Hành trình xuyên không
Chương 19
Sau một hội kiểm tra, cả đám đã có kết quả, có một vài kẻ mạnh mẽ có tư chất màu Cam vui sướng không thôi, kẻ thì ủ rũ buồn rầu vì nhận về tư chất xám, có người thì hài lòng với màu Lục của mình. Minh Triết nhìn xuống thấy đã ổn thỏa, định tuyên bố kết thúc vòng thứ nhất thì thấy hai người một y phục màu trắng một màu đen đang loay hoay bàn tán gì đó phía góc xa.
“Các ngươi có vấn đề gì hay sao, chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được?” Minh Triết thấy hai tên này câu giờ, hắn đã chia đủ tấm bia tư chất cho mỗi người, tại sao hai tên này lại sử dụng chung một tấm?
“Không có gì thưa trưởng bối, của vãn bối là tư chất màu Đỏ, nhưng không hiểu sao của tên này lại là tạp nham, không ra màu mè hình thù gì.” Không Vũ vừa nói tới vừa chỉ chỉ tay vào chỗ Đức khiến Minh Triết không khỏi tò mò mà đi tới xem.
Đức thì chưng ra cái bộ mặt ngu người của mình, hắn gãi gãi đầu không hiểu vì sao lại thành ra thế này, liệu có phải hắn quá tay làm hỏng rồi không, quay đi quay lại hắn thấy Minh Triết đang tiến tới chỗ mình thì són đái ra quần, đẩy Không Vũ ra trước mặt làm tấm chắn sợ bị đắc tội.
Minh Triết thấy vậy cũng không nói một lời, trực tiếp ra quan sát xem là gì mà hai tên này làm mất thời gian của hắn, nếu có phần nào là gian lận thì hắn sẽ lập tức đuổi cả hai tên này ra ngoài. Nhưng…
“Hả, sao… sao có thể như thế được”
Minh Triết lắp bắp nói ra, Đức thấy như vậy thì càng là thêm phần lo lắng, hắn sợ mình đã đắc tội, bị đuổi khỏi đây thì làm sao mà ăn nói với Bạch Đình đây?
“Có chuyện gì sao thưa trưởng bối, hai bọn ta thực sự không hề biết gì, chỉ làm theo lời trưởng bối đã hướng dẫn mà thôi.”Đức run rẩy ngó đầu ra nói tới.
Sau một hồi há mồm, Minh Triết hoàn hồn trở lại nói với hai tên này: “Không có gì, hai ngươi mau ổn định tiếp tục vào vòng sau.”
Đức và Không Vũ nhận được câu trả lời mặc dù đã an toàn, nhưng hai tên này vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà khiến Minh Triết lại thất thần như vậy.
“Ha ha, ta nghĩ do tư chất của ngươi cũng qua ư là tầm thường, không có gì để nói đó, ha ha.” Không Vũ thấy vậy liền cười lớn, chê bai tên này vậy mà cũng có điểm yếu kém như vậy.
Bọn người xung quanh lại càng thêm tối cổ, bao nhiêu năm tu hành vẫn chưa gặp trường hợp này bao giờ, chỉ thấy những người có một hoặc nhiều màu hiện lên chứ chưa hề gặp một mớ hỗn độn tạp nham như Đức.
Phía trên đám người giáo viên cùng các Trưởng Lão của trường thì lại tỏ ra ánh mắt chăm chú về Đức, như thể chỉ cần hở ra là sẽ ăn sống tên này ngay lập tức.
“He he he, thật là thú vị, để xem tên nhóc này có thể làm được gì nữa.” Một giọng nói của nữ nhân che mặt ngồi cạnh ghế hiệu trưởng của trường cười nhẹ lên, đôi vai khẽ rung lên khi thấy được tư chất của Đức, nàng có chút hứng thú với tên này.
“Như vậy đã xong phần thứ nhất, tất cả hãy tập trung, ổn định qua phần thi thứ hai.”Nói đoạn Minh Triết phất tay một cái, tảng đá vừa rồi lập tức phình to rồi rơi xuống đất.
Uỳnh…
“Tất cả các ngươi hãy đánh một chưởng mạnh nhất vào đây, nếu đủ sức làm nó lay động hoặc nứt vỡ thì sẽ đạt, ta sẽ kiểm tra kỹ từng người các ngươi, nếu có kẻ nào gian lận sử dụng Linh Dược gia tăng Linh Lực thì biết hậu quả ra sao rồi chứ?” Dứt lời Minh Triết không quên ném cho bọn hắn một ánh mắt chết chóc đầy uy hiếp, khiến cả đám người rùng mình sợ hãi.
“HA HA HA, QUÁ Ư LÀ DỄ, CÁC NGƯƠI ĐI RA ĐỂ TA LÊN TRƯỚC”. Một giọng nói to như có loa phụ trợ vang lên, một tên có thân hình quá khổ rẽ đám người bước lên, hắn đứng tấn, mồm hô khẩu quyết gì đó rồi đấm hết sức vào tảng đá…
Uỳnh… rầm… rắc rắc…
Liên tục là những tiếng kêu va chạm giữa nắm đấm của hắn và khối đá vang lên. Đám người bên dưới thấy tên này có chút võ công cũng như là chuột bạch liền háo hức mong chờ.
“UI DA, TAY TA…” Một tiếng gào thảm thiết vang lên, chỉ thấy một bên tay của tên này bị gập đôi lại thành chữ V, máu tươi không ngừng chảy ra.
“Ui xời, tưởng thế nào”.
“Chủ tịch gáy bẩn và cái kết cho người thích thể hiện.”
Thì ra tiếng va chạm nãy không phải tảng đá nứt ra mà tiếng xương của tên này gãy vụn kêu lên, đám người thấy có thằng ngu thể hiện liền bàn tán xôn xao.
Đức đứng một bên thì không nghĩ đơn giản như vậy, vì vừa rồi Thiên Thư đã cung cấp thông tin cho hắn rẳng tên to con vừa rồi Linh Lực đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, và đòn vừa rồi hắn tung ra là hoàn toàn hết sức lực, vậy mà không có lý nào lại không thể vượt qua, chuyện này khiến Đức cảm thấy luật lệ nơi này không phải để trang trí.
Không Vũ cũng cảm nhận được giống Đức, nhưng hắn không có Thiên Thư nên không hề hay biết tên vừa rồi đã tới tu vi gì, chỉ rõ hắn đã tung hết sức lực mà vẫn không đạt mà thôi.
Sau pha máu me vừa rồi, những kẻ đã nhìn thấy sự lợi hại của vòng thi nên đều cẩn trọng hơn, người nào người nấy đều đề phòng cẩn thận. Một quãng thời gian trôi qua, đám người ở dưới ngày càng ít đi, trên dưới hai trăm người ở lại, kẻ thì thất bại ra về, kẻ thì sau khi chứng kiến kết cục của tên hống hách vừa rồi nên đã ngậm ngùi rút lui, lo rẳng không may bị thương thì sẽ ảnh hưởng tới quá trình tu vi của mình về sau.
Đức và Không Vũ hai người cuối cùng dã đến lượt, Không Vũ tự tin bước lên bắt đầu thi triển võ kỹ. Hai bên mắt của hắn chuyển màu thành xanh lam, một bên tay tụ lại Thuỷ Linh Lực cuồn cuộn kéo tới, dưới chân hắn đứng vững lấy thế, mồm hô khẩu quyết…
“Khống Minh Thủy”…
Một lời vang lên, theo hiệu triệu của Không Vũ, hàng ngàn hàng ngàn tinh khí hệ Thuỷ kéo về tụ tập vào tay hắn, một đấm xuất ra làm dung chuyển cả khung trường.
Uỳnh uỳnh, rắc rắc rắc…
Lại là ba tiếng kêu nứt vỡ vang lên, nhưng lần này hoàn toàn khác, viên đá sau khi hứng trọn chiêu thức của Không Vũ đã có dâu hiện nứt vỡ, từng kẽ hờ bắt đầu lan ra khắp thân tảng đá to xác này, những vệt sáng chói mắt cũng từ đó ra theo khiến đám người chăm chú nhìn vào.
Không Vũ xuất sắc thực hiện vòng thi của mình, hắn xoa xoa đầu nắm đấm nhìn Đức cười khinh bỉ. Đức thấy tên này thi triển xong cũng ngứa tay vô cùng, hắn cũng nóng lòng muốn cho Không Vũ biết thế nào là lễ hội.
Tới lượt Đức, hắn tự tin tiến lên, gồng mình tụ Linh Lực, một lượng nhỏ sức mạnh của Tích Lịch Hoả được đưa xuống chân, hắn không muốn dùng quá nhiều, đây vẫn chưa phải lúc để khoe mẽ, nếu hắn bị lộ sở hữu Dị Hỏa vào lúc này thì có thể ảnh hưởng tới tính mạng, bị giết cướp đồ là chuyện thường tình trong thế giới mạnh được yếu thua này.
“Nộ Hoả Cước…”
Một tiếng hô theo đó là ùn ùn Hỏa Linh Lực được xuất ra theo chân phải của Đức, hắn trực tiếp nhắm tới trung tâm tảng đá này sút tới.
Rầm rầm rầm… Sau tiếng nổ inh tai nhức óc là khói bụi bay mù mịt, Đức đi ra từ làn khói chầm chậm bước tới, hắn nhìn xung quanh rồi lại nhìn tới Không Vũ với kiểu “Sao, thế nào, tưởng có mình ngươi là biết ra oai hay sao?” Rồi bước xuống chờ kết quả.
Khói bụi dần tản đi, để lộ trước mặt là tảng đá chỉ di chuyển khỏi chỗ cũ một chút, còn lại thì vẫn như trước, chưa có chuyện gì xảy ra. Không Vũ thấy vậy thì ôm bụng bịt mồm nhịn cười, Đức lúc này thì mặt không khác gì con lừa, đòn vừa rồi nếu là Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ trúng phải cũng trọng thương thổ huyết chứ đâu phải vừa?
Minh Triết sau khi thấy hai tên này thi triển xong thì cũng hô lớn: “Vậy là cuộc thi kết thúc vòng hai, tất cả ổn định tiến tới vòng ba.”
Đức do đã làm hòn đá di chuyển được đôi chút nên cũng được tính vào vòng trong, Không Vũ cùng những người khác lúc này đã dục dịch đến vòng cuối cùng, Đức thì vẫn đang ngậm mồm với dấu hỏi chấm to đùng trong đầu, hắn không tin mình lại phế đến như vậy.
Minh Triết nhìn xung quanh đã thấy ổn định, hắn phất tay biến hóa những quả cầu thành vô số quả khác, bay tới trước mặt mỗi người một quả. “Các ngươi mỗi người hãy tiếp tục sử dụng Linh Lực, toàn phần không dữ lại một chút chuyền vào quả cầu này, hãy sử dụng tới Đỉnh Căn để sử dụng, lưu ý là không dữ lại một chút nào cho tới khi có kết quả, như lần trước, ta phát hiện tên nào có dấu hiện gian lận sẽ lập tức trục xuất.”
Lần này đám người bên dưới thực sự bị ép vào đường cùng rồi, hai phần thi trước cũng là sử dụng tới Linh Lực mà thi triển, giờ đây chỉ còn lại chút ít duy trì thể trạng, nếu như lần này dùng tới lần nữa thì làm sao có đủ sức đây.
Đức nghe tới đây vẻ mặt hắn hoàn toàn thay đổi, nhìn sang Không Vũ với vẻ mặt đắc ý, hắn có Thôn Địa phụ trợ Linh Lực thì đâu có nhằm nhò gì so với người khác. Lúc này Không Vũ đã có đôi chút lo lắng, nhưng hắn là ai chứ, cũng là một tuyệt thế thiên tài trăm người có một, một chút khó khăn này đâu làm hắn mủi lòng.
Cứ như vậy cuộc thi bắt đầu diễn ra, người nào người nấy hết sức căng thẳng thực hành, hàng trăm tia sáng đủ loại màu chuyền tới những quả cầu, được một hồi lâu đã có một vài kẻ đuối sức ngã gục xuống đất, ngậm ngùi cay đắng rời đi. Phía Đức lúc này lại càng đối ngược với những kẻ kia, hắn càng thì triển thì luồng sáng càng mạnh, mấy tên đứng cạnh cả Không Vũ mấy người đều có cảm giác Linh Lực của bọn hắn đang dần bị hút cạn không chỉ bởi quả cầu, mà tới cả chỗ Đức đang đứng.
Cuộc thi ngày càng diễn biến căng thẳng hơn, Đức có Thôn Địa phụ trợ nên có thời gian ngắm nghía xung quanh, hắn đảo mắt một vòng thì thấy phía xa đối diện hặn có một bóng hồng đang chật vật vượt qua sức ép từ quả cầu kỳ dị này.
Khuôn mặt của nàng giờ đây đã lấm tấm những giọt mồ hôi, bộ y phục màu trắng nàng đang mặc đã có phần thấm ướt, để lộ ra những phần đẹp nhất của người con gái, Đức mắt nhìn mà thằng em bên dưới cũng muốn chui ra hóng hớt.
Càng nhìn kỹ càng thấy nàng xinh đẹp muôn phần, đôi môi đỏ hồng đang dần nhợt nhạt vì sự mệt mỏi, mất dần Linh Lực, đôi bàn tay nàng run rẩy cố gắng tới cùng không buông bỏ. Bên dưới cằm nàng là bộ ngực đồ sộ có phần quá khổ với cơ thể đang nhấp nhô theo từng nhịp thở. Phần eo của nàng bắt đầu có dấu hiện lộ dần do mồ hôi bắt đầu ngấm tới y phục, để hiện ra lỗ rốn xinh xinh nhìn chỉ muốn cắn, đôi chân thon dài miên man, không cần thấy rõ Đức cũng biết đó là một tuyệt phẩm của tạo hóa.
Minh Triết đứng chắp tay ở giữa không trung xìn xuống, hắn gật gù hài lòng với những người còn lại ở nơi nay, những ai trụ được tới phút cuối bây giờ đều là những thiên tài sắp tới nhập học Quốc Tử Giám này.
“Đã có kết quả, các ngươi có thể dừng tay”.
Vừa nghe tiếng thông báo của Minh Triết, cả đám nhao nhao thu tay, ngồi thiền lấy lại sức, riêng Đức thì vẫn đứng đó, hắn đang bị tiểu cô nương kia hút mất hồn lúc nào không hay, hắn không hề nghe thấy tiếng nói của Minh Triết thông báo.
“Này tên kia, ngươi còn không mau dừng?” Minh Triết một mặt kỳ quái nhìn Đức với anh mắt khó hiểu, nếu là người khác thì đã vội dừng mà hồi sức, còn tên này vẫn lì mặt không hề để ý, thể hiện như là không tốn chút sức lực nào.
Bụp…
Một chân giày mới mùi của cóc chết ba năm bay thằng vào mặt Đức khiến hắn bàng hoàng tỉnh mộng.
“Ngươi điếc hả? Không thấy trưởng bối nói dừng rồi sao?” Không Vũ vừa nói vừa chạy lại nhặt chân giày đeo lại.
Đức ngó nhìn xung quanh thấy cả bọn đã rời đi từ lúc nào, còn có hắn vẫn đang ngắm nhìn tiểu cô nương kia mà thôi.
“Tiểu bối thật sự đắc tội, mong Minh Triết trưởng bối bỏ qua cho…” Đức cũng thu tay về mà chẳng để ý kết quả, hắn một mạch chạy tới chỗ vị cô nương kia làm quen.
Chưa kịp đi tới bắt chuyện thì hắn đã thấy một tên nam nhân khác, tuổi tác chừng năm mươi so với ngoại hình dìu nàng đi xem kết quả, điều này khiến Đức tiếc đứt gan ruột, hắn thầm nghĩ tại sao nàng lại đi chung với lão già sắp chết đó.
Đức đứng nhìn theo một đoạn, đột nhiên nàng quay lại nhìn hắn, nở một nụ cười trắng sáng khiến tim hắn nhảy ngược lên, nàng vẫy vẫy tay chào Đức rồi lại tiếp tục đi, để mặc hắn đang ôm bụng với hàng ngàn câu hỏi.
Không Vũ thấy tên này đúng là chúa simp, hắn chạy tới kéo tay Đức đi xem kết quả chỗ ban giám khảo.
Phía trên khán đài, chỗ ngồi của các vị trưởng lão tối cao của nhà trường, khuôn mặt của nữ nhân lúc đầu hiện lên vẻ đắc trí vui vẻ.
“Thực sự tên tiểu tử này là ai? Tạm thời kết quả của hắn để ta nắm giữ, những người khác ngươi cứ thông báo như lẽ thường.” Nàng khẽ nói với Minh Triết vài câu rồi đứng dậy rời đi.
Minh Triết cầm theo kết quả cuộc thi bay ra giữa không trung, hắn gằn giọng nói to: “Sau đây là kết quả của cuộc thi ngày hôm nay.”
“Không Vũ – tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ – Tư chất Đỏ”
“Lý Thuần – tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ – Tư chất Đỏ”
“Mạc Lý – tu vi Nguyên Anh Viên Mãn – Tư chất Cam”
… Bạn đang đọc truyện Hành trình xuyên không tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hanh-trinh-xuyen-khong/
Lần lượt là những danh sách những người có tư chất và tu vi ra sao, đám ngươi nghe xong kẻ nào người nấy đến gia viên nhận phòng, nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày đầu tiên học ở Quốc Tử Giám.
“Như vậy trên đây là kết quả của những người trong danh sách được tiến vào Quốc Tử Giám, xin mời theo vị này tới gia viên nhận phòng cho riêng mình.” Nói xong Minh Triết sai một tên dẫn đám người đi ra sau Ngọ Môn nhận phòng.
Đức vẫn đang vểnh tai nghe xem tới lượt mình chưa, nhưng hắn nghe mãi vẫn chưa thấy đọc tới, sốt ruột hắn nhao nhao tới hỏi Minh Triết: “Thưa trưởng bối, sao ta nghe mãi chưa thấy tên ta là sao?”
“Tên ngươi là gì?”
“Tiểu bối tên Trương Đức”. Đức cố gắng nói thật to để cho lão già này nghe thấy.
Minh Triết nghe xong rồi lướt mặt một vòng qua danh sách rồi lắc đầu nói: “Ngươi ta chưa từng nghe tên, sao lại có một kẻ mù vào đây được?”
“Sao… sao… sao lại như thế được?!” Đức căng thẳng sốt ruột cực độ, hắn chả phải là từ đầu tới giờ đều đứng ở đây sao?
Minh Triết nghe vậy liền chừng mắt nói lớn: “Ngươi muốn biết? Vậy thì tới phòng của phó hiệu trưởng đi, tới đấy ngươi sẽ rõ!”.
Đức vừa nhận được sát khí từ ánh mắt của một vị Luyện Hư viên mãn phát ra khiến hắn hồn lìa khỏi xác, chưa kịp định thần thì bị Minh Triết tóm cổ sút vào đít bay thẳng tới phía nam ngôi trường bằng đường hàng không.
Bụp…
“Ui da…” Sau khi di chuyển hơn hai mươi giây trên trời, Đức tiếp đất bằng mông mà đập thẳng mặt và cây cột to đùng trước mặt.
Trước mặt Đức là một căn phòng lớn không tưởng, bên ngoài trang trí đầy là cây hoa suối nước róc rách chảy, hiện tại trời đã trở tôi nên ánh đèn mập mờ hiện lên càng thêm đẹp. Đức tiến tới trước cửa có đề “Phòng Phó Hiệu Trưởng” gõ cửa.
Cộc cộc cộc…
“Vào đi, cửa không khóa, ta chờ ngươi đã lâu.” Một giọng nói nữ nhân trong trẻo mà mê hoặc vô cùng, xóa tan cả cơn ê mông của Đức vừa rồi.
Đức đẩy cửa tiến vào trong, đập vào mặt hắn, không, là mũi hắn đầu tiên là mùi hương nhẹ nhàng thơm ngát dễ chịu đến lạ thường, xung quanh căn phòng không chỉ là sách vở, mà còn trang trí đầy những cây cỏ lạ lùng, chúng chuyển động linh hoạt như có linh trí trong mình vậy. Đức nhẹ nhàng đóng cửa lại, cố gắng giữ tỉnh táo để khỏi ảo ma vào lúc này.
Sau bức rèm phía xa lại có tiếng nói phát ra: “Ngồi đi, đợi ta một chút”. Vẫn là tiếng nói ấy, nhẹ nhàng mà lại khiến người nghe có cảm giác phục tùng tuyệt đối, không dám hai lời.
Đức cũng không dám nói gì thêm, hắn sợ lúc này hắn không đủ bình tĩnh sẽ nói linh tinh, cái mồm làm hại cái thân, vẫn nên cẩn thận là hơn. Sau tấm rèm, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng nước róc rách chảy ra, hắn cố gắng căng một con mắt hắn nhìn vào, Thiên Lý Vạn Nhãn hoạt động cháy máy những không thể thăm dò vào trong, lúc này hắn không hơn không kém một kẻ mù. Chỉ thấy lúc này một bóng ảnh nữ nhân đứng dậy từ bồn tắm, từng giọt nước chảy từ người nàng xuống nghe như tiếng đàn vậy, ánh đèn phản chiếu làm lộ bóng nàng in lên tấm rèm thưa đang che ở ngoài.
Từng đường cong tuyệt mỹ hiện ra, cặp bầu vú của nàng đồ sộ còn hơn cả tiểu cô nương lúc chiêu Đức thấy, nó vểnh cao lên trời, ở đầu có núm tô thêm điểm đẹp cho cặp bưởi này. Phần eo thì đây đúng là hình mẫu theo nghĩa đen cho chị em noi theo, mỏng manh mà lại uốn éo như thể là tác rời khỏi cơ thể. Dưới nữa là cặp mông cong vút ngược chiều với bộ ngực của nàng, đôi chân thon dài dần dần bước ra khỏi bồn tắm. Nhìn qua bóng đèn chỉ thấy nàng lúc này đang mặc lại y phục.
Đức bây giờ không khác gì như con thú dại, hắn thấy đấy, gần đấy nhưng không thể làm được gì, hiện tại hắn chỉ ước hắn mù nốt con mặt còn lại để không phải chịu đựng cảnh này nữa, tay hắn cầm chén trà mà run bần bật, uống một ngụm nuốt xuống mà hắn mơ màng như đang húp chất dịch nhầy nhụa của nàng vậy.