Gia đình nhỏ

Chương 10



Phần 10

Thời gian dần trôi qua, công việc của tôi ngày càng tốt, các đơn hàng bắt đầu lớn dần lên, xưởng của tôi đã không đủ chỗ để lắp thêm máy và không gian sản xuất, tôi chuyển xưởng sang cạnh cái kho. Sản phẩm cũng của xưởng cũng đa dạng hơn và cũng dần nổi tiếng. Cái xưởng ở nhà tôi, tôi cũng sửa lại còn một nửa thành nơi trưng bày và bán các sản phẩm máy nông cụ, việc kinh doanh cũng rất tốt vì sự cam kết chất lượng và bảo hành của tôi.

Đến giữa hè, tôi cũng mua một chiếc ô tô, là chiếc xe của vợ chồng thằng Huy đang dùng, còn khá mới nhưng hai vợ chồng nó muốn một chiếc to hơn. Tôi rất hài lòng với chiếc xe, vừa có thể đi giao dịch, vừa có thể đưa con gái tôi đi chơi. Tôi vẫn nhớ sự phấn khích của con bé khi lần đầu tiên tôi đưa con bé đi biển ngay sau khi mua xe. Tôi cũng dần quên sự xuất hiện của Nga, chỉ thỉnh thoảng con gái nhắc đến tôi mới lại nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Lại đến gần Tết, tôi vẫn bận túi bụi, rất nhiều hôm tôi không kịp về đón con phải nhờ Hằng đi đón hộ, mẹ vợ tôi cũng chính thức lấy chồng và chuyển về sống tại nhà chồng mới. Căn nhà cũ của bà vẫn để không, tôi thỉnh thoảng tạt qua để thắp hương cho Hiền và dọn dẹp.

Chiều hai sáu Tết, đang chuẩn bị về nhà để đón con, thì đột nhiên có khách hàng gọi điện muốn lô hàng xuất sớm hơn dự kiến. Thế là tôi lại không về kịp, tôi gọi điện nhờ Hằng đón hộ như mọi lần sau đó xuống kho để xuất hàng. Xong việc cũng gần mười giờ đêm, tôi nhanh chóng chạy về nhà Hằng để đón con. Tiếp đón tôi là khuôn mặt lạnh tanh của Hằng và câu mắng xối xả khiến tôi ngẩn người và hoảng sợ.

– Anh hay lắm để người khác đón con mà không biết. Điện thoại gọi hàng chục cuộc thì không nghe. Anh… có ngày người ta bắt mất con cũng không biết chừng?

– Nguyệt… đâu…

Tôi lắp bắp.

– Hừ… về nhà rồi.

– Ai… trông con?

– Anh về thì biết.

Tôi lao ngay ra xe và chạy nhanh về nhà. Cũng chẳng thèm cất xe, tôi đỗ ngay ngoài đường, ba chân bốn cẳng mở cổng chạy thẳng vào nhà.

Vừa vào sân đã thấy tiếng con bé cười như nắc nẻ ngoài vườn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngơ ngạc. Nga đang cùng con gái tôi đang đứng trước cái chuồng thỏ vừa nghe con gái tôi giới thiệu từng con.

– Anh về rồi à?

Cô quay lại khi nghe tiếng bước chân của tôi và rất tự nhiên hỏi.

– À… vâng. Em…

– Em đến thăm Minh Nguyệt. Anh đi tắm rồi ăn cơm, hai cô cháu ăn rồi.

Cô nói như vẻ chúng tôi rất thân thuộc, tôi định hỏi nhưng rồi lại thôi, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó lại quay ra cổng, mở của hàng đánh xe vào. Sau đó khóa cửa băng qua cửa hàng vào nhà.

Sau khi cải tạo cửa hàng, khoảng sân trước trở lên rộng hơn rất nhiều. Tôi cũng sửa lại căn nhà, phần sân cũ được xây kín lại nối liền với căn nhà, các phòng cũ cũng cải tạo lại hết rộng hơn, phòng ngủ cũng tăng thêm một cái thành ba phòng ngủ. Căn nhà trở nên bề thế và khang trang hơn rất nhiều.

Phần xưởng thu vào, tôi cải tạo thành một cái vườn, trồng toàn hoa theo yêu cầu của con gái, chuồng thỏ cũng chuyển sang cạnh vườn hoa và làm to hơn rất nhiều. Con thỏ cũ vẫn còn, tôi xin thêm bố mẹ tôi một con nữa để ghép đôi với nó, đôi thỏ mắn đẻ làm tù tì ba lứa đều đặn, làm đàn thỏ tăng thành gần hai mươi con, tôi đang nghĩ cách cho bớt vì sắp hết chỗ chứa, mổ chắc con bé sẽ không chịu. Bên cạnh cái xưởng cũ, tôi cũng mở một lối đi riêng cho căn nhà để tránh làm phiền đến của hàng.

Tôi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ra phòng ăn, trên bàn đã để sẵn mâm cơm, đồ ăn cũng vừa được Nga hâm lại bằng lò vi sóng. Tôi ăn rất ngon hết sạch mâm cơm, sau đó mang ra bồn rửa, Nga lại đi vào tranh rửa bát. Tôi đi ra sofa ngồi cùng con gái xem tv.

Một lúc sau Nga cũng ngồi xuống cùng bố con tôi, để xuống một đĩa hoa quả đã gọt sẵn.

– Năm nay công việc của anh chắc rất tốt?

– Vâng, khá tốt.

Tôi trả lời, có chút tự hào không che dấu được. Sau đó tôi đưa mắt nhìn cô, có rất nhiều điều tôi cần cô giải thích.

– Xin lỗi anh vì đón con mà không báo trước. Lúc nãy chị Hằng cũng vừa mắng em rồi. Minh Nguyệt có cho em số, mà em gọi điện anh lại không nghe máy.

Tôi gật đầu, trong hơn chục cuộc gọi nhỡ, có mấy cuộc từ một số lạ. Lúc đó tôi cũng không để ý, lúc xuống kho lại để quên điện thoại trên văn phòng. Nhưng vẫn còn điều tôi muốn hỏi.

– Em định xin hai bố con cho ăn Tết cùng.

Tôi nhíu mày.

– Minh Nguyệt rất vui và đồng ý rồi, chỉ còn chờ anh nữa thôi.

Tôi cúi xuống nhìn, con bé cũng đang nhìn tôi chờ mong. Tôi cũng gật đầu, chẳng thể khác được. Chỉ chờ có thế, con bé bật dậy ôm lấy cổ tôi và hôn một cái chụt vào má tôi. Sau đó, nhào ngay vào lòng Nga.

– Còn điều này nữa, anh cho con hôm nay ngủ cùng em được không?

Tôi còn có thể làm gì khác? Chỉ có cách gật đầu. Nga nhoẻn miệng cười thật tươi rồi đứng dậy.

– Cô cháu mình đi ngủ nào? Con hôm nay muốn nghe kể chuyện gì?

– Cô đọc chuyện cho con nghe đi, bố con mới mua nhiều chuyện lắm.

Tôi đực mặt nghe hai cô cháu xưng hô, hình như có gì đó không đúng.

Còn lại một mình, tôi tắt tv nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, tôi đi vào phòng làm việc. Cũng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác có chút hưng phấn. Tôi làm việc khá muộn, sau đó đi ngủ. Hôm đó tôi ngủ rất thanh thản mặc dù không có con bé bên cạnh.

Buổi sáng tôi vẫn thức dậy sớm và tập thể dục như mọi ngày, sau đó đi tắm và thay quần áo. Như mọi ngày, giờ này tôi sẽ phải tranh thủ nấu ăn sáng, sau đó gọi con bé dậy làm vệ sinh buổi sáng, thay quần áo sau đó ăn sáng rồi hai bố con rời nhà. Hôm rảnh rang hơn, vì có người khác làm thay. Tôi thảnh thơi pha một ấm chè, uống ly chè thơm buổi sáng, miệng tôi vẫn cảm thấy nhạt nhạt dù tôi đã bỏ thuốc được hơn nửa năm. Con bé Nguyệt luôn mồm nhắc tôi bỏ thuốc…

Nga và con gái tôi cũng đã tươm tất khi ra khỏi phòng, chẳng biết quần áo của con bé Nga lấy lúc nào. Nga mặc lại bộ quần áo mà lần trước cô để lại, lúc cô rời đi cô cũng không mang theo, tôi gấp lại gọn gàng và cho vào tủ quần áo ở phòng ngủ của cô. Gọi là phòng ngủ của cô, vì con bé vẫn thỉnh thoảng gọi thế. Phòng ngủ đó cũng tương tự phòng ngủ của chúng tôi, trong đó có cả phòng tắm riêng.

Ăn sáng xong tôi chở Nga và con bé đến trường mẫu giáo, hôm nay là buổi học cuối cùng trước khi nghỉ Tết, trường tổ chức cho các cháu liên hoan, bố mẹ khuyến khích tham gia cùng. Hôm nay tôi cũng không quá bận, định sẽ tham dự cùng con bé, nhưng có Nga tôi quyết định đến xưởng, dù sao hôm này cũng là buổi làm cuối cùng để nghỉ Tết, tôi cũng muốn có mặt sớm để ủy lạo tinh thần anh em thợ.

Khi tôi đến, anh em thợ đang bảo dưỡng máy móc và quét dọn xưởng cho hai tuần nghỉ Tết, nhìn nét mặt hồ hởi của mọi người tôi cảm thấy rất thỏa mãn, một năm làm ăn tốt, lương đủ, thưởng cao. Tôi đi lên văn phòng ký nốt số giấy tờ và hóa đơn mà chị Hương đã chuẩn bị, nhìn các con số trong báo cáo, dù biết kết quả từ tết dương lịch, nhưng vào dịp cuối năm âm lịch lại có dư vị khác hẳn, tôi cảm thấy lâng lâng, thư thái.

Buổi trưa, xưởng tổ chức một bữa tất niên nhỏ trước khi mọi người về nhà, bắt tay một lượt những gương mặt quen thuộc hàng ngày lấm lem dầu mỡ nhưng hôm nay lại sáng lạn, rạng rỡ khiến tôi vững tin cho năm tiếp theo.

Khi tôi về đến nhà, Nga và con bé cũng đã ở nhà, bữa cơm trưa đã dọn sẵn. Tôi ăn không nhiều nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ. Con bé đang phấn khích bàn với Nga sẽ ăn Tết như thế nào.

Buổi chiều tôi còn một số chỗ ngoại giao cần đi, Nga và con bé ở nhà. Xong việc tôi về nhà cũng đã tối mịt, Nga và con gái tôi đang ngồi hí hoáy viết, thấy tôi về con bé chạy ra mừng rỡ ôm lấy tôi, sau đó đưa cho tôi tờ giấy kín những chữ non nớt, nhưng rõ ràng.

– Năm nay mình mua những thứ này để ăn Tết nhé.

Nhìn tờ giấy, tôi xoa đầu con bé.

– Được, mai mình sẽ đi sắm.

Nhưng có một thứ mà tôi khá ngạc nhiên.

– Chị biết gói bánh chưng à?

– Chưa, nhưng con muốn gói vì hôm nay trên lớp có tổ chức gói bánh chưng để các con xem.

Tôi cũng chưa gói bánh chưng bao giờ, mọi năm toàn mẹ tôi gói, nhưng cơ bản cũng biết cần những gì.

Hôm sau, ba chúng tôi lên thị xã, ở thị trấn cũng có đủ, nhưng mua sắm trên thị xã sẽ đa dạng hơn và cũng tốt hơn nữa. Gần nguyên ngày mới mua hết được theo danh sách, không phải là khó kiếm mà Nga và con bé lựa chọn quá kỹ.

Lại một lần nữa cả Nga và con bé đều mệt nhoài, chỉ khác hơn là năm nay Nga và con bé ôm nhau ngủ trên xuống chặng đường gần hai mươi cây số chúng tôi từ thị xã về nhà.

Về đến nhà cũng không cần ăn tối vì chúng tôi đã ăn khi rời thị xã. Sau khi tắm rửa, Nga lại ngồi cùng con bé nghiên cứu cách gói bánh chưng bằng số nguyên liệu mà chúng tôi vừa mua hồi chiều. Tôi cũng không tham gia, mà vào phòng làm việc bật máy tính để vẽ mấy ý tưởng mà tôi chợt nảy ra trong đầu khi đi mua đồ hôm nay, có lẽ sẽ có ích cho sản phẩm của tôi.

Lúc tôi ra khỏi phòng làm việc, Nga và con bé đã đi ngủ, hôm nay chẳng ai xin phép tôi cho con bé ngủ cùng. Tôi cũng đánh răng, rồi lên giường đi ngủ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...