Góc khuất

Chương 5



Phần 5: Đêm mưa

Sáng hôm sau…

Cả ngày hôm qua từ sau lúc Ba về nhà, anh Trung không nói với Đan Thy lời nào. Dù thường ngày trước mặt Ba để tránh gây nghi ngờ, anh cũng hay thường như vậy. Nhưng lần này lại khác. Đan Thy cảm nhận được anh né tránh ánh mắt nàng. Anh đã ghen rồi sao?

Đến lúc Ba đi làm vừa bước ra khỏi nhà, anh đang ngồi yên lặng trên bàn ăn liền quay sang nhìn Đan Thy.

– Hôm qua… tại sao em tắt đèn trong buồng tắm?
– Do anh muốn nhìn… nên… em xấu hổ thôi… – Đan Thy mím môi cúi đầu nói.
– Em xấu hổ hay… làm việc gì không muốn anh biết?

Đan Thy hơi chột dạ, hai gò má thoáng ửng đỏ cúi gằm xuống, không dám đối diện ánh mắt anh.

– Không có… Ba chỉ… tắm cho em thôi…

Anh nhìn gương mặt ửng đỏ của Đan Thy, môi mím lại rồi mở ra mấy lần không nói được lời nào. Anh hít sâu một hơi, kìm nén nói:

– Em không còn nhỏ nữa… Em là con gái đã lớn rồi… Làm sao em có thể để Ba tắm cho mình như vậy?
– Em làm vậy là vì sợ anh bị ba phát hiện thôi… Vả lại… khi em bệnh Ba cũng lau người cho em… Đâu có vấn đề gì?!
– Anh biết… Nhưng mà… Đó là Ba… là người sinh ra em đó… Nếu mà… em và Ba… Anh thật không dám tưởng tượng.

Đan Thy chợt đứng lên, bước sang ngồi vào lòng anh, hôn lên môi anh giọng trêu chọc:

– Anh ghen à?
– Khùng điên… Làm sao anh đi ghen với Ba mình chứ? – Anh tránh mặt đi hậm hực nói.

Đan Thy mỉm cười. Nàng choàng tay ôm quanh cổ, gối cằm lên vai anh thì thầm nói:

– Cuộc đời em chỉ có hai người đàn ông… Một là anh, hai là Ba… Em có thể cho anh sự trong trắng của em… Vậy thì Ba tắm cho em có đáng gì chứ?! Nếu Ba muốn hơn… em cũng sẽ cho…
– Em…

Anh Trung gương mặt đỏ ửng lên gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt Đan Thy như cố tìm thấy sự đùa giỡn trong lời nàng vừa nói. Nhưng không, anh không thấy gì trong đôi mắt to tròn của nàng biểu hiện nàng đang đùa giỡn. Như nghĩ đến chuyện gì đó rất kinh khủng, máu nóng dồn lên khắp gương mặt anh… Anh bất ngờ giở cả người Đan Thy lên, đè ngửa nàng ra giữa bàn ăn.

– Anh… trời ơi…

Đan Thy kêu lên hoảng hốt. Chiếc váy ngủ rộng thùng thình của nàng bị anh giơ cao lên che phủ qua mặt. Từ hai bầu vú căng tròn mơn mởn đến toàn bộ thân dưới và chiếc quần lót nhỏ cũng phơi bày trước ánh mắt hừng hực của anh. Đan Thy chưa kịp giãy giụa thì chiếc quần lót của nàng cũng bị anh kéo tuột ra khỏi hai chân… Hai chân nàng bị giở ra, gác lên hai vai anh. Hơi thở nóng hầm hập của anh áp sát nơi đó làm cả người nàng căng cứng. Rồi miệng anh ngậm kín âm hộ nàng, lưỡi quét sâu vào…

– Ư… Đừng anh… ôi…

Đan Thy thở hổn hển mặt che kín bởi tà váy mỏng. Âm hộ nàng liên tục bị anh hôn hít truyền đến một cảm giác ấm nóng nhột nhạt lại tuyệt diệu mà nàng chưa từng biết tới. Hơi thở anh, đôi môi anh và cả cái lưỡi của anh như thổi bùng ngọn lửa rạo rực khao khát bên trong cơ thể nàng. Hai bàn tay anh đưa lên vò nắn hai bầu vú căng tròn của nàng…

– Ôi… anh ơi…

Trên chiếc bàn ăn, gương mặt Đan Thy dưới lớp váy ngủ phập phồng hổn hển. Cơ thể nàng trần truồng căng cứng hai bầu vú ưỡn cong lên dưới những kích thích của anh. Cặp đùi thon dài nõn nà của nàng mềm rũ mở rộng ra hai bên để anh quỳ gối ngậm kín âm hộ nàng mà hôn hít. Cái lưỡi nóng của anh đưa sâu vào trong, còn liếm lên mẩu thịt mồng đốc nho nhỏ làm cơ thể nàng run rẩy tuôn trào ướt át.

– Ôi…

Anh ngừng lại, đứng lên. Đan Thy mặt vẫn che kín, cơ thể mềm nhũn rũ rượi hổn hển trên mặt bàn. Bên tai nàng vang lên âm thanh khóa quần anh mở ra leng keng vội vàng… Sau đó, một vật to lớn nóng hổi chèn ép hai mép môi âm hộ nàng đến căng cứng, rồi bất ngờ đi thẳng vào trong người nàng.

– Ư…

Đan Thy nấc lên một tiếng. Sự thô bạo của anh làm nàng đau thốn bên trong. Nhưng anh như một kẻ điên cuồng ghen tuông không biết thương tiếc. Hai tay vò nắn hai bầu vú nàng, hạ thể liên tục thúc đẩy nhồi nhét dương vật vào cửa mình nàng. Một cảm giác uất nghẹn làm cơ thể nàng run rẩy… Nhưng song song với đó lại là một sự sung sướng kỳ lạ mà nàng chưa từng biết tới.

– Ưm…

Kéo mép váy ra khỏi mặt, Đan Thy hai gò má đỏ ửng, ánh mắt đê mê nhìn lên anh. Gương mặt anh đỏ ửng gay gắt, miệng gầm gừ khi hạ thể không ngừng nghỉ điên cuồng quần thảo trên người nàng. Ánh mắt nàng mê mẩn nhìn anh, đôi môi hé mở hổn hển. “Thì ra lúc anh ghen lại đáng yêu như vậy…”. Cả gian phòng khách tràn ngập hơi thở hổn hển phấn khích của hai người.

– Ưm…
– Ahhhh…

Đan Thy rên nấc lên một tiếng nức nở, tay nàng giữ chặt hai bàn tay anh trên hai bầu vú, âm hộ nàng co thắt tuôn trào dữ dội. Anh Trung há hốc rùng mình, dương vật anh phun trào ồ ạt bên trong âm hộ nàng. Cả người anh như bị rút hết sức lực đổ gục xuống trên ngực nàng. Đan Thy vuốt ve mái tóc anh, nhìn xuống cái miệng hổn hển của anh đang ngậm lấy đầu vú đỏ hồng của nàng ngậm mút say mê…

“Cạch…”

Đột nhiên một âm thanh thật nhỏ vang lên nhưng lọt vào trong đầu hai người không khác gì một tiếng sấm vang động cả bầu trời. Đan Thy và anh Trung nhìn ra hướng cửa, cả người chết điếng lạnh buốt sợ hãi đến cùng cực. Cửa kéo sắt từ sáng đến giờ không đóng, không phát ra âm thanh cảnh báo nào. Cánh cửa gỗ bên trong đã được mở toang ra. Một ánh mắt giận dữ đến tột độ đang nhìn chằm chằm vào hai người.

Chiều cùng ngày 16h30…

Cả ngày hôm đó căn nhà chìm lắng trong sự im lặng. Đan Thy ngồi co ro trong phòng cảm nhận áp lực nặng nề ngột ngạt đến không thở nổi. Ba đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đáng xấu hổ đó của anh và nàng. Nhưng không như dự đoán của hai người, không một trận đòn, thậm chí một tiếng la mắng cũng không. Từ lúc về nhà đến giờ Ba không bước ra khỏi phòng. Anh Trung ngồi ngoài phòng khách ôm đầu không nói lời nào. Gian bếp nguội lạnh cả nhà ba người ba góc buổi trưa cũng không đếm xỉa tới.

Đan Thy không chịu nổi cảm giác ngột ngạt này, nàng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Lặng lẽ bước vào nhà bếp. Nàng đặt cơm, mở tủ lạnh lấy đồ ăn bắt đầu nấu nướng. Dù ở nhà nàng không thường xuyên vào bếp nhưng vẫn đủ khả năng chế biến một hai món đơn giản. Anh Trung thấy nàng bận bịu cũng đứng lên phụ giúp. Hai người không nói với nhau lời nào nhưng tâm trạng cũng thả lỏng hơn… Như hai kẻ tử tù một khi đã chấp nhận án tử hình của mình thì cái chết không còn đáng sợ nữa.

Bữa cơm nấu xong, dọn lên bàn. Anh Trung định bước vào phòng gọi Ba thì Đan Thy ngăn anh lại. Nàng hít sâu một hơi nhưng đầu óc vẫn căng thẳng không thể buông lỏng, từng bước đi đến trước cửa phòng Ba.

“Cộc… cộc…”

– Ba ơi… Ba…

Đan Thy vừa gõ cửa vừa gọi mấy tiếng nhưng không có câu trả lời. Chợt cánh cửa bật mở, Ba bước ra ánh mắt ông đảo qua gương mặt tái nhợt của Đan Thy lại nhìn sang anh Trung. Ánh mắt đó không giận dữ, cũng chẳng nghiêm nghị nhưng không hiểu sao làm Đan Thy thoáng run rẩy.

– Ăn cơm đi…

Ba không nói lời nào bước lại bàn ăn ngồi xuống. Đan Thy và anh Trung cũng líu ríu ngồi theo. Cả ba người bắt đầu chậm rãi ăn trong sự im lặng tuyệt đối. Im lặng đến mức Đan Thy nghe được cả âm thanh nuốt cơm của chính mình. Không biết do cơm nàng nấu kém hay lý do khác mà nàng cảm nhận nó là bữa cơm nhạt nhẽo nhất từ ngày đến ở nhà Ba. Cuối bữa cơm, ba đi vào bếp đặt chén bát vào bồn rửa rồi đi về phòng… Cửa phòng còn chưa đóng lại, ông chợt quay lại nói vọng ra ngoài:

– Ba đã hỏi ông Tư lầu trên, nhà bên đó còn dư một phòng. Sáng mai thằng Trung dọn qua đó ở đỡ… Hè còn hơn một tháng. Vào học Ba sẽ đăng ký ký túc xá ở trường cho con…

Anh Trung ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Ba khuất sau cánh cửa phòng đóng chặt. Đan Thy nhìn sang anh, lòng trống rỗng hụt hẫng. Nàng muốn bước sang nhào vào lòng anh nhưng không dám. Anh nắm chặt hai bàn tay, đôi môi mím chặt lại nhìn nàng. Ánh mắt anh tràn ngập sự day dứt khổ sở…

Bạn đang đọc truyện Góc khuất tại nguồn: http://truyen3x.xyz/goc-khuat/

Một tuần sau…

Anh Trung đã dọn lên nhà trên ở. Cả một tuần Đan Thy ở nhà không được gặp mặt anh lần nào. Không hiểu ba nói gì với ông Tư. Ông canh chừng anh rất kỹ, đặc biệt là ban ngày khi ba đi làm. Đan Thy chỉ có thể thỉnh thoảng trò chuyện với anh qua điện thoại.

Ở nhà một mình, Đan Thy hết đọc truyện trên truyen3x.xyz, lại nấu cơm chờ Ba về ăn. Từ ngày đó đến giờ Ba không hề đề cập đến chuyện xảy ra ngày hôm đó. Dù ông vẫn hỏi thăm chăm sóc Đan Thy, nhưng nàng cảm thấy ông như đang lảng tránh phải nói chuyện với nàng quá nhiều.

Nhưng ngày hôm đó Ba về rất trễ, hơn 9h00 đêm vẫn chưa về nhà. Đan Thy gọi cho ông nhiều lần nhưng ông không nghe máy. Nàng đành dành phần cơm cho Ba rồi ăn trước. Ăn xong, nàng ngồi phòng khách vừa xem TV vừa chờ đợi Ba về. Đến gần 11h00 đêm Ba vẫn chưa về. Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa rả rích làm Đan Thy càng lo lắng. Đã mấy lần nàng muốn gọi cho anh Trung nhưng đến lúc nàng không nhịn được nữa cầm điện thoại lên thì bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề quen thuộc của Ba.

– Ba…

Đan Thy mừng rỡ chạy ra cửa, chợt che miệng kêu lên thảng thốt… Ba mở cửa bước vào nhà mà hai chân hơi lảo đảo. Quần áo ông ướt sũng, lấm lem bùn đất. Ánh mắt nàng hoảng hốt khi nhìn thấy ống quần ông rách bươm còn ướt đỏ máu.

– Ba… Ba có sao không? – Đan Thy nhào đến đỡ lấy người ông.
– Ba không sao… – Ông nói, hơi thở ngập mùi rượu. – Tại ba có uống chút. Trời mưa nên té xe thôi.

Đan Thy lo lắng đỡ Ba đi vào buồng tắm. Mỗi bước ông để lại trên sàn cả vũng nước, còn pha lẫn máu đỏ. Nàng để ông đứng tựa vào bồn rửa tay, rồi chạy vội ra nhà bếp lục tìm băng bông. Sau lần sốt nặng mấy tuần trước, Đan Thy đã mua cho nhà khá nhiều thuốc còn băng bông y tế phòng ngừa trường hợp như hôm nay. Khi nàng trở lại buồng tắm, Ba nhận lấy những thứ đó rồi xua xua tay nói:

– Ba tự lo được… Con đi ra đi…
– Không… Ba đứng còn không vững, làm sao vệ sinh vết thương được chứ…

Đan Thy gắt lên, giành lại băng bông từ tay Ba. Giọng nói gắt gỏng của nàng làm ông bất ngờ, sững người ngồi im thin thít không nói tiếng nào nữa. Đan Thy quỳ gối trên sàn, nàng vén mái tóc qua vành tai cúi xuống giở nhẹ ống quần của ông lên, chợt hít sâu một hơi. Trên ống chân của Ba có một vết cắt thật dài còn đang rỉ máu. Nàng chợt quỳ thẳng lên, hai tay có chút run rẩy mở khóa quần cho ông. Ông hoảng hốt giữ tay nàng lại…

– Thy… con…

Đan Thy nhìn lên Ba, gương mặt nàng hơi ửng đỏ nhưng ánh mắt kiên quyết, nói:

– Lúc con sốt cao… Ba hỏi con có đồng ý cho Ba lau người không, nếu con từ chối thì Ba sẽ thế nào?
– Ta… Chắc ta vẫn phải làm vậy thôi…
– Vậy là được rồi…

Đan Thy gật đầu, rút tay khỏi bàn tay Ba, tiếp tục mở khóa quần cho ông. Bên ngoài nàng bình tĩnh là vậy nhưng bên trong trái tim nàng đã đập rất nhanh. Hai tay nàng rơi run, rồi như lấy hết can đảm, nàng hít sâu một hơi kéo mạnh quần ông xuống. Nhưng điều nàng không nghĩ tới, quần lót bên trong của Ba cũng ướt sũng nước dính theo chiếc quần bên ngoài bị nàng kéo tuột xuống. Đan Thy chết điếng cả người khi thứ đàn ông của Ba xuất hiện ngay trước mặt nàng. Ông vội kéo áo xuống che đi nhưng cũng đủ làm gương mặt nàng đỏ ửng gay gắt.

Đan Thy như muốn né tránh ánh mắt ông, cúi thật thấp xuống giúp ông giơ chân ra khỏi ống quần. Nàng lấy thuốc sát trùng bông gòn vệ sinh vết thương. Hai bàn tay nàng vẫn run rẩy theo nhịp tim đập nhanh cuồng loạn. Cái vật to lớn xù xì kia vẫn cứ hiện lên lởn vởn trong đầu nàng. Vệ sinh vết thương cho Ba xong, Đan Thy quay ra ngoài bỏ lại một câu như ra lệnh:

– Ba đứng yên đó…

Nàng quay ra nhà bếp, một lúc sau quay lại với một thau nước ấm và cái khăn ướt. Ba ngạc nhiên đứng yên tại chỗ đến lúc nàng bước đến mở cúc áo của ông, ông mới bừng tỉnh vội nói:

– Ba làm được… Con không cần…

Đan Thy không lên tiếng chỉ mím môi nhìn Ba ánh mắt kiên quyết không thương lượng. Ông thoáng chần chừ rồi cười khổ nói:

– Con về phòng lấy cho Ba cái quần… Ba thật xấu hổ lắm.

Đan Thy gật đầu, đi về phòng ba. Chỉ vài giây sau nàng trở lại đưa cho Ba cái quần short vải mỏng. Nàng đứng đó tần ngần đến lúc Ba khó xử ngẩng lên nhìn, nàng mới thoáng hiểu ra, vội quay đi mặt đỏ ửng gay gắt. Ông mặc quần vào rất nhanh, còn tự cởi cái áo ướt bỏ ra rồi mới kêu Đan Thy quay lại.

Đan Thy lặng lẽ giặt khăn ướt… Trái với vẻ mạnh mẽ kiên quyết bên ngoài, trái tim của Đan Thy lúc này như một con thỏ sợ sệt run rẩy. Nàng đang đứng đối diện Ba, toàn thân ông lại trần trụi, chỉ có một cái quần short mỏng. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng lau chiếc khăn ướt lên khắp ngực ông. Cơ thể Ba không ngờ lại vô cùng rắn chắc. Ở cái tuổi năm mươi mà từng múi cơ của ông vẫn nổi rõ trên ngực và hai cánh tay. Đan Thy như cảm nhận được từng sợi gân nổi cộm trên cơ thể Ba đã hình thành như thế nào qua những năm tháng lao động cực nhọc.

– Bình thường con không thấy Ba uống rượu… Tại sao hôm nay lại uống nhiều như vậy? – Đan Thy giặt khăn, hỏi nhỏ.

Ba hơi im lặng một chút rồi nhìn Đan Thy giọng buồn bã nói:

– Hôm nay là kỷ niệm 20 năm… ngày cưới của ta và mẹ con…

Đan Thy sững người, bàn tay giặt khăn cũng ngừng lại. Đây là câu trả lời nàng không bao giờ có thể nghĩ tới… Ở bên mẹ bao nhiêu năm Đan Thy chưa bao giờ thấy bà nhớ đến Ba, thậm chí nhắc đến ông trong câu chuyện cũng rất ít. Trái tim nàng dâng lên một nỗi chua xót nhận ra bao nhiêu năm nay Ba vẫn không quên được Mẹ.

– Con rất giống mẹ con… – Ông đưa tay xoa xoa đầu nàng. – Ngay cả lối mòn đó… con cũng dẫm vào…
– Lối mòn gì ạ? – Đan Thy sững người nhìn lên Ba, hỏi.

Ba giương hai mắt mờ nhạt nhìn lên trần nhà, ông hít sâu một hơi như đưa ra một quyết định khó khăn. Giọng ông trầm trầm nói:

– Câu chuyện này Ba đã giữ kín hai mươi năm. Ngay cả thằng Trung, ta cũng không kể.

Ông hơi nhắm hờ hai mắt, như nhớ lại một câu chuyện xưa cũ phủ đầy bụi bặm được lôi ra lại:

– Ngày đó khi sau khi kết hôn với mẹ con… Sau đêm tân hôn, ta biết mẹ con… đã sớm không còn trong trắng. Ta dù có buồn đôi chút nhưng chưa bao giờ hỏi mẹ con về chuyện đó… Vì tự ta cảm thấy mình không xứng đáng với mẹ con… Nàng chấp nhận cưới một công nhân nhà máy như ta đã là phúc phần bao nhiêu đời ông bà để lại…

Đan Thy vừa lắng nghe vừa lau người cho Ba… Ánh mắt nàng nhìn gương mặt già cỗi đầy nếp nhăn của ông, trái tim như thắt lại.

– Sau khi anh con được sinh ra… Ngày thôi nôi của nó… Dù nhà còn rất nghèo nhưng Ba và Mẹ con cũng ráng vay mượn làm cho nó một cái sinh nhật đầu tiên sung túc. Bữa tiệc tổ chức ở nhà ông ngoại con… Lúc đó ông còn sống, lại rất khỏe mạnh… Ông uống rượu rất nhiều… Ta tiếp ông đến mức say ngủ quay ra không biết gì.
– Đến lúc ta tỉnh lại nhận ra mình nằm trên đi – văng, ông ngoại con thì nằm võng ngay bên cạnh đang ngủ… Ta lại không thấy mẹ con ở đâu… Không dám gọi sợ đánh thức ông, thế là ta đi quanh nhà tìm… Khi ta bước lên lầu một… Đến trước một cái cửa phòng ngủ… – Gương mặt Ba hơi tái đi, giọng run run kìm nén. – Ta nghe được… âm thanh… của mẹ con…

Đan Thy cả người có chút run rẩy, cái khăn trong tay cũng vô thức siết chặt lại. Dù Ba không nói rõ đó là âm thanh gì, nhưng nàng đã đoán ra được.

– Lúc đó ta rất giận dữ… đá tung cánh cửa… Ta đã thấy mẹ con cùng một người đàn ông khác… – Ba im lặng một lúc, bờ môi run run, ánh mắt mờ đục nhìn lên khoảng không.
– Người đó lại là… cậu ruột của con.

Đan Thy bưng kín miệng cả người chết lặng. Cậu Ba Khải, em trai mẹ, là người mẹ nhắc đến nhiều nhất trong ký ức của nàng. Mười năm trước cậu đã lập gia đình và định cư Mỹ theo diện bảo lãnh của nhà vợ. Đan Thy nhìn Ba, nàng chợt hiểu lời ông nói trước đây có ý nghĩa gì. Nàng đã dẫm lên lối mòn của mẹ đã trải qua… Khi xưa mẹ đã có một mối quan hệ bí mật với em trai ruột của mình. Còn ngày nay nàng lập lại chuyện đó với anh Hai.

– Mẹ và cậu đã thừa nhận với ta mối quan hệ tội lỗi của họ. Cậu Ba con là người đàn ông đầu tiên cũng là duy nhất của mẹ con, trước khi nàng gả cho ta. Vì trước đó, ông ngoại con đã bắt đầu nghi ngờ… Nên… Ta chỉ là bức bình phong được chọn vì xuất hiện đúng thời điểm cần thiết…
– Hai người họ quỳ xuống van xin ta tha thứ… Mong ta giữ bí mật cho họ… Vì chuyện này mà đến tai ông ngoại con, ông sẽ không sống nổi.
– Ta đã rất đau khổ… Bỏ mặc mẹ con và thằng Trung còn ẵm ngửa, đi khỏi nhà hơn một tuần không về… Suốt thời gian đó ta ngủ bờ ngủ bụi, say xỉn không mở mắt dậy nổi. Và một đêm đó ta ngủ trước mái hiên nhà của một ông lão… Ông không xua đuổi mà còn mời ta vào nhà, mời ta uống rượu… Trong cơn say, đêm đó ta đã không kiềm chế được… vừa khóc vừa kể chuyện của mình… Ông lão đó lắng nghe từ đầu đến cuối, rồi chỉ nói vài lời làm ta nhớ mãi…
– Ông nói gì ạ? – Đan Thy buột miệng hỏi.
– Ông nói… Trên đời có một loại người mang theo dòng máu loạn luân… Những người đó không phải dâm đãng, lệch lạc suy nghĩ hay suy đồi đạo đức… Mà là ông trời đã định trong người họ sự hấp dẫn giới tính mãnh liệt đối với người thân cùng dòng máu… và…

Ba chợt im lặng nhìn xuống Đan Thy, hai bờ môi mấp máy vài lần rồi nói giọng khô khốc:

– Và… dòng máu đó… có khả năng di truyền.

Đan Thy lặng cả người, cả người hơi lảo đảo. Lời của Ba nói như khai sáng một góc u tối mịt mù nhất trong đầu óc nàng. Chuyện của Đan Thy và anh Trung như một cuốn phim được quay ngược lại từ đầu… Có thể nói nàng luôn là người ở thế chủ động. Nàng đã lôi kéo anh xuống vũng bùn nhơ cùng với mình. Nhưng bản thân Đan Thy là một đứa con gái dâm đãng lẳng lơ sao? Hoàn toàn không. Nếu tính cách nàng như vậy thì nàng đã sớm có không biết bao nhiêu bạn trai rồi. Một thân con gái trong trắng cũng không thể giữ đến cuối cùng trao cho anh. Dù có bao nhiêu người theo đuổi, Đan Thy vẫn một mực né tránh cho đến lúc gặp lại anh… Anh như là một cực nam châm trái chiều duy nhất trên thế gian này sinh ra để dành riêng cho nàng. Không những anh… Nàng có chút bối rối nhìn lên Ba, rồi cúi xuống hai gò má thoáng ửng đỏ.

Tối hôm đó Đan Thy nằm trên giường đến gần một giờ đêm vẫn không ngủ được. Trong đầu nàng cứ quanh quẩn từng lời nói của Ba… Mẹ không yêu ông, chỉ dùng ông như một bức bình phong che chắn ánh mắt của ông ngoại. Mẹ không thể yêu Ba vì trái tim bà đã có hình bóng một người đàn ông khác. Nhớ đến ánh mắt mờ đục của Ba nhìn lên trần nhà, từng lời sâu lắng thấm đẫm đau thương nói về mẹ mà trái tim Đan Thy dâng lên cảm giác chua xót.

Đan Thy chợt ngồi bật dậy, vén màng bước ra khỏi giường. Nàng mở cửa phòng rồi rón rén từng bước đi sang phòng Ba. Đặt tay lên tay nắm cửa, xoay nhẹ mà trái tim nàng đã tăng nhịp dồn dập.

– Thy…

Cánh cửa vừa hé mở đã nghe được giọng nói ngạc nhiên của Ba làm cả người nàng giật thót. Căn phòng của Ba tắt đèn rất tối. Nhưng qua lớp vải màng mỏng Đan Thy vẫn thấy được hai mắt ông nhìn mình.

– Con… con muốn ngủ với Ba… Không… ý con là… là… – Đan Thy ấm úng càng nói càng rối lên.
– Vào đây đi…

May mắn Ba cũng không bắt bẻ nàng, ông giở tấm màng lên cho nàng chui vào. Đan Thy vén váy ngủ, nhẹ nhàng chui vào trong màng. Nàng tựa lưng vào người Ba, gối đầu lên cánh tay mạnh khỏe của ông, nhắm mắt lại. Trong đầu óc của Đan Thy không có đoạn ký ức nào về cảm giác yên bình thoải mái này. Cơ thể Ba thật ấm áp, cánh tay không êm ái nhưng lại đem cho nàng cảm giác an toàn tuyệt đối.

– Ba ơi…
– Ừ…
– Có phải vì chuyện của Cậu mà Ba ly dị với Mẹ không? – Đan Thy hỏi nhỏ.
– Ha ha… – Bàn tay Ba đặt lên đầu nàng xoa xoa, chợt ông cười khẽ. – Nếu vì chuyện đó mà ta ly dị với mẹ con thì bây giờ làm sao có con nằm đây hả?

Đan Thy thoáng đỏ mặt nhận ra mình câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn. Ba như nghĩ đến chuyện gì tiếng cười cũng tắt ngúm, ông nói khẽ:

– Lúc con gần năm tuổi… khi đó Ba vừa lên quản đốc của xí nghiệp. Lương bổng khá hơn, cuộc sống cũng ổn định. Nhưng một lần cơ quan liên hoan, Ba nổi hứng khoe khoang, kéo Mẹ con đi tham dự bằng được…
– Cuộc đời của ta có thể nói cưới được mẹ con là niềm tự hào lớn nhất… Đêm đó ta đón nhận rất nhiều ánh mắt hâm mộ của mọi người. Lúc đó ta rất vui vẻ hoàn toàn không nhận ra sai lầm to lớn của mình… Vì trong những kẻ ngưỡng mộ nhan sắc của Mẹ con còn có tên Phát… lúc đó hắn là Trưởng phòng Tài vụ của xí nghiệp.
– Hai tháng sau, ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết, anh em trong xí nghiệp đều chờ lương thưởng để kịp đón xe về quê… Vậy mà đến cuối ngày tên Phát đó vẫn không vào cơ quan ký giấy chi tiền làm tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên. Ta đã gọi điện khắp nơi và cuối cùng cũng tìm được hắn.
– Hắn bảo nhà có việc gấp không thể vào cơ quan. Còn uỷ quyền miệng cho ta ký nháy vào giấy chi tiền và hứa sẽ ký bổ sung sau Tết… Ta lúc đó chỉ nghĩ đến anh em đang sắp trễ chuyến xe về quê nên cũng không suy nghĩ nhiều.
– Nhưng đến sau kỳ nghỉ Tết quay vào tên Phát đó bất ngờ trở mặt. Chối bay chối biến tất cả… Hắn buộc ta tội vượt quyền, còn dọa sẽ tố cáo ta lên Ban Giám đốc. Ta lúc đó rất giận dữ, nếu không có người can ngăn ta đã lao vào đánh hắn…
– Ta thách thức hắn tố cáo, cùng lắm thì nghỉ việc… Ta về nhà cũng không nói với Mẹ con lời nào về chuyện đó. Nhưng thật lạ, đến vài ngày sau Phát vẫn không có động thái gì cả… Đến một tuần sau, buổi sáng Phát gọi ta vào phòng hắn… Vẻ mặt hắn… rất hả hê đắc ý khi nói cho ta biết lý do hắn không tiếp tục tố cáo ta…
– Vì… mẹ con… Phát đã nhờ người đánh tiếng với mẹ con… Vì để ta không bị kỷ luật đuổi việc… Mẹ con đã đến nhà hắn… ngủ với hắn…

Nghe giọng nói của Ba hơi run rẩy, hàm răng nghiến lại ken két đau đớn, Đan Thy xoay người sang, cánh tay choàng qua ôm người ông. Nàng dụi mặt lên ngực ông, hai mắt ươn ướt đỏ hoe.

– Khi ta về nhà hỏi mẹ con… Mẹ con không phân bua giải thích mà chỉ ôm mặt khóc… Ta đã rất giận dữ… chỉ nghĩ đến nét mặt hả hê đắc ý của tên Phát, cơn giận đó còn bùng nổ hơn bao giờ hết… Ta đã đánh mẹ con… Dù chỉ là một cái tát… nhưng trái tim ta cũng tan nát theo nó… Tự tay ta đã đánh nát hạnh phúc của mình…
– Mẹ mang con về nhà ông, dù sau đó ta xin lỗi, van xin thế nào… Nàng không bao giờ quay về nữa… – Giọng ông run run nghẹn ngào.
– Ba ơi…

Đan Thy vùi mặt vào người ông nức nở khóc. Đến hôm nay nàng mới biết được chuyện đã xảy ra giữa Ba và Mẹ. Mẹ có lẽ đã cảm thấy thiếu nợ ông vì chuyện của cậu. Dù không yêu Ba nhưng bà vẫn chấp nhận hy sinh thân thể mình để cứu giúp ông. Còn đối với Ba, Mẹ là món quà trân quý nhất thượng đế đã ban cho ông. Ông thà bản thân mình bị đuổi việc một cách nhục nhã, thà rằng tự mình ra ngoài kia bươn chải kiếm từng đồng nuôi gia đình cũng không chấp để bà hy sinh. Là một người đàn ông, một người chồng, ông vẫn có thể chấp nhận bỏ qua chuyện của cậu và mẹ. Nhưng việc bà hy sinh cơ thể mình ngủ với kẻ ti tiện kia đã vượt qua giới hạn chịu đựng của ông. Đây không còn là ghen tuông, mà là khuất nhục và phẫn nộ tột cùng từ sự bất lực của bản thân.

Mẹ ra đi tìm hạnh phúc mới, cũng vô tình không để ý những ngày tháng của Ba đã trôi qua trong sự day dứt khổ sở đến thế nào. Tại sao bà lại vô tình như vậy?

Đan Thy lau nước mắt giàn dụa trên mặt, nàng chợt ngồi dậy. Trước ánh mắt sững sờ của Ba, nàng kéo chiếc áo ngủ qua đầu. Bên trong Đan Thy không mặc gì cả… Toàn bộ cơ thể tuyệt đẹp của nàng trong bóng đêm bao phủ như mờ ảo lung linh trước mắt Ba.

– Con… làm gì?

Giọng Ba khô khốc, cả người căng thẳng cứng đờ khi Đan Thy nằm xuống bên cạnh ông. Cơ thể nàng thật mềm mại, hai bầu vú tròn trịa đè ép lên ngực ông. Gương mặt Đan Thy nóng rang, hơi thở dồn dập nói khẽ bên tai ông…

– Để con thay Mẹ bù đắp cho Ba được không?
– Không được…

Ba nhắm chặt hai mắt, hơi thở ông cũng nặng nề bất thường. Đan Thy kéo bàn tay to dày thô ráp của ông đặt lên ngực mình làm cả người ông chấn động run rẩy.

– Lần đó khi ba tắm cho con… Không phải Ba đã sờ ngực con sao? – Đan Thy thì thầm thật nhỏ, hơi thở nàng thơm ngát phả vào mặt ông.
– Lần đó… Ta…

Ba ấp úng, rồi như nhận ra lời phân bua của mình thật đáng xấu hổ, ông nín lặng. Bàn tay ông vẫn bị Đan Thy đè ép trên bầu vú mềm mại chưa thể rụt về.

– Con biết… Ba rất nhớ Mẹ… con lại giống mẹ như vậy, nhất là trong bóng tối… Nhưng ba có biết cảm giác của con thế nào không?

Đan Thy dùng cả bàn tay nhỏ của nàng nắm lấy một ngón tay to lớn của Ba, nàng cắn nhẹ bờ môi kéo bàn tay ông chà sát nhẹ nhàng lên ngực mình.

– Con rất thích… rất nhớ cảm giác được Ba vuốt ve…

Lời nói nỉ non của Đan Thy rót vào tai như một liều thuốc kích thích cực mạnh làm cả người Ba cũng nóng rang lên. Bàn tay to lớn của ông trên ngực nàng bắt đầu động đậy… Ban đầu chỉ là mân mê nhẹ nhàng, rồi đến xoa nắn cuồng nhiệt. Hơi thở ông dồn dập, mùi rượu nồng nồng làm gương mặt nàng nóng ran lên.

Đan Thy chợt nhoài người nằm lên cơ thể Ba. Nàng chống tay lên ngực ông ngồi lên, nửa phần trên cơ thể trần truồng và hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp đón lấy ánh trăng ngoài cửa sổ sáng rực lên trong mắt Ba. Nàng nhìn xuống ông, gương mặt ông vẫn chìm khuất trong bóng tối nhưng đôi mắt ông rất sáng vẫn say mê nhìn ngắm nàng.

Đan Thy cầm hai tay ông đặt lên ngực nàng. Hai mắt nàng nhắm lại, cơ thể ưỡn cong lên cảm nhận hai bàn tay ông đang vuốt ve xoa nắn hai bầu vú căng tròn rạo rực của nàng.

– Ư…

Hơi thở gấp gáp của Đan Thy tràn ngập cả căn phòng… Bàn tay to bè thô ráp của Ba bao quanh hai khối thịt mềm mại co giãn trên ngực nàng mơn trớn xoa nắn. Những ngón tay ông kẹp lấy hai đầu nhũ hoa đỏ hồng của nàng se se làm cơ thể nàng run rẩy rạo rực hơn bao giờ hết. Cặp mông tròn trịa của Đan Thy lùi nhẹ ra sau, âm hộ nàng đã ẩm ướt của nàng đè ép lên khối cứng rắn nóng bỏng bên trong lớp quần lót của Ba, làm hơi thở ông dồn dập căng thẳng.

Trong đầu Đan Thy lúc này hoàn toàn trống rỗng. Nàng chỉ biết bên trong cơ thể mình đang có một ngọn lửa hừng hực bốc cháy, nếu không được phát ra nó sẽ thiêu đốt cả cơ thể nàng. Nàng hổn hển nghiêng người lên trước, hai bầu vú đè ép trong tay Ba. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng đưa xuống dưới luồn vào trong quần lót của Ba. Cả người Ba căng cứng khi bàn tay nhỏ nhắn của nàng cầm lấy thứ đàn ông to lớn cứng như sắt đá của ông. Nó thật to, còn to lớn hơn nàng từng nghĩ rất nhiều… Đan Thy há hốc thở dốc run rẩy khi vật nóng hổi đó chạm vào hai mép âm hộ của nàng.

– Thy ơi… không được…

Tiếng kêu đầy hoảng hốt của Ba vang bên tai, nhưng tất cả đã muộn. Sự muộn màng này đối với ông chỉ trong một cái chớp mắt… Nhưng đối với Đan Thy nó đã xảy ra cả tuần trước. Từ thời điểm Ba vuốt ve hai bầu vú nàng trong buồng tắm, nàng đã bước lên con đường không thể quay lại.

– Ư…

Đan Thy rên nấc một tiếng khi cặp mông nàng từng chút hạ xuống. Hai mép âm hộ nàng căng cứng như muốn rách toạc, bên trong nàng căng phồng hết mức đón nhận trọn vẹn dương vật Ba. Dù bên trong nàng trơn nhẫy, nhưng sự căng tức thôn thốn này chưa đem cho Đan Thy cảm giác sung sướng nào. Gương mặt nàng đỏ ửng nhìn xuống ông, cặp mông tròn trịa bắt đầu nhổm lên ngồi xuống từ từ đều đặn…

– Ư…
– Ah…

Ba thở hắt ra một hơi, hai bàn tay từ hai bầu vú nàng chuyển xuống đặt trên bờ eo nhỏ gọn của nàng. Đan Thy vừa rên rỉ ư ử vừa ghì chặt hai cánh tay rắn chắc của ông để cơ thể nhún nhảy lên xuống liên tục. Cảm giác thôn thốn bên trong nàng quen dần rồi được thay thế bằng sự sung sướng đến ngất ngây.

– Ưm… ôi… Ba ơi…

Đan Thy rên siết thật lớn làm Ba giật thót người sợ hãi. Bàn tay to lớn của ông che kín miệng nàng chỉ còn tiếng ư ử mê ly khe khẽ. Gương mặt Đan Thy đỏ ửng, mái tóc dài đen óng tán loạn theo từng nhịp cơ thể lên xuống gấp gáp. Đầu óc nàng lâng lâng sung sướng như bay giữa chín tầng mây… Điều nàng đang hưởng thụ không đơn thuần là thỏa mãn về thể xác mà còn là sự bù đắp trọn vẹn về tinh thần. Như một con thiêu thân lao thẳng vào ngọn lửa, người bên ngoài chỉ thấy đó là một cái chết… Nhưng mấy ai hiểu được khoảnh khắc trước khi tính mạng chấm dứt sinh linh nhỏ bé đó đã được mãn nguyện đến thế nào?!

– Ưm… ưm…

Ba cũng sướng đến điên dại vì âm hộ khít khao trơn nhẫy của nàng. Hai chân ông chống lên, tay bợ đỡ dưới cặp mông tròn trịa của nàng, hạ thể bắt đầu nảy lên thật nhanh. Đan Thy hai mắt nhắm nghiền, tay bưng kín miệng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ mỗi lúc một lớn.

– Ưm…
– Ahhh…

Đến lúc nàng gần như chết ngất, Ba chợt dừng lại. Cơ thể trần truồng của Đan Thy đổ gục xuống trên người ông, âm hộ nàng tuôn trào ồ ạt. Cùng lúc đó dương vật Ba sâu bên trong người nàng cũng giật giật rồi xuất tinh xối xả.

Gian phòng tối lại chìm trong im lặng, chỉ còn hơi thở nỉ non khe khẽ của Đan Thy. Nàng vùi mặt vào cổ Ba, cơ thể trần truồng ôm ông chặt cứng rồi khoan khoái chìm vào giấc ngủ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...