Duy Ngã Độc Tôn
Chương 44
Hiểu Liên tỉnh lại, đầu cô phía sau rất đau, cô nhích người nhưng chợt phát hiện hai tay mình đã bị trói ra đằng sau, hai chân cũng bị trói trong tư thế ngồi dựa người vào tường. Miệng cô bị buộc một miếng vải hôi hám không thể nói được rõ ràng. Cô làm quen với ánh sáng vàng vọt phát ra từ một chiếc đèn tròn, phía trước cô, lố nhố chục người đàn ông, ai đấy đều mặc đồ đen và có khăn bịt mặt đã kéo xuống cằm, ngồi và đứng quanh một chiếc bàn tròn cùng thảo luận việc gì đó.
– Tôn chủ tới chưa?
– Ngài chưa tới, theo hẹn chắc cũng sắp rồi.
– Còn thiếu 3 đứa nữa, tý liệu lời mà nói với tôn chủ.
– Gần đây công an bắt đầu làm gắt, thường tuần tra kỹ, bọn mọi dân cũng cảnh giác hơn nên hơi khó ra tay.
– Được rồi, có lẽ thêm một mẻ sau nữa chúng ta sẽ chuyển địa điểm.
– Khu vực Hà Giang rất tiềm năng, bọn trẻ con ngoài đường rất nhiều, trong đó có những đứa bế theo em bọn nó.
– Ta cũng tính vậy, nhưng như thế sẽ phải ra tay vào ban ngày, rất nguy hiểm.
– Ngươi nghĩ nguy hiểm từ bọn mọi dân và công an nhiều hơn hay từ tôn chủ nhiều hơn?
– Vậy đi, thế mẻ sau giao hẹn vào lúc nào?
– 2 Tuần nữa, sau đó tôn chủ sẽ đưa bọn chúng đi.
– Được, thống nhất như vậy, lát ta sẽ nói với tôn chủ.
… Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/duy-nga-doc-ton/
– Ả… a… a (thả ra ra) – Hiểu Liên cố cắn sâu chiếc khăn bịt miệng vào phát ra những tiếng không rõ.
– A ha, con chim nhỏ tỉnh lại rồi này.
– … ác… ười à ai? (Các người là ai?)
– Ha ha, con chim bé nhỏ của anh nói gì anh không nghe rõ.
– Giờ mới nhìn rõ, thật xinh đẹp quá đi.
– Trời ơi, nhìn cặp vú của em gái kìa, anh phải cắn nó mới được.
– Để tao trước.
Một tên to béo đã từ phía đối diện chạy ngay tới, hắn nhấc cả người Hiểu Liên lên, cô rùng mình, mùi tài mà, mùi hôi hám của hắn xộc tới còn kinh khủng gấp trăm lần miếng giẻ bịt mặt.
– Ả a ra, ươi ịnh làm ì? (Thả ra ra, ngươi định làm gì)
– Ha ha, tất nhiên là ta sẽ thưởng thức cô em rồi, nếu ngoan ngoãn phục vụ các anh đây, biết đâu lát nữa bọn ta sẽ xin được tôn chủ cho cô em được sống.
– Ngu ngốc, dám theo dõi bọn ta, cô em thật là muốn hưởng sung sướng của trần gian mà!
Một tên khác lên tiếng, Hiểu Liên nhận ra ngay đó là giọng nói của kẻ đã đánh ngất cô. Hai tên nữa tiến tới chỗ cô, lúc này cô đã bị tên béo dựng đứng dậy và giữ bằng hai tay, ánh mắt dâm tà của hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Liên một cách thèm thuồng. Tên khác tiến tới, tháo chiếc giẻ bịt miệng ra cho cô.
– Các người hãy thả ta và lũ trẻ con ra ngay, ta đã báo công an, còn không liệu đường mà chạy trốn – Hiểu Liên vô cùng sợ hãi nhưng cố gắng dọa bọn chúng.
– Ha ha! Cô em lại còn biết dọa chúng ta kìa. Cho cô gọi cả ông trời xuống đây cũng không cứu được cô, hôm nay các anh sẽ cho cô biết thế nào là mùi vị thiên đường.
Hàng loạt tiếng cười khả ố vang lên, tên béo đưa tay nắn lấy một bên vú đầy đặn mềm mại của Hiểu Liên. Cô gồng mình, đập đầu vào mũi hắn, hắn kêu lên một tiếng to lùi lại.
– Con chó cái này, dám đánh ông.
BỐP!!! Một cú tát thẳng tay của hắn làm Hiểu Liên tưởng như trời đất đảo lộn, miệng cô rỉ ra một chút máu, còn tên béo cũng phải lấy tay che máu chảy ra từ hai bên lỗ mũi.
– Mẹ kiếp, tao trước, giữ chặt nó cho tao, hôm nay tao phải địt con chó này đến chết rồi cắt đầu nó làm bô đi đái mới thôi.
Sau khi tên béo kêu lên, hai tên bên cạnh lập tức giữ chặt Hiểu Liên, kéo đầu cô về phía sau. Tên béo lấy tay áo lau bỏ máu trên mũi, tiến tới.
Xoạt!! Xoẹt! Hiểu Liên nhắm mắt sợ hãi, chiếc áo sơ mi trên người cô bị xé toạc ra, làn da nõn nà cùng cặp bồng đào nhô ra khỏi chiếc áo vú hiện rõ trước cả chục đôi mắt hau háu như muốn chảy nước dãi của bọn chúng. Thêm vài động tác, tên béo tụt hẳn cả quần dài và quần lót của Hiểu Liên xuống tới tận nơi chân cô bị trói, cô gần như đã hoàn toàn trần truồng trước mặt bọn chúng, chỉ còn lại vài mảnh áo sơ mi rách trên người và chiếc áo vú mà chắc cũng nhanh chóng bị tháo ra thôi.
– Lũ khốn, thả ta ra, ta có làm quỷ cũng không tha cho các người.
– Không tha thế nào ta không biết, còn bây giờ, cô em phải phục vụ mấy chục con cặc của các anh đã.
– Lần lượt từng anh em một, rồi gọi cả mấy anh em ngoài kia vào đây. Hôm nay cô em sẽ làm bồn chứa tinh trùng của bọn anh.
Hàng chục tiếng cười ha hả lại vang lên, Hiểu Liên run rẩy sợ hãi, cô lập tức nghĩ tới cái chết nhưng cũng ngay lúc đó, một mùi hôi thối bốc lên, tên béo đã nhanh chóng tụt toàn bộ phần dưới của mình xuống. Lấy chiếc sịp vo thành 1 cục để nhét vào mồm Hiểu Liên, bọn chúng quyết không cho cô tự sát.
Cầm con cặc đã bắt đầu cương lên, tên béo sục nhẹ và lấy một tay còn lại miết vào mép lồn của Hiểu Liên một cách thô bạo. Hắn nhổ toẹt bãi nước bọt ra tay rồi bôi vào lồn cô.
– Nâng người nó lên cho tao.
Hai tên kia lập tức dùng 1 tay đỡ phần lưng, một tay đỡ vào dưới đầu gối Hiểu Liên nhấc bổng cô lên. Tên béo đi vào giữa cô, bành hai đùi cô sang hai bên, chuẩn bị thâm nhập.
Hết rồi, thế là hết rồi! Hiểu Liên đau đớn muốn vỡ tim gan, thân thể cô cũng không phải ngọc ngà gì, nhưng từ ngày gặp Mộ Liên, rồi được ở bên anh, được anh đưa về nhà hôm nay. Cô đã tưởng tượng ra cái ngày cô trở thành người đàn bà của anh, thành một gia đình với anh. Cô đã nghĩ cả cuộc đời này có lẽ anh sẽ là người đàn ông cuối cùng của cô.
Ấy vậy mà, sự thật trước mắt, cô sắp bị hãm hiếp bởi cả mấy chục tên bắt cóc trẻ con này, bị chúng giết đã đành, cô sẽ chỉ lo về người mẹ già không thể tự lo cho mình. Nhưng còn bị làm nhục nữa, cho dù có sống trở về cô cũng không còn mặt mũi nào nhìn Mộ Liên, dù được bọn chúng tha sau khi vấy bẩn cô, cô cũng không còn thiết sống nữa. Cay đắng và tủi nhục, chẳng lẽ cuộc đời cô lại kết thúc trong đống bùn bẩn thỉu thế này. Cô chỉ mong sau khi được chết đi, mãi mãi chủ nhân của cô không biết cô đã bị bọn chúng làm nhục.
Bằng tất cả sức lực có thể, cô cố gắng vùng người chiến đấu, tuy không thể nào thoát ra bàn tay của những kẻ chuyên nghề đâm chém giang hồ này nhưng tạm thời, tên béo không thể nào mà nhét con cặc hôi hám của hắn vào người cô được.
– Mẹ kiếp, giữ chặt cái xem nào.
Hai tên nữa chạy tới hỗ trợ, 4 kẻ đè Hiểu Liên xuống dưới đất, cô không còn thể cựa quậy. Tên béo đã dùng hai ngón tay móc mạnh vào bên trong lồn Hiểu Liên, cô thấy đau rát vô cùng, nhưng cái nhục nhã này còn đang như muốn xé nát tim cô.
– Để xem cô em còn bướng được nữa không! Ngoan ngoãn mà phục vụ các đại gia đây ta sẽ cho cô một cái chết êm ái.
… Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/duy-nga-doc-ton/
– Ngoài ta ra, cô ấy không phải phục vụ ai hết.
Một giọng nói ồm ồm đầy uy lực vang lên, Hiểu Liên như tỉnh cơn mộng, bất cứ khi nào ở đâu cô cũng có thể nhận ra giọng nói này. Trong lúc đó, tên béo lập tức phản ứng lại dừng việc định nhét của quý của hắn vào người Hiểu Liên, lùi ra ý định đi tìm vũ khí, 4 tên đang giữ người cô cũng đã bỏ tay đứng dậy, những tên còn lại đang đứng xem lập tức sờ trên người tìm vũ khí hoặc có hành động chạy tới nơi để vũ khí.
– Thằng nào? Muốn chết?
Tên béo với trên bàn một con dao dài kiểu đi rừng của người dân tộc bản địa, ngó xung quanh, bọn còn lại cũng đã lấy được vũ khí nhìn lên trần nhà, nơi phát ra giọng nói. Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây, chứng tỏ bọn chúng phản ứng cũng kinh người và có kinh nghiệm giang hồ không ít.
PHỤT!!! Đi kèm tiếng cắt là một tiếng hét như bị cắt tiết phát ra từ cổ họng tên béo, thằng nhỏ của hắn đã bị cắn lìa lăn trên mặt đất ngay giữa hai chân Hiểu Liên, dính kèm với nó là một miếng cỏ Tranh của mái nhà.
Mộ Liên nhảy xuống ngay góc nhà gần với nơi Hiểu Liên nằm nhất, anh vô cùng tức giận, mắt anh đỏ quạch lên, từ tay anh, đống cỏ Tranh nhanh chóng được phân phối tới mắt, cổ họng của từng tên. Bọn chúng có nhanh cũng không thể nhanh bằng người đã luyện nhuần nhuyễn tầng càn của Tuyệt Vận Ám Khí, không có ý muốn lưu người. Mộ Liên ra tay không ngừng, chỉ trong vòng chưa tới 5 giây, ngoài tên béo đã ngã lăn ra đất ôm hạ bộ giãy giụa, 8 tên trong phòng đã chết ngay mà không kịp nói hay phản ứng câu nào.
Trong lúc tên béo còn đang chết điếng vì đau đớn, chưa nhận thức được tính mạng của cả 8 tên đồng đội đã nằm xuống thì Hiểu Liên đã được Mộ Liên giải thoát khỏi hai chiếc dây trói. Anh cũng đã cởi chiếc áo gió khoác ngoài trùm tạm quanh người cô, áo khá lớn so với thân hình của cô lên phủ qua được cả phần hạ thể. Cô choàng lấy ôm anh khóc như mưa, anh nhẹ nhàng vỗ về an ủi không nói câu gì. Lúc này cần cho cô bình tĩnh trở lại.
Cả vài phút đồng hồ trôi qua, Hiểu Liên đã ngưng khóc, cô lui người lại, kéo chiếc khóa áo lên che kín thân thể. Ánh mắt biết ơn và mừng vui không thể diễn tả nhìn Mộ Liên, chỉ chậm chút nữa thôi thì… nhưng vẫn là kịp lúc. Cô quay sang nhìn căn phòng, từ những vị trí bị trúng ám khí, máu của 8 tên đã chảy ra thành dòng, tuy không nhiều be bét như phần hạ bộ của tên béo đang nằm im thin thít vì đã nhận thức được chuyện gì xảy ra, nhưng cũng là một cảnh tượng kinh dị.
Thế nhưng một cô gái yếu đuối như Hiểu Liên lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này lại không hề sợ hãi hay thất kinh. Trái lại cô còn thấy bọn chúng chết như vậy quá nhẹ nhàng, cô quay sang nhìn tên béo.
– Thằng chó, mày phải chết.
– Tôi xin cô, nhà tôi còn mẹ già!
Mắt Hiểu Liên đã đổi từ nước mắt sang những tia máu đỏ, lúc này thì cái lý do mẹ già giống cô đang có không đủ để cứu mạng hắn khỏi cơn tức giận của Hiểu Liên. Cô nhặt lấy con dao dài của một tên chết gần nhất, đứng hai bên người tên béo, nhìn thẳng vào ánh mắt van lơn của hắn.
– Không ai cứu được mày nữa đâu, đồ súc sinh.
– Đừng!! Chúng tôi làm việc cho huyết vụ tà thần, cô không th… Á á á a…
– Này thì huyết này thì thần!
Từng lời đay nghiến trong cổ họng Hiểu Liên phát ra cũng là từng cú đâm dao xuống khắp cơ thể hắn, cô gần như quỳ hẳn trên người hắn bằng 1 chân, đâm từng nhát, từng nhát dù hắn đã lịm hẳn, máu không ngừng phụt ra từng tia một theo những cú rút dao của cô ra khỏi cơ thể béo ục ịch kia. Không biết bao lâu và không biết bao nhát đâm, cô vẫn cứ đâm nát vào cơ thể của hắn, đầu cô lúc này chỉ có sát ý điên cuồng của một con thú say máu và ý định trả thù. Mặc kệ cho bên ngoài bắt đầu có tiếng huyên náo, những bước chân đang chạy lại gần căn nhà.
… Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/duy-nga-doc-ton/
Mộ Liên không ngăn cản cơn bộc phát của Hiểu Liên trên thân xác tên béo kia, cách tốt nhất lúc này là để cô phát tiết hết cơn tức giận trong bản thân mình ra. Mặt khác, anh vẫn chú ý tới động tĩnh bên ngoài, sau cú hét của tên béo, bọn bên ngoài đã có chú ý và đang tiến về căn nhà này. Có lẽ lúc này chúng đã bao vây bên ngoài và sẵn sàng vũ khí nóng. Với anh thì chỉ như đồ chơi của trẻ con, nhưng còn Hiểu Liên ở đây đạn lạc không có mắt không chừng nguy hiểm tới cô.
Mộ Liên đợi thêm một chút khi Hiểu Liên có vẻ đã bình tĩnh trở lại và từ từ đứng dậy, trên chiếc áo gió anh khoác cho cô đã đầy những máu tươi của tên định xâm hại cô. Anh nhẹ nhàng tới gần, khẽ gạt mái tóc dài của cô sang một bên, lau đi hai hàng nước mắt đang không ngừng tuôn ra.
– Bình tĩnh lại nào, mọi chuyện qua rồi.
– Chủ nhân!
Hiểu Liên sà vào vòng tay của Mộ Liên, trong họa có phúc, cô biết anh thực lòng quan tâm tới cô. Lúc này Hiểu Liên đã tỉnh táo trở lại, cô cũng nghe tiếng la ó xung quanh căn nhà và tiếng đập vừa mạnh mẽ vừa mới phát ra.
– Cô nấp dưới chiếc bàn này chờ ta.
Thu xếp cho Hiểu Liên tạm thời nấp dưới chiếc bàn gỗ, Mộ Liên nhặt nhanh 1 đống gạch vụn xung quanh và tập trung vào cánh cửa trước mặt. Vì vội vàng vào đây cứu người lên anh chưa nắm rõ bên ngoài có bao nhiêu tên và bố trí thế nào, tiên hạ thủ vi cường vẫn là cách tốt nhất.
RẦM! Cánh cửa được đá bật ra, 3 tên xuất hiện ngay thềm cửa vừa kịp sững người nhìn bãi chiến trường thì đã nhìn thấy cánh anh của Mộ Liên phất ra, ngay sau đó, một cơn đau khủng khiếp trong tích tắc truyền vào giữa đầu chúng rồi không còn gì nữa. Mộ Liên nhanh chóng phi thân tới, giữ lấy thân hình chưa kịp đổ xuống của tên đứng giữa rồi nhảy một bước dài đem cả theo xác hắn ra bên ngoài.
Đây là một căn nhà gạch 2 gian rất nhỏ, không rõ bị bỏ hoang hay bị bọn chúng cướp, bên ngoài cũng chỉ là khoảng sân cỏ xen lẫn đất cát khá rộng. Đằng sau căn nhà dựa vào một dốc đồi thoải thoải, cạnh sân có giếng nước bơm bằng tay kiểu rất cũ kỹ cùng vài vật dụng đời thường. Hơn chục tên to con nữa đang đứng giàn vòng cung trước mặt, nhanh như cắt, bọn chúng nổ những phát súng về phía Mộ Liên. Vũ khí của bọn chúng không quá nguy hiểm, chỉ là vài khẩu súng lục sức công phá thấp, nhưng cả trăm viên đạn bay tới cũng không đơn giản.
Mộ Liên sử dụng xác tên anh đang giữ bằng một tay như bia đỡ đạn, phần sau cơ thể hắn nhanh chóng thành bia tập bắn, máu thịt rơi lả tả, tiếng súng rền vang cả góc đồi. Cũng không chậm trễ, Mộ Liên phóng ra những mảnh ám khí trong tay, hạ gục vài tên gần nhất, anh lấy chân đạp mạnh cái xác bắn về phía trước rồi tung mình lên cao ngoài 5 6 m trong ánh mắt kinh ngạc của bọn chúng.
Cùng lúc tiếp tục phóng những mảnh gạch vụn với tốc độ khó tin vào những điểm yếu huyệt từng tên một. Giữa trán, tim, hốc mắt của từng tên nhanh chóng xuất hiện những lỗ thủng đen ngòm, máu chưa kịp chảy ra thì chúng đã bắt đầu gục xuống. Tên cuối cùng lĩnh trọn 5 mẩu gạch còn lại giữa mặt làm đầu hắn như muốn nổ tung ra cũng là lúc Mộ Liên hạ chân xuống sân. Tất cả diễn ra chỉ vẻn vẹn chục giây đồng hồ, tất cả mười mấy tên giang hồ bị Mộ Liên giết sạch, trừ một tên đã bị anh đá cái xác đồng đội vào đang ngã lăn ra đất cố gắng bò dậy tìm cách phát hỏa.
Mộ Liên di chuyển tới, đá mạnh vào tay hắn khiến khẩu súng lục bật ra khỏi tay bay đi đâu đó, cổ áo hắn bị anh túm lấy nhấc lên.
– Nói! Các ngươi là ai? Bắt cóc trẻ con để làm gì.
– Xin… đừng… giết… tôi… – Tên đầu gấu sợ hãi nhìn quang cảnh như trong một bộ phim hành động nào đó. Cả chục đồng đội hắn cầm vũ khí trong thoáng chốt vừa rồi chỉ còn lại là những cái xác.
– Nói nhanh!
– Là Tôn chủ… chúng tôi bắt cóc trẻ con theo yêu cầu của ngài…
– Bắt được bao nhiêu rồi, những đứa trẻ ở đâu?
– 4 Chuyến rồi… bọn chúng bị giam đằng sau kia chờ vận chuyển…
– Dẫn ta đi!
Mộ Liên cẩn thận trói hai tay hắn quặt ra đằng sau, bắt hắn dẫn đường và nhặt lấy trên người một tên gần đó chiếc đèn pin. Tên tử tù dẫn Mộ Liên đi sang bên cạnh nhà, xuyên qua một đoạn vườn nhỏ, Mộ Liên dừng lại, trước mặt anh là một tấm bạt lớn che kín cao chừng 2m. Anh nghe có tiếng khóc của trẻ em, không cần đợi hắn mở lời, anh đẩy ngã hắn sang bên cạnh, chạy tới tháo chiếc bạt và giật ra.
Đằng sau tấm bạt, Mộ Liên kinh hãi nhìn khoảng hai chục chiếc lồng sắt, mỗi chiếc được lót một tấm ván gỗ và một miếng thảm nhỏ, trong mỗi cũi là một đứa trẻ, đứa khóc ré lên khi thấy ánh đèn, đứa thì sợ hãi co quắp người run rẩy, ở cũi khác thì xộc lên mùi cứt và nước đái của chính đứa bé bị nhốt. Nhìn chúng không khác gì đám thú hoang bị bắt nhốt chờ đem đi giết mổ. Mộ Liên vô cùng tức giận, anh lôi cổ tên duy nhất còn sống dậy.
– Các ngươi định mang lũ trẻ đi đâu?
– Tôi không biết… là Tôn chủ mang đi, chúng tôi chỉ nhận nhiệm vụ bắt những đứa trẻ này và tập trung một chỗ, tôn chủ sẽ tới đưa tiền và mang chúng đi.
– Tôn chủ là ai?
– Chúng tôi chỉ là làm thuê cho ngài, ngài là người của tổ chức Huyết Vụ Tà Thần…
– Huyết vụ tà thần là cái giống gì?
– Chúng tôi không biết, chỉ biết là đến từ Nhật Bản.
– Nhật Bản?
– Vâng vâng, xin ngài tha cho tôi, tôi xin khai hết. Tôi cùng mấy anh em trước làm nghề trộm cướp, sau đó được thủ lĩnh chắc ngài đã giết chết trong nhà tìm tới. Rủ chúng tôi đi bắt cóc trẻ con dưới 3 tuổi, tiền trả vô cùng hậu hĩnh, cứ một đứa bắt được sẽ được trả công mỗi người 100 triệu, vì tham tiền nên chúng tôi đi theo.
– Chuyến này là thứ 5? Mỗi lần bao nhiêu đứa?
– Dạ không… không! Đây là chuyến thứ 4, mỗi lần là 20 đứa, nhưng lần này mới chỉ có 17 đứa.
– Mẹ kiếp! Các ngươi thật táng tận lương tâm, bắt cóc trẻ con giao cho người Nhật, các ngươi có còn lương tri không hả?
– Xin ngài tha chết, là vì tham tiền, tôi biết tội rồi, xin cho tôi một con đường sống.
– Ngươi còn biết gì về tên tôn chủ và tổ chức kia?
– Dạ, tôi không biết, chỉ biết Tôn chủ võ công cái thế và rất nhiều tiền…
– Mẹ kiếp các người đúng là súc vật, vì mấy đồng bạc mà bán con dân Đại Việt cho người ngoại quốc. Có đáng chết không?
– Dạ có! Nhưng xin ngài tha cho tôi…
– Ngươi có con không?
– Tôi chưa có gia đình.
– Nên ngươi không thể hiểu nỗi đau mất đứa con của mình thế nào. Ngươi đáng chết…
– Xin ngài tha cho tôi, tôi thề không bao giờ tôi dám làm thế này nữa…
Tên thủ phạm cuối cùng chỉ biết quỳ mọp dưới đất lạy lục xin Mộ Liên tha mạng, sau khi chứng kiến cảnh anh giết hết cả hội của chúng như dạo chơi, hắn biết đây là loại người gì. Là loại người trong một thế giới bí ẩn luôn tồn tại mà hắn chỉ lờ mờ biết tới sau vài lần gặp tên tôn chủ kia. Có những cao thủ mà vũ khí hiện đại với họ không khác gì cầm que chọc vào hổ dữ. Với loại người trong thế giới đó, giết người cũng chỉ như giết một con kiến, nên ngoài thành thực khai hết và cầu xin, hắn đâu còn cách nào khác. Chỉ cần di nhẹ một ngón tay vì tâm trạng không vui là người ta cũng đủ lấy mạng hắn rồi.
– Khi nãy ta có nghe thấy bọn trong căn phòng kia bảo tôn chủ của các ngươi hôm nay tới?
– Dạ dạ, đúng rồi, theo hẹn thì khoảng 9h tối tôn chủ sẽ tới để nhận đợt hàng này, nhưng lần nào hẹn thường tôn chủ cũng đến muộn 1 lúc chừng 30p không rõ tại sao.
– ĐỢT HÀNG!
Mộ Liên bạt tai một cái thật mạnh, tên thủ phạm đập cả người xuống đất, nhưng ngay sau đó cố lồm cồm bò dậy.
– Tôi sai rồi, là nhận bọn trẻ con.
– Mẹ kiếp, coi sinh mạng lũ trẻ như hàng hóa. Các ngươi chết 1000 lần cũng không hết tội.
– Tôi xin ngài, xin ngài cho tôi một đường sống.
– Hừ!
Mộ Liên chiếu chiếc đèn pin vào đồng hồ trên tay, 8h27 phút tối. Vẫn còn kịp, anh dựng tên này dậy, quay người hắn về phía chiếc xe tải nằm trên con đường đất phía dưới căn nhà một đoạn:
– Ngươi biết lái xe tải kia không?
– Dạ có, chìa khóa xe lúc nào cũng đặt ngay hốc cạnh cửa.
– Được, ta tha cho ngươi một mạng nhưng ngươi phải làm đúng lời ta nói.
– Vâng, vâng, đại nhân cứ sai bảo tôi xin làm hết.
Mộ Liên cởi trói, anh chắc hắn chứng kiến năng lực của mình cũng biết không thể chạy trốn, anh dẫn hắn quay lại căn nhà. Cánh cửa mở ra, Hiểu Liên đứng nép vào một góc cạnh cửa, tay lăm lăm khẩu súng nhặt được của tên nào đó, cô tỏ vẻ vui mừng khi Mộ Liên quay lại và anh cũng lên tiếng trước khi bước vào. Ôm choàng lấy anh, cô thở phào, có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết, dù cô tin chắc từ trước, với năng lực của anh dù không biết rõ nó thế nào, nhưng cô luôn đặt niềm tin của ông chủ cũng là người cô đem lòng yêu thương.
– Tên này là… – Hiểu Liên đặt câu hỏi khi thấy kẻ đi đằng sau Mộ Liên.
– Hắn đã bị ta thu phục, cô đừng sợ. Giờ chúng ta nhanh chóng giải cứu bọn trẻ, sau đó hắn sẽ lái xe đưa cô về thị trấn, cô đưa lũ trẻ tới đồn công an và giao nộp tên này.
– Cái này… – tên kia phản kháng.
– Sao, ngươi muốn ngồi tù rồi làm lại cuộc đời hay chết tại đây? – Mộ Liên quay ra nhìn, tỏa ra một chút sát khí tới hắn.
– Dạ không, không… tiểu nhân xin nghe…
Ba người nhanh chóng quay lại nơi bọn trẻ bị giam cầm đem theo vài chiếc đèn pin, tên thủ phạm càng kinh ngạc khi chỉ bằng tay không, Mộ Liên giật tung từng chiếc khóa cửa lồng. Từng đứa trẻ được Hiểu Liên bế xuống, cô rất xót xa, nhưng vẫn may còn kịp, những đứa trẻ này cũng như cô, đã may mắn được anh giải cứu đúng lúc. Bọn trẻ hoảng loạn vô cùng, nhiều đứa thì còn chưa biết gì vì còn đang tập bò, tiếng khóc của chúng loạn xạ trong không gian yên tĩnh của vùng đồi vắng vẻ. Bằng vài lần đi lại với sự giúp sức của tên kia, ba người đã đưa hết được lũ trẻ tới xe tải và đặt vào thùng sau. Chợt nghĩ ra điều gì, cũng đã để phòng ngừa, Mộ Liên gọi hai người lại.
– Ta quyết định lại thế này ta ngươi sẽ không phải ngồi tù nữa?
– Dạ dạ, tiểu nhân xin nghe…
– Được, giờ ngươi lái xe, đưa cô gái này và lũ trẻ tới gần đồn công an thị trấn. Sau đó ngươi có thể bỏ trốn đi đầu tùy ý, hãy nhớ ngày hôm nay, nếu ngươi dám giở trò hay lần sau còn làm điều sai trái, chắc chắn ta sẽ tìm ngươi và giết chết.
– Dạ dạ, đa tạ đại nhân cao thượng, tiểu nhân nào dám, đa tạ đại nhân…
Tên kia luyến thắng cái mồm, cứ nghĩ sẽ phải ngồi tù mục xương, được sống đã là tốt rồi, ai ngờ lại được tha. Trước ánh mắt nghi ngờ của Hiểu Liên, Mộ Liên định bảo tên thủ phạm cuối cùng lên ghế lái xe chuẩn bị nhưng lại gọi hắn lại:
– Đại nhân dặn dò gì ạ?
– Phí phạm cũng không tốt, ngươi đi nhanh một vòng nhặt nhạnh tiền bạc của bọn kia, coi như có 1 chút lộ phí mà đi tìm công việc tử tế khác.
– Đa tạ ngài, ngài thật chu toàn.
Tên kia chạy nhanh về đống xác chết lúc này đã bớt làm hắn sợ, trên người bọn thảo khấu này cũng không ít tiền bạc, nhất là mấy tên trong phòng kia, nhặt nhanh trên người và nơi bọn chúng cất đồ tại căn phòng nhỏ bên cạnh, hắn cũng vớ được vài trăm triệu ngay. Đúng là số hắn vẫn còn may mắn, gặp được người độ lượng. Mộ Liên trong lúc đó giải thích cho Hiểu Liên:
– Nếu giờ đưa hắn về đầu thú tại công an, mà tôi còn chưa thể đi về thì rất nguy hiểm, hắn có thể làm liều, cô không thể xử lý được!
– Anh chưa về?
– Tôi ở lại xem bọn đầu sỏ kia là ai và thế nào, có thể phức tạp hơn chỉ là bắt cóc trẻ con.
– Vậy em phải làm sao?
– Tôi đã nói cho phép hắn chạy trốn hắn chắc không giở trò, còn nữa, tôi cho hắn đi lục tiền bạc của bọn kia là cho hắn thêm cơ hội sinh nhai, hắn không có lý do nào mà đi làm ngược tình hình. Vì hắn tin tôi cũng có thể tóm được bọn đầu sỏ kia.
– Vâng, vậy ngài phải thật cẩn thận.
– Ukm, hơn nữa chúng ta cũng không nên lộ diện, không rất lằng nhằng với chính quyền. Sau khi đỗ lại, cô cũng nhanh chóng rời khỏi xe, trở về gần tới nhà thì gọi điện nặc danh cho công an. Sau đó vứt điện thoại xuống nước ngay nghe không!
Hiểu Liên gật đầu theo chỉ đạo của Mộ Liên, cô hiểu tình thế không đơn giản, nếu gặp trực tiếp, cô sẽ bị tra vấn rồi rất khó để mà kể câu chuyện này diễn ra. Dù tội phạm thế nào thì Mộ Liên cũng vừa ra tay giết hại đôi chục mạng người, không đơn giản. Quan trọng là lũ trẻ về nhà an toàn, những điều khác, bớt một rắc rối vẫn là tốt hơn.
Chờ chiếc xe lăn bánh, Mộ Liên lại nhìn đồng hồ, cũng vừa quá 9h một chút, theo lời tên kia thì anh còn chút thời gian chuẩn bị. Không biết đối thủ là ai và thế nào, nhưng cái tên tổ chức huyết vụ tà thần nghe thật xa lạ, anh chắc chắn không có tổ chức nào trên Đại Việt có tên như vậy vì đã đọc rất nhiều về lịch sử ẩn giáo. Có lẽ là tổ chức của nước ngoài, cụ thể là của Nhật như tên kia nói, vậy nên cứ cẩn thận là hơn. Anh chọn lựa một ít đá nhọn nhỏ giấu trong người, tìm một địa điểm có thể quan sát cả đường vào và sân ngôi nhà yên lặng chờ đợi.