Góc khuất
Chương 3
– Tối thức chơi game à?
– Dạ không có…
Sáng hôm sau, Đan Thy vừa bước ra khỏi phòng tắm liền nghe Ba hỏi anh Trung. Hai người ngồi trên bàn ăn sáng. Ba nhìn hai mắt thâm quầng của anh, nghi ngờ. Ông chợt quay sang Đan Thy chỉnh gọng kính trên sống mũi để nhìn rõ hơn, không đợi ba hỏi nàng liền nói:
– Con… tối qua con đọc truyện… hơi khuya.
– Haizz… Đọc sách ban đêm rất hại mắt… Con không nên…
– Dạ, con biết rồi… Hì hì…
Không đợi Ba nói xong, Đan Thy đã ngồi xuống bàn, vui vẻ hôn lên gò má ông một cái. Lời ba nói đến miệng liền tắc lại.
– Con nhỏ này… Ha ha… – Ông hơi ngượng rồi bật cười vỗ đầu nàng.
Đan Thy cười vui vẻ, lén nhìn sang đối diện. Anh Trung vừa nhận được ánh mắt nàng liền cúi đầu xuống, múc cháo ăn lia lịa. Nhìn vẻ sợ hãi của anh, bờ môi Đan Thy hơi cong lên rồi lặng lẽ ngồi ăn.
– Hai đứa ăn đi… Cháo còn nhiều lắm. Ba đi làm đây… – Ba đứng lên, tay xoa xoa đầu Đan Thy nói.
– Dạ…
Đan Thy vừa lên tiếng thì anh Trung cũng vội vàng đứng dậy. Anh gom chén bát của mình và ba đem thẳng vào bồn rửa. Ba hơi ngạc nhiên hỏi:
– Con đi đâu sao?
– Con có hẹn qua nhà bạn…
– Ờ… Vậy Thy ở nhà một mình nha con. Đói tự nấu mì ăn được không?
– Dạ được mà…
Nhìn anh Trung lầm lũi đi theo Ba ra khỏi nhà, Đan Thy ngồi trên bàn lẳng lặng ăn cháo mà khóe mắt chợt ửng đỏ ươn ướt. Nàng biết đêm qua anh đã suốt đêm không ngủ suy nghĩ về chuyện của hai người. Và việc anh lảng tránh nàng sáng nay chứng tỏ anh đã đưa ra quyết định. Không hiểu sao trái tim Đan Thy chợt đau nhói… Nàng gục mặt xuống bàn bật khóc nức nở.
Ngày hôm đó, anh Trung đi một mạch đến chiều tối vẫn chưa về. Ở trong gian phòng nhỏ chìm trong bóng tối, nghe âm thanh cửa kéo xoèn xoẹt và tiếng bước chân nặng nề của Ba mà Đan Thy không mở mắt lên nổi. Nàng bị sốt rất cao lại không biết thuốc ở nhà cất ở đâu. Từ nhỏ cơ thể nàng đã bất thường như vậy… Mỗi lần sau khi khóc nhiều nàng đều bị nhức đầu, nếu không uống thuốc sẽ phát sốt.
“Thy… Thy…”
Có tiếng gõ cửa và tiếng Ba gọi ngoài cửa phòng. Đan Thy mở hai mí mắt nặng trĩu lên, thều thào gọi nhưng không phát ra được tiếng nào. Cánh cửa hé mở, ánh sáng chiếu vào chói lòa làm nàng nheo chặt hai mắt.
– Thy… Sao không trả lời Ba? Con sao vậy? – Ba bước đến giường, bàn tay ấm áp đặt lên trán nàng.
– Trời ơi… Sao để sốt cao thế này? Thằng Trung đâu?
Ông giật bắn người kêu lên hoảng hốt, vội chạy ra ngoài. Âm thanh loảng xoảng hấp tấp như Ba đang tìm gì đó… Nàng hé mắt nhìn còn thấy ông đi qua đi lại trước cửa như đắn đo lo lắng. Một lúc sau ông trở lại, tay cầm theo một thau nước nhỏ đặt xuống bên cạnh giường. Giọng ông ấp úng hỏi:
– Thy… con tỉnh táo không?
Đan Thy mệt mỏi nhướng hai mí mắt lên. Nàng nhận ra gương mặt Ba có chút nhăn nhó khổ sở. Ông nhìn nàng, hai bờ môi mím chặt một lúc rồi lên tiếng nói:
– Con sốt quá cao… Mà nhà mình không có viên thuốc hạ sốt nào… Ba phải… phải lau nước lạnh cho con… Con hiểu không?
Đan Thy hai bờ môi tái nhợt hơi mấp máy, cố gắng lắm nàng mới gật đầu thật khẽ. Ba thoáng chần chừ rồi đỡ hai bờ vai nâng Đan Thy ngồi lên. Bên dưới tấm nệm đã sũng nước vì mồ hôi của nàng. Nàng gục đầu trên vai Ba cảm nhận hai bàn tay ông luồn vào mép váy ngủ của mình. Hai tay ông đỡ dưới hai cánh tay nhẹ nhàng nâng cơ thể nàng lên, kéo mép váy qua dưới bờ mông nàng. Ba thật khỏe, đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Đan Thy lúc này. Chiếc váy ngủ bằng thun của nàng được ông kéo lên từng chút một, hai cánh tay nàng được kéo giở qua đầu… Một luồng gió mát lạnh thổi vào làm cơ thể nàng khẽ run rẩy.
Căn phòng rất yên lặng. Đan Thy gối đầu lên bờ vai vững chắc của Ba, để ông thấm khăn ướt nhẹ nhàng lau khắp tấm lưng thon thả của nàng. Lau qua hai lượt nước, ông lấy một tấm khăn khô trải xuống giường rồi nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống. Cảm giác mát mẻ làm nàng tỉnh táo lại một chút. Nàng chợt nhận ra trên thân mình chỉ còn duy nhất một chiếc quần lót toàn thân gần như trần truồng dưới ánh mắt Ba. Không hiểu sao trái tim nàng lại đập nhanh. Cũng như lần đó trong gian phòng tắm nhỏ hẹp. Đan Thy nhắm chặt hai mắt, hai gò má thoáng nóng lên ửng đỏ khi chiếc khăn ướt của Ba lau lên khắp ngực nàng. Cảm giác ẩm ướt mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể làm tinh thần nàng thư thái dễ chịu. Hai mí mắt nàng hé mở chợt bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Ba. Ông vừa lau vừa như say mê nhìn nhắm hai bầu vú căng tròn của nàng. Cơ thể Đan Thy căng cứng, mặt nóng rang lên như phát sốt lần nữa. Ánh mắt mê mẩn của Ba như biến thành một bàn tay vô hình vuốt ve mơn trớn trên hai bầu vú non tơ phập phồng của nàng. Đan Thy nhắm tịt hai mắt lại…
Căn phòng im phăng phắc chỉ có hơi thở căng thẳng khe khẽ của Đan Thy và âm thanh giặt khăn trong thau nước rì rào. Chiếc khăn ướt lau của Ba tiếp tục quanh hai bầu vú căng tròn của nàng… Nhưng nó không còn mát lạnh như ban đầu mà truyền đến cảm giác ấm áp, còn gờn gợn như những ngón tay thô ráp của Ba. Đan Thy vẫn nhắm mắt, hai bờ môi hé mở thở dồn dập cảm nhận bàn tay ông qua lớp khăn ướt mỏng manh đang bao phủ lên bầu vú nàng khẽ mân mê xoa nắn. Rồi cảm giác ươn ướt không còn nữa chỉ còn một ngón tay to dày thô ráp của Ba khẽ chạm lên da thịt nàng, chậm rãi miết miết lên đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn của nàng. Một cảm giác nhột nhạt kỳ lạ làm cơ thể nàng mềm nhũn, hai chân vô thức khép chặt lại, bên dưới của nàng lại như lần đó nóng hầm hập ẩm ướt.
Bên tai Đan Thy cũng nghe được hơi thở nặng nề căng thẳng của Ba. Ông như kìm nén thứ gì đó rất gian nan. Thời gian ông giặt khăn cũng lâu hơn… Rồi ông lau xuống chiếc bụng nhỏ nhắn phẳng lì của nàng. Lau quanh cái rốn nhỏ xinh xắn xuống đến mép quần lót liền dừng lại. Chiếc quần lót màu trắng của Đan Thy đã sớm ẩm ướt vì mồ hôi. Dù không nhìn nhưng nàng có thể đoán được nó đã sớm dính sát vào bờ mu nho nhỏ còn loáng thoáng nổi lên màu sắc bên dưới. Ba dường như rất căng thẳng, mỗi bên ông dùng hai ngón tay hơi run rẩy kẹp lấy mép quần lót nàng kéo lệch xuống một chút… Đan Thy bất ngờ ưỡn người lên, bờ mông nàng giở lên khỏi nệm giường. Khoảnh khắc này trái tim nàng như ngừng đập, nàng nghe được hơi thở của Ba cũng tắc nghẽn nín lặng. Tay ông đang níu hai bên mép quần lót nàng cũng tăng thêm lực từ từ kéo… Một cảm giác mát lạnh tràn vào hạ thể làm mặt Đan Thy nóng rang như gấc chín. Chiếc quần lót nhỏ của nàng được Ba kéo qua hai đầu gối rồi dừng lại ở đó như đã rút hết sức lực của ông.
Đan Thy không thể hiểu được trong đầu mình đang suy nghĩ thứ gì. Gương mặt nàng ửng đỏ gay gắt, hai mí mắt khẽ chớp động hé mở nhìn xuống. Nơi thầm kín nhất của nàng, bờ mu hồng hào phơn phớt lông tơ đang phơi bày trước ánh mắt Ba. Nàng không biết việc này hư hỏng đến thế nào? Trái luân thường đạo lý ra làm sao? Đan Thy chỉ muốn ánh mắt đó của Ba tiếp tục khám phá từng ngóc ngách nhỏ nhất trên cơ thể nàng.
Ba lại giặt khăn ướt, nhưng gương mặt ông đã sượng cứng, trán rịn ướt mồ hôi. Chiếc khăn của ông phủ lên hạ thể nàng, bàn tay ấm nóng đặt lên nó nặng trĩu, bắt đầu đẩy nhẹ nhẹ lau quanh bờ mu mềm mại nho nhỏ. Lớp lông tơ của nàng dính ướt dính bệt xuống làm lộ rõ cả khe rãnh hồng hào bên dưới. Đan Thy cắn chặt hai bờ môi, gương mặt đỏ đến mức chạm nhẹ cũng rỉ ra máu. Hai chân nàng khẽ khép lại để chiếc quần lót đang treo trên đầu gối rơi xuống. Hai chân nàng như được giải thoát hoàn toàn, khẽ nương theo chiếc khăn ướt của Ba mà từ từ mở rộng ra. Chiếc khăn của ông như ngầm hiểu ý nàng… Từ trên bờ mu mềm mại dần dần tiến sâu vào giữa hai chân nàng… Hơi thở Đan Thy dồn dập, hai tay bấu chặt vào nệm giường…
“BA…”
Đột nhiên một tiếng kêu lớn làm Đan Thy và cả Ba bừng tỉnh hoảng hốt. Ông vội thu cái khăn ướt lại ném vào thau nước, quay phắt lại. Đan Thy che kín mặt, ngượng chín cả người vì anh Trung đứng ngay cửa phòng hai mắt trợn tròn không thốt nên lời.
– Thy nó bị sốt cao… Ba phải lau người cho nó…
Ba nói nhanh, rồi nhận thấy ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của Đan Thy, ông gắt lên:
– Em gái mày đó… Nhìn cái gì… Nhanh đóng cửa lại ngay…
– Dạ…
Anh Trung mặt đỏ ửng gay gắt, vội đóng cửa phòng lại. Nhưng cửa phòng còn chưa kịp khép kín, Ba như nghĩ đến chuyện gì lại gắt lên:
– Không đóng nữa. Mở ra… Mày cũng không được đứng xớ rớ đó đi vào bếp nấu cháo cho em đi… Nhớ cho ít gừng vào…
– Dạ… – Anh Trung vội đẩy cửa mở ra lại, cúi đầu không dám nhìn Đan Thy lần nào quay người đi thẳng vào nhà bếp.
Sự xuất hiện của anh Trung đã làm mọi tình huống thay đổi. Ba thậm chí không dám nhìn ngắm cơ thể Đan Thy một lần nào nữa. Ông chỉ thay một lượt nước lạnh, lau lại một lần rồi, đắp chăn lên cho nàng. Trước khi đi ra ngoài, bàn tay chai sạn ấm áp của ông đặt trên trán nàng, thấy nhiệt độ đã hạ xuống thở phào mỉm cười:
– Con đã đỡ sốt rồi… Tối nay không được tắm.
– Dạ…
– Lát anh Trung nấu cháo xong, con phải ráng ăn thì mai mới khỏe được…
– Dạ, con biết rồi.
… Bạn đang đọc truyện Góc khuất tại nguồn: http://truyen3x.xyz/goc-khuat/
Sáng hôm sau…
Đến lúc tia nắng mặt trời chiếu qua khung cửa chiếu thẳng lên gương mặt xinh đẹp hồng hào của Đan Thy thì hai mí mắt nàng mới chớp động hé mở. Chợt nhận ra bên cạnh giường đang có một ánh mắt lo âu nhìn xuống mình, nàng mỉm cười.
– Em khỏe lại chưa? – Anh Trung đặt bàn tay ấm áp lên trán nàng, hỏi.
– Ngủ một giấc em khỏe rồi…
Đan Thy gật gật đầu, nhoẻn miệng cười thật tươi rồi chống người ngồi dậy. Nhưng chính nàng cũng không nhớ rằng bên dưới lớp chăn mỏng mình không mặc gì cả. Đến lúc thấy anh Trung sững người quay vội đi chỗ khác, Đan Thy mới xấu hổ kéo chăn che kín cơ thể.
– Anh ra ngoài… Em mặc quần áo vào rồi ra ăn sáng… Anh mua Phở cho em…
Anh Trung đứng dậy đi ra ngoài, không quên khép cửa lại. Đan Thy mỉm cười, nàng kéo chăn để lộ ra cơ thể trần truồng, bước xuống giường. Nàng đã không thể chịu nổi cảm giác mồ hôi bết lại dinh dính trên da thịt của mình thêm một phút giây nào nữa. Nhưng khi chân chạm mặt đất đứng lên, hai đầu gối nàng thoáng run rẩy rồi ngã nhào ra trước…
– Á…
– Thy…
Nghe tiếng la hoảng của Đan Thy, Anh Trung lao vào phòng nhanh như một cơn gió. Thấy nàng toàn thân lõa lồ ngã sõng soài trên sàn nhà, anh hơi sững người nhưng cũng vội đỡ nàng lên.
– Em bị sao vậy? – Anh níu hai cánh tay để nàng đứng lên, nhưng mặt vẫn quay đi.
– Em… em muốn đi tắm… Tự nhiên hai chân nhũn ra… – Đan Thy mặt đỏ ửng nói.
– Em còn mệt lắm sao? – Anh lo lắng quay lại hỏi.
– Không… Chắc là… hôm qua… em chỉ ăn buổi sáng… rồi… – Đan Thy hai tay che trước ngực nép sát vào người anh, hai gò má ửng đỏ lí nhí nói.
Anh Trung nhìn xuống nàng, ánh mắt lóe lên tia chua xót. Anh vuốt mái tóc lòa xòa trước mặt nàng lộ ra vầng trán mịn màng trắng như ngọc.
– Là lỗi của anh. Lẽ ra anh không nên đi lâu như vậy…
– Anh muốn né tránh em… Em hiểu mà… – Đan Thy giọng hơi giận dỗi cúi đầu nói.
– Anh không… – Anh nhăn mặt khổ sở nói. – Anh chỉ sợ…
– Anh sợ cái gì?
– Anh sợ… chính bản thân mình… – Anh Trung thì thào giọng khô đắng nói.
Đan Thy mím môi ánh mắt tràn ngập thất vọng nhìn anh. Nàng vừa muốn quay đi thì anh đã ôm choàng quanh cơ thể nàng. Giọng anh nghẹn ngào run rẩy vang lên bên tai nàng:
– Anh sợ sẽ vấy bẩn em… Sợ cả thế gian này chê cười gia đình chúng ta… Sợ kéo theo em cùng xuống mười tám tầng địa ngục… Anh sợ rất nhiều thứ. Nhưng đêm qua anh chợt hiểu ra… nỗi sợ hãi lớn nhất của anh là mất em.
Từng lời thổ lộ của anh làm trái tim Đan Thy run rẩy. Nàng chợt choàng tay qua cổ anh, trao cho anh một nụ hôn nồng cháy. Sự kiềm chế của anh như một bờ đê yếu ớt không chịu nổi cơn lũ hung hãn càn quét sụp đổ tan tành. Anh đáp trả nụ hôn của nàng càng cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Lưỡi anh và nàng cuốn vào nhau say mê không dứt ra nổi. Nàng hổn hển mặt đỏ ửng kéo anh nằm xuống giường. Sức nặng cơ thể anh làm nàng ngột ngạt lại càng bứt rứt khao khát…
– Thy… Em… – Đan Thy kéo tay anh đặt lên ngực nàng làm anh hoảng hốt muốn rụt tay lại.
– Em là của anh mà…
Đan Thy mặt đỏ ửng hổn hển thở dốc trên môi anh. Hơi thở anh nặng nề, bàn tay trên ngực nàng thoáng run rẩy rồi nhẹ nhàng mân mê. Đan Thy nhắm mắt gương mặt đỏ ửng gay gắt, hai tay nàng buông thõng để mặc anh từng chút khám phá cơ thể nàng. Bàn tay thật ấm áp, nhưng mềm mại không thô ráp như Ba. Nó lại rụt rè như trẻ mới lớn tìm được món đồ chơi yêu thích lại sợ làm nó hư hỏng.
Đan Thy cắn nhẹ bờ môi nhìn xuống ngực mình. Ánh mắt anh hừng hực nóng, bàn tay anh đang mê mẩn vuốt ve hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp của nàng. Những ngón tay anh bao phủ lên nó mân mê xoa nắn, lòng bàn tay ấm áp của anh lướt qua đầu nhũ hoa xinh xắn làm cơ thể nàng run rẩy căng cứng lên. Như không đủ thỏa thích, anh nằm hẳn lên người nàng, cảm giác đè ép làm mặt nàng đỏ ửng thở dốc. Hai bàn tay anh phủ kín trên hai bầu vú nàng không ngừng mơn trớn như mê mẩn cảm giác co giãn mềm mại đó… Chợt anh nuốt nước miếng, rồi bất ngờ vùi mặt vào giữa hai bầu vú nàng.
– Ư… ôi…
Đan Thy mặt đỏ ửng há hốc thở dốc nhìn miệng anh thèm thuồng hôn lên khắp ngực nàng. Cái lưỡi anh như thưởng thức một món ngon nhất thế gian, liếm quanh quanh đầu nhũ hoa xinh xắn đỏ hồng của nàng, rồi ngậm lấy nó mà mút.
– Ưm…
Đan Thy rên nấc lên một tiếng. Một cảm giác nhột nhạt lại day dứt kỳ lạ ồ ạt xâm chiếm đầu óc nàng. Đầu nhũ hoa nàng trong miệng anh liên tục truyền đến cảm giác rờn rợn lại sương sướng khó thể nào diễn tả được. Đan Thy ôm ghì mái tóc bù xù của anh, ngực nàng ưỡn cong lên dâng trọn hai bầu vú cho anh luân phiên hôn hít. Nàng chỉ muốn cảm giác tuyệt vời này kéo dài mãi mãi. Âm thanh miệng lưỡi anh thèm thuồng xì xụp hôn hít lọt vào tai nàng lại du dương như âm thanh từ thiên đường.
– Ưm… yêu em đi… ôi…
Hai chân Đan Thy mở rộng ra kẹp cứng hạ thể anh. Bên dưới nàng nóng như miệng núi lửa vừa thức tỉnh, liên tục trào ra nhanh thạch lỏng chảy ướt cả bên dưới. Nàng không biết mình đang làm gì, cần làm gì… Chỉ biết rằng cơ thể nàng đang gào thét trống rỗng cần được lấp đầy. Anh thở dốc mặt ửng đỏ, chồm lên hôn lên đôi môi ẩm ướt của nàng. Bàn tay anh luồn xuống dưới, kéo lệch lưng quần. Đan Thy chỉ biết cuồng nhiệt hôn nghiến lấy môi anh. Đến lúc nơi đó của nàng có gì đó rất nóng lại cứng rắn, chèn ép hai mép âm hộ nàng căng cứng.
– Ưm… anh ơi…
Đan Thy mặt đỏ ửng, ôm ghì lấy bờ vai rắn chắc của anh. Hai chân nàng mở đón nhận hạ thể anh từng chút ép vào… Rồi như có gì đó bên trong nàng rách toạc.
– Ah…
Một cảm giác đau đớn như xé tim làm nàng hét lên. Nước mắt không thể kiềm chế cứ trào ra khóe mắt lăn dài trên mặt.
– Thy ơi… Anh…
Tiếng hét đau đớn của Đan Thy như một xô nước dội thẳng vào ngọn lửa hừng hực cháy của anh. Anh sững người nhìn xuống nàng, mặt đỏ ửng khổ sở. Ánh mắt anh như muốn tự đày mình xuống mười tám tầng địa ngục vì nhận ra mình vừa phạm phải một lỗi lầm không bao giờ có thể cứu vãn. Đan Thy mỉm cười nhìn lên anh, khóe mắt vẫn lăn dài hai giọt nước. Nàng kéo anh nằm xuống người mình, giọng nghẹn ngào nói:
– Em… em không sao… Em rất vui được trao cho anh… Yêu em đi…
Hai chân nàng kẹp cứng hông anh, tay vòng qua sau lưng kéo người anh tới. Anh mím môi hơi thở nặng nề, hạ thể bắt đầu chuyển động. Đan Thy nhắm mắt cắn chặt môi chịu đựng từng cơn đau rát bên trong âm hộ truyền lên. Nếu giây phút này có ai hỏi Đan Thy liệu nàng có hối tiếc sự trinh trắng của mình không? Dù đang chịu đựng từng cơn rát buốt, câu trả lời của nàng vẫn cứ là không. Nàng không hối tiếc. Đan Thy cảm thấy mình như vừa vượt qua một bức rào chắn kiên cố nhất trên đời và trước mặt nàng là cả một bầu trời tự do bay lượn.
– Ưm… Ôi… anh ơi…
Đan Thy cũng không phải chịu đựng khổ sở quá lâu, sự đau đớn như nước thuỷ triều rút đi nhanh chóng được thay thế bằng cảm giác thôn thốn lại xen chút ngất ngây kỳ lạ mà nàng chưa từng biết đến. Gian phòng nhỏ hẹp tràn ngập hơi thở hổn hển và âm thanh rên siết của Đan Thy. Nàng ôm chặt quanh người anh, hai bàn tay vuốt ve tấm lưng to lớn cảm nhận từng múi cơ anh nổi cộm nhịp nhàng. Cặp đùi thon dài của nàng mở rộng đón lấy anh ra vào thật sâu. Giây phút này khi cơn đau đớn mờ nhạt dần, Đan Thy lần đầu tiên cảm nhận được vật đàn ông của anh bên trong cơ thể nàng. Nó thật to lớn như choáng hết bên trong nàng không chừa lại chút khoảng trống. Nó thật cứng rắn lại ấm nóng như khúc than đỏ không ngừng ra vào lấp kín âm hộ nàng, đem cho nàng cảm giác sung sướng thỏa mãn.
– Ưm…
– Ahhhh… Thy ơi…
Anh chống tay lên, dồn dập thở gấp, hạ thể hối hả đẩy dương vật thật sâu vào âm hộ nàng. Chợt gương mặt anh đỏ ửng lên, cơ thể cứng đờ đè ép hai chân nàng mở căng ra. Đan Thy nhắm nghiền hai mắt, há hốc rên rỉ cảm nhận thứ gì đó thật nóng cuồn cuộn phun trào sâu bên trong cơ thể nàng.
– Ưm…
– Ah…
Anh đổ gục lên cơ thể nàng, thở hổn hển. Đan Thy ôm quanh người anh, gương mặt đỏ ửng thiêm thiếp đê mê dụi dụi vào cổ anh.
Năm phút sau…
Trên chiếc giường nhỏ hẹp, bên dưới tấm màng giăng đều bốn góc cuốn lên cao… Anh Trung dựa lưng vào tường để Đan Thy nằm áp mặt lên ngực anh. Ánh mắt anh vẫn mê mẩn như từ cơn mơ chưa tỉnh táo lại say mê nhìn ngắm cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng, bàn tay anh mân mê vuốt ve hai bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng. Thấy ánh mắt anh cứ mãi nhìn tấm khăn do Ba trải đêm qua dính một vệt máu đỏ thẫm, Đan Thy nhặt lấy nó ném xuống giường.
– Đừng suy nghĩ đến cái đó nữa…
– Nhưng… con gái chỉ có một lần… – Giọng nói anh run run dằn vặt khổ sở.
Đan Thy áp mặt lên ngực anh, bàn tay vuốt ve cái cằm nham nhám râu xanh rì của anh, thì thầm:
– Con gái đúng là chỉ có một lần… Nhưng em thấy mình may mắn hạnh phúc hơn chị Hiền Mai nhiều… Ít ra em đã trao lần đầu tiên của mình cho một người không bao giờ làm em hối tiếc…
– Em thật tin tưởng anh như vậy? – Anh cúi xuống hôn lên môi nàng.
– Ừm… Anh tin anh. – Nàng choàng tay qua cổ anh, đón nhận nụ hôn của anh.
– Dù có một ngày cả thế giới này quay lưng với hai chúng ta… Anh vẫn mãi mãi ở bên cạnh em…