Hai người cô đơn

Chương 1



Trong nhà tắm, Ngọc trần chuồng xoay đi xoay lại ngắm mình trước gương, ánh mắt toát lên vẻ hài lòng. Cô cao tầm m6, mình hạc xương mai, gương mặt thanh tú với đôi môi mỏng quyến rũ. Bờ vai gầy lộ rõ xương quai xanh. Hai bầu ngực to tròn, đầu vú nâu sẫm và có chút hơi xệ xuống. Eo cô cũng khá nhỏ, bụng trắng mịn, phẳng lì. Cặp mông không to lắm nhưng tròn trịa cao vút, cộng thêm đôi chân thon dài. Thực sự không ai lần đầu gặp cô sẽ nghĩ rằng cô là gái một con cả, nhưng vết sẹo mổ ngay bụng dưới vẫn còn đó, và để có lại được thân hình mảnh mai này cô đã không ngừng nỗ lực luyện tập suốt 3 năm qua.

Ngọc năm nay 25 tuổi, là một giáo viên tiểu học ở gần nhà. Đúng nghĩa hơn là nhà chồng cô. 4 năm trước khi vừa tốt nghiệp thì cô lấy chồng, chuyển về đây rồi xin việc gần nhà luôn. Còn nhà mẹ đẻ thì cách đây hơn 50 cây số lận.

Nhưng cái số của Ngọc thì không được may mắn cho lắm. Ngày trước từng có một thầy bói phán cô có “mạng môn cốt” tức là xương che lỗ tai cao, ấy là tướng khắc phu. Và điều ấy có vẻ đúng, Ngọc vừa lấy chồng được 1 năm thì chồng cô cùng mẹ chồng cô đã mất trong một tai nạn xe. Để lại cô với đứa con nhỏ vừa chào đời 2 tháng tuổi. Ban đầu cô đau khổ khóc than suốt một thời gian dài, nhưng dần dần niềm đau đó cũng nguôi ngoai, cô phải cố gắng sống tốt để nuôi đứa con trai nhỏ của cô. Dù không có cha nhưng cô cũng phải cho nó sống tốt để bằng bạn bằng bè.

Thấm thoát 3 năm trôi qua. Ngọc đã quay lại là chính mình, cô đi tập thể dục đều đặn hằng ngày, người phụ nữ nào mà chả muốn mình là đẹp nhất. Nên giờ Ngọc đã lại trở lại với thân hình mà bao nhiêu đàn ông mơ ước. Công việc giáo viên cô cũng vô cùng suôn sẻ, cuộc sống ổn định. Chỉ là ở vậy thì có chút hơi thiếu thốn mà thôi. Nhiều đêm Ngọc đều thủ dâm một mình để cho vơi đi thèm khát dục vọng bản thân. Nhiều người cũng khuyên cô đi bước nữa, với cô thì điều ấy thực sự là không khó, nhưng cứ nghĩ đến chuyện mình mang tướng khắc phu, cô lại lo âu liệu người chồng tiếp theo của mình có vì cô mà mang họa không? Cũng nhiều người theo đuổi cô lắm, nhưng vì lo lắng mà cô nấn ná mãi. Thành thử đã ở goá 3 năm nay rồi không mảnh tình nào. Cô cũng từng nghĩ đến tình một đêm, nhưng nó vừa không an toàn, vừa sợ lộ ra thì còn mặt mũi gì nữa, rồi nhỡ tình nhân cứ bám riết không tha thì lại đau đầu lắm. Nên đành thôi.

Thực ra thì trong nhà này vẫn còn một người nữa, là bố chồng nàng. Nhưng dù sống chung một nhà thì nàng và bố chồng rất ít khi nói chuyện với nhau. Đa phần chỉ có các bữa cơm là 2 người gặp mặt nhau và nói chuyện vài câu. Rồi việc ai người ấy làm, không liên quan nữa.

Sau khi Ngọc tắm xong. Vì là mùa hè tiết trời rất nóng nên cô chỉ bận đồ mỏng, cô cũng không mặc áo ngực, đó là thói quen đi ngủ của cô. Nàng phòng thấy cu Bắp, con trai cô đã ngủ say, cô chỉnh lại nhiệt độ điều hòa rồi cầm cái bình không xuống dưới bếp để lấy nước. Phòng nàng không có bình lọc nên toàn phải mang bình lấy nước ở dưới lên.

Nhà chồng Ngọc là kiểu nhà ống 3 tầng, phơi đồ thì ở tầng 3. Tầng 2 là tầng phòng ngủ, có 3 phòng. Một phòng là của mẹ con ngọc, một phòng trống để đồ và một phòng vệ sinh. Tầng một là phòng khách và bếp, ở ngay cạnh cầu thang giữa phòng khách và bếp có một phòng nhỏ là phòng của bố chồng Ngọc, ngoài ra còn một nhà vệ sinh nữa trong bếp. Đằng sau phòng bếp thì có một cái sân nhỏ, vốn để trồng rau linh tinh các thứ nhưng bố chồng Ngọc lại biến nó thành cái khuôn viên riêng của ông. Ngọc cũng không can thiệp vào bao giờ.

Ngọc bước xuống phòng khách, rồi đi ra bếp rót nước vào bình. Cô nhìn ra ngoài cái sân sau, dưới mái hiên chỉ thấy bố chồng cô, ông Thanh, đang ngồi im lặng trên chiếc ghế võng yêu thích của của ông, bên cạnh là bình trà hoa hòe đang tỏa hương thơm dìu dịu, Đó là thói quen của ông. Lúc này mới hơn 21 giờ đêm. Ít phải 23 giờ ông mới đi ngủ. Ngày nào cũng vậy, ngày trước thì ông chỉ đến tầm 22 giờ là ông đi ngủ rồi. Nhưng từ ngày chồng và mẹ chồng Ngọc mất thì tinh thần ông sa sút hẳn ngày nào ông cũng ra ngồi đây, vừa uống trà vừa nhìn trời, chẳng biết ông nghĩ gì. Thi thoảng thì ông có ghi ghi chép chép mấy cuốn sách cổ của ông mà thôi.

Ông Thanh, bố chồng Ngọc. Năm nay mới chỉ 46 tuổi. Là một võ sư lâu năm trong vùng. Ngọc không biết nhiều về ông, chỉ nghe đồn là hồi còn trẻ ông ghê lắm, một mình dùng tay không đánh thắng 6, 7 người có vũ khí, thét ra lửa, uy trấn quanh vùng. Sau này bố mẹ ông vì để ông bớt gây chuyện nên ép ông lấy vợ, khi đó ông mới 20 tuổi. Rồi sau này ông được mời đi dạy võ cho cho các trường vệ sĩ và công an, có danh lắm. Chuyện ngày xưa có đúng không thì Ngọc không biết, nhưng nhìn vào thân thể ông bây giờ thì đúng là không tầm thường. Ông cao hơn m7 lưng hùm vai gấu, dáng người như Rambo, dù đã có tuổi nhưng cơ thể ông vẫn đầy đặn và săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, cơ bụng rõ ràng, da dẻ ông chai sạn, gương mặt góc cạnh, râu ria để mọc tự nhiên, chẳng bao giờ cạo, cộng thêm đôi mắt lúc nào cũng nheo nheo phiền não. Ông mang đậm vẻ người đàn ông phong trần sương gió, một người từng trải.

Dù vậy tính ông lại trầm, ít nói, thêm cái gương mặt không giận mà uy của ông, khiến cho người lần đầu gặp ông ai cũng có chút sợ hãi. Ngày trước khi mẹ chồng Ngọc còn sống thì ông không vậy, lúc ấy ông hay cười hay nói lắm, nhiều khi Ngọc còn thấy ông pha trò cười nữa. Nhưng từ ngày mẹ chồng cô mất thì ông thay đổi hẳn. Ông trở thành người trầm tính như bây giờ, gương mặt ông trở nên vô cảm, lúc nào cũng dửng dưng với mọi chuyện. Chỉ khi chơi với cháu nội, là cu Bắp thì Ngọc mới thấy ông vui vẻ chút thôi.

Lúc này nghe thấy tiếng rót nước trong bếp ông ngoái đầu quay lại nhìn, thấy Ngọc ông lại quay đi. Ngọc bèn mở lời trước:

– Bố chưa ngủ ạ?

– Không ngủ được!

Ông vẫn không thèm quay lại nhàn nhạt trả lời. Ngọc đã quen rồi nên cũng không để ý, cô nói:

– Vâng! Bố nên ngủ sớm đi để giữ gìn sức khỏe. Mấy hôm nay nóng lắm.

– Ừ! Bắp ngủ chưa?

– Dạ nó ngủ rồi!

– Ừ! Cẩn thận nó ốm. Nội 2 hôm nữa là mưa.

– Vâng! Con đi ngủ đây.

Không nghe ông trả lời nữa Ngọc cũng quay người lên lầu. Ông vốn kiệm lời nhưng Ngọc biết ông rất quan tâm mọi người. Hơn nữa vừa rồi ông nói 2 hôm mưa thì chắc chắn sẽ mưa. Ông chẳng bao giờ sai khoản này cả.

Tính ông cũng kỳ. Nếu ai chưa quen sẽ thấy lạ. Người ta con dâu về nhà chồng thì nhà chồng hay đòi hỏi con dâu phải thế này phải thế nọ, nhưng ông thì không. Giờ nhà có 3 người ở ông cũng không đòi hỏi Ngọc gì cả. Sáng sớm ông toàn tự dậy sớm nấu bữa sáng, còn bữa trưa, bữa tối nếu Ngọc không kịp về cũng ông tự nấu. Quần áo ông tự giặt, nhà tự lau, mọi thứ lúc nào cũng gọn gàng và ngăn nắp. Rồi ông tự đưa đón cháu đi nhà trẻ, nhiều hôm Ngọc không ở nhà chăm con thì ông toàn mang cháu đi đến lớp võ của ông. Cảnh ông vừa bồng cháu vừa dạy võ Ngọc hay nghe người ta kể, cũng thấy buồn cười. Cũng chính vì thế mà con trai Ngọc lại rất thân với ông, lúc nào cũng quấn lấy ông, quý ông hơn cả mẹ nữa. Nhiều khi Ngọc cũng hơi ngại vì để ông làm mấy việc như vậy, nhưng ông thì có vẻ không để tâm hay phàn nàn gì cả, vì thế nên Ngọc rất tôn trọng và kính trọng ông.

Ông Thanh cũng từng nói với Ngọc chuyện nếu Ngọc muốn thì cứ đi bước nữa, miễn sao là phải chăm sóc cháu trai ông tốt là được, nhưng cũng vì những lý do đã nêu nên Ngọc cũng ậm ừ cho qua. Hơn nữa giờ ở với ông cuộc sống cũng rất ổn, nên Ngọc cũng không vội vàng gì.

Ngày hôm sau là thứ 7 nên Ngọc được nghỉ. Thi thoảng cuối tuần cô hay đưa con về nhà ngoại chơi, nhưng hôm nay trong phố có đám nên cô không về. Sáng ra Ngọc đi tập yoga. Vốn dĩ cô hay đi tập vào buổi chiều lúc tan trường, nhưng cuối tuần thì cô chuyển về tập buổi sáng. Còn ông Thanh thì dắt cháu trai ra võ đường.

Đến chiều có cưới nên cả nhà Ngọc đều đi ăn cưới cả. Dù tiết trời oi bức nhưng đám cưới vẫn rất vui, mọi người ăn uống vui vẻ, nhảy múa trong tiếng nhạc cưới xập xình. Ngọc nhìn cô dâu chú rể vui vẻ tiếp rượu mọi người hết bàn này đến bàn khác, lòng chợt nghĩ đến bản thân. Ngày trước cô cũng có một tình yêu đẹp, một đám cưới đầy ắp tiếng cười, niềm vui và hạnh phúc. Nhưng ông trời bất công đã lấy đi tất cả của Ngọc. Nghĩ đến mấy chuyện đau buồn, Ngọc càng uống nhiều hơn, gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, mồ hôi rịn ra ướt trán. Hôm nay cô rất đẹp, cô mặc một chiếc váy trắng thắt eo, đi đôi giày cao gót, mái tóc dài thả xuôi lưng. Thực sự trông cô rất nổi bật trong đám đông. Rất nhiều chàng trai đến mời rượu cô, Ngọc đều tiếp cả.

Tiệc tùng đến tầm 20 giờ thì cu Bắp chạy đến lắc lắc tay cô nói:

– Mẹ ơi! Ông bảo về trước…

Ngọc nhìn ra ngoài cửa rạp thấy ông Thanh đang bắt tay tạm biệt mọi người. Ngọc xoa đầu con trai rồi nói:

– Uk. Con với ông về đi. Mẹ về sau…

Nhưng Ngọc chưa nói xong thì cu Bắp đã bị mấy chị em lôi đi…

– Ui chao! Cháu cô đẹp trai quá, có người yêu chưa?

– Nào! Bắp lại đây cô cho kẹo…

– Thôi Bắp đi chơi với bác, lát theo mẹ về…

Bạn đang đọc truyện Hai người cô đơn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hai-nguoi-co-don/

Mấy chị em cứ xúm xít vào cu Bắp, làm cho nó không đi được. Sau Ngọc phải nói mãi mọi người mới chịu cho nó về. Ngọc nhìn theo bóng lưng 2 ông cháu đi xa dần mà lòng chua xót. Cũng may là còn có ông Thanh, nên con trai cô vẫn còn chỗ dựa vào những lúc không có cô bên cạnh. Trong lòng cô thầm cảm ơn ông, nếu không có ông thì cô cũng không biết sống sao nữa.

Sau đó mấy chị em Ngọc lại đi uống cafe với nhau, nói chuyện rôm rả cả quán nước. Đàn bà mà, cứ tụm vào là thành cái chợ. Họ nói đủ thứ chuyện lặt vặt linh tinh. Quay đi quay lại một chị nói:

– Ông chồng chị á, ngày trước hùng hục như trâu mỗi ngày một cái. Bây giờ cả tuần nếu không đòi thì còn không được 2 cái ấy. Hay ông có bồ ngoài nhỉ?

– …

Thế là câu chuyện chăn gối được lôi ra. Lúc này Ngọc chỉ biết ngồi 1 bên lắng nghe. Cô là góa phụ, nào có chuyện để nói, chẳng lẽ nói chuyện cô thủ dâm ra sao? Lúc này sẵn hơi men trong người, tự dưng không hiểu sao cô lại thèm một người đàn ông đến thế. Đã lâu lắm rồi cô không có hơi đàn ông bên cạnh. Cơ thể cô nóng ran, âm hộ cô hơi ướt ướt. Cô ray ray thái dương cười cười nghĩ bụng…

“Có lẽ đêm nay về lại phải thủ dâm rồi!”

Ngọc loạng choạng dắt xe vào nhà, khóa cổng lại. Lúc này cũng đã 22 giờ đêm. Cô lảo đảo bỏ dép rồi đi vào nhà. Đầu đau như búa bổ, cổng họng khát khô. Cô mò xuống bếp để uống nước. Cô rót một cốc nước đầy ngửa cổ tu một hơi. Uống nhanh quá nên nước chảy xuống hai bên miệng, xuống cổ, ướt hết cả ngực áo. Cô mặc kệ thở một hơi dài, cảm giác vô cùng mát mẻ sảng khoái. Sau đó cô ngó ra cái sân nhỏ sau bếp. Ở đó vẫn sáng đèn, biết ông Thanh vẫn ở ngoài đó nên cô mò ra xem.

Ngoài sân, ông Thanh mình trần trùng trục, mặc độc cái quần dài đang múa quyền, cả người ông đỏ bừng bừng vì nóng và rượu, mồ hôi đầm đìa. Sự xuất hiện của Ngọc cũng không làm ông bận tâm, ông vẫn múa đều đều, mỗi quyền cước đều rất mạnh mẽ co lực.

Ngọc ngồi tựa xuống cửa bếp, ánh mắt buồn bã. Ngày đó đêm nào Ngọc với mẹ chồng cũng ngồi ở đây xem hai cha con ông Thanh múa võ. Nhưng từ ngày chồng cô với mẹ chồng bị tai nạn, cô không còn ra đây nữa, ông Thanh cũng ít khi múa nữa. Có lẽ vì không còn ai xem ông múa nữa rồi.

Cái sân này không lớn lắm, chỉ vài mét vuông. Trước sân là hiên bếp một bên để bàn uống nước của ông Thanh, bên cạnh có một cái bếp lò đắp đất, lúc nào cũng có lửa âm ỉ, ông Thanh dùng nó để đun nước trà. Ở ngoài sân cũng có hai phần. Một bên sân có một cái ao nhỏ, ông Thanh đã cất công xây nó nhiều năm trước, trong ao toàn cá chép. Một bên sân có một cây hoè to, cành lá xum xuê. Nghe nói ông Thanh trồng lúc lấy vợ, sau này xây nhà cũng không chặt đi. Mỗi vụ hoa hoè nở ông đều lấy đem phơi rồi sắc nước uống, nước hoa hoè rất thơm, khác với trà hay làm người ta mất ngủ thì hoa hoè lại giúp người ta ngủ ngon hơn. Xung quanh sân còn trồng thêm vài loại cây lá thuốc mà Ngọc không biết tên. Tất cả đều là của ông Thanh cả.

Ngọc trầm tư suy nghĩ vẩn vơ một lúc thì ông Thanh cũng múa quyền xong. Tự dưng Ngọc nói:

– Cu Bắp đi ngủ rồi à bố?

– Ừ! Con cũng đi ngủ đi…

Ông Thanh nhàn nhạt đáp. Lúc này tự dưng Ngọc cao hứng.

– Lâu rồi còn không luyện võ rồi, hôm nay con luyện bố xem nhé!

Nói xong Ngọc loạng choạng ra sân. Tay chân múa may. Ngày trước chồng cô có dạy cô một bài võ, nhưng lâu rồi cô không ổn nên quên hết. Nay ra ôn lại.

“A!”

Trong lúc say đi đứng còn không vững nữa là luyện võ. Ngọc bất cẩn vô tình ngã lăn ra đất. Ông Thanh thấy vậy vội chạy lại đỡ Ngọc dậy. Ngọc mắt mũi kèm nhèm, váy vóc đầy bụi đất. Hai tay vơ vơ trúng ông Thanh, cô bèn vòng tay qua gáy ông Thanh đu người lên. Ông Thanh cũng cầm được bả vai Ngọc mà kéo lên. Ai ngờ ông vừa đỡ, Ngọc vừa đu người, thành ra lực mạnh quá làm Ngọc đổ ập vào người ông.

Cả người Ngọc mềm nhũn như không xương đứng tựa vào ngực ông Thanh, mùi mồ hôi hòa lẫn mùi rượu của ông Thanh xộc vào mũi Ngọc. Tim Ngọc bỗng dưng đập mạnh. Mùi đàn ông mà lâu lắm Ngọc không được ngửi, cả người Ngọc rạo rực nóng lên. Lúc này ông Thanh vội đẩy Ngọc ra. Nhưng cơn hứng của Ngọc bộc phát, cô như quên mất người đàn ông trước mặt là cha chồng mình. Cô lại ghì chặt vào hít lấy hít để cái mùi hương mà với người thường rất là khó ngửi kia. Thấy ông Thanh cứ đẩy mình ra, Ngọc bèn nhảy lên, khóa hai chân vào bắp chân ông Thanh, chân cô không chạm tới đất. Vì sức nặng của Ngọc nên ông Thanh bị lôi chúc người xuống, bước đi loạng choạng, ông phải gồng thẳng lưng để giữ cho không ngã xuống.

Có vẻ vì sợ Ngọc ngã xuống đất lần nữa, ông Thanh đành phải vòng tay qua nâng lấy đùi Ngọc bế xốc lên. Ngọc được đà ôm chặt lấy ông, áp sát hai bầu ngực căng tròn của cô vào ngực ông, gục đầu lên vai ông. Ông Thanh cứ thế mà bế Ngọc vào nhà, vừa đi vừa cằn nhằn:

– Lần sau uống ít thôi! Khổ lắm!

Ngọc không trả lời chỉ cười hì hì. Ngay khi vừa vào tới bếp Ngọc lại giở chứng. Cô ngóc đầu qua nhìn thẳng mắt ông Thanh:

– Bố đẹp trai quá! Ợ!

Ngọc ợ một hơi, mùi rượu nồng nặng phả vào mặt ông Thanh, ông hơi nhăn mặt. Đúng lúc đó Ngọc nhanh chóng đáp vào môi ông một nụ hôn.

Ông Thanh giật mình vùng ra:

– Con làm cái gì vậy?

Ngọc chỉ cười hì hì. Môi ông Thanh khô khốc nhưng cô cảm thấy rất đã. Cô tính hôn cái nữa nhưng ông Thanh đã bỏ Ngọc xuống, Ngọc không kịp phản ứng nên ngã ngửa ra. Tay cô vẫn choàng sau gáy ông Thanh nên vô tình kéo cả ông Thanh xuống nằm đè lên người cô. Cô tranh thủ hôn lấy hôn để lên mặt ông, mặc kệ mồ hôi đắng chát trên người ông Thanh. Ngọc giờ này đã hứng tình đến tột độ, cả người nóng ran, âm hộ rỉ nước, cô thực sự không thể kìm lại cơn thèm khát của mình.

Ông Thanh lại vùng dậy. Ngọc vẫn đu người lên theo ông. Cô không ngừng dùng cặp vú giờ đã săn cứng của mình cạ lên người ông, cô có thể cảm thấy dưới quần con quái vật của ông Thanh đang thức giấc, điều đó càng làm Ngọc thích thú hơn nên càng cạ mạnh hơn. Cô rướn người lên thì thầm vào tai ông Thanh:

– Bố không muốn sao? Của bố cứng lắm rồi này? Trả lời đi? Bố cũng muốn mà phải không??

Ngọc không ngừng khiêu khích bố chồng mình. Mà ông Thanh thì lầm lì không trả lời, chỉ đứng im đó cho Ngọc ưỡn ẹo cọ xát. Thực ra thì ông cũng muốn lắm, đã lâu rồi ông không được làm tình với ai, ông cũng không thủ dâm như Ngọc, bản thân ông lại là người hay vận động nên lượng hormon rất cao, tất nhiên nhu cầu cũng cao. Chỉ là ông là người đàng hoàng nên không có thủ dâm hay đi chơi cave bao giờ.

Bản thân đã dồn nén bao lâu nay, giờ lại có người đẹp mơn mởn cứ gạ tình trước mặt, lại thêm sẵn hơi men trong người nên cơ thể ông cũng nóng ran lên, con cu của ông đã căng cứng lên trong quần, nhưng cái quần ông khá chặt nên khiến con cu của ông đau nhức. Nó cần phải được giải thoát thôi.

Người đàn ông ai chẳng có máu dê, dù trung niên hay thanh niên cũng vậy. Chỉ hơn nhau ở khả năng kìm nén mà thôi. Nhưng rốt cuộc qua một hồi kích thích của Ngọc. Ông Thanh cũng không chịu nổi nữa. Ông ôm chặt Ngọc vào lòng, cúi đầu hôn Ngọc, Ngọc được dịp nhanh chóng nhiệt tình hưởng ứng. Đôi môi dày khô khốc của ông nhanh chóng được nước bọt của Ngọc bôi trơn. Tay ông Thanh không ngừng vuốt ve sau lưng Ngọc, sau đó mần xuống lật váy lên, hết bóp rồi xoa mông và đùi cô. Tay Ngọc lúc này cũng chịu thả gáy ông Thanh ra, lần xuống vội vàng cởi cúc quần ông. Hai người vừa hôn vừa lùi, đến khi lưng Ngọc chạm vào mép bàn ăn thì dừng lại, quần ông Thanh cũng tuột xuống đất.

Ngọc còn chưa kịp cầm hay nhìn thấy con cu của ông Thanh thì đã bị ông bế xốc cả người nằm lên bàn ăn. Ông Thanh tốc váy Ngọc lên, tụt quần lót cô ra. Từng ngón tay thô ráp của ông khẽ vuốt ve qua cái lồn nhỏ lúc này đã nhoe nhoét nước của Ngọc. Ngọc oằn mình rên lên, tay ông Thanh thô ráp chai sần, lại xoa mạnh nữa khiến cho Ngọc hơi rát, nhưng Ngọc sướng. Đúng lúc này hai tay ông Thanh cầm hai bên eo Ngọc lôi cô ra mép bàn, dí con cu cứng ngắc của ông đến. Ngọc nằm ngửa trên bàn, mắt nhìn ông Thanh, nín thở chờ đợi khoảnh khắc ấy.

Rất nhanh Ngọc cảm thấy đầu khấc ông Thanh nóng hổi tiến vào cửa mình. Một cảm giác đau đớn truyền đến não bộ cô, cô cảm nhận được cửa mình đang căng phồng hết sức, âm đạo cô bị một khúc thịt cứng như sắt, nóng như lửa tiến vào. Cô cong người lên rên rỉ. Đã lâu lắm rồi không được ai chơi, chỉ thủ dâm với ngón tay bên ngoài âm đạo nên lồn cô đã se khít lại từ lâu. Nay lại được một con cu to như vậy luồn vào nên cô có hơi đau. Bất chợt Ngọc đột nhiên nhớ đến người chồng đã mất của mình, ngày đó lần đầu cô với anh làm tình cũng là cái cảm giác đau như bị phá trinh này. Giờ cô lại được trải qua một lần nữa. Nước mắt cô đột nhiên túa ra, lăn dài xuống má.

“Xin lỗi anh!”

Thâm tâm Ngọc thầm xin lỗi người chồng đã khuất của mình.

“A!”

Lúc này con cu của ông Thanh đã chọc đến tử cung Ngọc. Ngọc bị cơn đau xua tan đi những suy nghĩ vẩn vơ. Cô rên lên thành tiếng.

Ông Thanh cũng ngửa cổ rít một hơi dài. Của Ngọc hơi bót, đến độ phần bao quy đầu bị tụt xuống tận gốc khiến ông hơi đau. Nhưng cảm nhận được sự co bóp nơi cửa mình và thành âm đạo của Ngọc, cộng thêm sự ấm áp bên trong. Ông sung sướng, đã bao lâu rồi ông không có cảm giác khoái lạc này rồi chứ. Sau khi đã quen một chút với lồn Ngọc, ông bắt đầu lấy hơi rút ra nắc vào.

Lồn Ngọc dù khít nhưng lúc này đã ướt đẫm nước, nên con cu ông Thanh cũng nhanh chóng quen cảm giác. Khổ tận cam lai. Lúc này khi cơn đau qua đi chính là hồi sung sướng ập đến.

“A! A! Á! Á hự! Á…”

Ông Thanh đứng dưới đất, hai tay nắm lấy eo Ngọc mà nắc như vũ bão, mỗi cú nắc đều đến tận tử cung. Ngọc nằm trên bàn ăn, hai tay bấu chặt lấy tay ông Thanh ngửa cổ, quằn quại, há miệng rên rỉ trong sung sướng. Cảm giác này chính là cảm giác cô mong mỏi bấy lâu nay.

Lúc này hai người như hai con thú hoang, dục vọng đã khiến hai người quên đi thân phận của mình. Ông Thanh thì to lớn cứng cáp, hùng hục giã vào trong Ngọc. Bản thân Ngọc thì mảnh mai, yếu liễu chỉ biết trân mình ra mà chịu trận. Đây chính là “vùi hoa dập liễu” đúng nghĩa.

“Bạch! Bạch! Bạch…”

“Á á á á…”

Căn nhà vang vọng tiếng giao hoan cuồng nhiệt của hai người.

Ông Thanh cứ nắc điên cuồng như vậy được chừng 5 phút. Ngọc cả người căng cứng, cong lưng lên:

– Con ra! Con ra… ááaaa…

Ông Thanh nghe vậy lấp tức rút ra. Từ lồn Ngọc, một dòng nước xối xả bắn thành tia như đái ra. Cả người Ngọc giật giật, lồn cô như tê dại hết đi không còn cảm giác. Dòng nước bắn xối xả vào bụng ông Thanh, chảy xuôi xuống háng ông, ướt nhẹp.

Lúc này trời vẫn nóng hầm hậm. Mồ hôi cả hai người túa ra như mưa. Ông Thanh cũng không đợi cơn cực khoái của Ngọc qua đi. Lập tức lôi Ngọc dậy, lột váy Ngọc xuống khỏi vai, để hở cặp vú to căng tròn của Ngọc. Ông Thanh thò đôi bàn tay to như tay gấu của ông điên cuồng bóp. Mồ hôi tay cùng mồ hôi cơ thể Ngọc trôi vào nhau trơn tru bóng nhẫy. Chẳng mấy chốc vú cô cũng đỏ lên y như mặt cô vậy.

Ót! Ông Thanh lại một lần nữa đút vào. Ngọc lại ngửa người rên rỉ một tiếng. Có vẻ đứng nắc đã mỏi, ông Thanh bèn bế Ngọc lên. Ngọc vòng tay ôm chặt gáy ông Thanh, hai chân khoanh lấy eo của ông, váy của cô bị xốc hai đầu đồn lại một mớ ngang bụng.

Lúc này ông Thanh cứ vậy đứng mà nắc. Ngọc lại rên la một hồi. Được một lúc ông Thanh ngồi xuống ghế. Ngọc mượn cổ ông Thanh làm chỗ tựa, không ngừng hẩy mông lên xuống. Nước lồn chảy ra tạo thành bọt trắng xóa ở bộ phận sinh dục hai người, một phần chảy thành dòng ướt hết ghế và đùi ông Thanh. Ngọc hôn ngẫu nghiễn ông, lại không ngừng rên rỉ…

– A! Sướng quá! Con sướng bố ơi!

– Bố cũng sướng!

Ông Thanh hơi thở dồn dập trả lời. Dù là người luyện võ khả năng điều hòa hơi thở rất tốt, nhưng giờ phút này ông không rảnh mà làm điều ấy. Ông chỉ có không ngừng nắc mà thôi.

Một lúc sau chiếc ghế cũng bị mồ hôi làm cho trơn trượt ngồi không vững nữa. Ông Thanh bèn bế hẳn Ngọc xuống sàn gạch hoa mà nắc. Nhưng sàn gạch hoa láng bóng, rất nhanh bị trơn. Cả người Ngọc cứ bị trượt đi theo mỗi cú nắc của ông Thanh dù Ngọc đã ghì chặt lấy tay ông. Ông Thanh cũng mặc kệ, cứ nắc dồn dập, Ngọc thì vẫn cứ rên rỉ sung sướng.

Cả hai người vừa nắc vừa trượt đi, chui qua cả gầm bàn, đến tận bên chân tường. Đầu Ngọc đập cộp cái vào tường đau điếng…

“A!”

Lần này Ngọc rên vì đau chứ không phải vì sướng…

– Con có sao không?

Ông Thanh cũng dừng nắc vội vàng hỏi?

– Con không sao! Tiếp đi bố!

Ông Thanh nghe vậy liền lấy tay ôm lấy đầu Ngọc tiếp tục nắc. Tay ông không ngừng bị đập vào tường cộp cộp. Ngọc thấy vậy liền nói:

– Thôi hay mình đổi chỗ khác? Không bố bị đau…

Với ông Thanh thì một tí đau này có là gì? Nên ông im lặng, chỉ trả lời bằng những cú nắc càng mạnh hơn. Ngọc cũng không hỏi nữa, hay tay bấu chặt lưng ông mà hưởng thụ.

Sau một lúc nắc điên cuồng, Ngọc lại lên đỉnh. Cô nín thở gồng người, móng tay cô găm chặt lưng ông Thanh đến bật máu, cô oằn mình sung sướng. Đúng lúc này ông Thanh cũng căng người nắc nhanh hết cỡ, sau một cú đâm cực mạnh vào sâu nhất có thể. Ông căng cứng người phun xối xả tinh trùng vào sâu trong tử cung Ngọc, cô cảm thấy hơi rát như bị ai cầm súng phun nước bắn vào vậy. Rất nhanh sau đó cơn cực khoái của cô khiến toàn bộ lồn cô như tê liệt, cô không cảm nhận được gì nữa. Ông Thanh cũng đổ ập lên người cô. Hai người ôm chầm lấy nhau tranh thủ há mồm thở lấy thở để.

Một lúc sau khi hồi lại. Hai người cảm thấy nóng nực vì thời tiết nên cũng bỏ nhau ra. Ông Thanh ngồi dậy rút con cu lúc này vẫn chưa mềm hẳn ra, từ trong lồn Ngọc một dòng nước trắng đục chảy xối ra sàn. Ông Thanh không nói gì, chỉ im lặng nhặt quần lên rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Ngọc vẫn nằm im đó, lúc này cô đã tỉnh hẳn rượu, trong đầu chỉ hơi choáng váng một chút. Không hiểu sao lúc này cô lại mệt đến nỗi một chút sức lực đứng lên cũng không còn, cả người cô đau nhức, xương khớp rã rời. Cô cố ngồi lên tựa lưng vào tường, gương mặt cô như vô cảm. Cô kéo lại váy lên vai, chỉnh lại bộ tóc rối tung của mình rồi im lặng nhìn bãi nước lênh láng trước mặt. Hai mép lồn nàng giờ này sưng húp, đỏ au, đau giật giật.

Lúc này cô đột nhiên như cảm thấy mình đã làm sai. Đấy là bố chồng cô đấy, không thể tin được là cô đã gạ tình bố chồng mình. Nhưng thực sự lúc đó cô không kiềm chế được bản thân.

“Có lẽ là do rượu”

Cô thầm an ủi bản thân. Lúc này ông Thanh đã tắm xong, mặc độc chiếc quần đùi đi ra. Thấy Ngọc ngồi đó như người mất hồn, ông nói:

– Con cũng đi tắm rửa nghỉ ngơi đi.

– Vâng!

Ngọc bị ông nói cho giật mình. Cô loạng choạng dựa tường đứng dậy, nhưng rất nhanh cô khụy xuống. Lúc này toàn bộ cơ thể cô đau nhức rã rời, đặc biệt là phần đùi và bẹn, cơn đau khiến cô không thể nào đứng được. Ông Thanh thấy vậy vội dìu Ngọc đứng lên, đặt cô ngồi lên ghế rồi rót cho cô cốc nước.

Ngọc cầm lấy cốc nước tu một hơi hết sạch sau đó cô khẽ gật đầu cảm ơn rồi lại đứng lên nhưng vẫn không thành. Ông Thanh thấy thế thì lắc đầu, đi nhặt chiếc quần lót của Ngọc lên sau đó quay lại, ông cúi người kéo Ngọc lên vai cõng cô lên lầu.

Ngọc lúc này dù rất mệt nhưng được ông cõng đi như vậy, chẳng hiểu sao cô lại vô thức mở miệng cười nhẹ.

Vào đến phòng Ngọc, cu Bắp vẫn đang ngủ say. Ông Thanh thả Ngọc xuống hỏi:

– Con có đi tắm được không?

– Con không biết được nữa.

Ông Thanh thấy vậy cũng đành chịu. Ngọc rất mệt nhưng không thể không tắm. Quần áo cô toàn bùn đất, người thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lại thêm đống tinh trùng bốc mùi tanh tưởi kia nữa. Ông Thanh cũng không nói nhiều, bèn bới tủ đồ của Ngọc lấy ra một bộ quần áo ngủ mang vào phòng tắm của Ngọc, sau đó ông quay lại bế Ngọc vào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...