Gái bán hoa
Chương 68
Lúc họ đến nơi, Triệu Đường Diên đã ngủ say, Chu Trầm không đánh thức cô mà trực tiếp bế cô lên tầng.
Trên người cô dính đầy mùi lẩu, mùi thuốc lá và rượu trong quán bar, đủ mùi hương kỳ lạ trộn lẫn vào nhau, việc đầu tiên Chu Trầm làm sau khi về phòng là lột đồ cô ra rồi đặt vào trong bồn tắm.
Bồn tắm chứa đầy nước ấm, bao bọc thân hình gầy yếu hơn trước rất nhiều của cô, Chu Trầm nhíu mày nhéo vào eo cô, chỗ đó đã không còn cảm giác đầy đặn.
Sắc mặt cô cũng tái nhợt, bây giờ còn hơi tái xanh, tóm lại thân hình đã khác hai tháng trước một trời một vực.
Súyt nữa Chu Trầm cho rằng họ đã chia tay không phải hai tháng mà là hai năm.
Cho dù hai tháng này mỗi ngày trợ lý đều tới báo cáo tin tức của Triệu Đường Diên, anh cũng không thể thỏa mãn, cho đến đêm nay người ở trước mắt, anh mới có cảm giác chân thật.
Triệu Đường Diên uống say thì ngoan ngoãn hơn nhiều, ngay cả sợi tóc cũng mềm mại xõa ra phía sau, Chu Trầm bôi bọt xà phòng dày đặc lên từng chỗ trên cơ thể cô, từng động tác lưu luyến và kiên nhẫn.
Triệu Đường Diên say nhưng vẫn có thể mơ màng cảm nhận được có người đang tắm rửa cho mình, bàn tay anh dịu dàng lướt qua từng chỗ trên da thịt cô.
Cô cũng biết người kia là Chu Trầm.
Lý trí và sự tỉnh táo thường ngày lười đến nỗi không muốn vực dậy, giờ phút này cô chỉ muốn phóng túng mình và đắm chìm trong thuốc lá rượu chè như đêm nay.
Chu Trầm vừa muốn rút tay khỏi người cô, cô đã bắt được cổ tay anh, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn anh bằng ánh mắt mê mang.
“Chu Trầm.”
Cô xác nhận sự tồn tại của anh trong lớp sương mù.
Chu Trầm hơi dừng lại, “Ừ” một tiếng.
Nhưng cô vẫn nắm chặt cổ tay anh không chịu buông.
“Làm sao vậy?” Chu Trầm không còn cách nào khác, thấp giọng hỏi cô.
Nhưng cô không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt ướt đẫm nhìn anh.
Chu Trầm chỉ có thể nói: “Anh đi lấy khăn lông lau khô người cho em được không?”
Triệu Đường Diên lắc đầu, giây tiếp theo, cô giãy giụa đứng dậy từ trong nước, nhưng lại đứng không vững, suýt nữa ngã xuống nước.
May là Chu Trầm nhanh tay lẹ mắt giữ lấy bả vai cô, ôm cô vào trong lòng ngực.
Triệu Đường Diên thuận thế ôm cổ anh, tựa đầu vào ngực anh.
Áo sơ mi của Chu Trầm đã sớm bị cô lăn lộn làm cho ướt sũng, vải dệt lạnh lẽo dính vào người không thoải mái, anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.
Tất cả sự phẫn uất, luyến tiếc và nỗi nhớ ngày càng lớn đều tan biến trong nụ hôn nhẹ nhàng này.
Nhưng Triệu Đường Diên không cảm nhận được, cô chống vào ngực anh ngẩng đầu lên, dường như đang nghiêm túc đánh giá khuôn mặt anh.
“Anh là Chu Trầm sao?” Cô đột nhiên hỏi.
Chu Trầm bị câu hỏi của cô làm cho kinh ngạc, ánh mắt có hơi hung hãn: “Không phải thì sao?”
Cô cho rằng còn có ai có thể cởi quần áo tắm rửa cho cô như vậy?
Triệu Đường Diên bĩu môi, “À” một tiếng.
“Sao anh lại già đi rồi.” Cô nói.
Sáu chữ ngắn ngủn làm cho lồng ngực Chu Trầm bị đè nén, những tình ý kiều diễm đều trở thành tức giận.
Triệu Đường Diên còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa: “Anh nhìn xem, không phải chỗ này có thêm một nếp nhăn à?”
Cô dùng đầu ngón tay miêu tả hình dáng đôi mắt anh.
Chu Trầm tức giận đến nỗi phát ra một tiếng cười lạnh: “Chê anh già sao?”
Triệu Đường Diên thật sự nghiêm túc tự hỏi hai giây, sau đó nói: “Lúc trước không chê, bây giờ thì có.”
“Ưm…”
Cái miệng lải nhải chọc người ta tức giận đã bị chặn lại.
Chu Trầm hung ác gặm cắn môi cô, mút đầu lưỡi cô đến tê dại, lại còn cảm thấy chưa đủ hả giận, bàn tay anh hung hăng xoa bóp cái mông trần trụi của cô.
Sau khi biết hồi nhỏ cô đã từng bị đánh rất nhiều, anh bắt đầu hối hận vì lúc trước mình đã dùng dây lưng đánh vào mông cô, cũng không trách được lúc đó cảm xúc cô sẽ kích động như vậy.
Từ nay về sau, dù có muốn tăng tình thú anh cũng sẽ không tét mông cô nữa.
Không nỡ đánh cô, anh chỉ có thể tóm lấy chỗ mềm mại nhất của cô mà xoa nắn.
Triệu Đường Diên giãy giụa trong lòng ngực anh cũng không có kết quả, bàn tay còn vô tình đụng phải chỗ dưới thân anh.
Cô biết đó là cái gì, ác ý đè lên.
“Triệu Đường Diên!” Chu Trầm lớn tiếng cảnh cáo cô.
“Sao chứ!” Cô đáp lại.
Chu Trầm nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thuận thế nắm lấy cổ tay cô đặt bàn tay cô vào dưới thân mình cảm nhận thứ to lớn kia.
“Có muốn không?” Anh thấp giọng dụ hoặc cô.
Triệu Đường Diên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chỗ kia hai giây, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Muốn.”
Khi say cô bắt đầu thành thật đối mặt với dục vọng của mình, làm chuyện này với Chu Trầm cũng rất vui sướng.
Chu Trầm nở nụ cười, đặt tay cô vào trước ngực mình: “Cởi quần áo cho anh.”
Cúc áo sơ mi vừa nhiều vừa nhỏ, Triệu Đường Diên say rượu không thể tập trung lực chú ý, không kiên nhẫn bắt đầu xé rách vải áo.
Nhưng cô kéo đến đỏ tay cũng không thể xé rách.
Cô nhụt chí đập vào ngực anh một cái: “Không cởi được!”
Dáng vẻ đáng yêu này làm trái tim Chu Trầm khẽ rung động.
Anh lại ôm cô hôn một lúc, sau đó mới tự cởi quần áo ra.
Bây giờ anh cũng trần truồng giống cô.
Hai cơ thể trần trụi dính vào một chỗ cọ xát làm nhiệt độ xung quanh nóng lên.
Anh hôn lên môi cô, muốn cho họ trở nên càng thêm thân mật.
Triệu Đường Diên để mặc anh hành động, cho đến khi phần bụng dưới bị côn thịt cứng cáp của anh chọc vào, cô mới tránh khỏi lòng ngực anh, di chuyển tầm mắt xuống, đảo quanh thứ đang vểnh lên.
Chu Trầm bị cô nhìn đến nỗi nhiệt độ cơ thể càng thêm nóng, lòng bàn tay vuốt ve sau cái cổ thon dài trắng nõn của cô: “Muốn anh không?”
Anh đang đợi cô trả lời.
Người vừa rồi còn khí thế bừng bừng, giờ phút này lại ngậm miệng không chịu lên tiếng.
Chu Trầm nhất quyết phải nghe được kết quả, kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Hai người cứ như vậy giằng co.
Triệu Đường Diên cảm thấy mình lại bị anh bắt nạt, trong lòng cảm thấy tức giận, đột nhiên quỳ xuống há miệng ngậm lấy dương vật của anh.
Cô mút vào phun ra, động tác cũng không nhẹ nhàng, lại làm cho Chu Trầm sướng đến nỗi xương cốt tê dại.
Sảng khoái đến nỗi quên luôn việc phải đợi câu trả lời của cô.
Thật sự đã lâu lắm rồi, anh rất nhớ cái miệng nhỏ trên người cô.
Chu Trầm thẳng lưng tiến vào sâu trong miệng cô từng chút một, suýt chút nữa là đâm vào tận cổ họng cô.
Nhưng anh biết làm vậy cô sẽ không thoải mái, nên vẫn nhịn xuống.
Anh dịu dàng xoa đầu cô dỗ dành: “Vuốt ve nó đi em.”
Triệu Đường Diên ngoan ngoãn làm theo.
Có lẽ đã lâu rồi không làm, nên chỉ dựa vào khoang miệng ướt át và đôi tay xoa nắn anh đã bắn ra lần thứ nhất.
Trong lúc bắn ra, anh hơi lui ra một chút, làm dịch thể bắn vào mặt và vai cô.
Cô khép hờ mắt, hứng lấy sự phóng thích của anh.
Đôi mắt Chu Trầm đã đỏ lên, anh tiện tay lấy chiếc khăn ướt ở bên cạnh lau mặt cho cô, rồi nhanh chóng bế cô ra khỏi bồn tắm đặt lên giường trong phòng, để cô nằm ngửa trên giường, nhanh chóng tiến vào.
Xa cách hai tháng, cuối cùng anh cũng tiến vào cơ thể cô lần nữa.
Cảm giác đó khác với trong khoang miệng, huyệt đạo mềm mại mà chặt chẽ bao lấy anh, là phương thức giao phối nguyên thủy nhất của nhân loại.
Tình yêu sinh ra tình dục, tình dục cũng sinh ra tình yêu.
Tất cả mọi thứ đều không quan trọng trong lúc này.
Anh nhớ cô, trong hai tháng qua, hơn năm mươi ngày này, anh đã hối hận vô số lần vì câu trả lời “Được” của mình lúc đó, rồi lại không dám quấy rầy cô học tập, anh biết cô rất coi trọng kỳ thi này.
Thậm chí cô còn không ngại nói dối anh, trốn anh, rời xa anh.
Một người phụ nữ lý trí máu lạnh chỉ lo cho bản thân như cô làm Chu Trầm yêu say đắm, càng khiến anh lo được lo mất.
Một thằng đàn ông không sợ trời không sợ đất, sao có thể biết được sau này mình sẽ rơi vào bước đường này.
Giống như vận mệnh đang nói với anh: Nhìn đi, mày cũng có nhược điểm, mày cũng sẽ sợ hãi.
Hai chân Triệu Đường Diên bị Chu Trầm đặt trên vai mình, đôi nhũ hoa trước ngực không ngừng lay động theo từng động tác kịch liệt của anh, ngay cả suy nghĩ của cô cũng trở nên phiêu diêu.
Cơ thể lâng lâng, đã sắp lên đỉnh.
Trước khi cao trào, cô còn một tia lý trí, dùng móng tay lưu lại dấu vết trên cánh tay anh.
“Đừng ra bên trong! Không uống thuốc…” Cô nói.
Chu Trầm mím môi va chạm mãnh liệt trong cơ thể cô, đưa cô lên cao trào, sau đó nhanh chóng rút ra bắn vào trước người cô.
Từ ngực đến cái bụng nhỏ đều dính đầy hương vị của anh.
Như một dã thú đang đánh dấu lãnh thổ của mình.
Triệu Đường Diên nằm trên giường, cuộn người lại nhẹ nhàng thở dốc, cảm giác say đã bốc hơi theo nhiệt độ cơ thể, suy nghĩ của cô cũng dần tỉnh táo.
Cô nghe thấy tiếng Chu Trầm mặc quần áo ra cửa, nhưng sau đó một lát, anh đã quay về, cầm một cái hộp nhỏ có một đống màu sắc rực rỡ.
Vất vả lắm cô mới trở về, Chu Trầm đâu thể cam tâm lãng phí đêm dài này.
Anh tiện tay đeo một cái bao vào, rồi quay người Triệu Đường Diên lại, còn anh đứng dưới giường, nâng mông cô lên rồi cắm vào.
Bắp đùi cô bị anh nắm chặt, trốn cũng không thoát.
Chu Trầm vòng tay ra trước người cô, xoa nắn âm đạo của cô làm cô không nói nên lời, buột miệng rên rỉ.
Sau đó anh cảm thấy tư thế này làm hai cơ thể cách nhau quá xa, anh kéo cánh tay cô, để người cô dán vào trước ngực mình, một tay xoa xao âm đế, một tay liên tục trêu đùa hai bầu ngực.
Anh gặm cắn vào vai trái cô, vừa va chạm vừa hung ác hỏi: “Anh già rồi sao?”
Triệu Đường Diên không thể trả lời được, vì cô đã ngất trong từng đợt va chạm của anh.
Cô đang giao toàn bộ bản thân mình cho anh.
… Bạn đang đọc truyện Gái bán hoa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/gai-ban-hoa/
Khi Triệu Đường Diên tỉnh lại lần nữa, Chu Trầm vẫn đang miệt mài cày cấy trên người cô, cả cơ thể và tinh thần của cô đều vô cùng mệt mỏi nên sau khi đạt được khoái cảm cũng không phối hợp ăn ý với anh nữa.
Cô giãy giụa dưới người anh, lấy tay và chân đẩy anh ra.
“Em tỉnh rồi à?” Chu Trầm chẳng những không tránh, ngược lại còn cúi đầu ngậm lấy miệng cô.
“Ưm…” Triệu Đường Diên tức giận cắn anh một cái.
Môi Chu Trầm đã bị rách, nhưng anh cũng chẳng thèm để ý, đổi vị trí rồi hôn nhẹ lên vành tai cô.
“Có muốn anh không?” Cùng với đó là một đợt thọc vào mãnh liệt.
Triệu Đường Diên cắn môi không nói.
Mãi cho đến khi ngất đi lần nữa, cô vẫn không trả lời vấn đề này.
Sau khi xong việc, Chu Trầm ôm cô vào phòng tắm rửa mặt, vô cùng kiên nhẫn mà sấy khô tóc cho cô rồi mới bế cô trở lại phòng và ôm nhau ngủ.
Lúc này, trên bầu trời đã xuất hiện một vài tia nắng.
Hai tháng qua, cuối cùng anh cũng có thể ngủ một giấc dài ngon lành.
Nhưng đến chiều lúc anh tỉnh dậy, lại không thấy Triệu Đường Diên đâu.
Cả căn nhà trống trải cùng với bầu không khí lạnh lẽo khiến anh suýt chút nữa cho rằng đêm qua chỉ là một giấc mộng xuân kiều diễm.
Chu Trầm gọi điện thoại: “Triệu Đường Diên đâu?”
Quản lý nội bộ thấp thỏm lo sợ: “Hai tiếng trước, cô Triệu đã rời đi rồi…”
Tổng giám đốc Chu không nói họ phải xem chừng cô Triệu, nên bọn họ cũng không dám ngăn cản lại.
Chu Trầm lạnh nhạt tắt điện thoại.
Đợi đến khi trợ lý điều tra báo cáo lại tung tích của Triệu Đường Diên, thì cô đã ngồi trên máy bay quay về Đảo Lộc.