Gái dịch vụ
Chương 13
Tiếng chuông điện thoại vang lên từng chập, gã bực bội với tay tìm “đm quên đéo tắt máy”, vớ được ấn loạn lên mong sao âm thanh chết tiệt ấy dừng lại. Được một lúc tiếng chuông khó chịu ấy lại reo lên “đm bà C gọi đéo gì sớm thế”. Mắt nhắm mắt mở cay xè, gã đành nghe.
– Alo.
– Ơ anh chưa dậy à? Hóa ra là Nhi.
– Gã ậm ừ: Gọi gì sớm thế em.
– Sớm gì gần 12h rồi, dậy mau đi.
– Dậy làm gì? Qua khách ra muộn quá.
– Ơ kìa, hẹn em mà quên rồi à?
– Ak uh, anh quên béng đi. Đợi anh tý nhé.
– Nhanh lên anh.
Mới gần 12h, định nằm thêm tý nữa nhưng đấu tranh mãi đành dậy, “một tí” chắc đến chiều. Vào wc vệ sinh cá nhân, tắm qua loa cái, ra lăn nách, rồi lấy cái lọ X – men for Boss 80k xịt xịt mấy cái, soi gương mà không nhận ra tài tử nào trong ấy? Mắt thâm quầng sưng như đít nhái, con ngươi đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Gọi cho chị C xin nghỉ ngày hôm nay luôn. Mượn cái xe phi một mạch đến phòng Nhi.
– Anh đến cổng rồi này.
– Vâng, em xuống liền.
Xuống liền mà tận 15 phút mới thấy bóng dáng lấp ló trên cầu thang đi xuống. Nay Nhi mặc như gái nhà lành, quần jean, áo len cao cổ màu đen, khoác bên ngoài cái áo dạ màu cam dài đến ngang đùi.
– Xinh quá, nay đi tuyển chồng hả?
– Hihi, đi nhanh em đói quá. Ơ mũ đâu.
– Đi vội quá quên rồi.
– Thôi để em lên lấy.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, buổi trưa có chút ánh nắng vàng nhưng không đủ để xua tan cái không khí lạnh những ngày đông Hà Nội. Em thọc tay vào túi áo khoác gã, miệng ríu rít đủ thứ chuyện, gã mỉm cười thi thoảng bồi vào một câu. Trên đường có vài thằng cứ nhìn nhìn như muốn nói “em ngon thế kia sao đi với thằng xấu như chó”
Dẫn em vào quán bánh mì trên đường Thái Thịnh, đông kinh khủng, định đi chỗ khác, ngó dáo dác mới thấy có cái bàn trống. Gọi món bánh mì sốt vang, thêm 2 trứng pate và sữa đậu nành. Đợi mãi mới có người bưng đồ ra, buổi trưa ở đây đúng đông thật nhưng mà ngon.
Ăn xong 2 đứa chui vào rạp chiếu phim, chọn bộ The Hobbit phần mới series chúa nhẫn. Phim này nổi tiếng quá rồi chắc ai cũng biết. Phim khá dài, ngồi tê cả mông, may phim hay chứ không chắc bỏ về từ đời nào. Ra khỏi rạp đã hơn 5h chiều, trời đã nhập nhoạng, nhanh thật. Chạy qua Nguyễn Chí Thanh ghé vào tiệm có cái view khá đẹp, gọi pizza với mì xào, ăn chẳng thấy ngon chắc do không hợp khẩu vị. Ngồi ăn thì ít, trêu đùa thì nhiều làm thỉnh thoảng có vài người khách quay sang nhìn nhìn, hai đứa im bặt. Được tý nhìn nhau cười khúc khích, sau đó lại đâu vào đấy, trẩu vl.
Ăn xong chả biết đi đâu thôi thì chạy lên Hồ Tây. Qua đoạn Liễu Giai Nhi vỗ vỗ vai gã:
– Dừng lại tý đã anh. Rồi chạy biến vào cửa hàng tạp hóa.
Hóa ra chạy vào mua hộp kem, lạnh vcl mà ăn gì kem không biết.
– Lạnh thế này mà em ăn kem á?
– Ơ sao không, mùa đông ăn kem hơi bị ngon luôn.
– Uh ngon, viêm họng rồi biết.
– Em ăn suốt có sao đâu.
– Vâng, tùy nàng.
Chạy dọc đường Nguyễn Đình Thi, chốc chốc lại thấy một đôi dựng xe trên vỉa hè “tâm sự”. Gã cũng phóng lên vỉa hè giá chân chống ngồi trên yên còn em đứng dựa vào lòng gã, gã vòng tay ôm em thật chặt. Em xúc từng muỗng kem đưa vào cái miệng xinh xinh, thi thoảng đút cho gã một miếng cho đến khi hết. Lâu lâu lại có cơn gió thoảng quá làm em rùng mình.
– Lạnh lắm hả?
– Không ạ.
– Run như cầy sấy thế kia mà bảo không, thôi mình về nhé.
– Không, ngồi thêm lát nữa đi.
Thấy em im im không nói gì, hình như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đấy.
– Nghĩ gì mà có vẻ suy tư thế? Nhanh già lắm đấy.
– Chắc em sắp nghỉ làm.
– Uh, bao giờ nghỉ. Cảm giác hơi nhói nhói.
– Chắc đến tết rồi nghỉ luôn.
– Uh.
– Em nghỉ anh có buồn không?
– Uh.
– Cứ uh uh thấy ghét.
– Vừa buồn mà cũng vừa vui.
– Vui vì tha hồ đi với gái chứ gì?
– Buồn vì phải xa em, vui vì không phải nhìn thằng khác ôm em nữa.
– Ghen ak hihi.
– Ghen đấy thì làm sao.
Em quay lại nghinh nghinh cái mặt lên, gã cúi xuống hôn em thật lâu, lâu lắm, một nụ hôn ngọt ngào. Môi em thật mềm mại còn mỗi gã nẻ choe nẻ choét.
Em cười nhẹ nắm lấy tay gã, gã rùng mình vì bàn tay em lạnh quá, chắc do cầm hộp kem đây mà. Gã cầm đôi bàn tay nhỏ nhắn của em xoa xoa vào nhau rồi đưa lên miệng gã phà những hơi thở ấm áp vào đó. Sến vcc.
– Đỡ lạnh chưa em.
Em gật gật cười khúc khích.
Mùa đông trời tối nhanh thật, chưa gì màn đêm đã buông xuống, nhìn xa xa những con phố bắt đầu lên đèn, những ngôi nhà cao tầng lốm đốm ánh sáng phía bên kia hồ. Hôm nay nhìn em có vẻ vui, em cười nhiều lắm, nụ cười ấm áp ấy như sưởi ấm hai tâm hồn giữa mùa đông lạnh lẽo. Lòng dâng lên một cảm giác êm đềm. Gã hôn lên má em. Bên em… bình yên lắm.