Hành Tiêu Tỏi Ớt

Chương 20



Phần 20: Bản Hợp Đồng Bất Ngờ

Sáng hôm sau Diễm Hành lại thức dậy muộn hơn thường ngày, giống như cái lần đầu tiên nàng phát hiện mấy đứa nhỏ bày trò chim chuột ở dưới bếp. Cũng như lần trước, lúc nàng thức dậy thì con Ớt, thằng Tỏi đã đi học hết rồi. Chẳng biết hôm qua mấy giờ tụi nó mới đi ngủ nữa. Cái thằng Tỏi hôm qua trong phòng nàng nó đã “xong” 2 lần rồi, lúc ra ngoài không biết nó có còn đủ sức để lâm trận nữa không?

Tuy bụng hơi thắc mắc nhưng thật tâm Diễm Hành rất mong muốn thằng Tỏi… liệt dương luôn cũng được!

“Thiệt tình cái thằng… chẳng khác gì con dê đực trong đàn. May mà còn con Ốc Tiêu chưa bị nó làm chuyện bậy bạ. Nếu không…”

Nghĩ tới đó tự nhiên Diễm Hành cảm thấy ớn lạnh. Nàng rùng mình không dám nghĩ tiếp. Việc kết thúc cuộc đời quả thật là một điều tồi tệ mà nàng không bao giờ muốn nó xảy ra. Thế nhưng, nếu mọi chuyện đi quá xa và vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng thì không có gì là không thể.

Nhức đầu, mệt mỏi và chán nản… Diễm Hành định bụng bữa nay sẽ không mở cửa tiệm. Nghĩ một ngày thì cũng đâu có chết ai. Người ta ai cũng phải cố gắng làm việc để kiếm tiền, cố gắng kiếm tiền để lo cho gia đình, con cái. Còn với nàng bây giờ, cố gắng làm lụng vất vả để lo cho con cái ăn trắng mặc trơn, thưởng thức của ngon vật lạ để rồi khi đủ lông đủ cánh chúng nó lại quay sang mổ thẳng vào trái tim đa cảm của nàng, quả thật xót xa và đau đớn biết chừng nào.

Thấy chị Diễm Hành từ sáng tới trưa mặt mày cứ ủ dột như nhà có đám tang, Quỳnh Trâm liền kề tai nàng hỏi khẽ:

– Hôm nay chị bị sao vậy chị Hành? Chị không khỏe hả chị?

Quỳnh Trâm nhẹ nhàng hỏi han nhưng giọng lộ đầy vẻ lo lắng. Tuy lần trước cô có lỡ dại cho thằng Tỏi nếm thử “trái cấm” nhưng với chị Hành mẹ nó thì cô lúc nào cũng kính trọng và yêu thương như người thân ruột thịt của mình. Ngoài tình thầy trò ra thì cô với chị Hành còn có mối quan hệ tình cảm khăng khít như chị em ruột. Có lẽ vì sống và làm việc ching với nhau đã lâu, lại hợp tính hợp ý nên cả hai đều cảm thấy mến tay mến chân nhau và không muốn rời xa.

– Chị bình thường mà… đâu có gì đâu… em đừng lo!
– Nhìn mặt mày chị xanh xao quá! Chắc chị bị trúng gió rồi… để em cạo gió cho nghen?
– Thôi khỏi đi em… chị khỏe bình thường mà! Tại hôm qua chị thức hơi khuya nên sáng nay thức dậy nghe người cứ uể oải khó chịu…
– Chị làm gì mà thức khuya dữ vậy? Mấy giờ mới ngủ?
– Chị… luyện phim. Hi hi…
– Trờ đất… ngủ không chịu ngủ mà thức luyện phim chi vậy không biết! Mà chị coi phim gì thế? Chắc là phim… sex phải không? Hí hí…
– Bậy bạ nè… chị đâu có coi mấy thứ đó…

Cả hai vừa nói vừa cười làm cho không khí của tiệm trở nên sôi động và huyên náo hơn một chút chứ không như từ sáng tới giờ, gần 10h trưa rồi mà cứ ảm đạm và vắng vẻ y như chùa bà Đanh.

Nghe Quỳnh Trâm trêu chọc, Diễm Hành mắc cỡ đỏ hết mặt mày. Nàng mắc cỡ đỏ mặt không phải vì những lời trêu chọc của nhỏ Trâm mà là mắc cỡ vì những chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Nàng không có coi phim sex như lời nhỏ Trâm hỏi mà nàng chỉ… đóng phim sex thôi. Giờ nghe nhỏ Trâm hỏi tự nhiên nàng thấy nhớ lại cái lúc thằng Tỏi rúc đầu vào háng mình mà bú liếm chùn chụt cái chỗ nhạy cảm làm nàng vừa ngượng ngùng vừa sung sướng, cảm giác thật khó tả. Mà không biết nó học hỏi ở đâu cái trò bú lồn liếm đít đã đời vậy không biết nữa. Kiểu này ra đường con nhỏ nào lọt vô tay nó chắc chỉ có nước bụm lồn mà chạy chứ chịu sao nổi cái miệng quá trời quá đất của nó. Bú lồn kiểu gì mà phụ nữ đã ba lần sinh nở như nàng còn phải oằn lưng quíu đít thì mấy đứa mới lớn chịu sao thấu. Hôm qua nó chỉ mới bú liếm thôi mà nàng đã “ra” liên tục rồi. Giờ nhớ lại tự nhiên nàng thấy ngại quá, cũng may nhỏ Trâm không biết nàng đang nghĩ gì, nếu không nó chọc chắc có nước độn thổ.

Thấy đang cười giỡn vui vẻ tự nhiên chị Hành ngồi im chẳng nhúc nhích gì, vẻ mặt trầm tư và ánh mắt mơ màng nhìn về phía xa xăm giống hệt mấy nhỏ con gái mới lớn nhớ người yêu nên Quỳnh Trâm liền vỗ vai nàng một cái thật mạnh khiến nàng giật cả mình:

– Chị Hành! Làm gì đang nói chuyện mà chị ngồi thừ ra vậy? Hay là đang tương tư ông nào đó he?

Nghe nhỏ Trâm hỏi, mặc dù biết nó hỏi chơi cho vui nhưng Diễm Hành vẫn xua tay cãi lia lịa:

– Đâu có… đâu có… chị làm gì có ông nào! Già rồi ai mà thèm em ơi…

Thấy vẻ cuống quýt mất tự nhiên của Diễm Hành, Quỳnh Trâm chỉ biết đứng nhìn và lắc đầu cười. Chị ấy là vậy, lúc nào cũng hiền lành và có phần nhút nhát, không giống như cô luôn mạnh mẽ, cá tính và hơi đanh đá một chút. Cứ mỗi lần cô chọc chị Hành ” chắc có ông nào… ” là thế nào chị cũng xua tay rồi lắc đầu lia lịa ” đâu có… đâu có… ” làm cô buồn cười muốn chết.

Lẽ ra những người làm công việc kinh doanh dịch vụ như chị Hành thường là những người rất giỏi về giao tiếp, rất hoạt ngôn và giỏi xử lý tình huống phát sinh ngoài mong đợi… thế nhưng chị Hành lại khác hẳn. Chị lúc nào cũng từ tốn, chậm rãi và yếu đuối, không dám đấu tranh cho lợi ích của bản thân mình. Có nhiều chuyện chị trong lòng chị không muốn nhưng vì cả nể, vì sợ người khác buồn, vì sợ người khác giận mà chị phải chấp nhận làm theo những gì người ta muốn mà không dám phản kháng lại.

Quỳnh Trâm thấy ở chị Hành chỉ có cái khuyết điểm nhỏ như vậy thôi, ngoài ra mọi thứ ở chị đều tuyệt vời. Chị giỏi giang, khéo léo và chăm chỉ với công việc. Bên cạnh đó chị còn là người mẹ đảm đang khi không có chồng bên cạnh nhưng vẫn 1 tay nuôi nấng dạy dỗ ba đứa con khôn lớn, thế nhưng có nên người hay không thì còn phải xem xét lại vì trước mắt cô thấy thằng Tỏi xem như đã “hư đốn” mất rồi.

Diễm Hành thấy nhỏ Trâm cứ vừa nhìn mình vừa lắc đầu nên trong đầu lấy làm lạ. Nàng tự hỏi không biết mình có làm sơ hở để con Trâm nó nghi ngờ hay không, vì bây giờ nàng như người có tật giật mình chỉ sợ người khác phát hiện ra mình ăn vụng mà quên chùi mép dù là bị ép “ăn” chứ không phải tự nguyện.

Cả nàng và nhỏ Trâm mỗi người ai cũng đuổi theo dòng suy nghĩ của riêng mình nên không ai để ý chiếc xe hơi bốn chỗ màu đen bóng loáng vừa đỗ lại trước cửa tiệm, tới chừng vị khách bước xuống xe, đi thẳng vào tiệm rồi đằng hắng mấy tiếng đánh động thì cả hai mới giật mình quay ra cửa:

– E hèm… e hèm!

Diễm Hành nhìn thấy vị khách mối quen thuộc nên vội mỉm cười thật tươi rồi gật đầu chào người khách vừa đến một cách lịch sự, trong khi Quỳnh Trâm chạy lại tay bắt mặt mừng rồi hồ hởi nói:

– Ủa chị… chị tới mà không điện thoại hẹn trước làm tụi em ngạc nhiên quá! Chị khỏe không chị?

Quỳnh Trâm vừa dứt lời thì Diễm Hành cũng lên tiếng:

– Bữa nay chị Liễu ghé tụi em chơi hay là…

Thì ra vị khách vừa bước vào tiệm không ai khác hơn là bà Thúy Liễu, vị khách sộp của tiệm từ bấy lâu nay.

Bà Thúy Liễu nghe hai chị em Diễm Hành hỏi han rối rít nên bật cười tủm tỉm. Không để cho Diễm Hành nói hết câu, bà Liễu đã vội cắt ngang một cách thiếu tế nhị:

– À không… hôm nay chị ghé thăm mấy đứa một chút xíu, sẵn có chút công chuyện…

Vừa nói bà Liễu vừa loay hoay mở ví vừa nhìn Diễm Hành cười cười rồi nói tiếp:

… dạo này tiệm đông khách không Hành?

Diễm Hành cười đáp:

– Dạ cũng lai rai à chị. Mà chị vừa nói chị đến có công chuyện là công chuyện gì vậy chị Liễu?

Bà Thúy Liễu mở ví lấy ra hai cái thiệp mời được in ấn rất sắc sảo, đẹp mắt và sực nức mùi thơm rồi đưa cho Diễm Hành một cái, Quỳnh Trâm một cái rồi mới chầm chậm giải thích:

– Không giấu gì tụi em… ngày mai là sinh nhật của chị… chị mời hai đứa tối mai trước là đến nhà uống ly rượu chung vui với chị… sau là nhờ hai đứa chụp giúp chị mấy tấm ảnh để làm kỷ niệm!

Quỳnh Trâm vừa nhận thiệp mời vừa vui vẻ hỏi:

– Tối mai hả chị Liễu? Chị tổ chức ở nhà luôn hả chị? Mà tụi em đâu biết nhà chị để…

Bà Liễu lại thiếu tế nhị lần thứ hai:

– Đúng rồi em… tối mai. Còn địa chỉ thì chị đã cho người ta in sẵn trên thiệp rồi kìa!

Nói xong bà Liễu móc tiếp trong ví ra một xấp tiền toàn tờ 500k mới xanh rồi đặt lên bàn:

– Còn đây là số tiền chị trả công cho tụi em trước… thiếu đủ gì thì báo với chị một tiếng để chị lo liệu nghen Hành!

Diễm Hành thấy vậy liền vội vã cầm xấp tiền đưa lại cho bà Thúy Liễu, giọng bối rối:

– Kìa chị… chụp có mấy tấm hình mà chị đưa chi nhiều vậy nè? Tụi em đến chơi với chị rồi chụp giúp chị vài tấm để kỷ niệm cũng được chứ có gì mà phải tính công cán…

Bà Liễu nghe vậy vội xua tay lia lịa:

– Không… không! Tính chị cái nào ra cái đó rõ ràng tụi em cũng biết rồi. Chỉ cần tụi em chụp cho chị những tấm hình, quay cho chị những thước phim thật đẹp, thật rõ là được!

Quỳnh Trâm nghe bà Liễu nói xong liền lên tiếng phân bua:

– Chị Liễu đừng lo… nghề của tụi em mà… hi hi…

Diễm Hành cũng chen vào phụ họa:

– Mọi chuyện chị cứ để tụi em lo… chị yên tâm nha!

Bà Liễu gật đầu rồi nói:

– Thôi hai đứa làm việc đi nghen… chị đi mời thêm vài người bạn nữa cho xong. Tiệc làm nhỏ thôi nên cũng chẳng có bao nhiêu khách…

Vừa nói bà Liễu vừa bước chân ra cửa tiệm. Đoạn, bà quay lại gật đầu chào hai chị em Diễm Hành:

– Thôi chị đi nghen…

Nói xong bà bước lại chỗ chiếc xe ban nãy đang đỗ trước cửa tiệm rồi leo lên xe. Tài xế cho xe khởi động một cách thật êm ái nhẹ nhàng và từ từ lăn bánh.

Bà Thúy Liễu đi rồi, Quỳnh Trâm mới cầm xấp tiền lên đếm qua một lượt rồi reo lên đầy vẻ ngạc nhiên:

– Trời đất ơi… chị Hành chị xem nè… chụp có mấy tấm hình sinh nhật mà bà Liễu bả trả công gần chục triệu? Đúng là nhà giàu có khác ha chị!

Nghe vậy Diễm Hành chỉ biết lắc đầu:

– Chỉ cứ làm vậy thì mình mắc nợ chỉ chứ có được gì đâu em ơi!

Quỳnh Trâm cười thật lớn:

– Có gì đâu mà chị phải suy nghĩ nhiều. Người ta trả công cho mình chứ mình có xin đâu mà chị ngại?

Nói dứt lời cô liền đưa xấp tiền cho Diễm Hành cất đi. Đoạn đưa tay nhìn đồng hồ rồi chép miệng:

– Cả buổi chưa làm được gì mà đã tới giờ nghỉ trưa rồi! Bữa nay hai chị em mình coi bộ khỏe ha chị?

Diễm Hành nghe vậy liền lấy tay vả nhẹ vào vai Quỳnh Trâm để mắng yêu:

– Thiệt tình con nhỏ này… tiệm quán ế nhệ không có một mống khách mà nó kêu “khỏe ha chị”… Khỏe kiểu này chắc tui dẹp tiệm sớm quá… haizz!!

Nói xong cả hai chị em cùng cười vang cả nhà. Một lúc sau khi những cảm xúc vui vẻ vừa tạm lắng xuống, Diễm Hành mới rút trong xấp tiền bà Thúy Liễu vừa trả công ngày mai ra 2 triệu đưa cho Quỳnh Trâm rồi nhẹ nhàng nói:

– Em cất số tiền này để mai mua quà tặng chị Liễu dùm chị… nói thiệt chị không biết mua cái gì hết trơn à…

Quỳnh Trâm lấy tiền bỏ vào túi quần rồi thủng thẳng nói:

– Chuyện quà cáp chị cứ để em lo, nhà chị Liễu giàu có như vậy chắc không thiếu thứ gì đâu… Bởi vậy mình tặng quà gì phải đặc biệt một chút xíu mới được, chị ha?!
– Thôi mọi chuyện chị giao hết cho em vậy. Ngày mai làm xong rồi hai chị em mình đi luôn nha Trâm. Còn bây giờ thì đóng cửa nghỉ luôn đi em, bữa nay chị hơi mệt trong người…

Diễm Hành nói xong thì thằng Tỏi, con Ớt cũng vừa đi học về tới. Hôm nay chẳng biết tụi nó hẹn nhau trước hay gì mà lại về nhà cùng một lúc, bình thường con Ớt về cả buổi rồi mới thấy mặt thằng Tỏi chứ đâu có về chung kiểu này. Đã vậy mặt mày đứa nào đứa nấy tươi roi rói như hoa hồng ngày 8 tháng 3 nữa chứ!

“Không biết cả đêm hôm qua hai anh chị nhà mình làm gì vậy nhỉ?”

Diễm Hành nhíu mày vẻ tư lự. Nàng sợ Quỳnh Trâm phát hiện ra những điều bất thường và khả nghi trong gia đình mình nên vội vã lên tiếng:

– Thôi hôm nay mình nghĩ sớm một bữa, em ở lại dùng cơm với chị và mấy đứa nhỏ rồi hãy về…

Quỳnh Trâm lắc đầu:

– Dạ chị mệt thì mình nghỉ sớm cũng được. Chị với mấy đứa nhỏ ăn uống đi, em chạy qua nhà nhỏ bạn có chút chuyện nên em không ở lại được đâu chị ơi!

Diễm Hành mỉm cười vẻ thông cảm:

– Ừm, nếu em có công việc thì em cứ về trước, để chị đóng cửa tiệm cho!

Quỳnh Trâm gật nhẹ đầu:

– Dạ vậy cũng được! Mà chị ăn cơm nhớ uống thuốc nghe chị… em thấy chị mặt mày xanh xao lắm đó…
– Ừm chị biết rồi… cảm ơn em… vậy em về trước đi…
– Dạ!

Nói xong Quỳnh Trâm liền bước lại chỗ móc áo lấy áo khoác mặc vào rồi đeo khẩu trang, mắt kính, vớ tay vớ chân kín mít từ đầu đến chân một cách cẩn thận rồi mới đẩy xe ra về.

Chạy được một đoạn khá xa nhà chị Diễm Hành cô mới lựa chọn chỗ có bóng mát ven đường để dừng lại rồi móc điện thoại ra để nhắn tin:

– Chỗ cũ nha mấy người. Em được nghỉ buổi chiều nè!

Nhắn xong mấy chữ cô liền nhét điện thoại vào túi quần rồi chạy tiếp. Khoảng 15 phút sau chiếc xe của cô đã quẹo vào cổng một ngôi nhà nghỉ khá kín đáo nằm trong một con hẻm nhỏ.

Và cái người mà cô vừa nhắn tin lúc nãy dù không nói ra thì ai cũng biết đó chắc chắn không phải là chồng cô. Nhưng có một điều có thể mọi người chưa biết… đó là cái người mà cô đang “vụng trộm” kia lẽ ra chính là thằng Tỏi, nhưng tại nó bộp chộp quá nên cô đành hất cẳng nó ra để tìm một người biết giữ mồm giữ miệng hơn.

Nói gì thì nói, một mình anh Nhân chồng cô thì không thể nào đáp ứng đủ nhu cầu cho cô được. Chưa kể anh lúc nào cũng vắng mặt không có ở nhà thì làm sao cô chịu nổi!

Con người mà… lúc nứng thì phải chơi cũng như lúc đói thì phải ăn vậy.

Cho nên dù có ngoại tình nhưng cô vẫn luôn chung thủy với chồng và không bao giờ có ý phản bội anh.

Đó là sự thật chứ không phải chuyện đùa!

Chương trước Chương tiếp
Loading...