Hành trình tuổi thơ
Chương 123
– P: Anh hai đi đâu nãy giờ vậy? – Vừa thấy tôi nhỏ P đã liếc xéo tra hỏi rồi.
– Anh đi uống cafe với bạn ấy mà. Mà hai đứa mua được những gì nữa rồi? – Tôi đánh trống lảng.
– Mua đủ rồi, giờ chỉ đợi anh hai đến để thử đồ thôi.
– Thôi, anh còn mấy bộ đồ ở nhà. Vẫn còn mặc được mà.
– P: Em nói là cấm cãi, quần áo cũ rích rồi, không khéo chuột lấy làm mồi rồi cũng nên. Nghe lời em vào thử đồ đi.
Nhỏ P đẩy tôi vào thử đồ, bà chủ tiệm thì nhìn tôi cười đểu (chắc khinh tôi đây mà).
Xong xuôi tôi xách một đống đồ về như dân tị nạn vậy. Vừa về đến võ quán thì a. Trường đã chọc quê tôi.
– Gia đình 3 người xách đồ đi di dân hả? Haha…
– Tôi: Thấy em vác nặng không giúp thì thôi, ở đó mà còn chọc quê em nữa. Ủa mà anh chuẩn bị đi đâu hả?
– A. Trường: Ừ, anh về LP mấy bữa có chút việc. Chú ở nhà trông chừng võ quán giùm anh, anh dặn mấy đứa kia phải nghe lời chú rồi.
– Dạ.
– Có chuyện gì thì điện thoại cho anh. Mà có cần anh nhờ con Thúy xuống trông giúp không?
– Écc, thôi thôi cho em xin. Bả xuống đây thì em bị hành chết mất.
– Ừ, hehe. Thôi anh đi đây, trông nhà cẩn thận nha.
– Dạ.
Xong ảnh vác balô đi. Ra đến cửa ổng không quên đá đểu tôi:
– Nam nữ ở chung 1 nhà chớ làm bậy nha, không khéo thằng Hoàng cho đi bóc lịch mỏi tay đấy, haha.
Tôi thì chỉ biết ngậm ngùi cười cho qua chuyện vậy. Ngồi nghỉ ngơi nói chuyện thêm lát nữa thì nhỏ P phải về do mẫu thân gọi. Còn tôi thì chuyển đồ lên phòng rồi xuống chuẩn bị bữa trưa cho hai anh em. Hôm nay tôi nấu hẳn hai tô mì trứng hoành tráng lệ luôn. Lúc hai anh em đang sì sụp húp thì con nhỏ My về. Nó vào thẳng ghế ngồi gác chân lên bàn, ếu thả guốc ra nữa chứ.
– Cô còn tư thế nào ngồi có duyên hơn nữa không? – Tôi móc xéo.
– Tui ngồi sao thì mặc tui, liên quan đến cậu à? – Cô ta hất mặt.
– Thấy cô có duyên quá thì nói thôi.
Nói xong tôi húp nốt miếng mì cuối cùng rồi vào bếp cất tô, tiện thể tôi rút luôn cái chìa khóa tủ ra, để xem lát nữa cô ta đói trông sẽ ra sao. Rồi tôi đắc ý mở tủ lạnh lấy một chai sting cho tôi và một nutifood cho b. Nhi.
Uống xong tôi lên phòng nằm định chợp mắt một lát nhưng mãi vẫn không ngủ được do cứ suy nghĩ cố nhớ xem người con gái tóc vàng kia là ai, nhưng không tài nào nhớ ra được. Nằm một lúc lâu chán quá nên tôi mở cái hộp ra lấy sợi dây chuyền đem trả cho cô gái có khuôn mặt giống nhỏ Linh.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hanh-trinh-tuoi-tho/
Dắt cái xe đạp thần thánh ra ngoài mà mặt nhỏ My cứ hằm hằm dòm tôi như muốn cắn người hay sao ấy. Chắc là không có đồ ăn nên tức tôi đây mà, hehe.
Mà nhìn mặt nhỏ My có vẻ tội quá, ỉu xìu như cơm nguội vậy. Tôi vẫy tay gọi b. Nhi rồi đưa chìa khóa tủ cho nó:
– Giữ chìa khóa tủ cho kỹ kẻo chuột ăn vụng hết đồ ăn nha. – Tôi cố tình nói to rồi nhấn pêđan phóng đi.
Chạy tàn tàn trên con đường quen thuộc, gió hiu hiu nhè nhẹ tấp vào mặt từng đợt làm tóc tôi dựng ngược cả lên. Đạp xe tầm 5 phút thì cũng tới ngôi nhà cũ thân yêu của tôi, nơi đã gắn bó với gia đình tôi suốt 6 năm trời.
Dừng xe trước sân (nhà không có cổng), tôi cất tiếng gọi:
– Có ai ở nhà không?
Ngay sau đó, 1 thằng chạc tuổi tôi nhưng tướng tá to cao hơn tôi bước ra:
– Tìm ai? – Nó hất mặt.
– Tôi: Àh… ờ… tìm bạn thôi.
– Tao không quen mày.
– Thì tôi có nói là tìm cậu đâu, tôi tìm cái bạn gái ở nhà này.
– Mày là ai? Tìm bạn gái tao làm gì? – Nó hất mặt.
Thì ra nhỏ này là hoa đã có chủ rồi.
– Tôi tìm có chút chuyện.
– Bạn gái tao vừa đi ra ngoài rồi. Có chuyện gì thì nói với tao cũng được.
Tôi suy nghĩ một lát rồi quyết định đưa sợi dây chuyền cho thằng đó.
– Nhờ cậu chuyển giùm cái này cho BẠN GÁI cậu. – Tôi đưa sợi dây chuyền cho thằng đó.
Thấy sợi dây chuyền, nó cười khẩy một cái đầy ý khinh bỉ:
– Hừ, mày nghĩ chỉ với cái dây chuyền cùi bắp này mà đòi cua bạn gái tao hả? Haha, mày ngây thơ quá đấy. – Nó hất tay tôi làm sợi dây chuyền văng vào tường.
– Cậu… – Tôi nghiến răng.
– Tao thế nào? – Rồi nó móc túi ra 2 tờ 500k – Khôn hồn thì mày cầm tiền rồi xéo đi, và từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bạn gái tao nữa. Nếu không thì đừng trách tao ác. – Nó trợn mắt gằn từng chữ.
Tôi éo thèm nói nhiều với cái thể loại vô học, thô lỗ, ỷ giàu khinh nghèo như thằng này. Tôi cầm 2 tờ tiền đập thẳng vào mặt nó rồi quành đầu xe bỏ đi mà không quên lườm nó một phát.
– Êk, khoan đã. Mang luôn cái đồ rẻ tiền này của mày về đi, để đây chướng mắt quá. – Nó vừa xoa xoa bên mỏ bị tôi đánh vừa nói.
Tôi dựng xe tiến lại nhặt sợi dây chuyền thì bất ngờ nó giẫm vào tay tôi rồi sút tôi một phát, cũng may là tôi né ra kịp.
– Tôi: Mày…
Nó cười đểu một cái rồi giẫm thật mạnh vào sợi dây chuyền, tôi nghe có tiếng gãy của kim loại phát ra. Chưa dừng lại ở đó, nó cầm sợi dây lên rồi ném thẳng ra cái vườn bị bỏ hoang cạnh nhà. Lúc đó tôi hoảng hồn chạy lại cản nhưng không kịp. Tức quá tôi tộng nó một phát làm nó trợn mắt. Mà thật không may thay đúng lúc đó ông bác của nhỏ kia bước ra nhanh như chớp chưởng nhẹ một phát mà tôi văng luôn ra sân, thốn tận rốn luôn.
– Con trai tôi làm gì mà cậu lại ra tay đánh nó? – Ông ấy hỏi tôi.
– Tôi: Cháu xin lỗi nhưng tại con trai bác gây sự trước.
– Không phải đâu ba, nó ra tay đánh con trước. – Nó đứng thanh minh.
– Tôi: Vậy cậu làm gì mà bị tôi đánh? Sao cậu không nói?
– Bác: Tại sao nó đánh con?
– Nó: Tại thằng này đòi đưa dây chuyền vào tán tỉnh Mai nên con không cho nó vào. Nhưng mà nó cứ khăng khăng đòi gặp Mai nên còn mới ném đồ của nó ra vườn, thế là nó ra tay đánh con.
Lúc này cả bác gái cũng ra xem.
– B. Trai: Nếu lúc đó là ba thì ba cũng làm như vậy. – Ổng xoa đầu thằng con rồi quay sang chỉ mặt tôi. – Cháu gái tôi đang tuổi ăn tuổi học, cậu đừng có mà lôi kéo dụ dỗ nó. Nhà tôi không tiếp cậu, mời cậu về.
Từ cha đến con đều khinh người cả. Tôi uất ức dắt xe xuống nhà bác Hải gửi rồi trở vào trong cái vườn hoang tìm sợi dây chuyền. Không biết hồi nãy thằng kia ném kiểu gì mà tôi tìm mãi không ra. Thấm thoát mà trời đã sập tối, tôi móc điện thoại ra gọi cho thằng Thông nhờ nó quản giùm lớp võ rồi mình thì tiếp tục tìm.
Tìm mãi mà vẫn không thấy, tôi bắt đầu tuyệt vọng. Nhỏ kia mà biết sợi dây chuyền này mà mất thì chắc sẽ buồn lắm đây. Ngồi bệt xuống đống cỏ nghỉ một chút thì bỗng nhiên có tiếng người đi tới. Nhìn thoáng qua thì có vẻ là dáng con gái và đang tiến thẳng xuống đây. Tôi vội nằm sấp xuống như thằng ăn trộm sợ bị bắt ấy. Rồi nhỏ đó đi ngang qua và tiến thẳng xuống nhà nấm.
– Không lẽ nhỏ đó xuống nhà nấm đợi mình trả lại sợi dây chuyền? – Tôi nghĩ bụng. – Nhưng mà bây giờ sợi dây chuyền mất rồi còn đâu mà trả.
Càng nghĩ tôi càng tức thằng ôn kia, không nhờ nó thì tôi đâu cần phải cực khổ đi tìm đi vậy. Tức giận tôi đấm mạnh xuống đất một phát thì… mém khóc do tay tôi đấm phải sợi dây chuyền. Đúng là trong cái rủi có cái may. Tôi mừng húm nhặt sợi dây chuyền lên thì than ôi, cái mặt dây chuyền bị gãy mất một nửa và bị rớt ở đâu không biết nữa. Tôi méo mặt nhìn sợi dây chuyền rồi quay xuống nhìn dưới nhà nấm, nhỏ kia đang ngồi trên nóc giàn nấm khua chân ngắm trăng, trông khuôn mặt đó có vẻ rất vui.
Tôi len lén chạy vòng xuống nhà b. Hải lấy xe rồi phóng thật nhanh tới nhà nhỏ Quyên (bạn nhỏ Linh). Đứng trước cổng nhà tôi thò tay bấm chuông. Đây là lần thứ 2 tôi đến đây, khung cảnh thì vẫn vậy, vẫn là đàn bec – giê đứng nhe răng cười thân thiện chào tôi. Lần đầu tiên là đi cùng nhỏ Linh nhưng lần này chỉ có một mình tôi. Chừng 2 phút sau nhỏ Quyên lạch bạch chạy ra mở cổng. Tôi nở một nụ cười tươi rói kèm theo khuôn mặt khả ái:
– Chào Quyên.
– Là Đức hả? Tìm Quyên hả?
– “Mịa hỏi ngu vãi, không tìm cô thì chẳng lẽ tìm phụ huynh cô à?” – Tôi thầm nghĩ.
– Tôi: Ừm – Tôi gãi đầu.
– Tìm Quyên có chuyện gì không? Mà sao lại tìm Quyên giờ này? – Nhỏ này nheo mắt nhìn tôi.
– Tôi… thật ra Đức tìm Quyên là có chuyện muốn nhờ Quyên. – Tôi gãi đầu gãi tai.
– Quyên: Ừm, nếu giúp được Quyên sẽ giúp.
– Ừm… chuyện là… Quyên có thể bán lại cho Đức một sợi dây chuyền không?
– Trời, tưởng chuyện gì. Mà sao Đức không ra tiệm mà mua?
– Giờ này các cửa tiệm đóng cửa hết rồi.
– Ừm, đi theo Quyên.
Tôi theo nhỏ này vào nhà rồi nhỏ này bảo tôi ngồi ở phòng khách đợi. Chừng 5 phút sau nhỏ này mang ra một đống dây chuyền đủ màu đủ loại.
– Ecc, sao nhiều vậy?
– Mang ra cho Đức chọn, thích sợi nào cũng được.
Tôi ngồi kéo từng sợi ra xem nhưng không thấy sợi dây chuyền có hình mặt trăng đâu.
– Tất cả đều đẹp nhưng mà Đức muốn tìm một sợi bằng bạc có hình mặt trăng ấy.
– À, sợi này hả? – Nhỏ Quyên gỡ sợi đang đeo xuống.
– Ừ, đúng rồi. Bán cho Đức sợi này đi.
– Xin lỗi nha, sợi này Quyên không bán được. – Nhỏ Quyên cười ái ngại. Tôi năn nỉ muốn gãy lưỡi mà nhỏ này vẫn không chịu bán.
– Mà sao Đức lại nhất quyết muốn mua sợi dây chuyền này của Quyên? – Nhỏ Quyên hỏi.
Hết nước, tôi đành kể hết lại cho nhỏ này nghe. Nghe xong nhỏ này cũng có vẻ thông cảm lắm. Nhỏ ngồi nhíu mày suy nghĩ, còn tôi thì nín thở tim ngừng đập chờ xem một câu quyết định của nhỏ này.
– Quyên: Quyên chấp nhận, nhưng có điều kiện.
– Điều… điều kiện hả?
– Ừm, đơn giản thôi. Đức không cần lo đâu.
Lần này thì đến lượt tôi nhíu mày suy nghĩ. Cuối cùng vì đại cuộc nên tôi đành hy sinh tấm thân này mà đồng ý:
– Tôi: Là điều kiện gì?
– Quyên: Điều kiện là phải giúp Quyên làm quen với Thuấn.
– Écc… hai người quen nhau rồi mà.
– Đó là mới biết tên biết mặt thôi, Quyên muốn biết nhiều hơn cơ.
– Biết nhiều hơn á?
– Ừm. – Nhỏ này gật đầu chắc nịch.
Thôi thì tao xin lỗi mày nha Thuấn, tao cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, mày đừng có trách tao nha. – Tôi khấn thầm rồi ngồi khai báo tất tần tật sơ yếu lý lịch, nguồn gốc, tiểu sử của thằng bạn cho nhỏ Quyên nghe.
Nhưng nghe một lần thì làm sao mà nhớ hết được, tôi phải kể đến lần thứ tư thì nhỏ này mới tha cho tôi. Cầm sợi dây chuyền trong tay mà tôi tiếc đứt ruột đứt gan, để có được sợi dây chuyền bé tí tẹo này mà tôi phải bán đứng thằng cờ hó à nhầm… thằng bạn thân và cả 300k vnđ.
Ngó đồng hồ đã gần 11h p. M, tôi hoảng hồn đạp xe với tốc độ bàn thờ đến nhà nhỏ Linh. Hy vọng nhỏ kia đừng có đợi mình.
Đến nơi, tôi để luôn xe ngoài cổng nhà nhỏ Linh chứ giờ này mà vào nhà b. Hải gọi inh ỏi rồi bảo là cho cháu gửi cái xe thì thật bác ấy không thả chó, cầm đá đôi cho vỡ đầu thì quả là hơi phí. Hy vọng là đừng có bác nào vui tính đi ngang qua rồi đem đi luôn.
Leo rào vào trong, tôi như không tin vào mắt mình. Đập vào mắt tôi là một hình ảnh người con gái tóc ngang lưng đang ngồi trên nóc giàn nấm ôm đôi vai nhỏ đang rét run lên vì lạnh. Nơi khóe mắt có thứ gì đó lấp lánh. Hình ảnh đó chợt làm cho tôi nhớ đến nhỏ Linh nhiều hơn, chợt sống mũi tôi cay cay. Tôi tiến thẳng đến chỗ nhỏ đó. Thấy tôi, đôi mắt kia bừng sáng niềm vui, niềm hy vọng. Những giọt nước mắt long lanh kia rơi xuống nhiều hơn nhưng hình như tôi đã thấy nhỏ đó cười, nụ cười của niềm vui, niềm hạnh phúc.
Tôi leo lên ngồi cạnh nhỏ đó.
– Xin lỗi, tôi đến muộn. – Tôi gãi đầu.
– Ừhm… nhưng không sao, đến là được rồi. – Nhỏ này cười rồi ngẩng đầu lên nhìn trời.
Tôi lấy trong túi ra sợi dây chuyền:
– Trả cô, như đã hứa.
Cô ta tròn mắt rưng rưng nhìn tôi.
– Tôi: Sao vậy? Không muốn lấy nữa hả?
Lắc đầu. – Rồi nhỏ này từ từ cầm lấy sợi dây chuyền mà ngắm thật kĩ.
Chợt nhỏ đó nhíu mày làm lòng tôi thấy bồn chồn:
– “Chết, không lẽ nhỏ này biết sợi này là giả? Cầu trời là không.” – Tôi nghĩ bụng.
– Cảm ơn.
Nghe tiếng cảm ơn ngọt như mía lùi làm tôi mát lòng, sướng mê tơi. Nhưng chưa kịp mừng lâu thì bỗng tôi nghe có tiếng xé gió từ đằng sau nhưng chưa kịp né thì cả người tôi đã bay hẳn xuống đất. Tôi còn chưa kịp biết chuyện gì vừa xảy ra thì tiếp tục bị một ai đó đấm lia lịa vào mặt. Đang trong thế bị động nên tôi chỉ biết đỡ… đỡ… đỡ và đỡ.
– Thôi đi, anh đang làm gì vậy hả? – Nhỏ đó đẩy cái thằng đang đánh tôi ra rồi đỡ tôi dậy. – Ông có bị làm sao không?
– Tôi: Không sao, chắc chỉ tím mặt vài bữa thôi.
– Lại là mày à? Tao đã cảnh báo mày đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bạn gái tao mà bây giờ mày dám hẹn nó ra đây à. Hôm nay tao mà không xử đẹp mày thì tao không phải là thằng Vinh. – Nó nói rồi phi thẳng đến đòi đánh tôi.
Nhưng đâu có dễ vì nhỏ kia đã đứng dang tay che cho tôi nên bố bảo thằng kia cũng không dám đánh.
– Vinh: Mai, em mau tránh ra.
– Nhỏ đó: Đây là bạn em, tại sao anh đánh bạn em chứ?
– Đây là chuyện của bọn anh, em tránh ra.
– Nhỏ đó: Em không tránh, anh về đi.
– Vinh: Nhưng mà…
– Không thì từ nay anh đừng nhìn mặt em.
Thằng kia uất ức lắm nhưng cũng đành phải bỏ về.
– Nhỏ đó: Xin lỗi ông nha, anh tui nóng tính quá.
– Ừhm, tôi không sao. Thôi khuya rồi, cô về đi. Tôi cũng phải về đây.
– Ừm, à mà… tui… chưa biết tên ông.
– Tên Đức, họ Tôn Thất. – Vừa nói tôi vừa quay đi.
– Còn tui tên Mai. Cảm ơn ông nhiều nha.
Tôi trở về nhà với tâm trạng khá vui vẻ. Tắm rửa xong tôi tìm trong tủ lấy ra hai gói mì ăn chống đói. Ăn xong tôi lên phòng ôm b. Nhi ngủ một giấc tới sáng.