Gái bán hoa
Chương 23
Triệu Đường Diên đột nhiên được “yêu thương” ngạc nhiên đến đơ người luôn, cho dù Chu Trầm làm cô rất sướng nhưng cô vẫn cố gắng phản kháng, cô đẩy bờ vai của anh nói từng câu từng chữ: “Em không muốn.”
Cơ thể Chu Trầm dừng lại, ngọn lửa khắp người bị câu nói của cô dập tắt, anh dừng lại động tác rồi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nặng nề nhìn thẳng vào đáy mắt cô. Trong ánh mắt sâu thẳm kia ẩn giấu đầy sự thăm dò sắc bén khi nhìn vào Triệu Đường Diên.
Ánh mắt va vào nhau trong vài giây ngắn ngủi, trên mặt Triệu Đường Diên vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đang run rẩy vì sợ bị anh nhìn ra cái gì.
Chu Trầm từ trước đến nay là người đưa ra mệnh lệnh, người khác làm theo, chỉ cần giơ tay có thể làm mưa làm gió trên thương trường nên làm gì chưa thấy qua tình huống nào? Một giây trước anh dịu dàng với mình, giây kế tiếp có thể trở mặt không quen. Thân phận của cô nói cho cùng cũng chỉ là người tình, người như Chu Trầm sẽ vui đùa một chút mà thôi chứ không mãi nuông chiều cô.
Trong lòng Triệu Đường Diên hiểu rõ quan hệ của hai người nhưng vẫn lo lắng không yên. Lòng dạ của đàn bà khó đoán, lòng dạ sâu nặng như Chu Trầm càng khó đoán hơn.
Cô giả vờ bình tĩnh, ít nhất trên mặt không thể hoảng sợ và đừng để cho Chu Trầm nhìn ra.
Ánh mắt đụng vào nhau, cô nghe Chu Trầm nói: “Dạo này em làm sao vậy?”
Triệu Đường Diên sửng sốt, thu tầm mắt lại tựa đầu nghiêng về bên phải, trông giống như một cô bạn gái đang cáu kỉnh.
Chu Trầm thực ra cũng nhiều kinh nghiệm trong những tình huống này.
Trước khi quen Triệu Đường Diên, anh còn có rất nhiều bạn gái, các cô ấy đôi khi cũng sẽ giận dỗi để cho anh dỗ dành, trong mức độ có thể khoan nhượng thì Chu Trầm bằng lòng làm theo các cô ấy, còn xem việc này như một thú vui.
Chỉ là Triệu Đường Diên ngoan ngoãn còn ít khi giận hờn vu vơ với anh, hôm nay cô cáu giận như thế khiến anh cảm thấy có chút mới lạ.
Anh tự mình suy nghĩ rõ ràng xong thì chút khó chịu mới dâng lên trong lòng đã dập tắt, anh ôm lấy cô từ trên bàn, phía dưới của hai người còn quấn chặt nhau, theo từng động tác họ dính sát vào sâu hơn.
Triệu Đường Diên bị anh ôm vào trong ngực, hai chân siết chặt eo của anh, tay anh xóc một cái thì côn thịt trong cơ thể cắm vào mãnh liệt hơn.
“Ưm…” Cơ thể Triệu Đường Diên mềm nhũn.
Chu Trầm vỗ nhẹ mông cô: “Không muốn mà kẹp chặt đến vậy à?” Anh cười.
Triệu Đường Diên mím môi không nói, cũng không muốn nhìn anh.
“Dạo này tâm trạng em có vẻ không tốt.” Anh hỏi: “Sao vậy? Không vui chỗ nào?”
Ánh mắt anh liếc qua rồi ôm Triệu Đường Diên đến bên cửa sổ, hai người cùng nhau quan sát bóng đêm ngoài ô cửa. Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông sáng rực ở cách đó không xa, trên mặt sông cũng tô điểm những ánh đèn lấp lánh.
Bóng đêm thâm trầm không có ngôi sao nào, cả bầu trời chỉ còn lại ngọn đèn của thành phố, Chu Trầm rút một tay ra mở cửa sổ, âm thanh bị ngăn cách trong chốc lát rót vào theo làn gió đêm, có tiếng gió, tiếng xe và còn một số tiếng không phân biệt được thế nhưng đều thuộc về âm thanh của tòa thành thị này.
Bất Dạ Thành là thành phố thanh tỉnh, dòng người xô bồ say sưa hưởng lạc chính là vẻ phồn hoa của thành phố này.
Cơ thể Triệu Đường Diên trần trụi tiếp xúc với gió đêm khiến người cô run lên vì lạnh.
Cho dù biết ở tầng cao sẽ không ai thấy được cửa sổ nhưng trong lòng cô vẫn thấy ngại ngùng. Đây là lần xấu hổ cuối cùng của cô, lòng tự tôn của cô gần như mất hết từ cái đêm cô đồng ý làm người tình của Chu Trầm, chỉ giữ lại một sự tỉnh táo tự biết và điểm mấu chốt đạo đức.
Chu Trầm không kết hôn cũng không có bạn gái, chỉ cần bạn giường mà cô thì cần tiền. Cô xem như đây là một cuộc giao dịch giữa hai người, thậm chí nghĩ trong hai năm hiệp ước ước định nếu Chu Trầm muốn kết hôn hoặc là có đối tượng thì cô sẽ hủy bỏ cuộc giao dịch này trước hạn.
Cuối cùng giọng cô mềm mại nói với Chu Trầm: “Lạnh.”
Chu Trầm liếc nhìn cô một cái, ngậm cười hỏi: “Không giận dỗi nữa à?”
“… Em không giận dỗi.” Giọng nói không được tự nhiên.
Tâm trạng Chu Trầm lại vui vẻ lên, anh đóng lại cửa sổ lần nữa nhưng vẫn ôm người cô để lưng dính sát vào ô kính thủy tinh to lớn trước cửa.
“Không có à?” Anh thong thả di chuyển côn thịt của mình: “Không có giận dỗi vậy vì sao không muốn làm?”
Hung hăng cắm vào từng cái.
“Ưm…”
“Ở trường học không vui hả? Hay không hòa hợp với bạn cùng phòng?” Chu Trầm cho rằng cô không thích ứng khi trở về sinh hoạt tập thể lần nữa.
“Không có, các cậu ấy tốt lắm, anh đừng nói lung tung.”
“Chậc.” Chu Trầm che lấp sự mất mát, anh còn nghĩ Triệu Đường Diên không thích ứng sinh hoạt tập thể thì có thể dọn về ở lại.
Anh tăng nhanh tốc độ, đè Triệu Đường Diên trên cửa sổ, thọc vào rút ra mị thịt tầng tầng lớp lớp ở trong cơ thể cô, cảm nhận được cô hút chặt bao bọc lấy của mình khiến anh rất hài lòng.
Nhìn đi, cơ thể của cô rất thành thật.
Chu Trầm cảm thấy gần đây mình không kiềm chế được, cảm giác này không hẳn chán ghét nhưng cũng không thoải mái lắm.
Cảm giác khi va chạm trong cơ thể Triệu Đường Diên làm cho anh nhớ về hồi nông nổi của mình. Nhìn cô ở dưới người anh, ở trong ngực anh, ở trong tầm mắt anh sẽ làm anh cảm thấy an lòng.
Cơ thể cô là thuộc địa của anh, cô là con dân của anh, anh muốn mỗi tế bào của cô phải quy thuận anh, anh muốn làm nhà vua duy nhất của cô.
Thời gian hai năm không đủ, ít nhất Triệu Đường Diên không thể rời khỏi trước khi anh muốn dừng lại.
“Chu Trầm… Chậm thôi!” Triệu Đường Diên cào lưng anh làm đôi vai rộng lớn xuất hiện mấy vết dấu móng tay.
Chu Trầm cảm nhận đau đớn nhức nhối sau lưng nhưng thần kinh trong đầu lại càng sục sôi. Anh bóp mông Triệu Đường Diên, tách hai chân cô ra không ngừng đâm vào.
Anh định dạy dỗ lại cô nên dưới tốc độ thọc vào rút ra dưới thân càng nhanh hơn: “Vài ngày không dạy dỗ em là lại không ngoan rồi.”
Anh mỉm cười.
“Nói xem, có muốn anh chơi em không?” Anh còn ghi hận lúc nãy Triệu Đường Diên từ chối anh nói “Không muốn.”
Triệu Đường Diên mím môi không nói.
Anh cũng không tức giận, rút gậy thịt ra chậm rãi cọ xát trong hoa huyệt, chờ lúc cô thả lỏng lại hung hăng cắm vào lần nữa.
Vài lần tra tấn không theo quy luật làm Triệu Đường Diên bị hành hạ đến nước mắt tuôn rơi.
“Chu Trầm!” Cô giả vờ tức giận.
“Nói không hửm?” Anh lại va chạm mạnh mẽ.
“Ha…” Cô nắm chặt cánh tay đàn ông: “… Muốn.” Giọng mũi yếu ớt.
“Lớn tiếng chút.”
“Muốn!”
Trong lòng Triệu Đường Diên cạn lời.
Chu Trầm hài lòng, cuối cùng chịu buông tha cô nhưng cũng chỉ là thay đổi nhịp điệu.
Triệu Đường Diên đành phải sử dụng khổ nhục kế, làm nũng kéo cổ anh nói sau lưng đau.
Chu Trầm ngừng lại động tác. Anh ôm cô vào trong lòng ngực rồi nhìn thoáng qua sau lưng cô, chỗ đó quả thực có vài vết đỏ rõ rệt hằn in trên tấm da thịt trắng nõn.
“Đúng là yếu ớt.” Chu Trầm nở nụ cười, ôm người cô vào lòng nói: “Đi lên giường nhé?”
Triệu Đường Diên nước mắt lưng tròng gật đầu.
“Đồng ý điều kiện của em thì em lấy gì đến trao đổi?” Bước chân anh dừng lại.
Triệu Đường Diên hơi khiếp sợ nhìn về phía anh.
“Đổi thành em tự mình nhún, thế nào?”
Triệu Đường Diên không thích tư thế cưỡi ngựa nhưng thế này làm cho Chu Trầm rất hưng phấn.
Anh không cho Triệu Đường Diên cơ hội suy tính bèn ôm người đi vào phòng ngủ.
Anh thích nhất là nhìn dáng vẻ cô nhún lên nhún xuống trên người anh, cặp vú xinh đẹp mê người trước ngực như sóng biển đang đong đưa làm anh có thể nhìn thấy tất cả biểu cảm sung sướng của cô.