Hành trình xuyên không
Chương 8
“Bụp bụp chát”
Liên tục là những cú tát vào mặt từ vị cô nương này khiến Đức hoa hết cả mặt mày, hắn choáng váng ngã khụy xuống đất, một tay ôm lấy bụng hết sức đau đớn, hắn thiếp đi lúc nào không hay.
Mấy người hầu từ xa thấy “ân nhân” vừa cứu mình lại bị tiểu thư ra tay nặng vậy hốt hoảng chạy lại: “Tiểu thư, tiểu thư dừng tay, là hắn đã cứu chúng ta mà.”
“Ta… ta không cố ý mà, tại hắn nhìn ta với ánh mắt đê tiện, nên ta… Vả lại ta đâu có đánh hắn mạnh đến thế, tại sao hắn lại ngất được chứ? Nàng nói với vẻ mặt hối hận pha chút khó hiểu, chả phải tên này vừa rồi chiến đấu mạnh lắm sao, mới chịu có hai cú tát mà đã lăn ra xỉu rồi.”
“Haizz, tiểu thư hỏi bọn ta, bọn ta biết hỏi ai được đây… Trước hết cứ đưa hắn về Bạch gia rồi nói tiếp.”Chúng người hầu cũng bó tay và cùng câu hỏi với tiểu thư nhà mình, tại sao hắn lại dễ ngất như vậy?
… Bạn đang đọc truyện Hành trình xuyên không tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hanh-trinh-xuyen-khong/
Lương Gia, Địa phận Hoàng Thành.
“Cha, tại sao chúng ta phải sợ hắn, chả phả cha rất mạnh sao, chỉ cần phủi tay là hắn chết chắc rồi.”Lương Diệt hậm hức trách mắc Lương Tuấn, lần này cha hắn đến không những không giúp hắn lại còn hạ mặt xin lỗi Đức, làm hắn bực bội suốt mấy ngày nay.
Lương Tuấn nghe thằng con mình nói vậy chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, quay lại tức giận quát hắn một câu”Ngươi thì biết cái gì!”
Lương Diệt giật mình mình, từ trước đến này dù sai hay đúng cha hắn chưa từng mạnh giọng với hắn bao giờ, vậy mà lần này lại nổi nóng như vậy, khiến hắn mặc dù đang tức nhưng cũng không dám nói gì thêm.
“Haizz, cũng không phải ta không muốn giúp con, theo như ta nghe ông nội con kể lại thì tên đó ta cảm giác có đôi chút giống với hắn, một tên mà toàn bộ cường giả tinh cầu này có liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn.”Lương Tuấn vừa với vừa hướng mặt về một nơi xa xăm tưởng nhớ.
Lương Diệt nghe vậy thật sự khiếp hãi, thật sự nếu toàn bộ cường giả lớn bé trên tinh cầu này liên thủ không đánh lại “Hắn” thì chả phải rất nghiêm trọng sao, lỡ như hắn muốn chiếm đoạt tinh cầu này thì chả phải quá dễ dàng hay sao. Nghĩ là vậy nhưng hắn không nói ra miệng, tiếp tục nghe Lương Tuấn nói.
Lương Tuấn thấy con trai mình muốn biết nên cũng sẵn lòng kể, hắn ngồi xuống ghế làm một ngụm trà rồi sẵn giọng nói:
“Thực ra chuyện này là ông con kể lại cho ta, khoảng hơn một ngàn năm trước, khi đó ông nội con mới chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi mới bắt đầu vào con đường tu chân, tìm kiếm nhu cầu thăng tiến sức mạnh. Hôm đó cũng là ngày bình thường như bao ngày khác, trên đỉnh núi Bắc Vân Sơn đột nhiên mây đen kéo về ùn ùn, lôi đình sấm chớp hết sức kịch liệt, giữa nhưng đám mây đen đó xuất hiện vô vàn những ánh hào quang, chính giữa có một cột sáng màu vàng kim chiếu thẳng xuống đất, theo cột sáng đó một con yêu thú hình giống một con Hoàng Kim Xà theo đó đâm thẳng xuống tinh cầu, nó liên tục hủy hoại và giết chóc các sinh vật sinh sống trên được nó đi qua, kể cả là các cường giả đang lịch luyện xấu số xuất hiện gần đó.”
“Vậy chả phải là rất tàn ác hay sao, nó là yêu thú mà không phân biệt địch ta à?”. Lương Diệt nghe vẻ khó hiểu trước hành động của con yêu thú mà cha hắn kể, tại sao nó lại tàn sát ngay cả đó là chủng tộc của mình.
“Ngươi nói hay ta nói?”Lương Tuấn quay lại lườm hắn một cái khiến hắn xuýt tè ra quần, tiếp tục vuốt bộ râu trắng muốt kể ra.
“Lúc nguy cấp đó, Đế Thích Thiên đã cùng những cường giả đạt đến Hợp Thể Kỳ trở lên trực tiếp tham gia chiến đấu, giường như bọn hắn đã biết trước ngày này và chuẩn bị rất kỹ cho ngày này, trên dưới 20 cường giả thực lực Độ Kiếp và hàng trăm tu sĩ Hợp Thể liên thủ đánh trả con yêu thú đó, nhưng nó quá mạnh những chiêu thức mạnh nhất được tung ra mà nó không hề hấn gì, bọn hắn liên tục bị con Xà Tinh này áp chế, chiếm thế thượng phong liên tục công kích, Xà Tinh mồm há rộng bắn ra một tia năng lượng hết sức mạnh mẽ, nó vượt qua tất cả sự hiểu biết của nhân loại tinh cầu, tia năng lượng bắn thẳng vào chỗ mấy người đang chật vật sau những công kích vừa rồi, tưởng như một chiêu mạnh nhất của nó sẽ giết tất cả cường giả mạnh nhất lúc đó, nhưng không, dị biến nảy sinh, một bức tường lá chắn màu tím xuất hiện che chở đỡ một chưởng lực cứu giúp tất cả những người sau nó. Chỉ thấy một người thân hình lực lưỡng, khuôn mặt trung niên, thân mặc hắc y ma mị, tay chắp sau lưng nhẹ nhàng phóng khoáng mà lại hết sức uy nghiêm khiếp sợ, hắn chính là Long Tiêu Hồn. Hắn một thân chiến đấu với Hoàng Kim xà suốt mấy ngày đêm, đến lúc cả hai bên đều thấm mệt và đã hứng đủ các loại công kích của nhau, bỗng dưng Long Tiêu Hồn cười lên thống khoái, hai tay ngưng tụ một chưởng Lục Mạch Thần Chưởng cực mạnh hướng Hoàng Xà chiếu đến, Xà Tinh cũng không kém cạnh, lại một lần nữa sử dụng chiêu thức khủng khiếp đó, nó há mồm toàn lực ngưng tụ tất cả linh khí trên tinh cầu về, trực tiếp đối chiến với nhau, hai chưởng lực ma sát khiến xung quanh không gian tan tành nát vụn, những người chứng kiến lúc đó không khỏi nổi da gà, một hồi lâu cuối cùng cũng dừng lại, hai chiêu tan biến, cứ tưởng lúc đó là hòa, hai bên ngừng giao đấu vì đã cạn kiệt linh lực, nhưng Long Tiêu Hồn lại không chịu như vậy, một chiêu Bát Quái Quyền mạnh mẽ đấm đến, nhắm thẳng đầu Hoàng Kim Xà đấm đến, nó lúc đó đã hoàn toàn xuy yếu, hai mắt căm hận trừng trừng nhìn Long Tiêu Hôn đang lao đến. Sau quyền đó Hoàng Xà hoàn toàn ta biến, chính thức biến mất khỏi tinh cầu, Long Tiêu Hồn cũng không rõ sống chết ra sao, hắn cũng biến mất hoàn toàn sau khi trận chiến kết thúc.”
Lương Diệt sau khi nghe cha hắn nói một hồi hoàn toàn choáng váng, con Hoàng Kim Xà này toàn bộ cường giả tinh cầu đấu không lại, mà chỉ cần một tên Long Tiêu Hồn xuất hiện lại giải quyết tất cả, thật đáng kinh ngạc.
“Lúc con chiến đấu với tiểu tử đó đã cũng đã xem qua, thật không có gì đáng ngại cho đến khi hắn sử dụng Bát Quái Quyền chiêu thức đó, ta đã nghĩ hắn có liên quan tới Long Tiêu Hồn, hơn nữa không rõ sau trận chiến năm xưa hắn đã chết hay còn sống, vẫn là nên cẩn thận.”Lương Tuấn hết sức cảnh báo con trai nhà mình sau này nếu có gặp hắn thì tránh đi một bên.
Lương Diệt làm sao hắn có thể cảm nhận được sự lợi hại của chiêu thức đó chứ, nhưng nếu là lời cha hắn trực tiếp khuyên ngăn thì hắn tuyệt đối tin tưởng, chỉ biết gật đầu lia lia vâng dạ mà thôi.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình xuyên không tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hanh-trinh-xuyen-khong/
Bạch Gia, phía nam Bắc đại lục, địa phận ngoại thành hoàng thành.
Đức mơ màng tỉnh dậy sau khi ăn trọn mấy cú tát”yêu” của nữ nhân xinh đẹp kia, lúc này hắn mới để ý mình đang nằm ở một gian phòng hết sức lộng lẫy và rộng rãi, xung quanh trang trí toàn là đồ vật quý báu, đa số là các đồ vật của nữ nhần, nào là son phấn rồi quần áo, hắn đang khó hiểu nhìn ngó một lúc thì hai mắt dừng lại ở một chiếc tủ khá to cao, cửa không đóng, trong đó để toàn là nội y y phục của nữa nhân, mùi hương từ đó tỏa ra có phần thơm hơn ngoài phòng.
“Ồ, công tử tỉnh dậy rồi, để tiểu nữ gọi tiểu thư.”Một nha hoàn xinh đẹp nhanh nhẹn nói khi thấy Đức tỉnh lại, vui vẻ vội chạy đi, để lại Đức tiếp tục khó hiểu với tay theo.
Một lúc sau, một nữ nhân xinh đẹp tột cùng bước vào, sau nàng có hai tiêu nha hoàn cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng đứng cùng với nàng nên có phân phai nhạt: “Ngươi… ngươi tỉnh rồi hả, người đã hôn mê suốt 6 ngày liền rồi, ta lo cho ngươi lắm đó.”Nàng vừa nói vừa thẹn thùng, đây là lần đầu có nam nhân vào phòng nàng đó nha.
Đức ngây người trước câu nói của nàng, không phải là hắn đã ngất bao lâu khiến hắn sợ, mà là giọng nói của nàng hết sức trong trẻo quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, sống mũi khá cao có chút giống với phương tây, đôi mắt nàng đen tuyền long lanh, hàng mi đúng như cánh liễu, uốn cong một cách chuẩn mực theo đôi mắt ngọc ngà, mái tóc nàng có một màu trắng hết sức thanh cao mà lại yểu điệu, không giống như màu tóc của người già chút nào.
Thấy Đức vẫn ngây người ra nhìn mình một cách “thiếu thiện cảm” khiến nàng có chút đỏ mặt, nhưng rất nhanh nàng lấy lại bình tĩnh khẽ quát lớn một tiếng”Này, ta nói ngươi có nghe thấy không vậy?”
Đức đang mơ tưởng đủ kiểu với nàng thì bỗng dưng bị nàng lôi về thực tại, có chút tiếc nuối a.”Ta xin lỗi, là ta thất lễ rồi, nàng là người đưa ta về đây?”
“Đúng vậy, ta xin lỗi, hôm đó thực sự ta không cố ý, là tại ngươi tiến gần ta quá nên ta…”Nàng vừa nói vừa cúi mặt xuống ăn năn hết sức đáng yêu.
Đức thấy vậy suýt nữa thì lại bị chìm vào mộng, lắc đầu vài cái lấy lại tỉnh táo nói: “À, không sao đâu, không phải do nàng đánh ta mà ta ngất đâu, do lúc đó ta đã quá sức, chỉ là muốn tỏ ra bình tĩnh để không khiến nàng sợ thôi.”
Cũng phải nói là đó là lần đầu tiên Đức chiến đấu mà không phải yêu thú đó, lần này lại là chiến đấu vượt cấp với Nguyên Anh Viên Mãn, liên tục sử dụng các vũ kỹ và giác quan nên có phần đẩy cơ thể tới giới hạn, khiến hắn kiệt sức mà ngất đi.
“Nhưng dù sao ta vẫn xin lỗi ngươi, lúc đó tại ta sợ quá…”Nàng nghe Đức nói vậy nên cũng bớt vài phần lo lắng, nhưng là nàng là người ra tay trước nên vẫn phải có lời xin lỗi a.
Đức nghe vậy thực sự mềm lòng quá đi mà, nàng mà nũng một chút nữa khéo hắn lập tức đè nàng ra cũng nên, hắn chuyển qua chủ đề khác: “Thôi được rồi, mà nàng tên là gì, hôm đó ta vẫn chưa kịp hỏi, ta họ Trương tên Đức, nàng cứ gọi ta là Đức là được rồi.”
“Ta tên Bạch Ánh Dương, là tiểu thư của bạch gia, ngươi cứ gọi ta là Ánh Dương là được.”Ánh Dương nhẹ nhàng nói ra, tiện vẫy tay báo hiệu hai tiêu nha đầu ra ngoài để tiện bề nói chuyện.
“Bạch Ánh Dương, tên nàng thật đẹp, đây là phong nàng sao, ta thấy xung quanh toàn là đồ vật của nữ nhân.”Đức sau một hồi hỏi han cũng biết tên nàng, tiện hỏi luôn về thân thế của chiếc phòng hắn đang ở.
“Đúng vậy đây là phòng ta.”
“Đây là phòng nàng? Vậy mấy ngày qua ta ở đây thì nàng ở đâu?”Đức đã xác minh được đây là phòng của nàng, mình ở đây dưỡng thương mấy ngày thì nàng ở đâu ngủ?
“Ta ngủ ở gian khách ngoài phòng, ngươi ngủ trên giường rồi mà.”Ánh Dương thản nhiên trả lời như kiểu đó là hiển nhiên vậy.
Đức nghe vậy không biết phải làm sao cho phải, người ta là đường đường là một đại tiểu thư gia tộc mà lại phải ngủ ngoài sao, nghe đâu có lý gì.”Nàng… sao lại thế được, là ta đã làm khổ nàng rồi, tại sao nàng không báo người hầu chuẩn bị cho ta một phòng khách?”.
“Sao mà được, ta đưa ngươi về đây chỉ có ta và vài người lúc đó biết, nếu như báo cho người khác cha ta mà biết thì ngươi chết chắc…”Ánh Dương vội nói với vẻ mặt lo lắng hết sức.
Sau khi nàng bị bắt cóc thì Bạch Đình cha nàng hết sức tức giận đã huy động toàn bộ nhân lực tìm kiếm nàng, phải biết là nàng có tầm quan trọng thế nào đối với hắn. Lần này Ánh Dương toàn mạng trở về hắn đã mừng biết bao, lập tức cho người điều tra xem kẻ nào làm ra chuyện này, nếu như Bạch Đình biết trong phủ xuất hiện một tên nam nhân cùng con gái ở một phòng sẽ thành như nào.
“Haizz, là ta đã liên lụy nàng phải chịu khổ, ta lập tức đi, không khiến nàng phải chật vật vì ta nữa.”Đức nghe nàng nói trong lòng như hàng ngàn hàng vạn con dao cắt xén, đau xót vô cùng, hận không thể lúc đó đường đường chính chính tiến vào Bạch Gia.
Ánh Dương thấy Đức định rời đi nàng vội vàng tiến lại ngăn cản”Nhưng ngươi hiện tại chưa bình phục hoàn toàn, nếu ra ngoài bây giờ rất nguy hiểm.”
“Ta thà gặp nguy hiểm cũng không để nàng vì ta mà phải ngủ ngoài, hơn nữa ta là người lạ mới gặp, nàng đâu phải làm vậy.”Đức nói với vẻ giọng yếu ớt khiến Ánh Dương càng thêm không nỡ.
“Ngươi không cần lo lắng, ta tự biết thu xếp, cùng lắm… cùng lắm thì ta… ta… ta với ngươi ngủ chung là được.”Ánh Dương thẹn thùng nói ra, những câu cuối nàng nói bé tới mức không thành lời, nhưng đâu qua được tai Đức được.
Hắn đương nhiên sẽ là nghe thấy nhưng tỏ ra mình điếc, vẫn cố ý hỏi lại”Nàng có cách gì, ta vừa rồi không để ý nên không nghe nàng nói gì.”
Ánh Dương khó khăn lắm mới nói ra được, tên này lại mặt dày hỏi lại khiến mặt nàng đỏ như gấc: “Ta nói ngươi không cần phải đi, cứ ở lại đây dưỡng thương, còn về vấn đề ngủ và cha ta ta đã có cách giải quyết.”
Nói xong nàng che mặt chạy nhanh ra ngoài, bỏ mặc Đức vẫn đang đắc ý ngồi cười thầm trong lòng: “Đêm nay chắc chắn sẽ rất vui đây, khà khà.”
Rất nhanh trời đã tối, sau khi được người hầu đưa cho đồ ăn tối và tắm rửa sạch sẽ sau mấy ngày bất tỉnh, Đức xếp bằng ngồi trên giường kiểm tra lại thân thể, không thể không nói công pháp Thôn Thiên Thần Địa của Thiên Thư hết sức lợi hại, từng chút từng chút vận chuyển linh lực tụ tập về thân thể Đức, giúp hắn khôi phục thân thế nhanh một cách kinh khủng.
Trong lúc hắn hôn mê, Thôn Thiên Thần Địa liên tục thu thập linh khí, vận chuyển một cách điên cuồng chữa trị cho chủ nhân, bổ sung lại Linh Lực đã tiêu hao cho Đức, giờ đây hắn đã hoàn toàn khôi phục Linh Lực, thân thể lại trở nên xung mãn hơn bao giờ hết.
Kiểm tra xong thân thể không còn chỗ nào đáng ngại, hắn liền trở về trạng thái bình thường, định đi ngủ thì có tiếng gõ cửa: “Đức, ngươi ngủ chưa, ta… ta vào được chứ?”
Là Anh Dương, quả nhiên lúc sáng nàng nói là sự thật, nàng muốn ngủ cùng với Đức: “Nàng vào đi, cửa không khóa đâu.”Đức nói vọng ra ngoài.
É É É É…
Tiếng cửa mở phát ra với tiếng kêu hết sức cần được tra dầu, Ánh Dương bước vào kèm với một cái gối.
“Ta… ta…”
“Ta cái gì mà ta, chả phải chính nàng đã nói nàng có cách hay sao?”Đức được đà hỏi vặn Ánh Dương khiến nàng bối rối đầu óc, không biết phải trả lời ra sao.
Đức thấy mình nói có hơi quá, liền đứng dậy kéo tay nàng: “Được rồi, nàng không cần phải khó xử, cứ vào và ngủ đi, ta hiện giờ cũng đã đỡ rồi, để ta ra sảnh ngủ cho.”
Đức đột nhiên nắm tay nàng làm nàng giật nảy mình, theo linh cảm nàng định thu tay về nhưng không biết từ lúc nào Đức đã dùng cả hai tay nắm lấy, khiến nàng vừa thẹn vừa thích thú.
Bầu không khí trở lên yên tĩnh đến cực hạn, thấy vậy Ánh Dương chủ động lên tiếng: “Được rồi, theo như ngươi nói vậy, nếu có lạnh thì cứ bảo ta, ta nhường chỗ cho.”
“Tuân lệnh tiểu thư”Đức chắp tay hành lễ như là người hầu khiến Ánh Dượng không nhịn được cười phát ra một tiếng. Cứ vậy hai người một nam một nữ mà ngủ.
Nửa đêm Đức đang trong cơn ngủ say, đột nhiên có gì đó chui vào trong chăn của hắn, Đức giật mình quay lại thì thấy Ánh Dương đang chui rúc ở dưới, nàng quay lưng lại với hắn.
“Nàng làm gì vậy, sao lại chạy ra đây?”
“Ta… ta… cảm thấy có gì đó ở ngoài, như kiểu ma ý, nó có đôi mắt màu cực kỳ đáng sợ.”Ánh Dương kẻ lại với khuôn mặt hết sức nghiêm túc, sau đó lại trở về với dáng vẻ ngại ngùng, khiến Đức cười khổ.
“Ma mãnh gì chứ, ta đâu có thấy gì đâu”.
“Hứ, ngươi ngủ như chết sao mà biết được chứ, nói chung là ta sợ.”
Nàng vừa nói vừa đấm vào lưng Đức, giận dỗi đáng yêu vô cùng”Được rồi được rồi, ma gì thì ma, lên giường mà ngủ chứ, ở đây chật quá.”Đức vừa nói vừa bế nàng lên giường, đúng cảnh tân hôn đây chứ đâu.
Lần đầu được người khác tiếp xúc cơ thể không khỏi Ánh Dương thấy ngại ngùng, theo bản năng nàng vẫn vòng tay qua cổ hắn để hắn dễ dàng di chuyển, Đức đặt nàng lên giường, kéo chăn đắp rồi ôm nàng vào lòng, hai người nằm im như vậy một lúc, không gian im lặng nghe thấy cả tiếng tim hai người đập thình thịch.
Đức xoa xoa cái đầu nhỏ của Ánh Dương, thủ thỉ vào tai nàng nói: “Nàng đừng sợ, đã có ta ở đây rồi.”
Ánh Dương không nói gì, nàng chỉ khẽ gật đầu rồi nằm im trong lòng Đức, không hiểu sao mỗi khi gần nam nhân nàng cảm thấy an tâm vô cùng, tưởng như hắn có thể che chở cho nàng dù bất kỳ chuyện gì xảy ra vậy, nàng đã quyết định chao thân cho hắn rồi.