Hận tình
Chương 3
Hôm nay Thanh Nhung lại đến căn nhà này, căn nhà mà nàng đã đến không ít lần trong quãng thời gian vừa rồi. Nhìn Mạnh Đức càng ngày càng tiều tụy mà nàng không khỏi đau đớn trong lòng, vậy mà hôm nay, nàng sẽ tiếp tục xát thêm muối vào nỗi đau của hắn, nhưng có lẽ, như vậy là tốt nhất có cả 3 người. Thanh Nhung không thay đổi được ý định của Minh Đoàn, nhưng nàng lại nắm quyền quyết định trong tay, hôm nay nàng sẽ nói cho Mạnh Đức biết tất cả, biết được nàng sắp có thai đứa con không phải là của hắn, nàng sẽ rời xa hắn để đến với người đàn ông khác, hắn có thể hận nàng và nàng cũng không mong chờ sự tha thứ đến từ hắn, nàng chỉ mong hắn sớm quên đi người đàn bà dâm đãng không xứng đáng với hắn mà thôi.
Nhẹ dùng ngón tay bấm chuông cửa, bình thường mà nói, Thanh Nhung thường sẽ tự mở cửa mà đi vào nhưng ngày hôm nay thì khác, sau hôm nay, nàng và hắn sẽ là hai người xa lạ, không, có lẽ không bằng những kẻ xa lạ nữa.
“Vào đi.” Một tiếng nói không rõ hỉ nộ ái ố phát ra từ bên trong nhà.
Thanh Nhung mở cửa đi vào, bên trong khá tối mặc dù bây giờ đã là 9 giờ sáng, nhận thấy không khí có chút khác thường nhưng nàng không quá để tâm, nàng nhìn Mạnh Đức lúc này đang ngồi trên chiếc ghế ở phía chiếc bàn duy nhất trong căn phòng.
“Em kéo rèm ra cho sáng nhé!”
“…” Hắn không trả lời giống như một sự đồng ý trong im lặng, nàng cũng đã quen với điều đó.
Thanh Nhung lần lượt kéo những tấm rèm cửa ra, ánh nắng mùa hè mang đến ánh sáng cũng như sự ấm áp vào trong căn phòng, ánh mắt vốn đang đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định trước mặt của hắn bỗng trở nên có vài phần linh động.
Thanh Nhung đứng im lặng khá lâu, nàng chưa biết phải nói gì hay phải chăng, nàng đang sợ hãi điều sẽ xảy ra sau khi nàng nói ra tất cả… nhưng rồi điều gì đến cũng phải đến.
“Em hôm nay đến đây có chuyện muốn nói với anh.” Dù đã hít sâu để lấy cho mình sự bình tĩnh nhưng vẫn khó cho nàng có thể che dấu đi sự run rẩy trong lời nói.
Mạnh Đức chống tay xuống bàn để có đủ lực nhấc cơ thể đứng lên. Hắn đã ngồi đây bao lâu rồi, chính hắn cũng không rõ nữa, hắn chính là đang chờ đợi giây phút này, chờ đợi xem nàng sẽ nói gì với hắn. Những khớp xương va vào nhau vang lên những tiếng rợn người vì đã giữ nguyên tư thế quá lâu, Thanh Nhung nhìn hắn đứng lên một một cách khó khăn mà vươn tay định giúp hắn nhưng hắn ngăn lại. Sức lực dần trở lại với cơ thể, Mạnh Đức tiến gần đến phía nàng, hắn muốn nhìn vào mắt người con gái ấy trong khi nàng nói với hắn.
… Bạn đang đọc truyện Hận tình tại nguồn: http://truyen3x.xyz/han-tinh/
Minh Đoàn đứng ở bên kia đường nhìn về phía căn nhà kia, đáng lẽ hắn không định đến nhưng một chút bất an khi nhìn Thanh Nhung rời khỏi nhà hắn để đến gặp Mạnh Đức khiến hắn không thể ngồi yên. Bàn tay hắn không tự chủ mà nắm chặt cái vật trong túi quần, hắn sợ hãi sẽ bị lật kèo ở giây phút quyết định, nhưng lớn hơn cả, hắn đang hối hận.
Minh Đoàn luôn có một sự lo lắng mà hắn không nói được cho bất kỳ ai, hắn dùng tiền, quan hệ, thậm chí không thiếu việc dọa dẫm những người biết về chuyện của 3 người để có thể giấu kín chuyện này. Hắn sắp đặt Thanh Nhung trở về lừa dối Mạnh Đức không phải vì hắn hướng đến khối tài sản của Mạnh Đức như đã nói với nàng, hắn có một kế hoạch để nàng không thể nào trở về với Mạnh Đức được nữa.
Đúng vậy, đó chính là điều hắn lo sợ, hắn sợ mất nàng, chính vì thế hắn sẽ làm cho Mạnh Đức nghĩ rằng Thanh Nhung nhằm đến tài sản của hắn mà lừa dối hắn, như vậy Mạnh Đức sẽ không thể nào chấp nhận nàng được nữa.
Điều này có thể dẫn đến nhiều hậu quả, hắn và gia đình có thể phải hứng chịu cơn giận đến từ một người sở hữu một khối tài sản quá lớn, còn Thanh Nhung, nàng có thể sẽ vì điều này mà rạn nứt với hắn, những hậu quả đó không thể nói là nhỏ nhưng hắn nhận, vì hắn không dám nghĩ đến một viễn cảnh sẽ đánh mất nàng sau khi đã vất vả giành được.
Minh Đoàn suy tư rất nhiều, tính toán từng chi tiết, nhưng hắn quên mất một trường hợp là Minh Đức trong cơn điên cuồng sẽ làm hại đến Thanh Nhung, hắn ở đây giờ phút này để đảm bảo, người đàn bà của hắn, đứa con của hắn mà nàng có thể đang mang, sẽ không gặp chuyện gì.
Nhìn hình ảnh Thanh Nhung đứng trong nhà qua phần kính cửa sổ, hắn cầu mong sẽ không có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ vào và nói với Mạnh Đức sự thật, hắn sẽ mang nàng đi, giữ chặt mà không bao giờ thả tay nàng ra, nhưng hắn không kìm nổi khi thấy Mạnh Đức lao về phía nàng cùng với đó là khuôn mặt biến sắc của Thanh Nhung. Minh Đoàn không suy nghĩ gì mà lao qua đường, xông thẳng vào trong nhà…
… Bạn đang đọc truyện Hận tình tại nguồn: http://truyen3x.xyz/han-tinh/
Mạnh Đức có chút hụt hơi mà suýt nữa ngã sấp xuống sàn nhà, may mà Thanh Nhung kịp phản ứng mà đỡ hắn lại. Đúng lúc này cánh cửa bị giật mạnh ra, thân ảnh của Minh Đoàn xuất hiện trước mắt nàng.
“Vậy là cả mày cũng đến, sao có vẻ không giống với kế hoạch vậy, nói cho tao biết mày định làm gì nào?” Quay đầu nhìn về phía cánh cửa bị người mở toang ra, Mạnh Đức giống như hiểu ra điều gì đó, hắn cười gằn mà nhìn kẻ vừa xuất hiện.
“Bỏ tay cô ấy ra, để cô ấy đi!” Thói quen ra lệnh cho người khác đã ngấm vào máu của Minh Đoàn khiến cho ngay cả lúc này hắn cũng trong tiềm thức mà ra mệnh lệnh với Mạnh Đức.
Giọng điệu bề trên đầy thách thức của kẻ thù đã kích thích con dã thú trong con người của hắn, Mạnh Đức siết chặt từng ngón tay lúc này đang nắm lấy tay của Thanh Nhung, “Vậy sao, nếu tao không thả thì mày định làm gì?”
Minh Đoàn có chút hoảng hốt, tình huống này khác với bình thường khi mà hắn có thể nhẹ nhàng giải quyết những vấn đề gặp phải bằng kỹ năng giao tiếp, đối diện với một kẻ có khả năng sát thương trực tiếp, hắn lâm vào thế khó và không biết phải xử lý ra sao, tuy nhiên nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đôi tay đang bị siết chặt của Thanh Nhung, hắn biết mình cần phải giải thoát cho nàng. Không suy nghĩ nhiều, Minh Đoàn lao về phía Mạnh Đức bằng tốc độ nhanh nhất mà hắn có trong cuộc đời, đối phương chỉ có một mình mà hắn thì chỉ cần tách Thanh Nhung ra khỏi bàn tay của Mạnh Đức, hắn không tin với đôi tay không một tấc sắt, Mạnh Đức có thể giữ lại hai người.
Mạnh Đức nhìn kẻ thù xông về phía mình, nhìn những động tác lộ ra vô số điểm yếu, hắn cười khẩy sự ngây thơ của đối phương. Đừng coi cơ thể hắn lúc này đang tàn tạ mà nghĩ rằng có thể xơi tái hắn dễ dàng, chưa kể đến việc tập võ khá bài bản, chỉ riêng những ngày tháng đổ mồ hôi trong phòng gym cũng đủ để hắn hạ gục đối thủ lúc này của mình một cách nhẹ nhàng.
Hự… Bịch!
Âm thanh đầu tiên phát ra từ cổ họng của Minh Đoàn khi mặt của hắn được tiếp xúc thân thiết với cùi chỏ của Mạnh Đức, còn tiếng thứ hai là lúc hắn đặt lưng xuống sàn nhà. Một dòng máu tuôn ra từ khoang mũi lúc này đã be bét, não bộ của Mạnh Đoàn dừng hoạt động trong tích tắc đồng thời các giác quan bị đình trệ. Pha cùi chỏ cực kỳ tiêu chuẩn của đối phương làm hắn nổ đom đóm mắt, nước mắt nước mũi dàn dụa khiến tầm mắt của hắn mờ đi. Trong cơn hoảng loạn hắn sờ về phía túi quần của hắn, nơi mà hắn để một thứ hôm nay hắn mang đi để đề phòng bất trắc.
Nhìn đối thủ bị hạ đo ván quá chóng vánh, Mạnh Đức có chút thất vọng, hắn tưởng rằng Minh Đoàn sẽ có được một chút phản kháng để hắn có thể phát tiết cơn giận. Mất đi hứng thú quyền cước, hắn quay sang nhìn Thanh Nhung lúc này đang đứng như trời trồng không biết phải làm gì, Mạnh Đức thầm tính toán xem nên xử lý hai kẻ này thế nào tiếp theo.
Vài tiếng lẹt đẹt phát ra ở đâu đó, Mạnh Đức nghe thấy nhưng không quá để ý, hắn còn đang bận tưởng tượng ra hai kẻ kia sẽ biểu hiện thế nào khi nếm những cách trừng phạt của hắn. Đúng lúc này, một luồng điện truyền vào cơ thể hắn, Mạnh Đức chỉ kịp “hự” lên một tiếng trước khi đổ gục xuống sàn nhà, người hắn cong lại như con tôm và giật lên liên hồi, bọt dãi từ trong miệng trào ra không có kiểm soát, mắt hắn trợn lên, lồi ra, nhìn đầy kinh khủng.
Minh Đoàn lồm cồm bò dậy, tắt đi cái kìm chích điện trong tay, hắn sờ nhẹ lên mũi, miệng mình… đau, đã lâu rồi hắn không được cảm nhận cái cảm giác này khiến hắn tưởng chừng mình đã quên mất đau là như thế nào. Đau đớn trên khuôn mặt kích phát ra bản chất tàn nhẫn trong con người hắn, hắn lao vào đấm đá túi bụi lên người Mạnh Đức. Những nắm đấm, những nhát giày trút xuống cơ thể Mạnh Đức, những dấu giày trên quần áo, trên da thịt, những vết thâm tím, sưng phù cũng theo đó mà mọc ra.
Cơn cuồng nộ dâng lên đến cực điểm, Minh Đoàn nhắm đến khuôn mặt đang dại ra của Mạnh Đức mà tung ra một cú sút. Chiếc giày thể thao vốn đem lại êm ái cho đôi chân, lúc này không mang lại chút nào giảm chấn cho khuôn mặt của Mạnh Đức, từng dòng máu phun ra từ miệng và mũi đi kèm với đó là một chiếc răng cửa đã không chịu nổi tác động lực từ bên ngoài mà nói lời từ biệt với hắn.
Mọi việc diễn ra quá nhanh và quá kích thích khiến cho não bộ của Thanh Nhung không kịp xử lý, nàng đứng như trời trồng suốt quãng thời gian xảy ra sự việc mà không nói được câu nào, đến khi nàng định thần lại thì đã thấy Mạnh Đức bị sút văng ra không rõ sống chết thế nào. Vội kéo lấy tay của Minh Đoàn lúc này còn đang định tiếp tục xông lên, Thanh Nhung biết sự việc ngày hôm nay đã đi quá giới hạn quá xa, nàng chỉ hy vọng không có gì kinh khủng xảy ra tiếp theo nữa.
“Dừng lại đi, đánh nữa là chết người đấy!” Thanh Nhung mếu máo ngăn Minh Đoàn đang chuẩn bị tiếp tục thử kỹ năng mà hắn mới phát hiện ra là mình cũng có sở hữu.
Vốn là một kẻ tôn thờ triết lý sử dụng đầu óc để giải quyết vấn đề, Minh Đoàn khinh thường việc sử dụng cơ bắp trong việc hành xử, tuy nhiên ngày hôm nay đã thay đổi suy nghĩ đó của hắn. Sự đau đớn kích thích sự hiếu chiến bên trong con người hắn, những khoái cảm sau từng cú đấm cú đá lên người đối phương làm hắn cảm thấy say mê, chỉ đến khi có đôi bàn tay kéo lấy hắn từ phía sau thì Minh Đoàn mới tỉnh lại từ trạng thái say máu.
Phi!
Minh Đoàn nhổ một ngụm nước bọt pha lẫn máu xuống người Mạnh Đức.
“Mày nghĩ giỏi đánh đấm là hay sao? Con mẹ mày, giờ nhìn mày xem có còn giống con người không? Đánh mày chỉ làm bẩn tay tao…” Minh Đoàn dừng lại một chút, hắn nói với Thanh Nhung lúc này đang kiểm tra tình trạng của Mạnh Đức, “Nó không chết được đâu, đi về thôi!”
Thanh Nhung khóc nấc lên, nàng lần sờ từng vết thương trên người Mạnh Đức trong khi miệng không ngừng lẩm bẩm như người thần kinh: “Em xin lỗi, em xin lỗi…”
“Đủ rồi, đứng lên!” Minh Đoàn mất kiên nhẫn mà gầm lên, hắn còn cần phải quay về để xử lý vết thương trên mặt của hắn.
Thanh Nhung vẫn như không nghe thấy mà tiếp tục, lúc này nàng đang vuốt ve lấy khuôn mặt đã bị biến dạng của Mạnh Đức mà nước mắt tuôn ra lã chã. Có lẽ tất cả là lỗi của nàng, ngay từ đầu nếu như nàng không ngả vào vòng tay của Minh Đoàn, hay phải chi nàng nói với hắn tất cả sớm hơn, có lẽ đã không có ngày hôm nay, hối hận, trong lòng nàng chỉ còn tràn ngập thứ này.
Minh Đoàn thở dài, hắn cúi người xuống ôm lấy bờ vai Thanh Nhung đang rung lên từng hồi sau những tiếng nấc nghẹn ngào, nhẹ giọng: “Về thôi… để anh gọi cứu thương đến lo cho cậu ta… về thôi, để cậu ta một mình lúc này là tốt nhất.”
… Bạn đang đọc truyện Hận tình tại nguồn: http://truyen3x.xyz/han-tinh/
Ngày tháng dần trôi, lúc ban đầu, Minh Đoàn luôn sống trong trạng thái chờ đợi sự trả thù từ Mạnh Đức nhưng ngạc nhiên là không có điều gì xảy ra, vết thương trên mặt đã được xử lý ổn thỏa, không làm ảnh hưởng đến độ đẹp trai của bản thân, Minh Đoàn thở phào. Lúc biết được sự việc, cha của Minh Đoàn rất tức giận, tức vì thằng con trai không ra gì một thì lo lắng đến việc chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của ông ta mười.
“Mày là thằng ngu! Mày muốn chết vì một con đàn bà sao? Thiên hạ này thiếu lồn cho mày chọn à, đồ ngu!”
“Cô ấy là con dâu tương lai của cha đấy.” Mặc dù biết là mình gây chuyện lớn nhưng Minh Đoàn vẫn cứng miệng.
“Hừ! Con dâu là cái đếch gì, ngay kể cả mày, nếu có chuyện gì xảy ra tao thịt cả mày ấy chứ mà con dâu.”
“Ha ha, cha đừng đùa, con mà làm sao thì cha lấy ai mà nối dõi chứ.” Minh Đoàn cười nhạt, hắn không để tâm bao nhiêu đến lời nói của cha hắn, mấy ngày gần đây hắn nhận được báo cáo, Mạnh Đức giống như bị có vấn đề về đầu óc, suốt ngày nửa điên nửa dại nhìn chẳng giống một con người bình thường, đang nằm ở trong căn nhà của hắn. Kẻ như vậy có gì mà khiến một người thông minh như hắn phải lo sợ.
“Không có mày tao đẻ đứa khác!” Cha hắn phất tay bỏ đi, ông cũng chỉ muốn dằn mặt thằng con sau này sống biết điều một chút.
“Ặc!” Đang uống một ngụm nước lọc mà suýt thì nghẹn, Minh Đoàn ho khan liên tục.
Còn về phần Thanh Nhung, từ sau cái ngày đó nàng dần trở nên trầm mặc, ít nói, ít cười, ít cả biểu hiện ra cảm xúc trên khuôn mặt. Nàng không có trở lại gặp Mạnh Đức thêm lần nào nhưng vẫn để ý hỏi thăm tình hình của hắn, biết được hắn không bị vết thương gì quá nặng, nàng cũng yên tâm phần nào, hy vọng thời gian sẽ chữa lành những vết thương ngoài da lẫn trong lòng của Mạnh Đức.
Đối với Minh Đoàn, nàng biết bản thân sẽ không rời bỏ người đàn ông này nhất là sau khi nàng biết mình đã có thai. Quan hệ giữa nàng với hắn dần trở lại bình thường, dù gì đi nữa thì Minh Đoàn làm tất cả mọi điều không phải vì hắn yêu nàng hay sao. Mất một khoảng thời gian để cả hai điều chỉnh lại cảm xúc và tìm kiếm lại ham muốn tình ái của mình, thời kỳ đầu của thai kỳ không làm thay đổi cơ thể của Thanh Nhung nhiều lắm, chủ yếu là nàng cảm thấy thèm muốn chuyện ân ái nhiều hơn một cách lạ thường, tuy nhiên, vì biết nàng mang thai nên Minh Đoàn đã kiềm chế và nhẹ nhàng hơn rất nhiều khi hai người ở bên nhau. Những tưởng hình ảnh về Mạnh Đức sẽ dần phai mờ và sẽ có một ngày nàng sẽ quên được đi người đó, nhưng Thanh Nhung không ngờ được…
Mạnh Đức thực hiện động tác nuốt, ấn cái thứ từ cổ họng xuống cái dạ dày trống rỗng đã hai ngày của hắn, hắn ăn trong vô thức mà không quan tâm đến cái đang cho vào miệng là cái gì. Ngày hôm đó, sau khi thức dậy ở bệnh viện hắn trở thành giống như một người mất hồn, không có tác động gì từ những người xung quanh có thể khiến hắn phản ứng lại.
“Tội nghiệp cậu ấy, còn trẻ mà đã ra nông nỗi này.” Nữ y tá tầm trung tuổi nói với vị bác sĩ vừa kiểm tra tình trạng của hắn.
Hắn cần người tội nghiệp sao, một cơn giận dữ bốc lên trong đầu Mạnh Đức, bàn tay hắn siết chặt lại, những đầu móng tay đâm vào da thịt để lại những vết hằn thâm tím. Píp píp píp… Tiếng kêu phát ra từ chiếc máy đo nhịp tim ở đầu giường, vị bác sĩ đứng ở cửa phòng vừa chuẩn bị đến khám cho bệnh nhân khác vội quay trở lại kiểm tra tình hình.
“Huyết áp tăng cao! Nhịp tim cũng tăng nhanh quá…”
Mọi thứ trước mắt tối đen lại, hắn ngất đi… Tình trạng của hắn cũng khá dần lên, nhưng hai ngày sau, bác sĩ bỗng phát hoảng khi không nhìn thấy hắn ở trên giường bệnh, tìm khắp bệnh viện đều không thấy bóng dáng hắn đâu, kiểm tra camera thì phát hiện hắn bỏ trốn khỏi bệnh viện ngay sau thời điểm kiểm tra sức khỏe buổi sáng. Bệnh viện thông báo với họ hàng của hắn cũng như cũng đến nhà để kiểm tra sức khỏe cũng như đề nghị hắn trở lại bệnh viện để điều trị thêm vài ngày cho mọi thứ tốt lên nhưng tất cả mọi người đều bị hắn đuổi khỏi nhà, hết cách, vị bác sĩ kia đành thở dài mà ra về, ông ta đã làm hết sức mình, dù hắn có làm sao thì cũng sẽ không làm lương tâm người thầy thuốc của ông day dứt.
Trở về căn nhà quen thuộc, trống rỗng của mình, hắn nhốt mình ở trong nhà ngày này qua tháng khác giống như một con thú bị thương trốn về hang ổ của mình, liếm láp lấy vết thương, và chờ đợi cơ hội. Dần dà, thế giới quên lãng đi rằng vốn có một người tên là Trần Mạnh Đức tồn tại trên cõi đời, vài người quen thi thoảng ghé qua hỏi thăm hắn nhưng cũng dần thất vọng khi nhìn thấy hình tượng của hắn lúc này mà cũng không còn lui tới nữa. Mạnh Đức suốt ngày chìm đắm trong sự hận thù, ăn uống là việc cuối cùng hắn làm khi cơ thể đã gần như không chịu nổi nữa, tuy nhiên không ai biết được, mỗi tối lại có một thân ảnh tàn tạ, lang thang vô định ở một vài địa điểm nào đó không theo một quy tắc nào.
… Bạn đang đọc truyện Hận tình tại nguồn: http://truyen3x.xyz/han-tinh/
Téo teo tẻo tèo teo…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tú rời mắt khỏi màn hình máy tính rồi với tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh lên, cậu có chút hoài niệm tiếng chuông của chiếc điện thoại đầu tiên mà cậu được bố mẹ mua cho, từ đó trở đi dù có thay điện thoại nào thì cậu vẫn để nguyên kiểu chuông đó. Tú thầm nghĩ trong đầu, không phải là lão Hùng đó chớ, hôm qua vừa mới gọi điện hỏi hắn tình hình trang web thiết kế đến đâu rồi, hôm nay lại gọi à. Liếc thấy số điện thoại hiện trên màn hình, ừm, chắc không phải là ông Hùng rồi, UNKNOWN? Thể loại gì đây, cứ làm như FBI không bằng ấy, tặc lưỡi, Tú vuốt nhẹ ngón tay để nhận cuộc gọi.
“Alô, ai đấy?” Tú từ tốn nói, sau khi vào trong nam lập nghiệp, dạo gần đây cậu làm ăn khá ổn, tính toán đâu đó 3 4 năm nữa là có thể đủ tiền mua nhà chung cư rồi… tất nhiên là trả góp, lần này biết đâu lại vớ được khách sộp, ai mà biết được.
Đợi hơn 10 giây không thấy có ai trả lời, Tú nhấc điện thoại ra để nhìn, vẫn đang trong cuộc gọi, “Alô?”, Không phải là trục trặc gì chứ. Tiếng thở như có như không ở trong điện thoại làm Tú hơi giật mình, cậu nói mà hơi run run: “Đức phải không?”
“Đúng vậy!” Một tiếng nói làm Tú cảm thấy rùng rợn, cảm giác khá giống như hôm vừa rồi đi xem phim kinh dị cùng cô bạn mà cậu đang tán tỉnh. “Tôi cần cậu giúp!”
“Đức cần mình giúp gì?” Mặc dù lần đó Mạnh Đức đã nói rằng ân tình của hắn cậu đã trả xong nhưng Tú vẫn quyết định hỏi xem Mạnh Đức cần cậu giúp điều gì, nếu trong khả năng của bản thân, Tú vẫn sẽ không nề hà.
“Không có gì nhiều, mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi hết, tôi cần một người thao tác trong lúc tôi hành sự.” Kế hoạch đã được hắn chuẩn bị từ lâu, bây giờ chỉ còn thiếu một người hỗ trợ, chủ yếu là thực hiện các thao tác cơ bản trên máy tính mà hắn đã lập trình sẵn, đồng thời có thể điều chỉnh nếu có biến xảy ra, Tú tình cờ là lựa chọn tốt nhất mà cũng là lựa chọn duy nhất hắn có.
“Này này, không phải là làm cái gì phạm pháp đó chứ? Sao nghe nó cứ mafia vậy.” Tú nuốt một ngụm nước bọt xuống cái cổ họng có chút khô khan, cậu rất muốn giúp nhưng nghe chừng có mùi gì đó hắc ám ở đây khiến Tú sờ sợ, “Mình có thể từ chối được không? Lần trước cậu đã nói…”
“Hai trăm triệu! Xong việc tôi sẽ cho cậu hai trăm triệu.” Mạnh Đức lạnh lùng nói.
“Không phải là chuyện tiền, mình…”
“Ba trăm”.
… Bạn đang đọc truyện Hận tình tại nguồn: http://truyen3x.xyz/han-tinh/
Chờ gần 20 giây không thấy Tú phản hồi, Mạnh Đức bắt đầu cảm thấy bực bội.
“Năm trăm triệu, nếu cậu thấy chưa đủ thì cho tôi một con số.”
Thở dài, tiền nhiều để làm gì chứ, các người có thực sự sung sướng sao, Tú trả lời: “Hai trăm là đủ, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, cậu phải chịu mọi trách nhiệm. Còn nữa, đây sẽ là lần cuối cùng, sau khi kết thúc mọi chuyện, đừng gọi điện cho mình nữa.”
“Được, chút nữa tôi sẽ chuyển khoản cho cậu, vé máy bay cũng sẽ được đặt, đợi cậu ra Hà Nội rồi tôi sẽ đưa bản kế hoạch cho cậu.” Đạt được sự đồng ý của Tú, hắn chuẩn bị gác máy để đi làm bữa tối, hắn cần đủ thể lực để thực hiện kế hoạch.
“Chờ chút, cậu làm sao biết số điện thoại này của mình, còn nữa, mình chưa cho cậu số tài khoản.”
“Cậu có vẻ quên mất chuyên ngành tôi theo học ở nước ngoài sao, cậu biết về tôi ít hơn là cậu nghĩ đấy. Hẹn ngày gặp lại”.
… Bạn đang đọc truyện Hận tình tại nguồn: http://truyen3x.xyz/han-tinh/
Thời gian trở lại một chút, trước đó ba tháng, một biến cố “nho nhỏ” làm thay đổi không chỉ cơ thể mà cả con người hắn.
Thời gian này, Mạnh Đức đóng vai một kẻ khùng khùng điên điên để làm giảm sự chú ý của người khác, nhưng trong bóng tối, hắn đang mưu tính một kế hoạch trả thù. Tuy nhiên việc trả thù không hề là đơn giản, đối phương không chỉ có tiền mà còn có địa vị tương đối trong xã hội khi mà ông Kiên, cha của Minh Đoàn là chủ một doanh nghiệp khá có tiếng tăm, còn hắn, ngoài tiền hắn cũng chỉ có tiền, mà thời đại này, tiền đúng là có thể mua tiên, nhưng ít nhất cũng phải biết tiên ở đâu để mà mua trước đã.
Nửa tháng nay Mạnh Đức dần sa đà vào rượu, kế hoạch thì cũng phác thảo qua nhưng có quá nhiều dữ kiện còn thiếu, còn hắn thì bắt đầu cảm thấy đầu óc mình bắt đầu có vấn đề, hắn không thể tập trung cao độ vào bất kỳ việc gì, hắn hoài nghi cú sút ngày đó đã làm ảnh hưởng đến não bộ, mặc dù bác sĩ lúc ấy nói rằng não hắn không có vấn đề gì. Cay đắng, hắn tìm đến rượu để quên sầu thì lại phát hiện rằng rượu làm cho hắn có thể suy nghĩ thông suốt… nhưng đồng thời lại làm hắn lâm vào trạng thái lê tê phê (say đấy).
Hôm nay hắn phát hiện, rượu trong nhà đã hết, Mạnh Đức vác cái thân thể nhếch nhác đến cửa hàng tiện lợi gần nhà để bổ sung “nhiên liệu”.
Cô bé thu ngân tại cửa hàng lúc này đang chat messenger với bạn trai, nhìn có vẻ khá là vui, không biết có phải được người yêu gạ chịch tối nay sau khi hết giờ làm không nữa. Cô mới đến đây làm được mấy hôm, tranh thủ kiếm thêm thu nhập ngoài giờ học để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình ở quê. Thấy có bóng người đi vào cửa hàng cô bé, theo trình tự phục vụ của cửa hàng, hơi cúi người nói: ‘Xin chào quý khách! Chúc quý… ‘ Lời nói đến đây bị nghẹn ở cổ họng, cô bé liếc ra ngoài nhìn bác bảo vệ như muốn hỏi, sao lại cho người này vào đây.
Cũng không trách được cô bé, nhìn Mạnh Đức lúc này có khi ăn mày cũng không muốn ở gần hắn ấy chứ. Mặc kệ thái độ của cô bé thu ngân, hắn xe nhẹ đường quen lựa cho mình một chai Vodka được nhập khẩu từ Nga, rồi đặt xuống trước mặt cô bé để đợi thanh toán. Nhìn chai rượu làm bằng thủy tinh chứa đựng trong đó thứ dung dịch trong veo đầy tính nghệ thuật, làm thỏa mãn thị giác con người, cô bé có thể đoán được là nó rất đắt. Mặc dù không tình nguyện nhưng cô vẫn làm đúng phận sự, quẹt giá để thanh toán cho khách, cô chỉ lo lắng tên ăn mày kia cầm chai rượu mà chạy mất thì không biết điều gì sẽ xảy ra nữa, tất cả đành phó mặc cho bác bảo vệ ngoài cửa vậy.
“Hai triệu ba trăm ngàn, ch… chu… bác thanh toán bằng tiền mặt hay bằng thẻ?” Hỏi ra câu này, chính cô cũng cảm thấy ngượng hết cả mồm, nhưng để hoàn thành chức trách, cô đành theo thủ tục mà hỏi.
Mẹ! Ta già đến mức bị gọi bằng bác sao! Mạnh Đức cảm thấy bất đắc dĩ, râu ria hắn bao nhiêu ngày rồi không cạo chính hắn cũng không nhớ nữa, tắm rửa thì qua loa, thậm chí nhiều ngày nằm như cho chết khiến cơ thể hắn bốc ra một thứ mùi làm mấy em động vật nho nhỏ khá là yêu thích. Không thèm chấp trẻ con, hắn thò bàn tay bẩn thỉu vào trong túi quần móc ra cái thẻ ngân hàng rồi đưa cho cô bé. Cầm thẻ quét vào máy, cô bé đưa máy ra cho hắn bấm mật khẩu, bàn tay thì run run trả lại thẻ ngân hàng cho hắn, có lẽ chờ hắn đi khỏi, cô phải đi rửa tay nhanh mới được.
Rời khỏi cửa hàng, Mạnh Đức không trở về nhà mà lang thang đến một công viên cách đó không xa, biết đâu đấy, nếu thoải mái hắn sẽ có một đêm trọ ở khách sạn ngàn sao.
Nhìn hắn lảo đảo rời khỏi cửa hàng, ông bảo vệ thở dài, ông quay đầu lại nhìn biểu hiện của cô bé mà phì cười.
“Sao thế?” Ông hỏi.
“Ông ta…”
“Anh thôi, cậu ta trẻ lắm, chỉ hơn cháu 5 6 tuổi là cùng, haizz, kể cũng khổ…” Ông bảo vệ lắc đầu, không có ý định tiếp tục kể nữa, bản thân ông cũng chỉ nghe người ta kể lại, mỗi người có một số phận, còn cô bé thu ngân thì nhìn cái bóng xiêu vẹo của hắn dần biến mất khỏi tầm mắt mà trong đầu đang thì đang dùng trí tưởng tượng để thỏa mãn sự tò mò của bản thân.
Ngồi phệt xuống đất, nhìn chiếc ghế tựa cách đó ba mét mà Mạnh Đức có chút lực bất tòng tâm, thôi thì ngồi luôn đây cũng được. Chỗ này đã trở thành địa điểm quen thuộc của hắn, số đêm hắn “qua đêm” ở đây dạo này chắc cũng bằng gần một nửa so với ở nhà, bảo vệ ở khu này hầu hết đều đã quen với những việc điên điên khùng khùng của hắn, cộng với đó là vì hắn khá biết điều, uống no là ngủ nên bọn họ cũng chẳng muốn làm phiền đến hắn, thậm chí vài lão bảo vệ già thi thoảng còn ngồi tán phét, tranh thủ được uống những loại rượu đắt tiền mà hắn đem theo.
Mất một hồi hì hục hắn mới bật được nút chai rượu ra, một mùi thơm thấm đượm vào linh hồn pha trộn với chút gay gắt như một cô gái kiêu kỳ tràn vào khứu giác hắn. Nói là vậy chứ hắn nào quan tâm rượu ngon hay dở, thơm hay không thơm, mình thích thì mình uống thôi. Liếc nhìn qua xung quanh, không có lão bảo vệ nào hôm nay đến làm bạn với hắn, có lẽ là không phải ca trực đi, cũng không có bóng dáng của lão quỷ kia nữa, ngửa cổ ra, hắn rót từng giọt rượu trong suốt vào miệng, từng giọt như pha lê phản chiếu lấy ánh trăng đêm hè, đáng tiếc là không có ai ở đây để thưởng thức vẻ đẹp đó, người duy nhất có mặt thì nào chẳng có một chút tâm tình nào để ý đến.
Một ngụm rượu qua đầu lưỡi để lại một cảm giác ngọt ngào kỳ lạ pha lẫn bên trong vị cay nồng đặc trưng, và rồi khi nuốt xuống khỏi cổ họng, chất cồn trong rượu nhanh chóng được dòng máu luân chuyển khắp cơ thể, đặc biệt là đại não, những sợi dây thần kinh bị tàn phá giờ như được hồi sinh, những phản ứng sinh hóa trong não bộ làm cho suy nghĩ của hắn trở nên thông suốt, chỉ có một điều là, đêm nay hắn không muốn suy nghĩ gì hết.
Đang tận hưởng những giây phút kỳ diệu, Mạnh Đức chợt cảm thấy có người đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống, không cần liếc mắt hắn cũng biết đó là ai.
“Hôm nay cậu ra hơi sớm so với bình thường đấy.” Lão quỷ nói.
“Hết rượu, đi mua.” Mạnh Đức trả lời gọn lỏn.
Trong số những người uống chùa rượu của hắn thì lão quỷ này là kẻ uống lắm nhất, hắn không quan tâm đến việc đó, đối với hắn thì có người đến uống rượu cùng là một chuyện khá vui vẻ. Tuy nhiên riêng đối với lão, Mạnh Đức luôn có một cảm giác quái dị khó mà miêu tả mỗi khi ở gần lão, chính vì vậy hắn gọi lão ta là lão quỷ.
Bất chợt Mạnh Đức cảm thấy hôm nay không khí có hơi là lạ, hắn liếc mắt qua lão quỷ, hỏi: “Sao, hôm nay dở chứng không uống rượu hả?”
“Hắc hắc, hôm nay ta đến có ý tưởng khác, rượu để sau đi… mà cũng phải nói, ngồi với cậu lúc nào cũng được uống rượu ngon nha, ngày sau sẽ thèm lắm đây.” Nói đến nửa sau, lão quỷ giống như tự thì thầm với bản thân mình.
“Hử! Không uống thì cút!” Bày đặt làm trò con bò, Mạnh Đức chửi thầm một câu rồi quay đi, mất hết cả hứng uống rượu.
Không phật lòng vì câu nói của hắn, lão quỷ vẫn ngồi lì ở bên không có ý định rời đi. Thời gian trôi dần về đêm, hai người ngồi như hai tảng đá, mỗi người có một thế giới riêng của mình, không ai làm phiền đến ai, bỗng, lão quỷ nói: “Tôi sắp đi rồi!”
“Nhớ cho người báo tin ngày giờ, tôi sẽ gửi vòng hoa cho lão.” Mạnh Đức trả lời nhưng không quay người lại.
Lão quỷ giống như mèo bị dẫm phải đuôi, lão bật dậy, chỉ vào hắn mà rống lên: “Con mẹ nó, tao nói sắp chết lúc nào?”
“Không phải vừa nói sao?”
“Mẹ nó, tao còn khỏe hơn cả mày, tao còn phải sống để còn chơi gái nữa chứ.”
“Lão…” Mạnh Đức nhìn lão quỷ từ trên xuống dưới, “… chơi gái? Cái xác già của lão thì làm được cái mẹ gì chứ.” Hắn giống như là nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên đời, haha, hôm nay mới phát hiện lão quỷ biết kể chuyện cười đấy.
Nhìn hắn cười ngặt nghẽo, cười đến quên trời quên đất, cười đến nước mắt nước mũi tùm lum, lão quỷ ngồi yên mà đợi hắn cười cho xong, lúc này lão mới mở miệng.
“Cười xong chưa? Cười đến sảng khoái ha. Vui lắm hả?”
“Ha ha ha… thôi được rồi, kệ lão đi chơi gái, uống rượu tiếp đây.” Mạnh Đức cảm thấy tâm tình hôm nay không tệ chút nào, mở chai rượu ra làm thêm hai ngụm, hắn ngâm nga trong cổ họng vài giai điệu nào đó hắn hay nghe thấy ở mấy quán ven đường.
Hai người lại trở lại trạng thái trầm mặc, mấy phút sau, lão quỷ tiếp tục câu chuyện dang dở: “Tôi sắp phải đi, thời gian không còn được uống những loại rượu ngon của cậu, tôi sẽ khá nhớ đấy…” dừng lại một chút, lão quỷ nhìn sang hắn với một ánh mắt đầy bí hiểm, “Tôi muốn trả ơn cậu.”
Nhìn khuôn mặt của lão quỷ, nhìn bộ dạng so với hắn không khác là bao, Mạnh Đức bỗng cảm thấy giống giống một cái gì đó, hắn ngửa cổ lên cười, tiếng cười sang sảng phá tan đêm hè, âm thanh vang vọng trong không gian.