Dục Uyển

Chương 30



Phần 30

“Sao vẫn thiếu nhiều như vậy”

Dục Uyển thở dài bước ra khỏi tiệm kim hoàng, cho dù đã bán hết số trang sức, cộng với tấm chi phiếu của Hoắc Khiêm cho lần trước cũng chỉ có 170 triệu.

“Đi đâu mất rồi… không phải nói sẽ chờ mình ở đây sao”

Trong lúc Dục Uyển đang tìm kiếm Dịch Nam, thì một chiếc xe hơi màu đen thắng éc trước mặt cô.

“Các người muốn gì… ưa… a…”

Còn chưa hiểu chuyện gì diễn ra thì từ trên xe có hai kẻ áo đen nhảy xuống, khống chế lấy cô và chụp thuốc mê. Chống cự chưa tới ba giây, Dục Uyển đã hôn mê bất tỉnh.

Khách Sạn KQ.

Trên chiếc giường to lớn trong căn phòng tổng thống sang trọng, Dục Uyển đang được đặt ở giữa, tất cả quần áo đều bị cởi sạch sẽ, hai tay hai chân bị buộc chặt vào bốn gốc giường trong tư thế khiếm nhã nhưng kích thích thị giác của thiếu niên bên cạnh.

Hoắc Phi không biết hắn đã từng nói đều này chưa, nhưng cơ thể của Dục Uyển thật sự rất nóng bỏng, không có chỗ nào là không khiến cho hắn nhức mắt, những đường cong tuyệt mỹ với so đo ba vòng cực chuẩn không chê vào đâu được.

Ngoại trừ vết bớt đỏ trên mặt là khuyết điểm duy nhất thì trên người cô không tìm ra một nốt ruồi hay vết sẹo nào khác, trắng hồng mịn màng như da em bé. Thật sự rất muốn ôm vào lòng, nhưng khi đã ôm vào rồi lại không muốn buông tay, quá mềm mại, quá thơm. Cọ xát vài lần thì cơ thể hắn nổi lên dục vọng.

Cảm giác rạo rực ở ngực làm hắn muốn nổ tung. Hoắc Phi không thể kiềm chế hơn được nữa, hắn cởi áo choàng tắm ném xuống đất, hành động vội vã và tiểu Phi tử bên dưới đang giương cờ, cho thấy hắn muốn Dục Uyển như thế nào.

Hắn Phi nâng hai chân thon dài của Dục Uyển lên, tiến sâu vào.

Nhưng…

Cửa thành còn chưa kịp chạm vào thì thân chủ lại dừng lại, Tiểu Phi tử bên dưới buồn rũ rượi, muốn khóc oa oa, không biết đại ca của hắn muốn gì, ngay lúc nước sôi lửa bỏng thế này không cho nó động, nó rất muốn động mà.

Thật ra, Hoắc Phi cũng rất muốn động, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh không có cảm xúc, hệt một cái xác chết của Dục Uyển thì hắn cảm thấy không cam tâm chút nào, càng không có cảm giác thành tựu.

Điều hắn muốn chính là sự khuất phục của Dục Uyển, ít nhất là hắn muốn nhìn thấy cô khóc thảm thiết trên giường, nếu không ướt hết ra trải giường thì hắn không có cảm giác trả được thù, Dục Uyển đánh hắn nhiều như vậy, hắn phải lấy lại cho đủ vốn.

Hoắc Phi mỉm cười vô lại, hắn vò nóng hai lòng bàn tay và ra sức thật mạnh.

“Chát…”

Cái tát thứ nhất vào má trái, không phản ứng…

“Chát…

Thêm cái tát thứ hai vào má phải, cũng không có phản ứng…

“Chát… t… t…”

“Tỉnh dậy mau”

“Chát… t… t… chát…”

“Tỉnh dậy mau”

Hắn thật không biết đám người đó chuốc mê Dục Uyển bằng cách nào, mà hắn đánh đến mặt cô sưng vù vẫn chưa tỉnh lại. Hoắc Phi cũng chỉ có thể trách được mình, trước khi ra tay còn căn dặn người ta, con nhỏ đó rất lợi hại, phải ra tay nặng vào, nếu không là không thể bắt được nó.

Một tiếng, hai tiếng, rồi ba bốn tiếng trôi qua… đến tận hoàng hôn. Dục Uyển vẫn chưa tỉnh dậy. Hết sức bất lực, Hoắc Phi lăn đùng xuống giường nằm bên cạnh Dục Uyển.

“Tỉnh dậy mau… mày phải tỉnh dậy, để thấy tao chơi chết mày thế nào…”

“Tỉnh dậy mau…”

Thật tội nghiệp. Hắn ngủ quên lúc nào không hay, nhưng miệng vẫn cứ lầm bầm. Còn Dục Uyển thì ngái khò khò bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyen3x.xyz/duc-uyen/

Thời gian trôi qua trong phòng vẫn không có thay đổi gì nhiều, cũng tiếng ngái ngủ của Dục Uyển và tiếng hít hở đều đặn của Hoắc Phi, nhìn họ là biết ngủ say như chết.

Thỉnh thoảng Hoắc Phi cũng có trở mình, xoay về hướng khác vài lần. Nhưng lần nào cũng tìm về với cơ thể mềm mại ấm áp của Dục Uyển, xem cô như chiếc gối mà ôm chặt.

“Ưm… m…”

Sau mấy tiếng đồng hồ thì âm thanh thứ ba trong phòng cũng xuất hiện. Dục Uyển đã tỉnh dậy, cô mở mắt ra…

Đập vào mắt chính là chùm đèn thủy tinh đang lắc lư. Trước khi định hình được câu hỏi “đây là đâu” thì cô đã cảm nhận được sự “tấn công” mãnh liệt từ phía bên hông.

Hóa ra, hơi thở nóng thổi vào cổ Dục Uyển hàng tiếng đồng hồ liền, không phải là nguyên nhân chính đã đánh thức cô dậy, mà là thứ cứng rắn nóng hổi đang cọ xát vào đùi Dục Uyển lúc này. “Tiểu phi tử” vẫn giương cao cờ từ nãy giờ chưa có phút giây nào là hạ xuống.

“Mày chịu tỉnh rồi sao”

“Đồ khốn! Anh đang làm cái trò gì vậy… mau thả tôi ra”

“Á… a…”

Dục Uyển vừa mở miệng chửi có một câu thì bàn tay luôn đặt trên ngực cô nãy giờ, bất ngờ ra sức bóp thật mạnh.

“Tao phát hiện gần đây mày rất thích mắng người thì phải, tính xấu này cần phải nên sửa… đây là anh trai tốt nhắc nhỡ mày… đàn ông không thích phụ nữ quá hung dữ” Hắn cúi người thấp xuống bóp mặt lấy càm của Dục Uyển, chế ngự sự ương bướng của cô.

“Có anh trai nào lại muốn thượng em gái mình không, anh đúng là đồ khốn biến thái… trước khi tôi tức giận thì mau thả tôi ra, nếu không anh nhất định sẽ hối hận”

Hoắc Phi nhếch miệng cười…

“Hối hận… tao cũng rất muốn biết mày sẽ làm gì tao”

Hắn nâng hai chân của Dục Uyển vắc lên vai, chậm rãi mà vuốt ve đôi chân thon dài của cô, để chuẩn bị đem tiểu phi tử của hắn tiến vào.

“Mày có cảm nhận được nó không… nó chờ mày rất lâu, nhưng khi mày vừa tỉnh dậy nó đã cứng rắn như vậy, đủ hiểu nó thích mày thế nào rồi” Hắm cầm tiểu phi tử của hắn cọ xát vào bên dưới của Dục Uyển, không tiến sâu vào chỉ là dừng lại ở bên ngoài.

“Ưm… m…”

Dục Uyển rùng mình một cái, cho dù cô không muốn nhưng phải thừa nhận cảm giác này rất kích thích, cơ thể lại đáp trả hành động vừa rồi của hắn.

Hoắc Phi đã cảm nhận được sự ướt át bên dưới, bạc môi nhếch lên, hắn đem dục vọng thẳng tiến vào…

“Tôi thích anh”

Hoắc Phi đứng hình và ngừng động tác. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Dục Uyển.

“Mày vừa nói gì”

Chiêu này xem ra có tác dụng, kìm nén sự vui mừng lại Dục Uyển tỏ ra e thẹn, cô xấu hổ xoay mặt đi chỗ khác tránh đi ánh mắt của Hoắc Phi.

“Thật ra từ lâu tôi đã thích anh, và sau cái lần đó… tôi nhận ra mình càng thích anh hơn, bởi vì tôi muốn anh càng chú ý đến tôi hơn nên mới giả vờ không thích anh”

Hoắc Phi như người bừng tỉnh đại ngộ, hắn hoàn toàn đã nghĩ thông và có được mọi lời giải đáp cho những thắc mắc trước đây. Hắn luôn không biết vì sao Dục Uyển gần đây có những hành động và thái độ kỳ quặc không giống với trước, hóa ra có người đang chơi trò “lạc mềm buộc chặt” với hắn.

“Ha… a… a…”

“Mày thật sự là thích tao”

“Tôi thật sự rất thích anh, nếu không tin thì anh thả tôi ra… tôi sẽ dùng hành động để chứng minh tôi thích anh nhiều như thế nào”

Nhiều năm sau ngồi nhớ lại, Hoắc Phi cảm thấy hành động cởi trói cho Dục Uyển lúc đó là ngu xuẩn nhất trên đời. Chỉ có những tên đầu heo mới tin theo lời của Dục Uyển, và hắn là con heo đầu tiên.

Cuộc đời hắn cũng chưa bao giờ ăn đòn nhiều như buổi tối hôm đó, và cũng bắt nguồn cho sự lợi hại của hắn sau này. Trên một kênh giải trí toàn cầu nhiều năm sau, có một phóng viên hỏi hắn.

Tại sao các bác sĩ khác lại lựa chọn một môn thể thao yêu thích, như bóng đá, bơi lội, chạy bộ… để rèn luyện sức khỏe, còn hắn lại chọn tập võ. Chuyện này có giúp ích gì cho việc hắn trở thành một bác sĩ đại tài như bây giờ không.

Khi đó hắn chỉ mỉm cười nhìn phóng viên và nói…

“Tôi luyện võ chỉ để thượng được một người, vì cô ấy không bao giờ chịu nằm dưới”

Câu trả lời này của Hoắc Phi đã khiến cho tất cả người trong khán đài và mọi người ngồi trước tivi lúc đó đều há mồm, rơi đũa. Quay trở lại hoàn cảnh hiện tại của Hoắc Phi.

“Con khốn!”

Bây giờ trong từ điển của Hoắc Phi đã bổ sung thêm một từ mới là “hối hận”. Dục Uyển sau khi được cởi trói, đã quật ngã Hoắc Phi xuống giường, lên gối xuống trỏ, bao nhiêu sở trường tuyệt học đều đem ra thi triển hết trên người của hắn.

“Bốp!! Binh…”

“Người đâu… u… cứu mạng…”

Mặc cho hắn kêu khan cả cổ nhưng đám người đứng ngoài cửa vẫn bất động như tượng.

“Có mắt như mù, có tai như điếc”. Tám chữ này là Hoắc Phi đã căn dặn họ, dù trong phòng có phát ra bất kỳ âm thanh nào cũng xem như không tồn tại, không được vào phòng làm ảnh hưởng đến hứng thú của hắn.

“Bốp!! Binh…”

“Người đâu… các người chết hết rồi sao…”

Dục Uyển đánh càng hăng say. Đánh cho Hoắc Phi không còn sức gượng dậy nổi luôn. Cô buộc hai tay hai chân của Hoắc Phi vào bốn gốc giường, giống hệt tư thế của cô khi nãy. Rồi tìm kiếm điện thoại.

“Tách…”

“Con điên kia! Mày đang làm gì… không được chụp hình… xóa ngay cho tao”

“Tạch… Tách…”

Liên tục chụp nhiều tấm liền, ở mọi gốc độ, tất cả con người của Hoắc Phi đều bị lột trần trước ống kính.

“Anh thật sự rất ăn ảnh nha… dù chụp ở gốc độ nào cũng rất đẹp… đúng là khuôn mặt hoàn mỹ”

Dục Uyển trèo lên giường, khoe những tác phẩm mà cô chụp được, còn véo vào mặt hắn.

Hoắc Phi không hề tự ti về cơ thể của hắn, còn rất tự tin là đằng khác nhưng trong cái bộ dạng này chính là sự sỉ nhục.

“Mày xóa hết những tấm hình đó cho tao, nếu không tao nhất định sẽ giết mày” Hoắc Phi giận đến hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Dục Uyển.

“Anh… anh giận rồi sao”

Dục Uyển tỏ ra vô cùng sợ hãi, còn Hoắc Phi thì nhếch miệng cười.

Biết sợ rồi sao, còn không mau thả tao ra, Hoắc Phi nghĩ thầm trong bụng, nhưng hành động của Dục Uyễn lại trái ngược điều hắn đang nghĩ.

“Tách… ch…”

“Dáng vẽ tức giận vừa rồi của anh rất đẹp… muốn nhìn thử không” Dục Uyển cúi người xuống, dựa sát vào Hoắc Phi.

Nhìn thấy bức ảnh nude của mình, Hoắc Phi chỉ muốn hộc máu.

“Tao phải giết mày”

Hoắc Phi bị chọc đến nổi điên, hắn quơ tay nhào tới trước muốn giành lấy điện thoại của Dục Uyển nhưng bị hai sợi dây thừng phía sau níu lại.

“Đừng giận, anh không biết mình càng giận lại càng đẹp trai sao, hay anh muốn được chụp thêm vài tấm nữa…” Dục Uyển giơ điện thoại lên.

“Mày…” Hoắc Phi tức đến nghẹn họng, không lời để nói.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không để ai nhìn thấy những tấm ảnh này… vẻ đẹp của anh chỉ có một mình tôi thưởng thức”

Dục Uyển dừng lại mỉm cười nhìn hắn.

“Nhưng nếu anh lại làm ra những chuyện giống như hôm nay một lần nữa, tôi không dám chắc sẽ có ai nhìn thấy nó”

“Mày dám”

“Tôi đương nhiên là không dám rồi… hại người là một chuyện xấu cần phải có nhiều dũng khí, cho nên anh đừng có tạo thêm động lực cho tôi… bớt đi kiếm chuyện với tôi, hiểu không”

Trước đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Hoắc Phi, Dục Uyển vẫn tỉnh bơ. Cô vò cục chiếc áo sơ mi của Hoắc Phi rồi nhét vào miệng hắn.

“Anh cứ nằm yên ở đây, tôi sẽ nói họ không vào làm phiền anh”

Dục Uyển nhảy xuống giường, rồi đẩy cửa ra khỏi phòng.

Đám người áo đen bên ngoài cũng rất nghe lời, Dục Uyển nói là Hoắc Phi muốn ngủ thêm một chút nữa, một tiếng sau hãy vào đánh thức hắn dậy. Họ làm theo y như vậy, thậm chí còn làm tốt hơn.

Một tiếng sau…

“Một tiếng rồi… có đánh thức thiếu gia dậy không” Người áo đen bên trái nhìn người áo đen bên phải.

“Cũng còn sớm, cứ để cậu ấy ngủ thêm” Hắn giơ tay lên xem đồng hồ, rồi hạ tay xuống.

Hai tiếng sau…

“Vào thôi”

“Ừ…”

Nhưng khi họ bước vào, nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Phi đang nằm trên giường thì người đều đóng băng.

“Ưa… a… m… n… a…”

Hoắc Phi ra sức giãy giụa, kêu gào ầm ĩ. Dù không biết hắn muốn nói gì, nhưng có lẽ họ đã nhận được tính hiệu từ hắn, nên vội chạy đến cởi trói.

“Lũ ngu! Không phải nói là một tiếng sau… các ngươi điếc hay không có não hả”

“Binh… bốp…”

Sau khi giải phóng được tay chân và tự do phát ngôn thì việc đầu tiên Hoắc Phi làm, chính là nhào tới đánh cho đám người áo đen một trận tơ tả.

“Xin lỗi thiếu gia”

“Xin lỗi”

Chương trước Chương tiếp
Loading...