Gái dịch vụ

Chương 12



Phần 12

– Em ra ngoài mai về anh nhé.

– Dạo này mày đi đêm suốt thế.

– Em ra có việc tý hề hề.

– Đi về sớm không chị lại la.

– Vâng ok anh.

Anh H có cái dáng người to béo, mặt mũi trông rất khó gần nhưng lại là người khoáng đạt và rất tâm lý, anh em ai cũng quý ông cả. Anh thi thoảng vào phòng ngủ nhân viên thấy vỏ bánh kẹo, nước ngọt bia bọt vứt tùm lum chỉ nói.

– Chúng mày ăn uống vứt vỏ cho nó gọn gàng, đừng để chị thấy lại nói nhiều đau đầu anh chứ chúng mày ăn được bao nhiêu anh tiếc gì.

Mấy thằng nhiều khi muốn nghỉ làm nhưng nói “em nể anh H quá không nghỉ mẹ nó lâu rồi”. Uh thì phụ nữ đôi khi họ chi li tính toán lại hay nói nhiều hơn thì cũng là lẽ thường. Nói chúng, cách sống của anh khiến gã và mọi người ai cũng nể.

Lúc đó khoảng 2 rưỡi, gọi Tiên xuống, hai đứa gọi xe ra quán xa tý vì không muốn gặp người quen. Vào một quán vịt bán đêm, gọi vài món với chai rượu.

Hai anh em ngồi tâm sự, đủ thứ chuyện trên đời, từ tình yêu, công việc, khách khứa…

– Hôm nọ ngồi có ông khách già, lão boa cho em 500k, xong rủ em đi chơi em không đi. Lão lôi ra 3 củ bảo qua đêm với lão. Hãm vl.

– Sao không đi, chịch xong bảo em mới 15 thôi. Tống tiền lão kiếm đôi chục. Dê già muốn gặm cỏ non à.

– Uh nhỉ để lần sau gặp lại em cho biết tay hihi.

– Cho lão vố chừa hẳn đi.

– Nói vậy chứ làm nghề này đã nhục rồi, làm nghề kia nữa thì…

– Anh nói vui thôi. Mà nhục cái đéo gì, ăn xin ăn cướp của ai đéo đâu.

– Nói thì nói thế nhưng vẫn nhục anh ạ. Người ta vẫn gọi mình là con hàng, là “gái”.

– Thôi kệ mẹ đi, sống cho mình chứ sống gì cho người khác mà nghĩ nhiều.

– Anh ơi cho em chai rượu.

Rượu vào lời ra. Mà con gái thật lạ, hình như uống rượu vào nó tác động đến dây thần kinh cảm xúc thì phải, mà là cái dây buồn hay sao, Tiên bắt đầu thút thít:

– Sao em gặp phải thằng khốn nạn thế anh, nó không thích em nữa thì nói một câu cho tử tế, cứ phải xúc phạm nhau thế à.

– Nghỉ nhiều làm gì? Thằng Đông nó phũ với gái anh biết, nhưng em thích nó chả nhẽ anh bảo đừng.

– Nhưng mà em ức lắm, nó coi em như con hàng, thích thì đến, chán thì bỏ.

– Thôi không nhắc nữa. Mà dạo này anh thấy mày ít đi làm lắm, tách được tụi ông Trường được anh H cho làm mà không chịu khó.

– Dạo này em mệt, chả muốn đi.

– Không đi mày lấy đâu tiền tiêu, chịu khó làm mà kiếm vốn. Mày định làm nghề này cả đời à?

– Dạ, nghỉ vài hôm rồi em đi.

– Thôi tùy mày. Mày không thấy mấy con kia à, đang ngồi với khách mà biết ông Tuấn đến bỏ hết bàn chạy sang đó.

– Hừ, khách lạ chứ quen nó chửi chết.

– Chửi đéo gì chúng mày, toàn chửi bọn tao ấy.

– Em chả bao giờ làm thế?

– Nhiều khi mày cứ như thế chỉ thiệt thân em ạ.

– Anh ơi cho em thêm chai nữa.

Gã hoa hết cả mắt, Tiên cũng không kém, nhìn như muốn gục xuống bàn. Hai đứa nói chuyện mà líu hết lưỡi.

– Ông Hùng bên âm thanh ấy?

– À dạo này không thấy đến mấy nữa nhỉ.

– Lão bảo coi em như em gái cơ đấy.

– Thì anh thấy ông sống cũng được mà.

– Hôm lão gọi em với con Mai đến, uống cũng nhiều, rồi anh biết sao không?

– Sao thì nói mẹ đi tao biết thế đéo nào được.

– Gạ chịch em chứ sao. Vl coi như em gái.

– Anh mà định chén cả em gái cơ ak haha.

Ngồi toàn chuyện vớ vẩn, cố mà không hết chai thứ 4, Tiên thì gục mẹ xuống bàn, gã lè nhè kêu thanh toán. Dìu Tiên ra khỏi quán mà cả hai chuếnh choáng sắp ngã, “say quá” gã thì thào. Nhìn quanh không thấy cái xe nào mà về, mà có về giờ này đéo ai mở cửa cho, phòng cái Tiên thì ngõ nhỏ, sức đâu mà cõng nó vào. Cách 4 – 5 nhà thấy cái nhà nghỉ, tặc lưỡi dìu Tiên vào.

Đưa được Tiên lên phòng gã nằm vật ra giường thở, Tiên thì ú ớ nói mê cái gì gã nghe không rõ. Quay lại nhìn Tiên, trong cơn say gã thấy người mình nóng rực, cái phần con trong người nó trỗi dậy, thằng nhỏ nhúc nhích trong quần như con quái vật chuẩn bị tỉnh giấc ngàn thu.

Gã lắc đầu tự nhủ “không được” mà sao bàn tay chẳng chịu nghe lời, nó xoa xoa bầu ngực của em phía ngoài lớp áo em, rồi nhanh chóng luồn vào trong. Đầu óc gã như mụ đi, gã như con thú lao vào cơ thể nóng hổi kia. Môi gã tìm đến môi em, em ú ớ đáp lại, hai tay xiết lấy lưng gã.

Chẳng hiểu bằng cách nào, cả hai không còn mảnh vải che thân, gã trườn lên người em trong cơn thèm khát, em như mơ như tỉnh ú ớ nói nhảm, cả hai cơ thể như hòa làm một. Cái mặc cảm tội lỗi lúc đầu biến sạch đâu hết, thay vào đó là cơn dục vọng tràn ngập hết tâm trí gã. Mắt gã đỏ ngầu hụp lặn trên cơ thể em, bàn tay tội lỗi như muốn vò nát tấm thân mỏng manh kia, em ú ớ rên lên sau những cú thúc mạnh bạo của gã. Đầu óc gã mụ đi không còn nhớ gì nữa.

Mở mắt dậy đầu nhức như búa bổ, bên cạnh gã Tiên vẫn ngủ vùi, tấm lưng trần thấp thoáng sau lớp chăn bông bị tụt xuống. Gã tự trách mình đã làm chuyện có lỗi với Tiên, với cả Nhi nữa. Giờ gã biết đối mặt với Tiên ra sao, em tin tưởng gã, đáp lại lòng tin ấy trong cơn dục vọng điên rồ, gã đã chiếm lấy em. Gã thở dài nhặt đống đồ vương vãi đi vào nhà tắm.

Lúc trở ra Tiên đã dậy từ bao giờ, quần áo đã được mặc vào đâu đấy, em đang nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường lướt điện thoại. Thấy gã em cười buồn.

– Anh dậy lâu chưa?

– Anh xin lỗi, hôm qua say quá… Tiên chen ngang chặn lời gã lại.

– Thôi không sao đâu, anh đợi em vệ sinh cá nhân tí rồi mình về. Dứt lời Tiên bước nhanh vào wc.

Nhìn thái độ của Tiên làm gã không biết em có giận mình không nữa. Còn Nhi, em mà biết chuyện này… gã chán nản không muốn nghĩ đến.

Rất nhanh sau đó Tiên đi ra, thái độ vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.

– Về thôi anh. Rồi Tiên bước ra trước.

– Uh. Gã thì thầm đáp lời như tự nói với chính mình.

Trả phòng đưa Tiên về, gã cũng nhanh chóng về quán. Trong đầu không ngớt những mặc cảm tội lỗi gã đã gây ra.

Bạn đang đọc truyện Gái dịch vụ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/gai-dich-vu/

Ngày đéo gì mà bao chuyện vớ vẩn. Buổi chiều đang ngồi trông nhà có mấy ông khách vào, cho lên tầng 3 thằng Nam trông. Được lúc thấy nó gọi lên, chả biết có chuyện gì mà có vẻ gấp. Chạy lên thấy cả ông Quang với thằng Toàn cũng ở đó, 2 thằng kia chắc đang ngủ, ông khách thì đang chửi chửi cl gì đấy gã hỏi thằng Nam.

– Chuyện gì đấy mày.

– Khách mất ví.

– Thì tìm cho khách đi đứng cả lũ đây làm gì.

– Tìm rồi có thấy đâu.

– Đkm chúng mày không trả đây tao đánh từng đứa, gọi hết nhân viên quán ra đây. Ông khách oang oang chửi.

– Anh mất ví bao giờ, kiểm tra kỹ chưa? Quán em khách để quên đồ đạc chưa bao giờ bị mất.

– Đm mày già mồm đéo gì, tao mất ví ở đây không chúng mày lấy thì ai.

– Anh nhớ lại để quên đâu không, hay tìm kỹ lại lần nữa xem. ĐM thấy cay cay sống mũi rồi.

Thằng lol ấy hùng hổ lại đạp từng thằng, thằng Nam ăn 1 cú bay mẹ ra sau, thằng Toàn né mà vẫn dính, đạp gã với ông Quang nhưng né được hết. Quang cay lắm định lao vào ăn thua luôn nhưng lại cố nhịn. Gã không nói gì mở cửa đi ra, thằng đầu buồi kia quát tháo gì mà kệ cm nó. Gọi cho anh H lên giải quyết chứ không đánh nhau. Khổ cái ông H đi có việc đéo ở nhà, gọi chị C.

Vài phút sau bà C qua, hỏi han này nọ, gã kệ xuống tầng 1 trông quán. Đm điên cả tiết, thằng giang hồ nửa mùa ở đâu đến. Lúc sau thấy nó xuống mở cốp xe, cái ví chình ình trong đó, đéo có lấy một lời xin lỗi. Đúng xã hội, thể loại người nào cũng có.

Buổi tối đang làm trái cây thì có tin nhắn, mở ra xem thì là Tiên.

– Đang quán à anh.

– Uh, đang bóc bưởi. Qua giúp anh đi.

– Thôi em nghỉ nốt hôm nay.

– Uh tùy mày.

– Anh này, anh…

– Gì thì nói đi.

– Anh coi em là gì.

– Mày như đứa em anh chứ là gì.

– Em biết, anh chỉ chịch xã giao em thôi.

– Ơ cái con này, nói gì vậy.

– Thôi quê đi anh.

Nhắn lại không thấy trả lời, gọi điện không nghe máy. Chán vl luôn, chắc kiểu này cai rượu mẹ nó đi cho lành.

Khoảng 10h phòng đặt sinh nhật kéo nhau đến, hóa ra mấy em dịch vụ, đông vcl. Xinh xấu, lùn cao, béo gầy tụ hội đủ cả, kéo theo hơn chục thằng “xe ôm”. Bài khúc hát mừng sinh nhật vang lên như một thủ tục không thể thiếu. Âm thanh những giai điệu cuối của bài hát chưa dứt có vài đứa ra.

Cắm nhạc cho em đi.

Anh lấy em cái đĩa với cái thẻ ATM.

Thêm khăn ướt, la vi với coca anh nhé.

Anh lấy em mấy bao ba số.

Anh ơi tắt hết đèn đi để mình chớp thôi.

Anh ơi tắt TV.

Anh ơi tắt hết điều hòa cho em.

Anh ơi…

Tiếng kêu tiếng gọi lao xao nhức cả đầu.

Trong phòng kẻ đứng người ngồi lắc lư điên cuồng theo điệu nhạc đinh tai nhức óc.

Có mấy em nhảy rất sexy cởi đồ trèo lên phía sân khấu uốn éo, thằng Quân mà trông thấy chắc đến bục chỉ.

Đang ngồi chán nản, đêm nay lại một đêm dài thì cánh cửa mở ra, lao nhao 4 – 5 đứa cả trai gái cãi nhau ỏm tỏi, xô xô đẩy gì đấy chẳng quan tâm lắm cho đến khi một thanh niên vớ ngay chai bia phang thẳng vào đầu một ả.

Ả xụm xuống, mắt trợn lên, giãy mấy cái như gà bị cắt tiết, mấy đứa kia xúm xít bịt vết thương cõng xuống dưới đưa đi bệnh viện.

Thanh niên kia tái mặt bỏ vào phòng.

Sự việc xảy ra nhanh quá, gã chỉ biết đứng nhìn. Món quà sinh nhật dành tặng cho nhau đầy bất ngờ và… máu. Gã lấy đồ dọn dẹp đống mảnh vỡ dưới sàn lẫn những giọt máu của em gái kia. Thôi thì cũng mong cho em nó tai qua nạn khỏi, và thầm chửi cái đkm thằng ml vũ phu kia, dù gì cũng con gái mà, đỵt bà nhà mày.

3h sáng, gã với thằng Toàn ngồi đàm đạo đủ thứ chuyện từ thời sự quốc tế đến trong nước, từ kinh tế đến chính trị, từ văn hóa trở về giáo dục, gái gú, hàng họ… nhằm qua cơn buồn ngủ. Đang hăng say thì.

– Anh vào quét qua cái sàn cho em, trơn quá.

– Ok.

Bước vào phòng gã chếnh choáng suýt ngã, đầu óc lâng lâng như người say rượu.

Đéo hiểu sao chúng nó ở trong này suốt mấy tiếng đồng hồ được.

Không khí nó bức bối ngột ngạt kinh khủng, tiếng nhạc xập xình không ngừng nghỉ, đèn chớp lập lòe.

Dưới đất vương vãi nào giấy, nào vỏ bánh kẹo hoa quả, bia bọt nước ngọt lavi đổ lênh láng dưới chân làm sàn nhà vừa nhớp nháp vừa trơn.

Khói thuốc nồng nặc như một lớp sương vây kín căn phòng làm gã ngạt thở.

Con trai thì cởi trần, có thằng mặc mỗi cái sịp, mấy em gái thì có đứa mặc mỗi đồ lót, nhìn như cái ổ tệ nạn.

Giữa phòng 5 – 7 đứa vẫn lắc lư uốn éo theo bản năng, vài em gái đứng trên sân khấu múa may gì đấy như mấy con lăng quăng, trên ghế quanh phòng la liệt kẻ nằm người ngồi ôm ấp, vuốt ve, hôn hít, sờ mó nhau chỉ thiếu tụt quần ra chịch.

Gã chán nản cố gắng quét dọn đống rác dưới chân dồn lại một góc, lấy cái chổi lau qua loa rồi biến ra khỏi phòng, đéo thể chịu được cái không gian đấy thêm giây phút nào.

– Đkm cái phòng này nó kinh vl ra mày ạ.

– Sao thế. Thằng Toàn quay sang.

– Đm nó bẩn, nó nát vl.

– Ờ thì chúng nó bay chả thế.

– Thế cái beep, mày vào mà xem. Đéo ai bẩn như chúng nó.

– Uh thì kệ mẹ đi.

– Nay công an nó mà úp thì đi cả lũ. Kẹo ke dùng chưa hết chúng nó vứt nhoe trên bàn kia kìa.

– Vcc sao ẩu thế.

– Haizz, thế mới nói. Gã thở dài.

5h hơn nhắc chúng nó nghỉ, gọi mãi 3 – 4 lần đến tận 6 rưỡi mới vào kiểm đồ được.

Xuống thanh toán nó cứ cải này nọ đéo trả, gọi cmn ông H sang cho ông ý giải thích, mệt cả người.

– Bọn em hát quá giờ, đó là tiền nhân viên thức đêm hôm phục vụ bọn em, coi như cho các em nó tiền ăn sáng. Hết 6 triệu rưỡi anh lấy 6 triệu, hôm khác lại đến ủng hộ anh nhé.

Cả đám trả tiền rồi kéo nhau về.

– Anh H đưa cho 2 thằng 1 triệu rồi nói: Thôi 2 đứa đi ngủ đi, phòng để đấy mấy thằng kia dậy nó dọn. Lần sau bọn này tính nó 200k tiền trông đêm thôi, cộng thêm vào tiền hát ấy.

– Vâng bọn em lên đây ạ.

2 thằng uể oải lên phòng, ngả lưng ra giường mà thấy thoải mái vãi linh hồn. Mệt lắm mà nằm mãi chả ngủ được, chắc quá giấc. Một ngày như lol. Vật vờ mãi gã mới thiu thiu chìm dần vào giấc ngủ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...