Ép nô lệ ăn cứt
Chương 4
Cuộc đời đôi khi là một cuộc tìm kiếm. Và đôi khi tìm được bản thân mình là điều khó khăn nhất.
Có những điều không thể vẽ thành hình ảnh, mô tả bằng âm thanh hay nói lên thành lời, mà chỉ có thể cảm nhận để ghi nhớ. Nhưng dù ta có không quên, nó cũng bắt ta phải cảm nhận lại…
Đó là những điều vẫn còn lâng lâng trong đầu Hạnh ngày chủ nhật, nhưng đủ để nàng kiên quyết cáo bận từ chối cuộc thăm viếng của Long. Nàng muốn lưu giữ mãi cảm nhận về cơn cực khoái ngày thứ 6. Không muốn nó bị phai nhạt, pha tạp bởi cái thứ cảm giác nửa vời mà Long theo kế hoạch sẽ mang lại cho nàng.
Biết giải thích với Long sao đây? Nhưng thôi, kệ đã, tính sau. Ở nhà, chủ nhật, một mình. Nhưng lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự tuyệt vời khi được sống với riêng mình. Nàng thỏa sức nhắm nghiền mắt, hình dung lại từng chi tiết của khung cảnh ma quái mà nàng trải qua thứ 6. Đầu ngón chân, kẽ chân, lòng bàn chân đường như vẫn còn đang nằm trong nhưng chiếc miệng ẩm ướt. Chỉ cần khẽ dạng chân ra, khẽ xoa đôi bàn tay ngọc ngà lên khe suối, là cảm nhận về những chiếc lưỡi ma quái lại hiện về. Nhóp nhép, nhớp nháp, ấm, mềm. Cái đầu lưỡi như con rắn đang cố chui sâu vào hai mép lồn và lỗ đít nàng. Điều nàng muốn – hắn phải thực hiện. Mọi thứ đan xen, quay cuồng trong khi đôi bàn tay đang quýnh quáng lần tìm nơi cội nguồn sung sướng. Và nàng lại lên đỉnh. Thật ngọt ngào.
Lại một ngày đầu tuần…
Không, đúng hơn là một ngày đầu tuần mới.
Nàng dậy sớm, chuẩn bị thật nhanh để đến công ty. Chưa bao giờ nàng háo hức đến công ty như vậy.
Hôm nay chị Vân cũng đến sớm.
Ngồi đối diện với chị trong phòng, nhấp chút café cùng chị, ánh mắt nàng long lanh…
– Ồ! Có phải tôi đang thấy một cô gái lạ trong phòng làm việc của mình không nhỉ – Chị Vân ranh mãnh…
– Ồ! Chị bắt đầu ngày mới với ngay một câu hỏi với em. Chị không nghĩ hôm nay em mới phải hỏi chị à?
– Chị không nghĩ vậy. Em có thể có nhiều câu hỏi. Nhưng câu trả lời quan trọng nhất em đã tìm ra rồi! Đúng không…
– Dạ, đúng ạ!
– Ha ha, vậy nó là gì vậy!
Hạnh hiểu ý rất nhanh. Trong trò chơi này, chị Vân tìm thấy sự sung sướng khi bắt người đối diện phải nói lên cái bản năng dâm dục của chính bản thân mình. Đó là điều chị muốn, và Hạnh sẽ phải thực hiện. Nó làm hơi thở của nàng bắt đầu mạnh dần:
– Em muốn bắt đàn ông phải phục vụ mình! – Hạnh biết điều chị muốn nghe còn hơn thế – Em muốn chúng nó phải quỳ dưới chân em như đàn chó vậy, để mà hầu hạ em!
– Như hôm nọ phải không?
– Vâng!
– Ha ha! Nếu chỉ có như thế thì quá dễ. Mọi thằng đàn ông đều muốn làm như vậy. Mà chúng nó cũng sướng chứ có phải không đâu. Những điều em biết và muốn bây giờ, rồi em sẽ thấy, còn quá nhỏ bé so với những điều em có thể làm, và lũ đàn ông đàn ông đáng phải chịu đựng khi được nhìn thấy lồn của chị em mình!
Cái thứ triết lý độc ác của chị Vân khiến Hạnh thoáng rùng mình, nhưng cái rùng mình ấy bắt đầu khiến nàng ướt!
– Vậy em còn bắt chúng nó làm được gì hả chị?
– Làm tất cả nhưng gì em muốn. Vì em là cô chủ, còn chúng nó là nô lệ. Em hãy luôn nhớ điều ấy.
– Ồ thật tuyệt!
– Đúng, chúng ta là những kẻ hiếm hoi đang được sống trong một thế giới riêng với uy quyền tuyệt đối. Nhưng em hãy nhớ. Chúng nó khát khao được hầu hạ em, nhưng những gì em bắt chúng nó làm không phải vì điều đó. Mà vì đó là những gì em muốn, và chúng nó phải làm!
– Nhưng nếu đó là những điều chúng nó thấy rất khó khăn hoặc không thể làm?
– Thì chúng nó sẽ thấy rất khổ sở và nhục nhã. Nhưng chúng nó hiểu sự khổ sở và nhục nhã của chúng nó là món quà chúng nó dâng lên các cô chủ, nếu như điều đó làm các cô chủ hài lòng. Em nhìn thấy thằng Dũng chứ! Chị em mình đái vào mồm nó bắt nó uống! Nước đái là gì chứ! Là thứ nước thải phải đổ đi càng nhanh càng tốt. Ai có thể thấy nước đái uống được chứ? Không ai cả? Nhưng chúng ta không quan tâm nếu đó là điều chúng ta muốn. Và dù thấy khổ sở, thậm chí là không thể làm được, thì nó vẫn phải uống và uống hết. Uống trong nhục nhã nhưng vẫn phải ngoan ngoãn uống bằng hết. Đó là điều chúng nó làm chúng ta sướng. Như thế cũng đáng để cho chúng nó thấy cái lồn đàn bà chúng mình phải không em!
Thay cho câu trả lời, Hạnh đã phải dựa hẳn vào ghế để ghìm lại những cơn rung cảm đang diễn ra trong lồn nàng. Việc tìm được khoái cảm tựa như tim ra bản thân được rồi! Khi đã tìm được rồi, sao nó dễ dàng tìm đến chúng ta như vậy! Chẳng phải suốt gần chục năm qua nàng đã sống lãng phí hay sao khi để cái lồn quý giá của mình cho giống đàn ông dùng làm nơi để đem lại cực khoái cho chúng, còn nàng thì cứ vô vọng tìm kiếm!
– Này! Em đừng có nói với chị là em lại muốn nữa đấy nhé!
– Nếu em muốn nữa thật thì sao!
– Không phải bây giờ, mà ngay khi bước chân ra khỏi nhà chị, em đã muốn rồi, đúng không? Hôm kia, hôm qua nữa…
Nàng đỏ mặt, lần đỏ mặt hiếm hoi.
– Ha ha rồi cái mong muốn dâm đãng của em sẽ thúc đẩy em huấn luyện riêng cho mình một tên nô lệ. Em không biết quá trình huấn luyện một kẻ từ số 0 tròn trĩnh trở thành một cái máy đem lại khoái cảm cho em nó hứng thú thế nào đâu! Nhưng thôi rồi em sẽ còn biết nhiều thứ, nếu em muốn!
– Chị hãy cho em biết tất cả chị nhé!
– Chị sẽ giúp em! Nhưng bản năng của em sẽ chỉ đường cho em biết em muốn làm gì với lũ kia. Còn bây giờ, tại sao không chiều chuộng cô em của chị một chút nhỉ!
Nói rồi Vân lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc chuông và lắc cho nó kêu leng keng. Rõ ràng là Vân muốn gọi ai đó vào, nhưng không phải bằng lời, bằng điện thoại nội bộ, mà bằng tiếng chuông, tựa như gọi một con mèo đã được huấn luyện quen với tiếng chuông đó.
Lần này là Tiến bước vào phòng.
Hắn nhẹ nhàng khóa trái cửa, từ từ cởi hết quần áo ngoài của mình, chỉ để chừa lại chiếc quần sịp, rồi quỳ mọp xuống sàn nhà.
– Ngoan lắm, cô chủ Hạnh hôm nọ rất hài lòng về chúng mày. Hôm nay cô chủ muốn thưởng cho mày một chút đấy.
Hạnh hiểu điều chị Vân muốn. Nàng không còn muốn trở thành kẻ bị động như lần trước nữa. Không còn muốn là một kẻ để các cô chủ khác nhìn bằng con mắt coi thường nữa. Bản năng của nàng đã được đánh thức. Và từ giờ không gì có thể ngăn cản nó.
Nàng giơ ngón trỏ và vẫy vẫy. Kẻ đang quỳ mọp bò lại phía nàng. Nàng túm lấy tóc Mạnh và ngửa mặt hắn lên:
– Mạnh này! Hôm nọ mày liếm chân tao tốt lắm. Nhưng mày mắc một tội lớn mày có biết gì không!
Mạnh chỉ biết đau khổ lắc đầu. Hắn biết mọi lời kết tội hay là tội lỗi thật đi nữa đều chỉ là cái cớ để các cô chủ hành hạ hắn. Hắn không có con đường nào khác là phải đối mặt, chịu đựng, để cơn hành hạ này trôi qua với hy vọng làm các cô chủ thỏa mãn. Với những kẻ như hắn, không làm các cô chủ thỏa mãn đồng nghĩa mới là thứ tội lỗi lớn nhất, đồng nghĩa với những thứ trừng phạt khủng khiếp.
Bốp!!!
– Tao hỏi mà mày lắc đầu à?
– Dạ thưa cô chủ nô lệ không biết ạ – Mạnh nói mà như sắp khóc…
– Tội của mày là chỉ liếm chân tao thôi mà đã được nhìn thấy lồn tao! Hôm nay mày phải trả nợ tao về điều đó.
Hạnh khẽ liếc mắt về chị Vân. Chính chị đang trở nên hào hứng theo dõi, và khẽ hai lòng bàn tay, gật đầu, ánh mắt ánh lên sự hứng khởi động viên dành cho Hạnh.
Chỉ chờ có thế, nàng dưa hẳn người vào ghế và giơ hai đế giày vào mặt Mạnh. Chỉ trong chốc lát, Hạnh đã cảm nhận được lưỡi Mạnh đang quệt qua quệt lại hai đế giày của nàng. Sáng nay đến công ty, nàng đã đi vào nhà vệ sinh để chỉnh sửa trang phục. Ít nhiều cái đế giày ấy cũng mang một chút cái nền ẩm ướt của nhà vệ sinh ấy lên đầu lưỡi của Mạnh.
Nhưng Mạnh vẫn bợ lấy hai chân nàng để liếm, để ngậm mũi giày, để nuốt cái gót giày quý phái vào sâu trong miệng.
– Mày muốn làm gì bây giờ hả Mạnh!
– Dạ, nô lệ không có quyền muốn gì ạ!
– Nói! Chẳng nhẽ tao lại không thấy mắt mày hau háu nhìn vào quần lót của tao hay sao! Nói ngay, đồ mất dạy!
– Dạ! Nô lệ muốn được liếm lồn cô chủ ạ!
Bốp! Bốp! Bốp! 3 cái tát liên tiếp!
– Đó là những gì mày đáng được nhận vì ý nghĩ dơ bẩn đó! Nhưng thôi, cầu xin tao đi, biết đâu tao thương tình ban cho!
– Xin cô chủ cho nô lệ liếm lồn, liếm đít cô chủ!
– Ái chà! Lại thêm liếm đít nữa cơ à. Mày biết từ lỗ đít tao có gì chui ra không mà mày đòi liếm hả Mạnh!
– Nô lệ xin cô chủ ban ơn! Cô chủ bắt làm gì nô lệ cũng chịu!
– Được lắm! Mày nhớ lấy nhé! Với loại như mày thì chỉ đáng liếm cái chỗ mà tao đi ỉa hàng ngày thôi Mạnh ạ!
Nói rồi nàng túm đầu Mạnh kê lên salon, ngửa mặt lên trên. Nàng từ từ bước ra đứng trước Mạnh, rồi từ từ kéo váy, tuột chiếc quần lót trắng satin đã trở nên trong suốt vì thứ nước lồn của nàng. Nàng khẽ quay đầu lại:
– Há miệng ra! Để tao thử xem có đúng là mày sẽ làm bất cứ điều gì để được liếm đít tao không nhé.
Rồi nàng chụm miệng nhổ một bãi nước bọt vào miệng Mạnh. Mạnh nuốt hết.
– Giỏi lắm. Giờ thì nhận lấy thứ và lũ chúng mày lúc nào cũng mơ tưởng hàng ngày này.
Nói rồi nàng nhét chiếc quần lót ướt sũng ấy vào miệng Mạnh.
– Thông cảm nhé! Sáng nay tao đi ỉa nhưng vội chỉ chùi qua đít thôi chứ chưa rửa đâu, nên quần lót tao mặc có thể hơi có mùi đấy. Nhưng hãy ngậm đi!
Nàng lại bắt gặp ánh mắt chị Vân. Chị Vân há hốc mồm khẽ lắc lắc cái đầu như muốn nói: Chị không ngờ em nhanh thế đấy!
Rồi nàng bắt Mạnh ngậm miệng và hạ mông xuống mặt Mạnh. Từ phía chị Vân có thể nghĩ mặt Mạnh giờ là cái ghế cho nàng ngồi. Nàng chỉnh cho khe mông và lỗ đít mình trượt qua trượt lại sống mũi Mạnh. Nước lồn cứ tứa ra trên sống mũi hắn.
– Ngửi đi! Ngửi mùi lỗ đít của bà đi! Đó mới là lỗ đít thật của bà đấy! Mày muốn được liếm nó à! Vậy thì bà sẽ cho mày liếm một lỗ đít thực sự nhé.
Nói rồi nàng với tay rút chiếc quần lót ra khỏi miệng Mạnh. Hắn đang bị lỗ đít nàng bịt mũi, lại bị ngậm quần lót nên ngạt thở. Khi chiếc quần lót rút ra, hắn chỉ kịp ngáp không khí mấy lần rồi thì cái miệng hắn bị lấp đầy bởi cái lồn đang đầy nước. Bản năng của hắn lại làm cho cái lưỡi của hắn tự động bật lên. Hắn mút, hắn liếm, hắn bú sao cho cái thứ nước ngậy, nồng kia ra hết vào miệng hắn và hắn nuốt ừng ực! Rồi thì cái công việc của hắn thay đổi rất nhanh. Cái lưỡi chạm vào một cái gì đó nhăn nhăn, mặn mặn, nồng nồng.
– Liếm đi! Liếm sạch lỗ đít tao đi! Và hãy làm quen với cái gì chui ra từ nó!
Cứ thế, lỗ đít nàng và lưỡi hắn như một đôi tình nhân hòa quyện, xoắn xuýt lấy nhau, dính chặt vào nhau. Lỗ đít nàng trở nên trơn bóng và sạch sẽ. Nàng không quên dùng tay mình banh mông ra thật rộng để nhắc nhở hắn còn phải cố đưa đầu lưỡi vào sâu hơn nữa.
Vút! Vút! Vút!
Chị Vân dường như không còn chấp nhận cảnh làm khán giả cho nàng nữa! Trên tay chị giờ là chiếc roi da tự bao giờ. Chị vút những roi thật lực, không thương xót lên người hắn. Hắn nảy lên vì đau đớn, miệng hắn như muốn kêu la, nhưng chỉ càng làm cho chiếc lưỡi hắn thúc mạnh vào lỗ đít và lồn Hạnh đang ấn xuống, khiến nàng càng thêm đê mê. Càng đê mê, nàng càng tận hưởng nó đang co thắt từng cơn, còn nàng ngắm nhìn ngọn roi từ tay chị Vân quất xuống trong sung sướng.
Và nàng nhận ra chị Vân đã cởi váy tự bao giờ. Thay vào đó, chị mặc một con cu giả lên người.
Không hiểu từ đâu nàng biết chị sắp làm gì với hắn. Và để cho chị dễ hành hạ con mồi, nàng ngồi xuống ghế, dạng chân thật rộng, rồi bắt Mạnh úp mặt tiếp tục liếm lồn, bú đít cho nàng ở tư thế quỳ 4 chân. Mông hắn giờ đã hướng về chị Vân. Nó bắt đầu biết ai sẽ định đoạt nó ngày hôm nay.
Chị Vân nhanh chóng lột truồng Mạnh. Rồi chị tiến về phía trước, kéo đầu Mạnh lại phía mình:
– Bú đi!
Mạnh không biết làm gì hơn là phải ngậm con cu giả và bú! Hắn rên ư ử.
– Đồ điếm! Mày sẽ được tao đối xử như một con điếm! Hiểu chưa!
Mạnh hiểu! Hắn còn hiểu một điều, việc hắn bú cu thật kỹ lưỡng chỉ tốt cho hắn. Vì nước bọt của hắn sẽ là thứ nước bôi trơn duy nhất!
Vút! Vút! Vút!
Hạnh đã ra đằng sau tự lúc nào, và đang tận hưởng những chiếc quất hằn đỏ lên đôi mông của Mạnh. Nước mắt Mạnh rơi lã chã trong khi vẫn phải bú cu cho chị Vân!
– Mày khóc cái gì! Mày nghĩ mày sẽ dễ dàng hưởng thụ lồn bọn bà à! Tao sẽ cho mày biết mày cũng có một cái lồn đấy!
Nói rồi chị gạt đầu Mạnh ra và đi về phía mông Mạnh. Chị đứng thật vững chãi, chỉnh mông mạnh ngang tầm cu rồi đặt đầu cu thật cẩn thận lên lỗ đít Mạnh.
– Á á á!
Mạnh chỉ biết thét lên đau đớn khi chị Vân tiến vào. Cái lỗ lúc đầu còn bướng bỉnh nhưng rồi cũng phải ngoan ngoãn trước sức mạnh của chị. Nó nuốt dần, nuốt dần con cu đến lút cán rồi lại được kéo ra! Lần này thì không còn từ từ nữa, chị đóng phập hết cỡ vào mông hắn.
Đơn giản là một tiếng rú, có lẽ cả công ty sẽ nghe thấy. Nhưng có hề gì. Khi tiếng chuông gọi vang lên, thì ai cũng hiểu chị Vân muốn gì và sẽ làm gì!
Chị Vân bắt đầu nắc đều đặn vào mông hắn. Còn Hạnh đã không còn chịu nổi cảnh kích thích này. Chị nói đúng. Còn quá nhiều thứ nàng có thể biết. Và sẽ còn rất nhiều thứ nàng có thể nghĩ ra.
Nàng ra đứng trước mặt Mạnh, túm đầu hắn ấn vào lồn mình. Mạnh vừa phải liếm lồn cho nàng vừa phải chịu đựng những cú nắc tàn bạo của chị Vân.
– Ồ tao không nghĩ mày là con điếm đâu! Bọn nó chỉ rên giả vờ! Còn mày đang rên thật kìa Mạnh! Nhưng đừng rên khổ sở thế chứ! Tao tưởng mày cũng có một cái lồn đang biết sướng khi bị địt chứ!
Tiếng rên của Mạnh bị chặn lại vì Hạnh đã lên cơn cực khoái! Người nàng cứng lại, nàng giữ chặt đầu để hắn dính chặt môi vào hai mép lồn nàng. Nước lồn xối xả vào miệng hắn. Và khi hắn chưa kịp định thần thì từng dòng nước đái của nàng đã tuôn chảy vào miệng hắn. Vẫn bị giữ chặt đầu, hắn không có sự lựa chọn nào khác là nuốt thật nhanh để không bị ngạt thở.
Chị Vân cũng không muốn mình là người đến sau. Chị rút con cu giả ra khỏi mông hắn, banh mông hắn ra và cứ thế vạch lồn đái thẳng vào lỗ đít đang tấy đỏ của hắn.
Hạnh rên rỉ vì sướng.
Chị Vân cũng rên rỉ vì sướng.
Còn Mạnh, đơn giản là lại một tiếng rú nữa vì bụng hắn đã đầy căng nước đái của Hạnh, còn lỗ đít hắn tấy đỏ, rát bỏng vì thứ nước đái của chị Vân!
Mạnh đổ gục xuống sàn nhà.
Chưa khi nào, Hạnh thấy một tuần mới lại bắt đầu đẹp như thế.