Góc khuất

Chương 2



Phần 2: Cảm giác đầu đời

Nửa tháng trôi qua rất yên ả. Hàng ngày Ba vẫn sáng đi làm chiều tối về nhà. Đang nghỉ hè nên Đan Thy và anh Trung đều ở nhà rảnh rỗi. Nếu không hẹn với nhóm bạn gái đi chơi uống nước, nếu không giúp anh Trung nấu cơm thì phần lớn thời gian còn lại Đan Thy dành cho đọc sách. Khác những cô gái cùng lứa tuổi, nàng không đọc ngôn tình, mà yêu thích các loại truyện trinh thám. Và như anh em cùng dòng máu, anh Trung cũng có sở thích giống nàng. Và làm Đan Thy vui thích đến mê mẩn anh còn có một kệ sách cao đến chạm trần nhà gần như toàn bộ đều là truyện trinh thám.

Lúc này Đan Thy đang nằm sấp trên salon đọc sách, chiếc váy mặc ở nhà xô lệch một bên lộ ra cặp đùi thon dài nõn nà đung đưa thích thú. Anh Trung vừa nghe điện thoại ngoài ban công trở vào nhà, nét mặt hơi thất thần ngơ ngác làm Đan Thy chú ý.

– Anh bị sao vậy?
– À… Không… Không có gì đâu… – Anh Trung chỉ lắc đầu quay vào bếp.

Đan Thy hơi nhíu mày, gấp quyển sách đọc dở lại. Nàng ra ngồi xuống bàn ăn hai tay chống cằm nhìn anh. Anh Trung hôm nay rất lạ. Lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra mà cũng lộn xộn nhầm lẫn lung tung. Nàng đứng lên bước vào bếp đứng bên cạnh anh hỏi:

– Có chuyện gì sao? Sao không nói em nghe…

Anh Trung mím môi hít sâu một hơi bắt đầu nói:

– Năm 12 anh thích một bạn nữ tên Hiền Mai học chung lớp… Nhưng không ngờ trong lớp anh còn một thằng khác tên Lộc… cũng thích nàng… Dù biết chuyện đó nhưng anh rất tự tin… Vì anh cao lớn hơn, không nói đẹp trai nhưng dễ nhìn hơn thằng đó… Giống như anh nghĩ, khi anh tỏ tình qua điện thoại, Hiền Mai liền nhận lời làm bạn gái anh…
– Đêm đó anh mất ngủ cả đêm hồi hộp chờ đợi sáng hôm sau đi đón nàng đi học… Anh còn nghĩ đến cảm giác đám bạn sẽ tròn mắt như thế nào khi thấy anh chở nàng đến trường… Nhưng… không ngờ ngay sáng sớm hôm sau, trước khi anh rời nhà, Hiền Mai gọi điện lại… Nàng nói nàng cần thời gian suy nghĩ lại…
– Lúc đó anh có chút hụt hẫng thất vọng nhưng không quá nhiều… Cho đến nhìn thấy Hiền Mai đến trường… Nàng bước xuống từ xe của Lộc, anh mới vỡ lẽ… – Giọng có chút nghèn nghẹn khô khốc nói. – Lộc cũng đã gọi điện tỏ tình với Hiền Mai ngay đêm hôm đó… Dù là nó thổ lộ sau, dù là nàng đã nhận lời anh… nhưng sáng đó nàng vẫn đưa ra lựa chọn khác…
– Sau này anh mới hiểu dù Lộc ngoại hình thua kém anh, học hành cũng không giỏi bằng anh… nhưng gia đình hắn có rất nhiều tiền.

Nỗi bức xúc lâu ngày của anh Trung như bùng phát, mặt anh đỏ ửng lên, giọng uỷ khuất nói:

– Ngay cả lúc thi Đại học cũng vậy… Anh thiếu nửa điểm để vào nguyện vọng một. Lộc thì thua anh tận sáu điểm… Vậy mà năm sau nó vẫn vào được trường mà anh mong muốn cũng không được…

Đan Thy nín lặng một lúc lâu nhìn anh Trung. Nàng thở dài nhẹ nhàng kéo bó rau tội nghiệp ra khỏi bàn tay nắm chặt của anh. Nàng lớn lên trong đầy đủ sung túc, không hiểu hết được nỗi khổ sở chật vật của anh và Ba. Nhưng Đan Thy không vô cảm, lòng nàng vẫn dâng lên một cơn khó chịu buồn bực thay cho anh. Cuộc đời thật bất công, càng nghèo khó càng bị nó vùi dập mạt sát.

– Vậy… chuyện đó liên quan gì đến hôm nay? – Đan Thy hỏi khẽ.
– Hôm nay… Chiều tối nay… – Anh Trung bừng tỉnh, nhăn mặt khổ sở nói. – Lớp cấp ba của anh tụ họp… Lộc như cố ý thông báo nhiều người rằng anh sẽ đến tham dự… còn nói anh sẽ mang theo bạn gái.
– Anh có bạn gái sao? – Đan Thy ngạc nhiên hỏi.
– Không có… Lớp cấp ba của anh có một group Facebook… Lộc đi chơi đâu chụp hình với Hiền Mai cũng tag anh vào… Hắn gọi đặt anh biệt hiệu Trung FA… Một lần hai lần anh còn xem như không thấy… Sau một lần nóng giận anh… anh tuyên bố với mọi người mình đã có… bạn gái…
– Toàn do cái thói sĩ diện hảo của anh hết… FA thì có sao chứ? – Anh Trung vò vò mái tóc bù xù, khổ sở nói.
– Đó không phải lỗi anh…

Đan Thy chợt nắm chặt tay anh. Đây là lần đầu tiên nàng thật sự nắm tay anh. Bàn tay anh rất mềm mại lại ấm áp. Những ngón tay thon dài, nhưng không ốm mà tràn đầy sức sống mạnh mẽ. Anh Trung cũng hơi thẫn thờ nhìn bàn tay thon nhỏ của nàng, môi mấp máy vài lần cũng không nói lên lời.

– Đó không phải lỗi anh… – Đan Thy mím môi bất bình nói. – Tên Lộc đó thật quá đáng… Hắn có quyền gì mà cười lên nỗi đau của người khác như vậy chứ!
– Nỗi đau?! – Anh Trung chợt bật cười, lắc đầu. – Nói anh mất mặt thì đúng, nhưng anh làm gì có nỗi đau nào chứ?! Một cô gái như Hiền Mai anh không để trong lòng đâu…

Nghe anh Trung nói, lòng Đan Thy thoáng nhẹ nhõm, cười nắc nẻ:

– Hi hi… Vậy mới là anh Hai của em chứ…
– Ha ha…

Anh Trung xoa xoa đầu Đan Thy, cười lớn. Anh lấy bó rau từ tay nàng quay lại bồn nước bắt đầu rửa rau.

– Vậy tối nay anh định thế nào? – Đan Thy hỏi.
– Thì… không đi thôi. – Anh Trung không quay lại, thản nhiên nói. – Đằng nào chúng nó cũng cười anh… Cho nó cười thêm một lần thì đã sao?!
– Em… – Đan Thy mím môi ấp úng nói. – Em có thể đi với anh… giả làm bạn gái anh… Em nghĩ bạn anh không thể nhận biết em được… Đúng không?

Anh Trung giật thót mình quay phắt lại. Hai mắt anh nhìn chằm chằm làm gương mặt Đan Thy thoáng đỏ lên. Nhưng chỉ vài giây ánh mắt anh lại thoáng ảm đạm chán nản… Nàng mím môi cái cằm bướng bỉnh hơi giương lên hỏi:

– Em không được sao?
– Em… – Anh Trung ngượng ngùng lắc đầu. – Em… quá xinh đẹp… nói em là em gái anh còn tạm tin được… còn bạn gái thì… chúng nó không tin đâu…
– Phì… – Đan Thy phì cười, hai gò má nóng rang lên.

Đan Thy cười tủm tỉm bước lại trước mặt anh Trung. Nàng chợt nhận ra đây là lần đầu tiên mình nhìn anh gần như vậy. Trái tim nàng chợt đập nhanh. Không ít người nói Đan Thy giống mẹ bao nhiêu thì anh Trung, anh trai nàng càng giống ba bấy nhiêu. Nhìn khuôn mặt anh Đan Thy như thấy được hình ảnh của Ba mà nàng còn lưu giữ trong ký ức. Một vầng trán cao thông minh, một đôi mày to rậm mạnh mẽ, đôi mắt lớn lại trong sáng, sống mũi cao và một rãnh nhân trung sâu đậm đầy nghị lực. Trong mắt Đan Thy, anh Hai dù không điển trai nhưng có nét gì đó nam tính rất cuốn hút.

– Muốn làm cái gì đây?! – Anh thoáng ngượng hỏi.
– Muốn làm bạn gái anh đó… Hi hi… – Đan Thy đặt tay lên hai gò má anh còn day day như nựng em bé. – Anh phải tự tin lên chứ? Anh nghĩ Ba ngày xưa mà nhút nhát như anh thì làm sao có hai chúng ta đây?
– Ha ha… – Anh Trọng cả người sượng cứng rồi phá ra cười lớn.
– Được… Vậy tối nay chúng ta đi…

Bạn đang đọc truyện Góc khuất tại nguồn: http://truyen3x.xyz/goc-khuat/

18h30…

Sau bữa ăn tối sớm, anh Hai xin phép Ba đưa Đan Thy đi chơi với lớp. Dĩ nhiên ông không có ý kiến gì, chỉ nhắc nhở không nên về khuya làm phiền hàng xóm. Anh Trung vui vẻ lại hồi hộp ra mặt. Đêm nay anh mặc một chiếc áo thun sọc caro, quần kaki nhìn khá sành điệu. Ngược lại, vì để hợp đôi với anh Trung, Đan Thy không dám diện những bộ cánh lộng lẫy nhất của mình. Dù là như vậy, khi nàng bước ra khỏi phòng mặc trên người một chiếc váy chữ A vải len mỏng màu hồng nhạt dài ngang đầu gối kết hợp với chiếc túi xách trẻ trung cùng màu cũng đủ làm Ba và anh Hai ngơ ngẩn cả người.

Đan Thy ngồi một bên sau xe anh Trung choàng tay ngang bụng anh, gương mặt thoáng ửng đỏ. Đan Thy không biết đi xe máy, trước đây mỗi ngày đi học nếu không phải cha dượng đưa rước thì nàng đón taxi. Đây là lần đầu tiên nàng ngồi sau xe một người thanh niên. Dù anh và nàng có cùng dòng máu trong huyết quản nhưng tấm lưng ấm áp và mùi hương đàn ông nhàn nhạt của anh vẫn làm cơ thể nàng căng thẳng. Suốt đoạn đường anh Trung im lặng không nói lời nào, dường như anh rất căng thẳng về buổi gặp gỡ. Đan Thy cũng không nhận ra bàn tay nàng trên bụng anh chốc chốc lại tuột xuống thấp hơn.

Điểm hẹn họp lớp cấp ba của anh Trung là một tụ điểm Karaoke khá sang trọng. Khi chiếc xe cà tàng của anh đỗ lại liền nhận được không ít ánh mắt khinh thường của đám thanh niên tụ họp phía trước. Nhưng khi những ánh mắt đó đảo qua người Đan Thy gần như tất cả đều biến đổi sững sờ. Anh Trung nét mặt hơi sượng sùng thoáng ửng đỏ khi nàng khoác cánh tay anh. Đan Thy lại không có biểu hiện gì đặc biệt. Nàng đã quá quen với những ánh mắt soi mói xung quanh.

Sau khi anh Trung báo số phòng, hai người được nhân viên phục vụ dẫn lên tầng 6, khu vực phòng Vip. Trước khi bước vào phòng, anh Trung có chút căng thẳng quay lại nhìn Đan Thy:

– Tụi nó có nói gì em cứ mặc kệ… Đừng quan tâm nhiều… Mình chỉ ngồi một lúc rồi về thôi…
– Hi hi… Em thấy anh lo lắng hơi nhiều đó. Bạn anh có xấu tính một chút thì vẫn là bạn anh thôi… Cũng đâu phải đầu trâu mặt ngựa gì chứ… – Đan Thy nhoẻn miệng cười.
– Ha ha… Anh căng thẳng không phải vì chúng nó đâu… Mà vì em đấy…

Anh Trung cười lớn, đẩy cửa dắt tay Đan Thy bước vào phòng. Nàng đi theo nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào tấm lưng to lớn của anh. Lời anh vừa nói là sao nhỉ? Đan Thy không hiểu sao trái tim mình đập nhanh hơn bình thường.

– Trung…
– Thằng Trung tới rồi!
– Bạn gái mày… đâu?

Hai người vừa bước vào phòng thì tiếng nhạc inh ỏi liền dừng lại. Đám bạn học cấp ba của anh í ới la hét kêu gọi… Nhưng tất cả âm thanh liền tắt ngúm khi tất cả ánh mắt chạm đến cô gái tuyệt đẹp khoác cánh tay anh. Đan Thy hơi ngượng nhìn quanh mọi người hai gò má thoáng ửng đỏ càng xinh đẹp đến mê người. Dù nói đây là họp lớp nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều tham gia. Trong phòng lúc này có hơn 15 cả nam lẫn nữ và tất cả ba mươi con mắt đều mở lớn ngạc nhiên nhìn Đan Thy.

– Chào… Đây là Thy… bạn… bạn gái mình… – Anh Trung ấp úng giới thiệu.
– Em chào các anh chị…

Đan Thy mỉm cười thật tươi lộ ra hai hàng răng trắng đều như ngọc. Nụ cười của nàng như thắp sáng cả gian phòng. Đám con trai đều thoáng đỏ ửng mặt phấn khích. Trong khi đám nữ không ít ánh mắt đố kỵ không thể che giấu nhìn nàng. Anh Trung dẫn Đan Thy vào dãy ghế sofa ở giữa phòng. Đám nam sinh đều tự động đứng lên nhường cho hai người. Đến lúc Đan Thy ngồi xuống bên cạnh một chị gái khá xinh xắn, anh liền giới thiệu:

– Đây là chị Hiền Mai… và anh Lộc…
– Vâng… Em chào anh chị…

Đan Thy mỉm cười gật đầu chào. Thật ra dù anh không giới thiệu nàng cũng đã nhận ra. Hai người này từ đầu dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn anh Trung và nàng. Hiền Mai thì tràn ngập sự nghi ngờ xen lẫn đố kỵ. Còn người thanh niên mặt choắt mắt hí ăn mặc sành điệu bên cạnh lại dùng một ánh mắt kinh thường lẫn ganh ghét nhìn anh Trung.

– Không ngờ bạn gái của Trung lại xinh đẹp như vậy đó… Ha ha…

Lộc cười ha hả nói. Nhưng lời anh ta lại làm cho Hiền Mai bên cạnh hơi nhíu mày khó chịu.

– Phải phải… hai người quen nhau lâu chưa? – Một người bạn nam khác tò mò lên tiếng hỏi.
– Được hai tháng thôi… – Anh Trung mặt hơi ngượng nói.
– Ôi… tôi hâm mộ cậu chết được…
– Thy ơi… Em còn chị gái hay em gái không?
– Ha ha…

Mọi người phá ra cười lớn vang vọng cả phòng. Đan Thy che miệng cười, hai gò má cũng đỏ ửng lên làm đám thanh niên càng mê mẩn. Không ai nhờ vả, hết người này chuyển nước sang cho Đan Thy và anh Trọng, còn ưu ái dời cả đĩa trái cây sang trước mặt.

– Cậu thật may mắn… Nâng ly mừng cho Trung hết FA nào…
– Phải… Nâng ly thôi…

Mọi người la hét inh ỏi, nâng cao những ly bia, còn tụ họp lại quanh bàn như muốn được nhìn kỹ nhan sắc của Đan Thy. Chỉ xuất hiện vài phút nàng vô tình đã trở thành trung tâm của buổi họp mặt. Và vô số câu hỏi bắt đầu vây bủa quanh hai người. Anh Trung ngượng ngùng trả lời vì phải bịa đặt nói dối quá nhiều. Nhìn anh lúng túng, mặt thoáng đỏ ửng, Đan Thy phải thầm lo lắng. Và không những nàng nhận ra điều đó, Hiền Mai ánh mắt luôn quan sát hai người, chợt lên tiếng hỏi Đan Thy:

– Anh Trung nhờ em đóng giả bạn gái đúng không? Đừng nghĩ chị không nhìn ra… Bạn trai bạn gái gì mà ngồi xa cách như thế chứ?!

Lời nói của Hiền Mai không lớn nhưng làm mọi người đều sững lại lắng nghe. Anh Trung như một xô đá lạnh dội thẳng vào mặt, cả người anh căng cứng, gương mặt hơi tái đi. Đan Thy hơi nhíu mày nhìn sang Hiền Mai. Cô gái này lớn hơn nàng hai tuổi nhưng tính cách thật nhỏ nhen như trẻ em bị giành mất món đồ chơi vốn đã bỏ phế.

– Ha ha… Lần sau muốn học người ta có bạn gái phải quan sát kỹ một chút nha… – Lộc choàng tay qua bờ vai Hiền Mai, cười lớn ha hả.
– Suýt nữa là cậu qua mắt cả đám này… Mình thật nể cậu đấy… Trọng FA ơi…

Từng lời châm chọc của đám bạn như cả ngàn mũi kim đâm vào làm trái tim Anh Trung rỉ máu. Cả người hơi run rẩy nín lặng, đầu cũng hơi cúi thấp dần. Nhưng bất ngờ một bàn tay mềm mại mát rượi đón lấy bên gò má nóng rang ửng đỏ của anh, nhẹ nhàng nâng lên. Anh Trung còn đang ngỡ ngàng thì miệng anh đã đón nhận một đôi môi mềm mại thơm ngát.

– Wahhhh… – Tiếng trầm trồ vang vọng cả gian phòng.

Đan Thy hai mắt nhắm lại, hai gò má đỏ ửng áp sát vào người anh Trung. Nàng cũng không ngờ mình dám làm như vậy. Nàng lại trao cho anh nụ hôn đầu đời của mình. Đan Thy ngã vào lòng anh, mái tóc đen óng hơi nghiêng đón nhận nụ hôn của anh. Đôi môi đỏ mọng của nàng như cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh từ từ hé mở. Một cảm giác ươn ướt mềm mại len lỏi vào trong tìm đến chiếc lưỡi nhỏ của nàng. “Ầm…” Trong đầu cả hai người như cùng lúc có một tiếng sấm nổ vang làm hai cơ thể chấn động. Cả hai vội vàng rời khỏi nhau. Hai gương mặt trẻ trung đỏ ửng như gấc chín, đến ánh mắt cũng tránh đi không dám nhìn nhau.

– Ha ha… Tao hâm mộ quá đi mất…

Mọi người vỗ tay cười lớn vang cả căn phòng. Riêng Hiền Mai thì nhíu mày khó chịu nhưng không lên tiếng nữa. Còn Lộc ánh mắt lộ rõ sự ganh ghét điên cuồng không che giấu. Hắn nhếch mép cười, nói:

– Trung nên cảm ơn mình nha… Nhờ mình lên tiếng ép buộc cậu mới được hôn người đẹp đó… Ha ha… Nhìn qua là biết lần đầu rồi… Bây giờ người ta kéo nhau lên giường hết rồi. Cậu còn mới biết hôn con gái… Còn phải học tập nhiều… Ha ha…

Nghe Lộc nói Hiền Mai bên cạnh gương mặt thoáng sượng cứng mất tự nhiên, lén nhéo hắn một cái.

– Ha ha… Xấu hổ gì chứ… Vài năm nữa mình đã thành vợ chồng không phải sao?

Lộc tươi cười choàng tay kéo Hiền Mai vào lòng. Mọi người không ai để ý nhưng Đan Thy thấy được ánh mắt bỉ ổi thèm thuồng của Lộc không ngừng đảo qua cặp đùi thon dài của nàng. Nàng mím môi căm tức. Nhưng như nghĩ đến chuyện gì, nét mặt Đan Thy chợt đổi. Nàng vuốt nhẹ lọn tóc qua vành tai để lộ ra gương mặt tuyệt đẹp… Như vô tình nhìn sang bên cạnh vừa chạm ánh mắt hừng hực của Lộc, nàng bối rối quay phắt đi. Dù không thấy được nét mặt của hắn nhưng Đan Thy tin chắc hắn đang đắc ý dạt dào đến thế nào. Trò chơi “câu tim” này Đan Thy từng xem đám bạn thân của nàng chơi vô số lần. Chỉ nghĩ đến mình cũng có lúc chơi trò câu dẫn đàn ông, nàng hơi cúi đầu xấu hổ, hai gò má càng đỏ ửng hơn.

Mọi người bắt đầu ca hát inh ỏi. Bốn chiếc microphone được chuyển đi quanh phòng. Được một lúc Đan Thy chợt nói nhỏ với anh Trung:

– Em đi nhà vệ sinh.

Anh gật đầu. Nàng mỉm cười đứng lên đi ra ngoài. Không ít ánh mắt dõi theo Đan Thy, còn có vài tiếng xuýt xoa khe khẽ thầm lặng được che lấp bởi tiếng ca hát ồn ào.

Đan Thy đi ra ngoài cũng không vào nhà vệ sinh mà đứng ngoài ban công kế bên căn phòng. Trái tim nàng lúc này đập rất nhanh hồi hộp vì hành động tiếp theo của mình. Đúng như nàng dự kiến, chỉ hơn một phút sau cửa phòng lại bật mở. Một gương mặt choắt xuất hiện. Lộc dùng hai mắt ti hí đảo qua hành lang trống trải chợt ánh mắt sáng lên khi thấy Đan Thy. Hắn đảo mắt nhìn quanh rồi nhe răng cười toe toét bước lại bên cạnh nàng.

– Chào em… Không phải là em… đang chờ anh chứ?

Câu đầu tiên của Lộc nói ra làm Đan Thy suýt nữa thì phì cười. Nàng cúi đầu kìm nén lại càng làm hai gò má đỏ ửng lên. Nàng cũng không biết sự vô tình đó lọt vào mắt Lộc là biểu hiện của sự thẹn thùng. Đáng yêu đến chết người.

– Em cho anh số điện thoại được không? – Lộc háo hức bước lại gần hơn.

Đan Thy bối rối lùi lại nửa bước nhìn hắn, khẽ lắc đầu:

– Anh có bạn gái rồi… Lấy số em làm gì?
– Ha ha… Chơi đùa thôi… Bạn gái gì chứ? Em hiểu lầm anh rồi… – Lộc như mở cờ trong bụng nói.

Đan Thy phải kiềm chế để không lộ ra sự khinh miệt trong mắt mình. Nàng lắng nghe nhận ra bài nhạc trong phòng sắp đến hồi kết. Đan Thy rút điện thoại ra, mỉm cười hỏi:

– Vậy… Anh cho em số điện thoại đi… Lúc nào đó… em buồn… có thể em sẽ gọi anh…
– Được… Số anh là không chín không sáu… – Lộc khoái chí ra mặt cười tít cả mắt, đọc vanh vách.

Đan Thy bấm số vào máy, còn vờ hỏi đi hỏi lại mấy lần. Nàng cần thêm thời gian để chờ bài hát trong kia kết thúc… Lúc này, bài hát cuối cùng cũng dừng lại. Đan Thy khóe môi khẽ nhếch lên cười thật tươi.

– Anh không nên làm quen với em… Em thấy chị Hiền Mai rất yêu anh… Chị sẽ buồn đấy – Đan Thy ngượng ngùng nói. – Hai người còn… còn…
– Em đừng nghĩ xấu về anh… Do Hiền Mai chủ động thôi… Anh cũng là đàn ông mà… Mềm lòng một chút là mang tiếng muôn đời… Haizz…
– Thật không? Sao anh Trung nói chị Hiền Mai là bạn gái của anh từ thời cấp ba mà… – Đan Thy hai mắt tròn xoe hỏi lại.
– Thằng Trung nó nói bậy bạ đó… Anh làm sao quen thứ con gái dễ dãi đó chứ?!

Lộc vươn tay đến muốn nắm tay Đan Thy nhưng nàng rụt tay về quay người bước đến cửa phòng. Tưởng nàng mở cửa bước vào, Lộc nuối tiếc đuổi theo nói gấp:

– Em đừng đi… Chưa bao giờ anh nghiêm túc như với em đâu…

Nhưng Đan Thy cũng không vào trong, chỉ tựa lưng vào vách tường bên cạnh cửa phòng. Nàng khoanh tay trước ngực, ánh mắt hả hê nhìn Lộc, giọng trêu đùa nói:

– Em có bạn trai rồi… Vả lại em làm sao có thể thích một người bội bạc như anh được chứ?!

Lộc có chút ngỡ ngàng ngạc nhiên. Nhưng không đợi hắn tự đặt câu hỏi thì cửa phòng chợt bật mở. Hiền Mai hai mắt đỏ hoe giận dữ bước ra, theo sau là hơn mười cặp mắt tò mò… Hai mắt chị long lên sòng sọc nhìn Lộc, rồi bất ngờ quay lại vung tay thẳng vào mặt Đan Thy…

“Chát…” – Một tiếng vang chát chúa làm mọi người giật thót.

Đan Thy nhắm mắt lại, tay che đầu nhưng không cảm nhận được bất cứ sự đau đớn nào. Nàng chợt ngẩng ra nhìn lên thì nhận ra cánh tay của Hiền Mai đã bị chặn đứng. Anh Trung hầm hừ giận dữ đẩy mạnh tay chị ra, gằn giọng:

– Tự mà đi quản thằng bạn trai của cô… Đừng đổ lỗi lên người khác.
– Hiền Mai… Đang có chuyện gì? – Lộc còn ngỡ ngàng phân bua. – Anh chỉ là… gặp Đan Thy trò chuyện một hai câu thôi…
– Hừ… CÂM MIỆNG ĐI… Tôi không muốn gặp anh nữa… – Hiền Mai chợt hét toáng lên, rồi bật khóc nức nở chạy đi.

Lộc gương mặt lúc đỏ lúc trắng ngơ ngác nhìn theo, vẫn chưa hiểu ra chuyện gì. Mấy bạn nữ trong lớp không nhịn được nữa nhìn hắn khinh bỉ nói:

– Cậu nói cái gì với Đan Thy… Trong phòng đều nghe hết… Thật không ngờ… Chúng ta về thôi…

Đám con gái ùn ùn kéo nhau đi về, đám con trai cũng chán nản nhìn gương mặt tái nhợt của Lộc, lắc đầu bỏ về. Thấy gương mặt ngây ngốc của Lộc, Đan Thy che miệng cười. Nàng chợt rút từ giỏ xách ra một cái microphone còn cháy đèn xanh, đưa lên miệng cười đùa nói:

– Alo… Một… Hai… Ba… Bốn… Hi hi…

Giọng nói của nàng oang oang từ trong phòng phát ra vẫn có thể nghe rõ mồn một bên ngoài này.

– Ha ha…

Nhìn vẻ mặt đắc ý như trẻ con của Đan Thy, anh Trung phá ra cười lớn. Lộc gương mặt tối đen lại, nhìn nàng nghiến răng ken két:

– Thì ra là em… Hay lắm… Hay lắm…

Nhìn Lộc tức giận gầm gừ rồi quay người bỏ đi, nét mặt của anh Trung thoáng hiện lên chút áy náy.

– Hắn đáng bị như vậy mà… – Đan Thy nắm tay anh siết chặt trấn an.
– Anh… anh không nghĩ cho Lộc. – Anh Trung nói. – Anh chỉ thấy tội nghiệp Hiền Mai.
– Thà đau ngắn hơn đau lâu dài… Em nghĩ… sớm thấy được bộ mặt thật của Lộc là may mắn của chị ấy…

Nhìn Đan Thy cảm thán nói anh Trung chợt phì cười ngón tay dí lên trán nàng:

– Em nói chuyện cứ như… rành rẽ chuyện tình cảm lắm vậy? Khai ra ngay… tổng cộng có bao nhiêu thằng bạn trai rồi hả?
– Em không có thật mà… Do em đọc truyện nhiều thôi… Ngay cả hôn môi em cũng chưa từng…

Đan Thy nói đến đó cả gương mặt chợt đỏ ửng lên cúi gằm xuống. Anh Trung cũng sượng cứng cả người, ánh mắt đảo qua nơi khác. Như phải tìm một thứ gì để nói chữa thẹn, anh Trung lên tiếng:

– Mình đi về thôi…

Đan Thy vừa gật đầu chợt thấy gương mặt anh Trung tái nhợt mất tự nhiên. Anh ngơ ngác nhìn cái phòng mở cửa tan hoác, chai bia nước ngọt lăn lóc phủ kín mặt bàn, nét mặt càng khó coi… Anh nhìn Đan Thy, lắp bắp nói:

– Em… em có mang tiền không?
– …

Mười phút sau, trên đường về nhà gương mặt anh Trung còn đỏ ửng xấu hổ. Đan Thy choàng tay ôm quanh bụng anh, nén cười đến đỏ cả mặt. Không ngờ cả đám bạn cấp ba của anh bỏ về sạch, để lại một mình anh Trung chịu trận thanh toán cả chầu karaoke. Anh không đem đủ tiền đành phải mượn của nàng.

– Đám bạn khốn kiếp…
– Hi hì… Chắc bạn anh quên thôi…
– Tháng sau anh sẽ trả cho em…
– Không cần trả đâu. Em cũng tham gia mà.
– Không được. Em đi là do anh mời…
– Trời ơi… Tiền tiêu vặt em còn nhiều… Chừng nào em hết sẽ hỏi anh lại… được không?
– Cái nào ra cái nấy… Em hết tiền tiêu vặt cứ hỏi anh… Nhưng món tiền hôm nay là anh mượn, phải trả em đầy đủ…
– Ây da… Được rồi… Hi hi…

Buổi tối đó, lại là một đêm mất ngủ với Đan Thy. Dù qua nửa tháng nàng đã quen với cảm giác nóng bức của căn phòng. Nhưng đêm nay lại khác… Hễ nàng nhắm mắt lại là trong đầu hiện lên gương mặt anh. Thật gần. Hơi thở của anh như vẫn quanh quẩn trên môi nàng, thật ấm áp. Còn có… vật ẩm ướt mềm mại kia. Đan Thy vùng người bật dậy cả người nóng rang ngột ngạt. Trong lớp vải màn mỏng phủ kín bốn góc giường, nàng ngồi ôm gối hai cánh tay che kín gương mặt đỏ ửng của mình. “Anh là anh trai mình… Là anh ruột của mình… Không thể có suy nghĩ lung tung như vậy được…” Đan Thy không biết đã tự bảo với mình bao nhiêu lần như vậy. Nhưng vẫn không ngăn được cơn thổn thức trong lòng.

Đan Thy vò vò mái tóc, kéo màng bước xuống giường. Nàng cần một ngụm nước lạnh để tỉnh táo lại, xua tan đi những hình ảnh không nên có trong đầu. Cánh cửa phòng hé mở…

– A… – Đan Thy tay che kín miệng suýt nữa la lên thành tiếng.

Trước cửa phòng nàng không ngờ là anh Trung, đang đứng lóng ngóng đi qua đi lại. Thấy nàng xuất hiện anh bối rối quay đi…

– Anh… anh… không ngủ được sao? – Đan Thy hỏi khẽ.
– Ừ… – Anh gật gật, gãi gãi mái tóc bù xù.
– Anh muốn… vào phòng em nói chuyện không? – Đan Thy chợt buột miệng nói, mặt nàng liền nóng rang lên.

Anh Trung mím môi nín lặng, rồi gật đầu. Đan Thy lùi vào trong cho anh bước vào phòng. Nàng đóng cửa lại mà trái tim đập nhanh một cách khó hiểu. Căn phòng rất nhỏ. Anh bước đến giữa phòng nhìn chiếc giường liền lúng túng quay lại. Đan Thy cảm nhận được ánh mắt anh như đảo qua chiếc váy ngủ thùng thình của nàng rồi dừng lại trên ngực nàng. Cả người nàng hồi hộp, tim đập nhanh như nhảy ra khỏi lồng ngực. Bên trong chiếc áo ngủ nàng chỉ mặc một chiếc quần lót, không mặc áo ngực… Chiếc đèn ngủ trên tường không quá sáng nhưng cũng đủ để anh thấy được hai chấm nhỏ nổi cộm trên lớp vải mỏng manh.

– Đan Thy… Anh nghĩ mình cần nói chuyện… – Anh Trung cúi đầu không dám nhìn nữa, nói khẽ. – Chuyện hồi tối… Anh thật sự… nghĩ lại anh cảm thấy xấu hổ…

Đan Thy hơi nhíu mày khó hiểu bước lại trước người anh, nhìn vào mắt anh hỏi lại:

– Anh xấu hổ vì hôn em sao?
– Không… Không phải… – Anh Trung ấp úng lắc đầu lia lịa, nói. – Ý anh là… em phải làm như vậy là vì… bảo vệ mặt mũi cho anh… Anh cảm thấy rất xấu hổ vì điều đó… Anh thật…

Lời nói của anh dừng ngang vì bàn tay nhỏ nhắn của Đan Thy che kín miệng anh. Nàng bất ngờ chồm lên vòng tay ôm quanh cổ anh, làm cả người anh cứng đờ. Đan Thy cũng không hiểu lá gan mình lớn đến thế nào để đủ can đảm làm như vậy. Nhưng nhìn anh dằn vặt khổ sở nàng không thể chịu đựng được. Đan Thy dụi gương mặt đỏ ửng nóng ran vào cổ anh, thì thầm bên tai anh:

– Anh không nên cảm thấy xấu hổ vì chuyện đó. Anh chỉ là nạn nhân của những trò châm chọc quái ác của bạn bè… Ai trong trường hợp anh cũng phải phản kháng lại, bảo vệ tôn nghiêm của mình… Em không trách anh… Nếu cho em lựa chọn một lần nữa… em cũng sẽ… hôn anh…

Đan Thy càng nói càng nhỏ như lí nhí trong miệng. Hơi thở ấm nóng của anh trên cổ làm cả người nàng căng thẳng hồi hộp. Mùi cơ thể của anh thoang thoảng làm trái tim nàng tăng tốc đập thật nhanh. Bên trong cơ thể nàng như có một thứ gì đó thôi thúc mãnh liệt… Hơi thở nàng dồn dập, mũi chân hơi nhướng lên, đôi môi đỏ mọng hé mở áp lên môi anh.

Cơ thể anh chấn động, khóe môi mím chặt run rẩy, hai cánh mũi anh phập phồng kìm nén. Nhưng hơi thở thơm ngát nồng nàn của Đan Thy như những con rắn nhỏ luồn lách chui sâu vào trí não anh. Anh choàng tay ôm ghì lấy cơ thể nàng, bờ môi hé mở đáp trả nụ hôn của nàng. Hai chiếc lưỡi nhỏ rụt rè tìm đến cuốn chặt vào nhau… Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào đầu óc của hai người. Hai trái tim chảy cùng một dòng máu giờ phút này lại hòa nhịp với nhau. Một cảm giác ấm áp gần gũi như hai nửa thất lạc lâu ngày tìm thấy nhau.

Giữa căn phòng nhỏ, Đan Thy choàng qua cổ anh, chiếc lưỡi nhỏ trao qua miệng anh. Nụ hôn hai người như mê như say quên cả trời đất. Bàn tay anh vuốt ve tấm lưng mềm mại thon thả của nàng, dần chuyển lên phía trước. Đến khi trên gò ngực căng tròn truyền đến cảm giác ấm áp, Đan Thy mới nhận ra. Những ngón tay anh mân mê vuốt ve bầu vú non tơ tròn trịa của nàng làm hơi thở nàng dồn dập, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay anh. Bàn tay anh thật nóng như đốt lên một ngọn lửa bên trong cơ thể Đan Thy. Nàng như dùng hết sức bấu chặt quanh cổ anh, bầu ngực mềm mại của nàng ưỡn lên cho anh xoa nắn.

– Ư…

Tiếng ư ử khe khẽ của Đan Thy như một tiếng sét nổ vang trong đầu làm anh bừng tỉnh. Anh hoảng hốt sợ hãi lùi người lại, rời khỏi người nàng. Nhìn Đan Thy hụt hẫng, run rẩy, anh bất ngờ vung tay đánh mạnh vào mặt mình…

“Chát…” – Đan Thy hoảng hốt chưa kịp phản ứng thì anh lại vung tay lên.

“Chát…”

– Anh… Đừng mà… Anh làm gì vậy?

Đan Thy hoảng hốt nhào đến ngăn anh. Anh cúi đầu thật thấp, hai nắm tay siết chặt phát ra tiếng khớp xương răng rắc.

– Anh xin lỗi em… Anh… Anh… Trời ơi… – Giọng nói anh khàn đục khổ sở.

Đan Thy hai mắt rưng rưng chua xót nhìn hai bên mặt anh đỏ ửng còn hằn rõ những ngón tay. Nàng vuốt ve gương mặt anh, giọng nghẹn ngào nói:

– Anh đừng tự trách mình… Chuyện này em cũng có lỗi mà…
– Nhưng… Anh là anh trai em… Anh thật khốn nạn… – Anh nhìn Đan Thy hai mắt đỏ hoe.

Đan Thy chợt nhào vào lòng anh, hai cánh tay nàng siết quanh người anh thật chặt. Áp mặt lên ngực anh, nước mắt không kềm được tuôn rơi, nàng nghẹn ngào nói:

– Anh đừng nói gì hết… Em từ rất nhỏ đã không có anh trai. Trong trí nhớ của em hình ảnh của người anh đó rất mờ nhạt… Còn bây giờ, đối với em, anh chỉ là anh thôi…

Cơ thể căng cứng của anh theo từng lời nức nở của Đan Thy mà mềm xuống. Cánh tay mạnh mẽ của anh ôm quanh cơ thể nàng. Hai người đứng đó thật lâu lắng nghe hai trái tim cùng đập như quên cả thời gian.

Chương trước Chương tiếp
Loading...