Đứa con hư đốn

Chương 18



Phần 18

Tỉnh lại, nhìn lên thấy dì đang nhìn mình chăm chăm và tất nhiên, đôi mắt mờ ám kia là dì đang nói cho hắn biết dì đã phát hiện ra hắn đang nhìn chăm chăm vào mông của dì rồi. Dũng tĩnh bơ xoay ghế, cắn một miếng to, làm như không hiểu gì cả.

Buổi trưa đi học, hắn chậm rãi xuống cầu thang đi ra cửa, dì đã đứng đó tiễn hắn chứng tỏ dì đã ở nhà dưới chờ hắn từ lâu rồi. Dì chờ mong gì sao?

– Dạ con đi học ạ.

Dì cười gật đầu. Dũng cũng cười đáp dì. Vừa bước qua dì, Dũng chợt xoay ngoắt người dướn tới hôn thẳng vào môi dì. Tưởng dì bị dọa nhưng chỉ có nửa giây sao hắn đã bị dì vít lấy đầu mà hôn sâu rồi. Hơi thở của dì đã trở lên nặng hơn rồi, dì nhạy quá, dễ kích động quá. Trước khi ra khỏi cửa hắn thấy được sự lưu luyến trong mắt dì.

Hôm nay nắng đẹp, cái lạnh lúc của buổi sáng đã bị mặt trời chói chang quét sạch. Dũng khoan khoái đứng chờ xe bus, mặc cho mặt trời đang bẻ cong mái tóc của mình, cũng không nhìn xem có bao nhiêu người cùng đứng chờ xe nữa. Lên xe, số lượng người không ít hơn, cũng chả nhiều hơn mọi hôm, xe đón học sinh mà.

Nhìn lướt qua cái ghế hôm nọ đã ngồi chung với cô bế tên Lan, hăn ngại bị chú ý nên cũng không tiến tới ghế đó nữa mà đứng gần cửa, hòa mình vào đám học sinh cố tạo một sự hòa đồng, hay hòa mình, hắn cũng không muốn vì cái ghế kia mà cả chặng đường bị ánh mắt của đám đực này đâm vào. Nhưng dù đã giấu mình kĩ lắm rồi hắn vẫn bị đôi mắt bồ câu kia mang sự tò mò mà quan sát hắn.

Sớm được vài phút Dũng cũng không nghĩ nhiều mà lấy sách vở môn đầu tiên ra chờ sắn, không muốn ra ngoài cửa nhảy nhót.

– Bạn Dũng này…

– Ừ?

– Bạn hình như muốn tránh mình à?

– Đâu có – Dũng chau mà nghi hoặc.

– À. Không. Bài này Dũng làm như thế nào?

Cô cầm vờ quay xuống, hắn cũng không ngại mà mất vài phút với cô…

– Ồ… thế thôi à? Mà bạn có học thêm hay… có gia sư không?

– Không, chưa tìm được.

– Ờ… hay là…

Lan ngập ngừng rồi thôi.

Cô bé này cả năm không quay mặt xuống, thích hắn rồi hay sao? Tất nhiên tự sướng thế thôi chứ hắn cũng phải minh tinh mà người ta vừa nhìn đã thích.

– Sắp tới ngày 20/11, Dũng có hát được không mình đăng kí một tiết mục dự thi?

– Cái này khỏi đi Lan, mình không có tài năng gì đâu.

– Thử xem thôi mà. Được thì mới chính thức biểu diễn.

– Thôi… chịu. Mất công làng nước phải tìm bò.

– Hi hi… ví von hay ghê.

– Tóm lại là bạn tìm nhân tài khác đi, mình chịu thôi.

– Ừm… 50 nghìn ủng hộ bão lụt – lan chìa tay.

Hắn gật đầu móc túi ra, rồi tiếp tục móc túi khác, lại túi khác.

– Sao? Hay mai nhé?

Dũng lắc đầu lần nữa vạch balo, mở 1 ngăn ra. Lấy 1 buộc rồi rút một tờ.

– Đây.

Lan tròn mắt ngạc nhiên, nói nhỏ.

– Mới cướp ngân hàng nào à? Tờ này… không có tiền thối (tiền giả lại).

– Cầm đi, có bao nhiêu đưa trước, sau thu của các bạn khác rồi thì đưa lại cho mình.

– Thế… được rồi.

Cô bé còn thằm dò từ đầu đến chân hắn mấy lượt xem hắn có dấu vũ khí nữa không. Từ đầu đến chân đều viết chữ «bình thường» chẳng có chỗ nào khác người cả, không phải thái tử vi hành đó chứ.

– Mà… bạn mang nhiều tiền thế… không sợ à?

– Sợ gì?

– Cướp.

– Hì hì… có, nên có bỏ túi đâu. Mà mình không sợ cướp tiền, chỉ sợ… cướp sắc thôi.

Dũng vẫn thế, không có thay đổi gì nhưng cô bé Lan thi từ lúc thấy hắn thâm tàng bất lộ thì không cả giám ra chơi nứa, ngồi lì ở chỗ của mình tâm thần đặt cả vào cái balo của hắn. Hắn thì vụng trộm tạt vào một góc làm mấy khói.

– Còn không, cho bạn điếu.

– Ừ. – Dũng lấy 1 điều nữa rồi đưa cả cho dân chúng đói khát đang nhìn chằm chằm – Cần cả đi, mỗi bạn 1 diếu hút đi.

– Ừ xin! – Khói lại bay…

Vào lớp về chỗ…

– Vậy mà bạn còn… bỏ đó ra chơi được.

– Ờ… mọi hôm vẫn vậy mà.

– Mình lo chết đi được, bạn chủ quan quá.

– Mình có thấy sao đâu.

– Bạn thật là, từ nãy đến giờ mình lo chét mất.

Lan vỗ vỗ ngực chấn an con tim bé nhỏ tội nghiệp làm ngực rung rung lên. Mắt Dũng sáng lên, không ngờ cô bé nhỏ này lại hung dữ thế, nhưng cơ mà nhìn xẹp lắm mà? Dũng để ý kĩ mới phát hiện ra là cái áo nịt chứ không phải bra như chị em bốn phía. Lan đang đang vỗ về con tim thì nhìn theo ánh mắt hắn, vội láy tay che đi.

– Nhìn gì thế?

– Đâu có…

– Còn dám chối?

– Thật mà…

Cái mặt Lan đã như quả cà chua, bỏ cho hắn lưng không dám quay xuống nữa. Hồi lâu sau có tờ giấy được búng xuống.

«Đồ dâm tặc»

Dũng nãy ý nghĩ trêu chọc bèn búng lại tờ giây đó, kèm theo khuyến mại.

«Đồ xinh đẹp»

Tưởng được câu xin lỗi cơ. Lan đọc xong không phản ứng gì mà cẩn thận thủ tiêu chứng cứ, nét đỏ hồng kiều diễm đã thêm nụ cười. Lớp 11 trai gái đã biết yêu biết thích rồi, chăng phải đâu xa lạ, trong lóp cũng đầy đôi tình tứ, chưa biết chừng dân chúng còn vợ chồng với nhau rồi. Cô cũng không phải là không biết có những anh chàng nào thâm yêu trộm nhớ nhưng cô không đáp lời, giờ vờ như không biết không nghe, không hiểu, không muốn gây cho đám đực niềm hi vọng. Ở điểm này cô coi như cũng được, không giống như một số đứa mới nứt mắt ra đã biết câu trai rồi, không yêu người ta mà lại không dứt khoát, cứ muốn đưa đẩy mãi. Ai thì không biết, riêng loại này…

Giữa lúc học bồ câu xà xuống.

«Dũng nên để ở nhà thì hơn»

«Quen rồi, ở nhà cũng chẳng biết để đâu»

«Đưa cho bố mẹ giữ đi»

«Bố mẹ đưa cho, giờ đưa lại? »

Dũng cũng không muốn tỉ mỉ, số đó dì dúi vào balo của hắn từ bao giờ nữa. So với hồi ở với mẹ thì nhiều hơn mấy lần, mà hắn có tiêu hết đâu? Để thì cũng chẳng có chỗ để nữa.

Dũng thả thêm một con bồ câu tới.

«Haizzz vốn mình đang tìm một cô gái tốt để quản lí cái này, hôm nào cũng vác theo mệt lắm, nhưng khổ quá, xấu trai không người nào cần»

Lần này thì không có hồi âm, con bồ câu bị thịt rồi.

– Dũng, em lên bảng làm ý 1.

Đó là cô Hoa – mỹ nữ của tổ toán. Hành động mờ ám của hắn và Lan đã không qua mắt cô. Một người được gửi gắm, một người là con gái, cả hai luôn là tâm điểm của cô sao mà thoát?

Chương trước Chương tiếp
Loading...