xuống dì bảo.
– Dạ sao dì nói cháu nghe đi. – Tôi ngồi xuống
– Dì với cả chú sắp vào trong Nam làm ăn, nên muốn gửi con Như ở đây, vừa giúp cháu lo ăn uống mà cháu cũng vừa giúp nó trong học tập – Dì cười khì.
– Ơ thế còn thằng cu thì sao ạ?
– Nó về nhà bà nội, nhà nội chỉ nuôi được một đứa thôi.
Tôi cũng hiểu tình hình, tự nhiên rước vạ vào thân mà Như nó đâu có cảm tình gì với tôi đâu, hồi ở nhà nó lúc nào cũng mặt lạnh tanh rồi khinh khỉnh đúng kiểu tiểu thư. Nhỏ cũng thế, khác là khinh khỉnh với người khác không phải tôi.
– Dạ thế ở từ hôm nay luôn ạ? – Tôi quay sang Như nhìn
– Ừ, tối cô cho người mang đồ sang là xong.
– Cô đi lâu không ạ
– Đến tết cô về xong lại đi luôn, chắc phải đến tầm này năm sau mới xong.
Tôi ngồi chỉ biết vâng với dạ rồi cũng xong, mẹ con dì thì lúi húi nấu cơm nước, tôi bèn luồn sang phòng chị kể hết tình tiết…
– Ngon, lại có hàng xóm mới – Bà My cười khoái trá
– Thế này em đưa gái về nhà thế nào được – Tôi vừa làm cái mặt dê dê buồn thiu nuối tiếc
– Xác mẹ mày chứ liên quan gì đến chị em tao.
– Tí sang ăn cơm luôn
– Thật hả, tao đang lười nấu cơm – Bà Hương nói
– Thế tí sang nhé, giờ im để em gọi cho Mai.
Tút tút tút cạch…
– Alo – Mai nói
– Đang làm gì đấy? – Câu nói huyền thoại
– Ngồi chơi thôi ạ. – Vừa nói vừa sụt sịt hẳn là vừa khóc
– Em khóc đấy à?
– Đâu em có khóc đâu, đang cúm thôi – Kiếm cớ
– Đừng có cãi, làm sao mà khóc?
– Em nói không sao mà.
Tôi tưởng nhỏ giận mà cúp máy, thế đéo nào hóa ra điện thoại hết tiền, bực mình đi về phòng luôn. Nằm dài đợi 30′ cũng có cơm ăn, gọi cho 2 bà kia sang thì vào chào lễ phép lắm, dì nhìn tôi cười như muốn nói ”Giỏi, bắt cá hai tay mà cá lại hòa nhau.”
– Đây mà Như à – Bà My quay sang tôi hỏi.
– Vâng – Tôi thì ngồi so đũa xếp bát
– Xinh thế này cơ mà, hihi, chị là My, chị ở phòng bên cạnh, hôm nào rảnh sang phòng chị chơi nhé. À… đây là Hương cùng phòng chị.
– Dạ em tên Như, em anh Mạnh.
Tôi nghe đến câu ”em anh Mạnh” thấy như kiểu đi đánh nhau mà kêu tên em anh này em anh nọ tự nhiên thấy số má hẳn ra.
Ăn uống no say (say coca) thì dì bàn giao lại cho tôi con Như thì cũng về. Nó thì lao luôn vào con Mac của tôi nghịch rồi trố mắt hỏi.
– Anh mua máy này à? Sang dữ
– Ờ, được cho.
– Cho nhiều thế?
– Còn ipad, iphone, macbook trên kia kìa – Tôi chỉ vào cái thùng
Nó không tìn rồi vào facebook với đọc báo teen, tôi thì kemeno ra ngoài mua cái thẻ điện thoại thì …