Hành trình xuyên không
Chương 20
Tấm rèm được vén ra, hiện ra một nữ nhân có nhan sắc khuynh thành, nàng trên người đang khoác lên mình một bộ y phục mỏng manh đầy khêu gợi tiến tới ngồi đối diện trước mặt Đức nói: “Ngươi, nói rõ ngọn ngành thân thế cho ta, bằng không đêm nay ta cho ngươi thành một cỗ thi thể”.
Nàng nói ra với giọng yểu điệu thánh thót mà mang đầy sự chết chóc, uy hiếp tên này tới cực độ. Đức nghe vậy lại một lần nữa run rẩy nói ra tất cả, từ việc hắn lịch luyện cùng mẫu thần rồi tai nạn xảy ra, không giữ lại một chút, chỉ duy nhất một điều hắn xuyên không tới đây thì chưa hề tiết lộ, hiện tại việc hắn xuất hiện ở nơi này chỉ có Thiên Thư là biết rõ nhất.
“Ngươi thật sự đáng thương như vậy?”. Nàng run run bờ vai nói ra, ánh mắt nhìn ra cửa như đang cùng hắn thấu hiểu nỗi đau này.
Đức thấy nàng có vẻ dễ chịu hơn, hắn bắt đầu sử dụng tới mồm mép: “Thực sự là như vậy a, nếu không phải lần đó cha ta nhẫn tâm với mẫu thân, thì giờ đây có lẽ người vẫn còn bên ta chăm sóc.” Được đà lấn tới, hắn bắt đầu tỏ ra nguy hiểm theo từng lời nói, biểu hiện ra khuôn mặt phải chịu đựng mất mát kèm theo nỗi hận với Trương Phàm khiến nàng càng thêm phần thấu hiểu.
“Được rồi, nếu là như vậy ta cũng không hỏi nữa, lần này ta cho gọi ngươi tới đây cũng không phải để tâm sự, ngươi cũng biết lý do vì sao được điều tới đây rồi chứ?” Rất nhanh nàng đã bắt đầu nói tới chính sự, lập tức hỏi Đức về trọng tâm.
“Tới đây vào nửa đêm giờ này thì còn làm gì nữa chứ, thưa Phó Hiệu Trưởng đại nhân…” Đức lập tức thể hiện ra bộ mặt dâm thần của mình, hai tay hắn xoa xoa vào nhau, mắt dính liền với cặp hồng đào đồ sộ, cái lưỡi hắn thè ra liếm quanh môi mấy vòng.
BỐP…
“Ui da…”
Một tiếng kêu vang lên, Đức lập tức được kéo về hiện tại, hai tay ôm lấy một bên má, hắn lắc đầu vài lần định hình lại.
“Ngươi quả thật có lá gan không nhỏ, dám có ý đồ với bổn nương?” Nàng thấy tên này máu chảy trong người hiện tại hết chín phần mười là máu dâm rồi, đến cả bậc tiền bối cao quý nhất trong trường cũng dám có ý đồ.
Nàng mắng xong cũng thấy có chút quá đáng, theo bàn tay nhỏ nhắn của nàng vẫy ra, một luồng sáng nhè nhẹ màu hồng bay tới, giải tỏa mùi hương kỳ dị khiến Đức bị mê hoặc vừa rồi.
“Cũng không thể trách ngươi, vừa rồi ngươi đã hít phải Long Diên Hương, một loại mùi hương được chiết xuất từ nước mắt của Rồng, khi nãy tắm rửa ta đã dùng tới nó.” Nàng vừa nói vừa che tay lên miệng cười nhẹ, tỏ ra mình quá ư là xinh đẹp a.
Đức thấy nàng nói vậy cũng không phản bác, hắn chỉ nói thêm một câu: “Cũng là do ta quá khi xuất, không thể ngờ tới Phó Hiệu Trưởng lại có nhan sắc xinh đẹp tới vậy…”.
“Hừ, nịnh nọt cũng là thế mạnh của người a…”
“Là lời nói thật lòng, không chỉ là lời khen.” Đức trả lời dứt khoát khiến nàng càng thêm có chút thiện cảm với hắn, cười cười cho qua.
“Được rồi, vào chuyện chính, thực ra hôm nay Minh Triết đại nhân đã theo lệnh ta cầm kết quả thi của ngươi đưa cho ta, và giờ ta gọi ngươi tới đây cũng chính là vì kết quả đó.” Theo tay nàng xuất hiện một tờ giấy, trong đó có tất cả mọi thứ mà Đức đã làm từ khi tới Quốc Tử Giám.
Đức nghe tới đây mặt biến sắc, hắn đang suy nghĩ mình đã làm gì mà để một vị Phó Hiệu Trưởng tối cao gọi đến tận nơi. Nàng thấy tên này có phần lo âu, liền nhẹ nhàng nói: “Ngươi không cần phải căng thẳng, kết quả của ngươi rất tốt, tốt tới mức lạ thường.”
“Lạ thường?” Đức một mặt khó hiểu lặp lại câu nói của nàng.
“Đúng vậy, mọi thứ ngươi làm đều rất tốt, trong đám môn sinh đã từng thi thì chỉ có duy nhất một người từng có kết quả vượt hơn hẳn ngươi, nhưng hiện tại người này đã biệt vô âm tín, không có thông tin.” Nàng từ từ giải thích với ánh mắt tưởng nhớ, nàng nhớ tới ngày đó hắn là người đã làm nàng rung động, nhưng cũng chính người đó làm nàng phải mang nỗi buồn không thể nào quên.
“Người đó là ai mà khiến Phó Hiệu Trưởng phải bận tâm như vậy?” Đức cũng nhìn ra ánh mắt của nàng vừa rồi có nét thoáng buồn.
“Người đó ngươi không cần biết, tiện đây ta tên Liêu Tịnh Kỳ, sau này ngoài lúc gặp ta ở trường thì không cần gọi ta ba chữ Phó Hiệu Trưởng làm gì, hiện tại chỉ có ta và ngươi nên cứ gọi Tịnh Kỳ một tiếng là được.” Tới giờ nàng mới tiết lộ tên của mình cho tên này, nàng cũng không muốn tên này biết quá nhiều nên bắt đầu chuyển qua vấn đề khác.
“Về kết quả của ngươi lần này có chút đặc biệt, khi ngươi thi cả ba phần đều làm rất tốt, tốt tới mức nghịch thiên, phần thi tư chất của ngươi có đủ năm loại màu sắc, dẫn đến tấm bia đó phát ra đủ loại màu sắc, không thể xác định. Còn phần tu vi, nếu ta không một tay tác động trực tiếp bảo vệ hòn đá đó thì nó đã thành cát bụi rồi, ngươi quả thật là quái vật mà.” Tịnh Kỳ nhìn tên này với ánh mắt kỳ lạ, nàng xem hắn lúc này như một con quái vật thật sự, phải nói tới hòn đá đó là một trong những mảnh vỡ của Tản Viên Tiên Vương để lại trấn áp nơi này, vậy mà một tên nhãi nhép như hắn có thể làm nó suýt nửa chỉ còn là lịch sử.
Đức ngồi nghe mà cũng không ngờ tới, lần trước hắn tụ một đòn Nộ Hỏa Cước kèm theo dị hỏa mà viên đá đó cứ đứng chơ ra, không hề thương tích gì, thì ra là có một tay Tịnh Kỳ bảo hộ, hắn đang thầm vui trong lòng nếu như tên Không Vũ đó biết hắn mạnh như vậy thì có vẻ mặt gì ta. Vui vẻ chưa được lâu Tịnh Kỳ lại lên tiếng nói tiếp…
“Tiếp đến là giác ngộ, ta không nói ngươi một câu quái vật thì quả là nhẹ nhàng với ngươi quá mà”. Nàng lại một lần nữa nhìn hắn với ánh mắt không phải người nói tiếp. “Ngươi liền một lúc đạt tơi hai kỷ lục trong phần này, ngươi là người giữ được Linh Lực lâu nhất cũng là người có đủ năm loại nguyên tố trên, ta tự hỏi vị tiền bối mà ngươi nhắc đến là người nào mà đã tạo ra một con quái vật có Đỉnh Căn khủng khiếp như ngươi?” Nàng vừa nói vừa cảm thán, nàng thấy tên này kiếp trước tu luyện thành chính quả nên kiếp này mới có vận khí như vậy.
Đức nghe xong cũng không khỏi giật mình, theo kiến thức Thiên Thư và Long Tiêu Hồn cung cấp cho hắn thì người nào duyên kiếp may mắn sở hữu được năm loại Linh Căn này thì sẽ trở thành một tuyệt thế thiên tài, tương lai sẽ trở thành một cường giả thống trị tinh cầu, chọn ra cả nước cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải vì nguyên chuyện này mà đích thân Liêu Tịnh Kỳ cho gọi hắn chứ?: “Nhưng thưa Tịnh Kỳ đại nhân, người không phải vì chuyện này mà cho gọi ta tới đây chứ?”
“Hừ, có chút hiểu biết đấy, đương nhiên không chỉ gọi ngươi tới đây vì ngươi có thiên phú tốt đâu, còn một chuyện quan trọng khác.” Nàng bắt đầu thấy tên này thú vị hơn rồi, ngoài mồm mép ra hắn còn biết vận dụng tới đầu óc đấy.
“Lần này kết quá của ngươi quá mức ưu tú, khiến cho hàng loạt các giáo viên và các vị trưởng lão nhắm tới ngươi, muốn lôi ngươi về làm đồ đệ riêng để đào tạo, bổn tọa cũng nhận ra ý đồ này nên đã cho gọi ngươi trước.” Đúng là như vậy, với kết quả thiên phú như Đức thì cũng không khó để các vị tiền bối của trường tranh dành, nhưng Tịnh kỳ là ai chứ, người dưới một người trên toàn trường Quốc Tử Giám này, nếu không phải là Hiệu Trưởng trực tiếp ra mặt thì nàng đâu có xem mấy tên kia ra gì?
“Hê hê, quả thực ta được giá như thế sao, vậy thì ta sẽ phải lựa chọn thật kỹ a.” Đức nghe Tịnh Kỳ nói xong hắn thấy mình quả thực là vật báu trong chỗ này rồi, muốn lựa được hắn thì phải để hắn lựa trước a.
“Ngươi còn sự lựa chọn nào khác hay sao”. Đức vừa tỏ ra cái bộ mặt tham lam thì lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, lúc này Tịnh Kỳ nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, không, phải là ánh mắt hình đại bác khiến tên này són đái ra quần, mặt cắt không còn giọt liêm sỉ nào. Khí chất của một vị Hợp Thể viên mãn tỏa ra không chút giữ lại, nhưng vẻ mặt của Tịnh Kỳ lại rất bình thản hỏi Đức.
Lúc này Đức đã biết số phận mình đi về đâu rồi, hắn không nói một lời quỳ thụp dưới đất, hai tay chắp lạy, đầu cúi sát nền gọi hai tiếng:
“Sư Phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy”.
Tịnh Kỳ thấy tên này làm vậy thì càng tỏ ra thích thú, tốc độ lật mặt của tên còn nhanh hơn cả tốc độ bét navi của mấy thằng fan run vàng.
“Ai nói với ngươi là ta nhận ngươi làm sư đồ?” Nàng vẫn ngồi đấy, vẫn phong thái bình tĩnh nhìn Đức đang quỳ thụp nói một câu.
“Chả phải người muốn thu nạp ta?” Đức khó hiểu hỏi lại.
Nàng lắc đầu cười nhẹ nói: “Ngu dốt, cũng không thể trách ngươi, theo luật của Quốc Tử Giám thì chỉ có các giáo viên hoặc chính ngươi thu nhận người khác làm đệ tử, còn tuyệt đối ban giám hiệu cùng các vị trưởng lão tối cao không có quyền này, hoặc là tuân theo luật lệ, hoặc là trục xuất khỏi trường, tước bỏ tu vi trở thành phế nhân, điều này không ngoại lệ là ta.” Nàng giải thích qua một lượt cho tên này nghe, chính vì luật lệ này mà năm xưa nàng không thể thành đôi với người đó, người đã làm nàng nặng lòng hàng trăm năm nay…
“Có luật như vậy sao? Quả thực là vô lý.” Đức không phục nói ra, tại sao lại chỉ có các giáo viên được quyền như vậy?
“Là do nếu như một trong các bậc tối cao có môn sinh là sư đồ thì môn sinh đó tự khắc được ưu ái hơn rất nhiều, có thể dẫn đến tu luyện lệch lạc, chỉ chuyên tâm tu luyện những gì người đó chỉ dạy, không thể luyện hóa thêm, cũng như không thể khai thác hết tiềm năng trong người. Các vị trong bậc tối cao của nhà trường chỉ có trọng trách giám sát và bảo vệ ngôi trường này, kinh nghiệm dạy học sẽ không bằng các giáo viên, như vậy sẽ làm ảnh hưởng rất nhiều tới người mà người đó thu nạp.” Thiên Thư lúc này thay Tịnh Kỳ giải thích, vì nó biết Đức có hỏi thì Tịnh Kỳ Cũng không nói.
“Là như vậy sao, cũng có chỗ hợp lý, nhưng nếu ta theo Tịnh Kỳ học thì chưa chắc đã là thiệt thòi a.” Đức trả lời lại thiên thư một cách tham lam, hắn vừa muốn học các bí kíp của Tịnh Kỳ, vừa muốn học những kiến thức của các giáo viên khác, điều này cũng là suy nghĩ của Tịnh Kỳ.
“Ngươi gật gù cái gì, nhưng không phải vì ta không thể thu nạp ngươi mà sẽ bỏ qua cho ngươi, ta vẫn sẽ dạy ngươi từ những thứ cơ bản tới nâng cao, nhưng đồng thời ngươi không được nghỉ các môn của giáo viên khác, ngươi có làm được việc này hay là không?” Nàng hỏi hắn với ánh mắt không quan tâm là mấy, nếu như hắn có từ chối cũng là lẽ phải, nếu một người sáng tối tu luyện như vậy sẽ kiệt sức mà gục ngã, cơ thể không đủ thực lực chịu đựng nổi những áp lực lớn như vậy, hơn nữa bây giờ hắn cũng chỉ là một tên Nguyên Anh sơ kỳ cỏn con mà thôi.
“Ta chấp nhận, chỉ cần người dạy ta, là thứ gì, yêu cầu gì ta cũng chấp nhận.” Lúc này Đức đứng hẳn dậy, hai tay vẫn chắp ra trước, mồm nói với giọng hùng hồn, hắn quyết tâm mạo hiểm một lần.
“Ngươi thực sự đồng ý? Được, vậy thì hai ngày sau ngươi tới đây gặp ta vào giờ này, mai sẽ là ngày ngươi chọn lớp theo học, sau đó sẽ có một ngày cho ngươi nghỉ ngơi, nếu hôm sau ngươi không tới thì lần sau cũng không cần phải tới, ta không giữ những người chỉ biết hứa suông”. Nói đoạn không đợi Đức trả lời, nàng phẩy tay một cái ném Đức quay trở lại Ngọ Môn, khiến hắn bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra vừa rồi.
Bụp… bịch…
“Hự… ặc…”
Đức đau đớn kêu lên một tiếng, hắn đứng dậy xoa xoa cái mông thảm thương của mình thầm nói: “Ai trong trường này cũng đều tiễn môn sinh của mình như vậy sao, thật là…”
“Sao, ngươi đã biết kết quả của mình rồi chứ?” Tiếng nói phát ra từ sau lưng Đức, trong bóng tối hiện ra một người mang y phục màu trắng, tay cầm Phất Trần giọng nói ồm ồm đi tới, Đức quay lại thấy vội cúi đầu chào hắn.
“Minh Triết đại nhân, sao người lại ở đây vào giờ này, là ngài chờ ta có việc gì sao?”
“Là Phó Hiệu Trưởng sai ta ở đây chờ ngươi, dẫn ngươi đi lấy phòng, do hiện tại ngươi tới quá muộn nên số phòng đã bị nhận hết, thôi thì qua bên ký túc nữ nhân ở tạm nhé, nơi này chỉ còn duy nhất một phòng trống và vừa rồi có một cô nương đặt nốt, ngươi hãy chịu khó ở cùng nàng đi.” Minh Triết giải thích một hồi với tên này rồi chỉ tay về hướng xa, sau chỗ hắn chỉ tới chính là Tử Cấm Thành.
“Ố ồ, ký túc nữ à, trong mơ là đây chứ đâu, thật là cảm kích đại nhân.” Đức nghĩ tới cảnh hắn sở hữu một dàn harem mà không khỏi vui mừng cười tà.
“Hừ, tưởng bở như vậy sao, thu phục được người ta đi rồi nói.” Minh Triết nghe vậy chỉ cười lên một cái khinh bỉ, không nói hai lời, lại là cầm cổ tên này sút vào đít hắn khiến hắn mất hút theo màn đêm biến mất. Chỉ nghe thấy một tiếng gào thảm thiết vang lại: ” Không phải lại là cách này chứ…” Đức thất thanh kêu lên, từ lúc tới đây hắn được đặc cách ưu ái di chuyển bằng đường không nên có chút chưa quen…