Giáng sinh ngọt ngào
Chương 27
– Happy birthday to you, Happy birthday to you… – Quái, tự dưng lại đổi sang nhạc sinh nhật.
Tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật cứ thế vang lên, em cũng không quan tâm lắm. Coi như món quà của quán dành cho em đi. Vẫn dán mắt vô màn hình thì bỗng đèn ở khu em được mở sáng lên, tiếng nhạc nhỏ dần và ở đâu đó, gần phía quầy Thy, chị em My và thằng Huy tay cầm chiếc bánh đang từ từ tiến lại miệng hát bài – Happy birthday.
– CHÚC MỪNG SINH NHẬT. – Thằng Huy to mồm la lớn
– Mừng sinh nhật anh. – Chị em My cười
– Mừng sinh nhật thằng bạn. Tưởng trốn được nữa hả?.
Những người khách xung quanh nhìn bọn em bàn tán xôn xao. Kẻ cười, người nói, người vỗ tay hưởng ứng. Không khí xung quanh quán đang im lặng bỗng dưng trở nên thật huyên náo và nhộn nhịp. Tiếng nhạc cũng được mở to dần lên. Vô hình, em trở thành tâm điểm của cả quán
– Năm nay không trốn được nữa phải không? – Thy cười, đặt chiếc bánh xuống trước mặt em.
– Mấy ngày hôm nay tao muốn dành cho mày một bất ngờ đấy. Tao và cái My đã học cách làm bánh GATO. Mày ăn không được chê dở đâu nhé. – Tay dư dứ nắm đấm
– Anh Minh. Đây là quà của em. – Nhỏ Linh chìa ra một cái hộp được gói rất đẹp
– Còn đây là quà của em. – My cũng thế
– Còn tao không có quà đâu. Hehe. Thông cảm nhé. – Thằng Huy lên tiếng
– Mấy người… – Em lắp bắp.
– Sao. Xúc động quá nói không thành lời à?.
Em bỗng dưng đứng phắt dậy đẩy hết toàn bộ bánh và quà xuống đất mặt hầm hầm tức giận rồi hét lớn,
– Mấy người có biết mấy người đang làm gì không?.
Sau câu nói đó, em vơ lấy cái điện thoại để trên bàn rồi chạy ra ngoài thẳng để lại ánh mắt ngơ ngác và ngạc nhiên của những người trong cuộc. Mấy vị khách quanh đó lại bắt đầu xì xào to nhỏ.
Em phóng xe lao vun vút ngoài đường. Đầu óc rỗng tuếch cứ thế phóng đi mà không biết mình đi đâu. Đến khi xe khựng lại vì hết xăng thì em mới phát hiện ra mình đã đi quá xa thành phố. Đêm nay phố núi bắt đầu dậy sóng.
Đêm sinh nhật đáng quên!!!!!
…
Những tia nắng ban mai lọt qua tấm rèm cửa chiếu vào phòng báo hiệu một ngày mới nữa sắp đến. Uể oải đứng dậy vươn vai vài cái rồi với lấy điện thoại để bên cạnh. 5 cuộc gọi nhỡ vài ba cái tin nhắn mà chủ yếu là của Thy và thằng Huy.
– Mày lên cơn điên à thằng kia?.
– Thằng bệnh! Sáng mai mày chết với bố. ĐM.
Vứt cái điện thoại lên giường rồi chạy đi vệ sinh cá nhân sau đó xách cái balo đi học. Đường phố núi sáng nay lạnh thật, lại có cả mưa phùn nữa. Thời tiết kiểu này chỉ muốn được vùi mình trong chăn mà ngủ cho hết ngày chứ học hành thật sự không có hứng thú.
Em đến lớp khá sớm, căn bản là muốn tìm một chỗ khuất khuất để núp 2 đứa kia. Một lúc sau thì Thy đến, nó nhìn em bằng nửa con mắt rồi đi thẳng không nói không rằng. Thằng Huy tới sà ngay vào chỗ em rồi bợp đầu em một cái, nói như rít qua kẽ răng
– Đm. Hôm qua mày như thế là sao hả thằng chó?.
– Sao là sao?.
– Thái độ của mày hôm qua là sao? Mày cư xử kiểu con cẹc gì vậy? Mày có biết cái bánh đó là chị em Thy nó học để làm cho mày không?.
– Ừm! Tao xin lỗi.
– Mày đéo cần phải xin lỗi tao. Người mày cần xin lỗi là nó kia kìa. Chơi với nhau bao nhiêu năm rồi. Biết tình mày nhưng lần này mày làm tao thất vọng quá Minh ạ.
Nói xong thằng Huy bỏ lên bàn trên ngồi với mấy đứa khác. Ừm! Sao nhỉ? Quả thật hôm qua em thấy mình hơi quá đáng. Không, phải là không thể chấp nhận được. Cái bánh và món quà đó là tình cảm của những người bạn thân thiết dành tặng cho mình. Thế mà không hiểu sao, chỉ vì một chút ích kỉ cá nhân của bản thân em lại phá tan hết tất cả. Chán chường, em lại gục mặt xuống những quyển sách để ngủ vì chỉ có ngủ em mới có thể thoát ra được cái cảm giác nặng nề này.
Giờ giải lao, mọi người ùa ra như ong vỡ tổ, tiếng cười nói huyên náo làm em tỉnh giấc. Dịu mặt vài cái để quen dần với ánh sáng, em nhìn thấy Thy đang cười đùa với lũ bạn như không có chuyện gì xảy ra. Biết nói sao nhỉ, ngày thường trong những giờ giải lao, nó hay chạy lại bàn em rồi kéo em xuống căn tin mua đồ ăn, uống nước thế mà giờ đây chẳng còn có lấy một cái nhìn nữa. Đắng thật.
Lời thằng Huy nói vẫn văng vẳng bên tai. Em phải xin lỗi, ừm. Phải xin lỗi chứ nhưng xin lỗi bằng cách nào bây giờ. Thy nó bướng lắm, không bao giờ chịu nhường nhịn ai đặc biệt là với em. Nếu em không nghĩ ra một cách nào đó thì có khi em phải trả giá bằng cả tình bạn này. Điều mà em không bao giờ muốn.
– Chiều rảnh không? Gặp nhau tí? – Em nhắn tin cho Thy. Nó xem chỉ nhìn em nhưng không thèm rep.
Đến nước này em chỉ còn biết cầu cứu đến thằng Huy, nhưng nó chỉ nói một câu – chuyện này tao không xen vào, mày hãy tự giải quyết lấy. Đây là điều mà mày phải chịu khi cư xử như thế. Đéo ai thông cảm cho mày đâu.
Bế tắc đó chính là những gì trong buổi sáng ngày hôm đó. Chưa bao giờ em sợ mất một cái gì như lúc này kể cả ngày xưa khi phải chia tay với Linh (ex). Đối với em tình bạn đôi khi còn quan trọng hơn cả tình yêu vì kiếm được một người tri kỉ còn khó hơn kiếm bạn gái và cũng chỉ vì lẽ đó mà em và Thy đến giờ vẫn chỉ là một mối quan hệ được xây dựng dựa trên tình cảm bạn bè.
Em không phủ nhận có thời gian em có tình cảm nam nữ với Thy. Yêu Thy là có nhưng em chỉ nghĩ đó là tình cảm nhất thời trong một giai đoạn nào đó thôi. Tính em khá cầu toàn trong tình yêu và không muốn bị thử thách hoặc mất đi những thứ gì đó quan trọng đối với bản thân như em đã từng mất đi Linh (ex).
Đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ thì có tin nhắn tới
– Có chuyện gì không? Nếu là chuyện hôm qua thì mày không cần phải nói gì đâu. – Thy nhắn.
– Ừm! Là chuyện hôm qua. Tao muốn giải thích.
– Không cần đâu. Coi như hôm qua chưa có chuyện gì xảy ra đi. Tao quên rồi.
– Nếu mày còn coi tao là bạn thì mày hãy nghe tao giải thích được không?.
– Coi mày là bạn? Vậy chứ hôm qua mày coi tao là gì? Mày làm bẽ mặt tao, chị em cái My với thằng Huy giữa bao nhiêu con người trong quán. Bạn bè gì? Tao thất vọng về mày lắm.
– Tao xin lỗi.
– Tao không cần lời xin lỗi của mày. Được rồi, nếu mày muốn nói chiều nay ở quán café cũ. Để tao xem mày nói những gì?.
Tiết học cuối cùng cũng qua đi. Chạy ngang qua quán thấy mẹ đang ngồi kiểm sổ sách, em chạy vào nhà bếp kiếm chút gì đó bỏ bụng. Phần đói, phần mệt lại không biết chiều nay phải nói sao để chiều nay Thy nó tha thứ. Nằm nghĩ một chặp rồi em thiu thiu chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
…
3h chiều tại quán café X.
– Sao? Giờ mày muốn nói những gì?.
– Tao gặp cũng chỉ muốn nói xin lỗi mày thôi. Hôm qua tại tao không kiềm chế được bản thân nên…..
– Nên sao? Vì không kiềm chế được bản thân mà mày lại hành động như một thằng điên như thế hả Minh. Mày có biết để tạo cho mày bất ngờ mà tao đã đi học làm bánh GATO không? Còn chiếc khăn len con My đan cho mày nữa. Thế mà mày chỉ nói một câu xin lỗi là xong à?.
– Ưm! Giờ tao cũng chả biết nói gì nữa.
– Tao quen biết mày bao lâu nay, sinh nhật nào của mày tao cũng rủ đi chơi. Mày từ chối là đi với gia đình. Tao hỏi cô thì cô nói mày đi chơi với bạn. Mày đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?
– Nói ra thì chắc mày bất ngờ lắm. Ừ thì trước sau gì cũng phải nói. Tao không thích sinh nhật của mình. Tao cũng chẳng muốn bất kì ai ở bên tao trong ngày này cả. Đôi khi tao còn ước mình không có ngày sinh nhật nữa. Như thế đã đủ chưa?.
– Không đơn giản là như vậy chứ. Vậy có liên quan gì đến thái độ của mày hôm qua?.
– Mày còn muốn biết gì nữa?.
– Mày chưa nói hết. Với mày không đơn giản là như thế. Chắc chắn còn lý do nào nữa.
– Ok. Nếu mày muốn biết tao sẽ kể cho mày nghe. Chắc mày biết ngày xưa năm 12 tao yêu một người con gái chứ nhỉ? Cô gái ấy tên Linh trùng tên với cái Linh đấy. Cô ấy là mối tình đầu của tao. Ngày sinh nhật tao cũng chính là ngày tao tỏ tình với cô ấy nhưng chỉ đúng một năm sau, cũng vào ngày này, tao đã phải nhìn cô ấy lên máy bay rời xa tao. Ngày hôm đó, tao đã gây lộn với bố rồi bỏ nhà đi uống say khướt lướt và gây lộn với người ta. Bọn nó vác gậy gộc đuổi theo tao rồi cũng chính bố tao đã đỡ cho tao một gậy khiến cánh tay của ông ấy hễ cứ trở trời là nhức mỏi, không cầm được vật gì nặng. Tao ghét ngày sinh nhật của mình cũng từ đó, vì thế mấy năm nay tao toàn phải nói dối để có thời gian ở một mình. Coi như đó là một sự trừng phạt cho thằng con ngỗ nghịch như tao đi.
Thy ngồi im nghe em kể. Mắt nó hơi ướt ướt, nó đang khóc. Nó khóc vì quá khứ của thằng bạn hay là một lý do nào khác. Còn em chỉ ngồi đó đưa mắt nhìn nó, nhìn những giọt nước mắt đang từ từ lăn trên đôi má hồng hồng của Thy. Em không dỗ cũng chẳng nói gì, đơn giản em ghét con gái khóc và nếu phải chứng kiến cảnh đó thì chỉ có một sự lựa chọn duy nhất đó chính là im lặng.
– Vì thế mà mày nỡ đối xử với bạn bè như vậy ư? Chắc mày yêu con bé đó lắm nhỉ?.
– Ừm! Giờ không biết tao yêu hay là gì cô ấy nữa. Chắc chắn không phải là hận vì cô ấy đâu có lỗi gì. Lỗi là ở tại tao cố chấp và bướng bỉnh. Tao cũng không muốn làm chúng mày phải bẽ mặt nhưng cũng không hiểu tại sao lúc đó tao lại cư xử như thế. Chuyện cũng đã lỡ rồi, nói thật tao cũng chỉ biết xin lỗi chúng mày thôi.
– Mày nói đối với mày tình bạn là trên hết thế mà chỉ vì một đứa con gái khác mà mày đối xử với bạn bè của mày như thế. Mày cũng hay thật đấy Minh ạ. Tao cũng không chấp nhặt mày chuyện này, mày cứ giữ cái của nợ đó trong người đi. Coi như chuyện hôm qua tao chưa từng biết. Còn nữa, mày lo mà đi xin lỗi với cái My đi. Tối qua nó khóc dữ lắm đấy..
– My khóc? Ừm! Tao biết rồi.
– Còn đây. – Thy chìa ra một cái hộp. Là cái hộp quà hôm qua của My: – Cái này là hộp quà con My chuẩn bị cho mày. Vì cái khăn đó mà nó đã mất cả tháng trời để tập đan đấy. Mày tự lo liệu lấy đi..
Cuối cùng em cũng giảng hòa được với Thy nhưng chắc nó vẫn còn giận em lắm nên khẩu khí trong lời nói lâu lâu vẫn móc và xoáy em. Thôi thì mình đang là người có lỗi, mình nhận lỗi còn chuyện sau này khi đã trời lại bình thường thì tính sổ sau cũng được
Cầm hộp quà trên tay và nhớ lại những việc làm tối qua của chính bản thân em cảm thấy mình có lỗi quá. Đáng lẽ em đã có một buổi tối tuyệt vời bên những người bạn thế nhưng chính tay em đã phá hỏng tất cả để giờ ngồi ân hận một minh.
Thiết nghĩ Thy là bạn của em lâu năm mà lần này nó còn giận ra mặt đằng này với My thì không biết cô ấy có thèm nhìn mặt em nữa không đây. Chưa là gì của nhau mà đã cư xử như thể rồi thì không biết sau này có đến được với nhau nữa không quá.
Trong hộp quà của My là một chiếc khăn len màu đen rất đẹp và một cái thiệp nhỏ có ghi: ” Chúc Minh mèo có một buổi tối sinh nhật thật vui nhé :-*”
Cầm cái khăn trên tay mà lòng em nặng trĩu, cứ ngồi thừ ra đó nhìn trời mưa đến khi có tiếng điện thoại reo em mới giật mình tỉnh lại
– Em nghe anh. – Anh quản lý gọi
– Tí nữa đi làm chạy qua mua tiệm điện nào đó mua dùm anh mấy cái bóng điện treo trong bếp nha. Cháy cmnr. Tí về anh thanh toán cho.
– Dạ.
Nhìn lại thời gian thấy đồng hồ đã điểm 5h chiều. Còn 30 phút nữa là đến ca làm việc. Em uể oải đứng dậy vươn vai rồi đi vào tắm rửa. Ăn vội mấy cái bánh trong tủ lạnh rồi xác mông đi làm. Hôm nay trời mưa nên quán vắng khách, chỉ lác đác vài cặp tình nhân với mấy người quen tới uống. Em cũng đỡ phải chạy nhiều, ngồi im lại nghĩ về chuyện đêm qua lại chán thôi thì chạy qua khu bên cạnh ngồi tán phét với mấy con bé phục vụ khác cho đỡ buồn vậy.
Đúng lúc em đang định chạy sang thì cánh cửa mở, một người con gái có mái tóc dài nhuộm hoe với gọng mắt kính màu đen tinh nghịch bước vào. Cô ấy đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh như đang tìm một ai đó rồi ánh mắt đó dừng lại khi nhìn thấy em. Cô ấy từ tốn đi lại và nói.
– Anh rảnh không? Ra kia mình nói chuyện một lát.
– Ừm! Giờ cũng đang rảnh. Em có chuyện gì không?.
– Vậy thì em đợi anh ở kia. – Linh nói rồi bước đi thẳng
– Em uống gì không để anh đi lấy?.
– Cho em một capuchino đi.
– Đợi anh chút.
Em bước vào quầy gọi một ly capuchino cho Linh. Khi bước lại thấy nhỏ đang ngồi vuốt vuốt điện thoại. Mái tóc dài che khuất đi khuôn mặt thanh tú của nhỏ chỉ để lộ ra cái gòng kính đen và đôi môi phảng phất đâu đó một nỗi niềm.
– Anh ngồi xuống đi. Em có chuyện muốn nói.
– Chuyện gì?.
– Em nghe chị Thy kể lại rồi. Nhưng em vẫn còn tức. – Giọng hơi hờn
– Ừm! Biết lý do rồi vậy tính làm gì anh. Đến đánh anh hả?.
– Không đánh nhưng ít ra anh cũng phải xin lỗi em chứ?
– Thì anh cũng tính đi gặp để xin lỗi em đây. May quá em lại tới đây. – Cười cười
– Anh thì cái gì cũng nói được. Lần sau anh đừng như vậy nữa. Đừng có gò mình sống trong cái cảm giác đó. Chán lắm.
– Anh biết rồi. Nhưng giờ biết làm sao? Anh quen rồi mà.
– Vậy thì sửa đi. Đâu phải là không sửa được. Ai đời như anh không? Ngày sinh nhật lại không thích. Biết bao người muốn được như anh mà còn không được đằng này anh lại đi từ chối nó.
– Ừm!.
– Suốt ngày ừm ừm. Bộ anh không còn câu nào khác hả?.
– Ừm!.
– Đáng ghét. – Linh nhăn mặt rồi cầm ly café uống
– Chuyện này chắc My cũng biết rồi nhỉ?. – Em hỏi
– Chưa? Sáng nay chị My đi về dưới nhà rồi nên không ai kể cả? Hôm qua chị My khóc đấy.
– Vậy hả? Đợi cô ấy lên chắc anh đi xin lỗi mới được.
– Em thấy anh thật may mắn đấy.
– Sao lại may mắn.
– Đây là lần đầu tiên em thấy chị My khóc vì một người con trai đấy. Nói cho em biết mau, có phải giữa hai người đang có mối quan hệ gì đó phải không?.
– Mối quan hệ gì?.
– Là kiểu yêu nhau ấy. Từ cái hôm mà chị My chăm sóc cho anh bị thương đến hôm nay là em đã thấy nghi nghi rồi. Anh mà không đối tốt với chị ấy thì liệu hồn em đấy. – Dư dứ nắm đấm
– Thì anh với My có là gì của nhau đâu..
– Ủa. Thế 2 người…
– Ừm! Vẫn chị là bạn thôi.
– Thế hả. Thế mà em cứ tưởng.
– Nhưng nếu được thì cũng tốt. – Xoa cằm
– Là sao?.
– Là trở thành anh rể của em ấy.
– Còn lâu đi nhé. Em sẽ không cho chị lấy một người như anh đâu?.
– Anh thì sao?.
– Anh hả? Ừm!!!!! Để em nghĩ đã
– Thôi đi cô. Anh hơi bị tốt rồi đấy. Được một thằng anh rể như anh là phúc phận của biết bao đứa như em đấy. Ngồi đó mà chê ỏng chê ẹo.
– Ọe ọe.
– Mà quên mất. Đây là quà của anh. Anh mở ra xem đi.
Linh đưa cho em một hộp quà và bảo em mở ra xem. Bên trong đó là một chiếc vòng tay Phật rất đẹp
– Vòng tay này hồi đầu năm em đi chùa Hương mua được đấy. Anh đeo thử xem có đẹp không?.
– Cám ơn em nhé.
– Không có gì. Muốn trả ơn em thì hãy mai mời em đi ăn pizza với uống trà sữa đi. – Mắt hấp háy
– Gì đây cô.
– Chứ sao nữa. Chẳng phải anh vừa nói cám ơn xong mà.
– Nhưng anh đâu có nói trả ơn đâu.
– Anh này. Có phải đàn ông không thế. Anh hôm qua có lỗi với em, em không truy cứu thì thôi lại tặng quà cho nữa thế mà mời đi ăn một bữa cũng không được. Anh có phải đàn ông không thế. Riêng cái điểm này là anh không xứng làm anh rể em rôi đấy.
– Ấy…ấy… vậy mai anh mời.
– Thế mới ngoan chứ.
Một ngày sau khi xảy ra biến cố đó, em cũng đã giảng hòa được với hai người con gái. Chỉ còn lại My, thử thách cuối cùng nhưng cũng là khó khắn nhất của em. Cả Linh và Thy đều từ chối giúp đỡ em vì phải tự miệng nói ra mới gọi là có lòng.
Trời về khuya càng ngày càng mưa to và lạnh. Em chạy vội về nhà tắm rửa rồi ăn cơm sau đó lên phòng chơi game. Nhìn chiếc khăn của My đặt ngay ngắn trên giường, em mỉm cười cầm nó lên rồi khoác trên cổ. Cảm giác như đang có một vòng tay ôm luôn qua cổ và ôm lấy mình vậy. Ấm áp và bình yên đến lạ
…
Sáng nay dậy sớm bỗng nhiên thấy cái cổ đau rát, người như nặng cả tấn không nhấc nổi cái chân. Uể oải bước xuống giường rồi dò dẫm ra phòng khách tìm nước uống. Khi cầm được ly nước trên tay bỗng nhiên em cảm thấy đầu óc quay cuồng rồi đổ xuống như cái cây bị đốn trước khi nghe được tiếng thủy tinh vỡ vang lên…
Tỉnh dậy, trước mắt em là một căn phòng màu trắng, ngơ ngác nhìn xung quanh. Một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên tóc em, không phải là ai khác mà là của mẹ. Gương mặt hiền lành và ánh mắt dịu dàng, nhìn em. Hình như trên khóe mắt hơi ướt. Mẹ khóc thì phải
– Tỉnh dậy rồi à con?.
Em ngước lên nhìn thì thấy bố đang đứng cạnh đó, bố vỗ nhẹ vai em.
– Trông thế này mà ốm yếu thế con trai? Mẹ lo cho con cả buổi hôm nay đó.
– Con sao rồi có mệt hay đau ở đâu không? Anh ra ngoài kêu bác sĩ vào đi.
Bố em gật đầu rồi chạy ra ngoài, mẹ vẫn ngồi đó nhìn em. Tự dưng em cảm thấy mình như trở lại thời còn bú tí, muốn được sà vào lòng mẹ và làm nũng hay vòi vĩnh một cái gì đó
– Sao vậy con? Đau chỗ nào hay sao mà tự nhiên lại khóc. – Câu hỏi của mẹ càng làm em khóc to hơn, mẹ cuống cuồng chạy ra cửa gọi bố. Một lúc sau thì bác sĩ đi vào hỏi em
– Sức khỏe của cháu nó bình thường rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi 1 -2 ngày là khỏe thôi. Anh chị đừng lo lắng, chỉ bị sốt siêu vi nên không sao đâu.
– Con bị sao vậy mẹ?
– Anh còn hỏi nữa. Bị sốt đùng đùng thì kêu bố mẹ một tiếng. Nghe tiếng ly vỡ bố anh chạy ra thì thấy anh nằm sóng soài dưới mặt đất. Rồi chở anh vào đây. Người ta bảo anh bị sốt siêu vi với ăn uống thất thường nên thể trạng bị yếu dẫn tới ngất. Anh đấy! Về nhà liệu cái thần hồn với tôi. – Mẹ lấy tay dí vào trán em
– Con đang ốm mà mẹ. – Em cằn nhằn
– Thôi. Con nó cũng tỉnh rồi. Anh phải chạy ra công ty có việc chút. Em ở lại nha.
– Vâng anh đi đi!.
– Con chào bố.
Vậy là em cũng ngất đi cả buổi sáng. Mà chết cha, Buổi sáng nay đi học không biết có ai điểm danh dùm không nữa. Cứ nghỉ liên tục kiểu này không khéo bị đình chỉ thi mất
– Mẹ cho con mượn điện thoại tí.
– Làm gì?
– Con gọi điện cho thằng Huy bảo sáng nay có điểm danh dùm không?
– Hồi sáng con Thy có gọi điện rồi. Nó bảo tí nữa ghé qua và nhờ thằng Huy điểm danh rồi. Cứ nằm đó mà nghỉ đi. Mà có ăn gì không để mẹ về nấu
– Vậy mẹ nấu cho con bát cháo nha. Con cũng hơi đói.
– Ừm! Vậy đợi tí nữa Thy nó vào rồi mẹ về nấu cho.
Mẹ ngồi bên cạnh đang gọt hoa quả, con em thì nhắm mắt tính ngủ thêm lúc nữa thì có tiếng cửa mở ra. Thy bước vào
– Con chào cô.
– Ừm. Con trông thằng Minh hộ cô cái. Cô về nấu cho nó chén cháo.
– Vâng cô đi đi.
Mẹ em với lấy cái túi rồi dặn Thy mấy điều sau đó bước ra cửa. Thy kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Tay sờ lên trán em rồi hỏi
– Còn mệt không?
– Mày thử bị như tao xem thì biết còn mệt hay không?.
– Còn trả treo với tao như thế tức là khỏe rồi. Ăn táo không?.
– Không! Mày ăn đi.
Thy ngồi bốc miếng táo ăn rồi chăm chú nhìn em. Như phát hiện ra được điều gì đó. Nó mỉm cười nói
– Cái khắn trên cổ mày là của cái My đan phải không?.
– Ừm!.
– Mày ghê nhỉ. Chưa gì đã có quàng rồi. Liệu có tình cảm gì với nó à?
– Chắc là có?
– Có cũng không được đâu nha. Cấm mày tơ tưởng gì đến con bé đấy. Tao cắt. – Thy lấy hai ngón tay tạo thành chữ V rồi dơ ra trước mặt em.
– Là sao? Sao lại không được.
– Đơn giản thôi. Tao không thể để cái My vào tay một kẻ như mày được. Khác nào giao trứng cho ác.
– Giao trứng cho ác. Bộ tao ghê đến vậy à?
– Chứ sao? Mày không ghê mới lạ. Mày là GAY mà con đi dê gái, tính mày max bựa, lại thích lăng nhăng, rất hay cằn nhằn, chém như đạn bắn. Chưa kể mày đang còn là bạn của tao nữa. Tao cũng không muốn thằng bạn thân của tao phải gọi tao bằng chị vợ đâu. Già lắm.
Thy xổ ra một chàng dài, nhiều lắm nhưng em chỉ nhớ được như thế. Chung quy là nó chê em đủ điều, từ những cái bẩn bựa xấu xa đến biến thái nhất, nó đều quy về em Trong mắt nó thằng bạn này tồi tệ đến mức này hay sao
– Liệu tao không có điều gì tốt à?.
– KHÔNG. – Chốt hạ
Chán nản không thèm nói chuyện với nó nữa. Em quay lưng đi ôm lấy cái gối rồi ngủ để mặc cái con điên đó đang coi cái gì trên điện thoại rồi ngồi cười một mình. Lát sau, mẹ vô mang một cặp lòng cháo thơm phức. Đúng thứ cháo mà em thích ăn nhưng mà thấy đắng ngắt, không có vị gì cả. Đói thật đấy nhưng cũng chỉ húp được vài ba miếng rồi bỏ cả đó. Thy xin phép về, mẹ ở lại chăm em. Uống một nắm thuốc của bà y tá đưa cho rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ
Khoảng một tiếng sau thì em tỉnh lại. Bố cũng đang ở đó và ngồi ăn cơm với mẹ. Em quay người lại chào bố một câu rồi với lấy chiếc điện thoại để trên kệ tủ vào lướt facebook.
– Bố. Tí bố xin cho con ra viện nha.
– Khỏe chưa mà đòi ra viện. Bác sĩ nói phải theo dõi thêm mà.
– Nhưng nằm ở đây con thấy khó chịu lắm. Về nhà thoải mái hơn. Ở đây người mùi bệnh viện thôi cũng làm con ốm rồi.
– Đợi tí nữa bác sĩ vô rồi mới quyết định được. Cứ nằm đó đi.
Một lúc sau, ông bác sĩ hồi trưa khám cho em tới. Em nghe loáng thoáng đâu hình khi khám tổng quát em bị virus dạ dày phải ăn uống điều độ và kiêng cữ nếu không sẽ tái phát. Kiểm tra, dặn dò vòng vòng đã đời cuối cùng em cũng được xuất viện. Người đang còn mệt nhưng vẫn có thể tự mình đi được. Ngoài trời mưa vẫn đang rả rích từng cơn rồi đầu óc em bỗng nhiên trống trải, chẳng nghĩ được gì và cũng chẳng muốn nghĩ gì. Cảm giác như thiếu thiếu một cái gì đó quan trọng lắm mà vẫn không thể nhớ ra được. Em chỉ muốn ngủ. Ngủ là cách tốt nhất đối với em để tránh được những cảm giác này hay những lúc buồn hoặc tức giận.
Tỉnh dậy bởi sự ồn ào bên ngoài…thì ra ông Hưng quản lý của em biết em bị ốm nên sang thăm, còn có cả tiếng nhỏ Linh và….Thy nữa. Ông Hưng đang ngồi nói chuyện với bố còn mẹ đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng em nói chuyện gì đó với 2 chị em Thy.
– Đây là bức ảnh thằng Minh mới vào lớp một. 2 đứa thấy không. Mặt nó ngố ngố dễ sợ luôn. Ngày xưa cứ bám mẹ miết, có muốn đi đâu đâu.
Thì ra mẹ đang khoe những tấm ảnh thời còn con nít cho Thy và Linh xem. Hoảng hốt bật phắt dậy la lên một tiếng rồi chạy lại giựt phắt lấy cuốn album trên tay. Mặt nhăn nhó càu nhàu.
– Mẹ kì quá. Sao mẹ lại đem khoe những chuyện như thế.
– Cha bố anh. Tôi khoe với con Thy chứ với ai lạ đâu mà anh làm dữ thế.
– Nhưng con không muốn.
– Ừ! Không muốn thì thôi. Có ăn gì không mẹ đi lấy.
– Dạ thôi. Con không đói.
– Vậy thì có ly nước cam mẹ để trên bàn đấy. Uống đi. Mẹ xuống nhà, mấy đứa cứ nói chuyện đi nhé.
Mẹ em cười rồi bước xuống nhà. Thy và Linh nhìn em cười ngặt nghẽo. Chắc biết được những bí mất động trời thời còn bú tí của em. Nghĩ lại thời đó cũng bệnh hoạn lăm cơ. Mới tí tuổi đang còn chảy nước mũi thế mà bị ông anh dụ hôn con bé kia. Rồi hôn thật bị nó tát cho vêu cả mồm về mách mẹ
– Cười cái gì mà cười?. – Em cáu lên nhìn 2 chị em nó rồi nạt lớn.
– Em không ngờ tuổi thơ của anh Minh lại dữ dội đến mức đó. Trông đù đù mà ghê thật. Hahaaa.
Ngồi chọc em thêm một lát nữa rồi thấy cửa mở. Ông Hưng bước lên nhìn em cười rồi nói.
– Yếu thế em trai.
– Dạ. Anh tới chơi ạ.
– Ừm! Thôi ráng nghỉ đi cho khỏe. Bữa sau đi làm lại, không sao đâu.
– Dạ vâng, em cũng ráng chứ nghỉ hoài cũng phiền quá.
– Yêm tâm. Mai mốt khỏe anh bắt mày làm bù. Anh em với nhau cả, mày không phải lo. Mà mày cũng ghê thật, im ỉm mà kinh nhỉ.
– Dạ. Cái gì kinh anh?. – Ngơ ngác
– Thì đó. – Ông Hưng lại gần rồi em ngồi xuống rồi đưa tay lén chỉ hai chị em nhà Thy đang chỉ chỉ cái gì đó trong điện thoại
– Mới ốm có tí mà được những 2 em xinh tươi thế này tới thăm. Nhất mày rồi còn gì?.
– Ngồi đó mà nhất. Anh muốn con nào em giới thiệu.
– Con bé đang ngồi cầm chiếc điện thoại đấy. – Tay chỉ chỉ vào Thy.
– Nó là hoa có chủ rồi. Anh có tán được không? Em thấy bé kia hợp với anh hơn đấy.
– Có chủ rồi hả? Tiếc nhỉ. Thôi thì bé kia cũng được. À mà con bồ mày đâu rồi sao tao không thấy nó?
– Bồ nào? – Em ngơ ngác
– Con bé hồi đi Nha Trang chung đấy?
Người mà ông Hưng nói tới là My. Hơn một ngày rồi mà chưa được thấy mặt cô ấy, cũng chưa nói một tiếng xin lỗi nào cả. Lòng em bỗng nhiên thắt lại khi nghĩ tới những hình ảnh của đêm sinh nhật, ánh mắt ngơ ngác và khuôn mặt thiên thần đó. Nó lại làm em xao xuyến trong chốc lát
– Ừm! Chắc chưa đến. – Em cười nhạt đáp
– Hai đứa giận nhau hửm?
– Chắc vậy anh. Mà anh muốn tán bé kia chứ gì? Đợi em một lát.
– Linh ơi. Anh nhờ cái.
Nhỏ đang ngồi cười thấy em gọi thì làm mặt khó chịu nhưng rồi cũng đứng lên chạy lại. Bên cạnh em, ông Hưng ấp úng
– Ơ này… Mày tính làm gì thế.
– Cái gì? – Linh chạy lại hỏi
– Ngồi xuống đây anh hỏi cái này.
– Có gì thì nói nhanh đi. Em đang coi phim.
– Thì cứ ngồi xuống đây. – Linh miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh em
– Đây là anh Hưng. Quản lý của anh ở quán café. Chả là anh Hưng đã thích em từ cái nhìn đầu tiên thế nên muốn nhờ anh làm mai cho anh ấy. Ý em thấy thế nào.
Ông Hưng ngồi bên cạnh em mặt cắt không còn giọt máu, còn nhỏ Linh thì mặt như không tin vào những gì tai mình nghe thấy.
– Anh ấy là du học sinh ở Hàn Quốc, chủ quán kiêm quản lý café chỗ anh, con nhà gia giáo, không ăn chơi, đua đòi, rất ga lăng, đẹp trai chuẩn style Hàn Xẻng à nhầm Hàn Quốc luôn nhé, chỉ tội hơi nhát gái nên đến giờ vẫn chưa có người yêu. Người đàn ông như thế này không phải dễ kiếm đâu. – Em làm một mạch. Linh chăm chú nhìn em lắng nghe.
– Rồi sao? Ý anh muốn làm mai cho em và anh à? Được thôi. Anh ra kia ngồi với chị Thy đi. Để em ngồi nói chuyện.
Em cũng hơi bất ngờ trước tình huống này. Trố mắt lên nhìn Linh sau đó nhìn sang bên ông Hưng đang ngồi lặng thinh như đá. Đập vào vai ổng một cái rồi nói nhỏ.
– Em ra ngoài. Anh cứ tự nhiên đi nhé.
Lôi xềnh xệch con Thy ra khỏi phòng. Khép cánh cửa lại rồi hai đứa ghé tai vào nghe lén. Phòng của em cách âm nên dù có ghé sát thì cũng nghe được vài câu không rõ nghĩa lắm. Độ khoảng hơn mười phút sau thì cánh cửa mở. Mặt ông ấy hớn hở như bắt được vàng đi ra. Gặp em đang ngồi trước cửa, ổng kéo em đứng dậy vỗ vai thật mạnh.
– A! Chào chú nhé. Nhớ tĩnh dưỡng cho khỏe để đi làm. Anh về quán đây. – Thái độ gì thế này
Em và Thy chạy vào phòng thì thấy Linh đang cầm cái iPad ngồi trên cửa sổ lướt lướt. Tay khẽ vén mái tóc qua tai. Thấy em, nhỏ quay lại nhìn lườm lườm.
– Anh cũng được lắm.
– Thấy sao? Em với ông ấy làm gì mà trông mặt ổng phởn thế?.
– Nói chuyện bình thường thôi. Cũng thú vị đấy. Em cho anh ta số rồi.
– Cho số rồi cơ à? Nhanh thế.
– Thì anh mai mối mà. Em cũng không muốn làm anh phải mất khách. Cứ từ từ rồi tính tiếp. Được thì tới, không được thì bái bai. Em có mất gì đâu.
Nghe giọng điệu chanh chua này của nhỏ làm em cảm thấy hơn ớn. Đúng là chị em nhà này đều có chút gì đó khiến cho cánh đàn ông luôn bị cuốn hút. Mạnh mẽ nhưng đôi khi lại tỏ ra mềm yếu, tưng tửng bất cần đời nhưng lại vô cùng sắc sảo và cuốn hút. Tất cả mọi thứ đó đều có ở cả 3 chị em nhà này nhưng hội tụ nhiều nhất vẫn là Linh – một cô nàng ưa sự nổi loạn.