Dòng đời
Chương 2
Sáng hôm sau, 2 anh em Hùng và Hải kéo nhau đi tìm phòng trọ quanh khu vực trường Quốc Gia. Tìm mãi, cũng nhiều phòng trọ. Thế mà cứ “1 triệu 1 phòng cháu nhớ! Vệ sinh ngoài, điện nước là…”… vân vân và vân vân…
Cụ Phan đã từng nói rằng “đi mỏi chân thì hẵng ở tù”. Thế mà giờ 2 anh em đi mỏi chân mà vẫn… đéo tìm được phòng trọ nào như ý cả. Chỗ thì bẩn, chỗ thì chật, chỗ thì xa. Nản vãi chấy.
Loanh quanh ngoài đường cả ngày, tối về mệt, 2 anh em nằm ngủ như chết.
Phòng đầu, Ly đang tự học tiếng Anh để vài hôm nữa là bắt đầu đi học. Thời gian dần trôi, đến gần 10h lúc nào không biết. Điện thoại reo lên.
“Alo, mẹ ạ!” – Giọng Ly hớn hở.
“Này, 2 hôm nữa là cái Tâm nhà mình ra ngoài đó chơi vài hôm rồi đó nha. Mày lo mà chăm sóc nó cho tốt vào đấy!”
“Ủa, tự dưng ra đây làm gì vậy mẹ?”
“Bà của cái Huyền – bạn con Tâm nói nó ra chơi. Thế là mẹ nói cho cái Tâm nhà mình đi ra thăm chị với, rồi hôm nào về thì mẹ ra đón”.
“Dạ, con rõ rồi mẹ!”
Nói xong thấy mẹ tắt máy cái rụp, Ly ngao ngán. Lần nào cũng vậy, mẹ Ly chỉ nói những điều cần thiết, nói xong tắt máy cái rụp mặc kệ bên này Ly như thế nào.
Biết tính mẹ như thế, Ly ghi lại vào tờ giấy rồi dán lên trên bàn học cho nhớ. Ngồi thêm lúc nữa thì thấy đồng hồ điểm 11h rồi. Khoảng 30′ nữa là tan làm, chắc 12h thì Thanh mới về đến nhà được. Nghĩ vậy nên Ly tắt đèn, mắc màn rồi chui luôn vào giường.
11h20′, trằn trọc mãi mà Ly không tài nào ngủ được. Tâm năm nay lên lớp 12, cũng sắp đến tuổi thi đại học mà chưa khi nào rời xa nhà như lần này cả. Không biết ra đây rồi thì mình đi công việc, em ấy ở nhà sẽ ra sao? Chẳng lẽ cứ để mãi ở nhà mà không đưa đi chơi đâu cả.
“Cũng hay… sau đó…” – giọng con gái, quen quen.
“Uhm, rồi nó…” – giọng con trai.
Những tiếng nói chuyện tuy nhỏ nhưng giữa không gian im ắng thế này, Ly nghe hết. Nội dung thì chẳng rõ ràng chút nào, câu được câu mất. Nhưng mà rõ ràng là có đôi nào đang đứng trước ngõ mà tán tỉnh nhau đây mà – Ly thầm nghĩ.
Chui ra ngoài màn, bấm điện thoại lấy ánh sáng, Ly đưa tay cầm cái ghế ghé ngay chỗ ô cửa nhỏ rồi đứng lên nhìn ra ngoài. Ở ngoài đúng là có 1 đôi đang khoác vai nhau trò chuyện, và qua cái ánh đèn mờ mờ từ xa tít đầu ngõ cách đấy phải chừng hơn 10m, không khó để Ly nhận ra người con gái đó là Thanh.
Ủa, Thanh thường đi làm tới 12h mới về mà, sao hôm nay về muộn vậy? Mà đó là ai? Người yêu của Thanh đang đi công tác trên Cao Bằng mà?
Bao câu hỏi luẩn quẩn trong đầu của Ly, và Ly quyết định… đứng xem chuyện gì xảy ra.
2 người nói chuyện 1 lúc, người con trai thì 1 tay choàng qua ôm lấy chiếc eo thon gọn trong chiếc áo kiểu tàu của Thanh, 1 tay cứ khua khoắng mà kể đủ thứ chuyện. Trong khi Thanh lại nép hẳn người vào vai người kia mà cười khúc khích liên hồi.
Một khoảng im lặng giữa 2 người. Rồi người con trai kia vòng 1 tay ra sau lưng mà ôm lấy Thanh rồi hôn lấy hôn để như sợ bị từ chối. Lúc đầu Thanh đẩy đẩy người kia ra, nhưng 1 lúc sau là 2 người vồ lấy nhau mà hôn lấy hôn để. Tay của người kia chuyển từ eo xuống xoa lấy cặp mông tròn lẳn của Thanh, 1 tay đặt sau ót của Thanh mà xoa xoa mái tóc cho đến khi rối bời. Đầu người nọ đặt hẳn lên vai còn môi thì dán hẳn vào cổ của Thanh.
Thanh uốn éo rồi thở gấp mặc cho người ta sờ soạng. Thi thoảng còn ưỡn người ra như tận hưởng, như kích thích cái hành động của người kia.
Dừng lại, 2 đôi môi lại dán chặt vào nhau, 2 bàn tay Thanh đặt lên ngực người kia, còn đôi tay người kia thì chiếm trọn cặp mông nảy nở của Thanh mà sờ, mà bóp.
Lại ngưng lại một lúc nữa, mặt đối mặt với nhau. 2 tay người kia vội vã cởi từng nút cúc áo của Thanh ra. 1, 2, Rồi 3 nút… Thanh thở hổn hển “đừng mà anh…” nhưng cũng đủ để lộ ra 1 dây áo lót.
Người kia úp hẳn đầu vào giữa 2 bầu ngực của Thanh mà hít lấy hít để, 2 tay thì bóp vú như chưa từng được bóp, mạnh mẽ và đầy ham muốn. Đến lúc Thanh thốt lên “nhẹ thôi anh…” thì mới trở nên nhẹ nhàng.
Thanh oằn người lên như muốn ghim luôn cái đầu kia vào giữa ngực. Còn người kia thì 1 tay vẫn xoa bóp, 1 tay… ở đâu mất không thấy, còn đầu thì đang liếm láp và mút chùn chụt vào bên ngoài ngực của Thanh.
Thanh đẩy người đó ra rồi bẽn lẽn… “thôi nào, hôm sau em đền cho!”.
Lúc này Ly mới chú ý là tay kia từ đùi của Thanh thò ra.
Người kia lại áp đầu vào trên vai Thanh, nói nhỏ mấy câu rồi tay lại thò vào giữa 2 đùi của Thanh. Thanh giơ 1 chân lên, rồi uốn éo thân mình. 1 lúc sau thì trong tay người kia cầm luôn chiếc quần lót của Thanh mà đưa lên ngửi, rồi liếm láp.
Thanh cười khúc khích, đánh nhẹ vào cái tay đang cố gắng vào nơi không còn chiếc quần lót bảo vệ. Sau đó nói mấy câu vào tai người kia, người kia quay đầu lên xe và nổ máy. Hóa ra đó là lão Luân mà Thanh đã nói từ hôm qua.
Ly vội vội trèo xuống ghế, bật điện thoại đưa cái ghế về đến chỗ bàn học rồi nhẹ nhàng chui vào trong màn. Cũng đúng lúc có tiếng mở cửa loảng xoảng. Thanh về.
Ly mở cửa cho Thanh, đưa tay vuốt vuốt mặt như đang còn buồn ngủ, coi như mọi chuyện vừa mới xảy ra không hề biết chút gì. Thanh cũng không để ý cho lắm, chui vào nhà tắm rửa, tắt đèn rồi leo lên ôm Ly ngủ.
Trời mùa hè, nóng bức. Cái cảnh 2 đứa con gái nằm ôm nhau, 1 đứa thì mặc bộ quần áo ngủ mát rượi nằm mơ màng, 1 đứa thì chỉ mặc mỗi bộ đồ lót. Cứ nằm ôm nhau ngủ.
Nóng, Ly gạt cái tay của Thanh ra rồi than thở bằng cái giọng ngái ngủ.
“Nóng lắm mày!!”
Thanh chẳng nói gì, chỉ khúc khích cười.
Ly biết chuyện vừa xảy ra, nhưng vờ như không biết, hỏi “mày cười như thế, sao tao ngủ được?”.
Thanh vẫn cười, rồi lay lay Ly mà thủ thỉ.
“Hôm nay vui lắm nhá. Có ông khách vào ăn rồi… bla bla… và… blah blah…”
Mấy cái chuyện vặt thường xảy ra tại quán, Ly nghe nhiều thành quen riết nên cũng chả buồn chú ý nữa. Chủ yếu xoay quanh vấn đề “đứa này nạnh đứa khác vì được khách boa tiền”, rồi thì “thằng này thằng nọ đẹp trai vãi”, bà cô, hay ông cậu nào đó cù đỉnh… đủ mọi thứ xảy ra đều được khái quát hóa qua giọng kể của Thanh.
“Tao nhớ người yêu quá đi mày à! Còn hơn tuần nữa là lão về rồi. Ui ui…” – Thanh lý lắc rồi ôm chầm lấy Ly, dụi đầu hẳn vào bầu ngực thả rông đằng sau chiếc áo ngủ.
“Này này, tao không phải người yêu mày đâu nhá! Xê ra, nóng chết đi được!” – Ly càu nhàu. Không phải là Ly không cho Thanh ôm ngủ, mà cái cảm giác lão Luân lúc nãy hôn lên khắp người Thanh, áo ngoài của Thanh, ngay vị trí bầu ngực thấm đầy nước miếng của đàn ông… làm cho Ly không chịu được.
Nhưng Thanh kỳ kèo rồi cứ ôm riết lấy Ly, làm Ly chịu cứng, cũng phải để cho Thanh ôm rồi nằm ngủ, hôm kia phải đi đón em rồi.
Một ngày lặng lẽ trôi qua, nóng bức và mệt mỏi. Ly vẫn ở nhà, chăm chỉ ôn luyện tiếng Anh. Chiếc máy tính của Thanh được Ly trưng dụng trong những buổi Thanh vắng nhà. Mà có khi kể cả có nhà thì Ly cũng dùng nó để tra thông tin và ôn luyện. Thanh thi thoảng chỉ lấy máy, chat chit và xem phim, lướt web lung tung mà thôi.
Thằng Hùng sau mấy ngày lân la tìm kiếm thì cuối cùng cũng tìm được phòng trọ cho mình. Nó trọ tại tầng 4 của một xóm trọ bên Phạm Văn Đồng, cũng khá đẹp. Mỗi tầng có 4 phòng trọ được phân bố theo cấu trúc… khá lạ.
Đi dọc theo cầu thang, lên mỗi tầng là 1 cái cửa sổ bằng kính nhỏ xíu ở ngay dưới chân. Đó là chỗ ‘thông hơi của dọc phòng gần cầu thang. Cuối bậc cầu thang là 1 cái hành lang ngăn cách giữa 2 dãy phòng, một ban công nhỏ và cửa ra vào của phòng đối diện.
Đến buổi tối thì cả xóm trọ tập trung ngoài hành lang và ban công rồi cho nên gió lùa thẳng vào, mát rượi.
Thuê xong phòng, Hùng hớn hở kéo Hải ra chợ mua đồ về nấu ăn, nhưng mà bạn của Hải kêu đi game, thế là để Hùng thất thểu bước về. Nấu ăn xong, một mình ngồi giữa mâm cơm… 3 món, Hùng chẳng muốn động đũa tí nào cả. Phần thì vì ăn một mình chán, phần thì do nấu xong, mùi mỡ bốc lên làm Hùng ngán không muốn ăn.
Tình cờ, Ly đi qua phòng cuối chơi, thấy hắn ngồi 1 mình liền ló đầu vào hỏi 1 câu: “Hải đi đâu rồi cu?”. Làm hắn đớ luôn cả người ra.
Tính hắn thì hiền, mà có khi nào bị gọi là “cu” đâu? Ở trường bạn hắn toàn gọi tên hắn, có khi rành thân mật. Ở nhà thì mama toàn gọi là “cún yêu” hoặc “cưng” đôi khi làm hắn phát sốt. Giờ tự nhiên lôi đâu ra một bà chị chơi nó 1 vố “cu”, ức không tả được. Nhưng nó cố đè nén cái cục tức lại, cúi gằm mặt cầm lấy bát cơm mà ấm ức.
“Anh Hải đi chơi với bạn, để em ở nhà 1 mình thôi chị!”
“Ăn một mình à? Ngon thế? Mấy món này toàn em nấu thôi à?” – Ly ngơ ngác.
“Dạ! Chị ăn cơm chưa ạ?” – Hắn bắt đầu ngước mắt lên nhìn Ly đang đứng ở cửa rồi hỏi.
“À, tại hôm nay Thanh qua nhà bạn cho nên chị không nấu cơm. Chắc xíu nữa rồi kiếm cái gì lót bụng đỡ thôi!”.
“Vậy chị vào ăn với em cho vui. Dù sao em cũng nấu nhiều, mà ăn thì chưa chắc đã hết!” – Nó mở lời sau khi đã nhìn kỹ Ly vài lần, cười tít mắt.
“Ờ, đó là em nói đó nha!” – Ly chần chờ 1 chút rồi cũng… đi vào nhà ngồi ăn với hắn luôn.
Ly mặc cái quần vải ngắn cũn cỡn tới tận háng, khoe trọn cả đôi chân thon dài và trắng nõn nà.
Chiếc áo pull trễ cổ khoe hẳn vùng da cổ trắng bóc không tì vết.
Cứ mỗi lần cúi xuống gắp hay nếm thức ăn là cái áo lót cứ gần như lộ hẳn ra. Vùng ngực trắng xóa lấp ló sau chiếc áo ngực màu hồng cứ gọi là làm cho mắt Hùng nổ đom đóm.
Vì thấy Ly ăn mặc “ngon mắt” quá cho nên Hùng mới mở lời mời, ai ngờ bà này đồng ý thật, làm cho Hùng mừng rơn. Cả buổi ăn, hắn ăn thì ít mà len lén nhìn cặp chân ngà voi và cặp bưởi đang lấp ló sau áo thì nhiều. Hùng ít gắp, Ly ngạc nhiên.
“Em sao thế, con trai thì phải ăn nhiều lên chứ!”
Nói rồi Ly gắp miếng thịt, hay có khi là vài cọng rau rồi rướn người lên để vào bát cho Hùng. Mỗi lần như thế, cái “cặp bưởi” cứ như chờ chực để nhảy ra khỏi chiếc áo lót làm Hùng cứ phải là nổ hết cả đom đóm mắt. Ly cứ há mồm ra như kiểu mấy bà đang dỗ con nít ăn, dỗ Hùng ăn nhiều vào.
Hùng cứ ậm ừ rồi cố gắng nuốt lấy nuốt để miếng thức ăn, cố tránh không để Ly nhìn thẳng vào mặt những lúc như thế. Vì hắn biết, nếu mà Ly phát hiện ra thì hắn sẽ chẳng còn cái diễm phước ngắm nhìn cặp đùi trắng phau phau và vòng tiểu yêu của bà chị dễ thương này nữa.
Bữa ăn dần trôi, dần trôi qua. Ly thì no căng bụng, khen lấy khen để vì thằng nhóc nấu ăn ngon. Hùng thì ậm ờ và cười tươi, nói là hôm sau nếu có dịp thì mời Ly sang ăn tiếp. Cũng không biết là cười do được khen hay là cười vì ăn ít mà “ăn bằng mắt” thì nhiều.
Hùng tả về căn nhà sắp chuyển tới cho Ly nghe. Ly nói là nếu có dịp sẽ sang đó chơi rồi chờ cho Hùng nấu ăn luôn.
Trong người Hùng lúc này cảm thấy bức bối và khó chịu lắm, dù Ly đã rửa bát xong và đi về từ lâu. Lúc nào Hùng cũng chỉ nghĩ đến những giây phút cặp nhân kia sát lại với nhau lúc Ly ngồi ăn, và lúc dạng ra, nhón lên lúc ưỡn người gắp thức ăn bỏ vào bát cho Hùng. Cặp ngực kia cứ tưng và tưng như đang nẩy nẩy trước mặt Hùng giờ phút này.
Nằm trên giường, Hùng khép luôn cả 2 cửa phía trước lại mà mơ màng. Vẻ mặt phê tê lê mê như ăn phải bùa mê thuốc lú, hay khi lắc thuốc vậy. Rồi dần trôi vào giấc ngủ trong mệt mỏi lúc nào không hay.
Mãi đến chiều muộn, Hải mới lò dò trở về nhà. Gọi mãi Hùng mới dậy mở cửa, Hải trách sao lại đóng hết cửa cho nóng thế? Rồi nằm bịch ra giường nằm ngủ, để thằng em chỏng chơ ngồi 1 mình đến phát tội.
Hùng im mà nghe Hải trách sa sả, hắn rủa thầm “anh mà ở nhà lúc trưa, thì có mà…”. Rồi hắn ước sao giờ Ly lượn qua đây ngồi với hắn 1 hồi, kiểu gì Hải cũng “cứng đu” mà dậy ngay.
Ấy vậy mà trời không chịu lòng người, Ly vẫn ở bên phòng ôn tập. Thanh thì ở nhà bạn cả sáng, chiều rồi đi làm luôn.
Hôm nay, mới 10h đã thấy Thanh lò mò về phòng, Ly ngạc nhiên lắm. Mặt Thanh hí hửng mà reo lên “ngày mai tao được nghỉ làm mày à!”.
“Mai tao đi đón em gái tao cả ngày, chiều mới về đây đấy!” – Ly đáp lại.
Liền đó, mặt Thanh ỉu xìu ngay tức khắc. Mới lúc nãy Thanh còn định về rủ con bạn ngày mai lượn đi chơi cả ngày cho đã, vậy mà bây giờ lại…
“Thế là ngày mai tao lại ngủ nướng tiếp à?” – Thanh hỏi vớt vát.
“Ờ, sáng sớm tao đi sớm để xuống bến Nước Ngầm đón em Tâm. Sau đó đi với cô sang nhà bác, chắc chiều mới về đến nhà được!”
“Ớ, thế mấy giờ mày đi?” – Thanh nhăn mặt.
“Tầm khoảng 7h30” là tao xuất phát từ đây rồi.
“Ờ ờ… Thế chắc là tao lại nằm ngủ nướng đến trưa, rồi kiếm cái gì ăn thôi! Thế trưa nay mày không nấu cơm ăn thật à?” – Thanh lại tò mò hỏi.
“Uh, lúc trưa ăn cùng thằng cu bên phòng. Hắn nấu ăn ngon lắm, mà lại ăn ít. Làm cuối cùng tao phải ăn cố, căn hết cả bụng ra!”.
“Lúc trưa mày cũng mặc thế này à?” – Thanh nhíu mày.
Lúc này, Ly đang mặc bộ đồ ngủ màu bạc, mượt mà. Màu áo quện với màu da càng tôn thêm vẻ trắng bóc như vỏ trứng của Ly. Trông Ly thật là xinh tươi.
“Không, tao mặc cái quần cộc và áo Pull. Đang treo trong nhà tắm kìa!” – Ly thắc mắc.
Thanh nhìn vào nhà tắm rồi gật gù như hiểu ra – “chả trách thằng em ăn chẳng được nhiều?”.
“Ủa, là sao mày?” – Ly thắc mắc.
“Mày mặc thế còn gì? Tao mà là con trai ở cùng phòng mày thì kiểu gì cũng măm măm ngay cặp giò của mày thôi! Hiểu chưa?” – Thanh giỡn giỡn.
“Tao cũng không để ý. Chả trách thằng em nói chuyện với tao mà cứ ngắc ngứ mãi!”
“He he… mày tính cua nó à?” – Thanh cười giả lả.
“Điên mày! Cu ấy mới chân ướt chân ráo ra đây chơi mấy ngày, tán tỉnh gì?” – Ly đỏ mặt.
“Ế, biết đâu đấy!!”
Cả hai giỡn nhau chí chóe một lúc rồi chạy sang bên phòng cuối kiếm mấy đứa con gái cùng hội mà tám chuyện cuối tuần, trên trời dưới đất.
Đêm khuya, từng chiếc xe máy, từng người một tìm về xóm trọ. Hầu hết là của dãy bên nhà tầng đối diện. Có người thì đã ngủ từ lâu, có người thì cứ đóng chặt cửa, ru rú trong phòng, có tầng thì lại giao lưu giữa mấy đứa sinh viên về mấy game đang chơi.
Tầng dưới thì nhí nha nhí nhố, lanh lảnh tiếng mấy đứa con gái cười đùa…