Hoán mệnh
Chương 39
“Con mẹ mày… mày ngon qua đây… tao không xé xác mày ra tao làm con mày…”
Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Minh cứ nghe loáng thoáng trong đầu mình tiếng gào thét giận dữ của Phong điên. Nó hé mắt, một cơn đau nhức trong đầu làm nó nhíu chặt hai hàng lông mày, hai mắt nhắm chặt lại. Đầu óc quay cuồng.
“Thôi nín đi… Địt mẹ… Đánh thua một thằng nhóc, không biết nhục lại còn la hét…” – Minh lại nghe được giọng nói này lại vang lên ngay bên cạnh mình.
“ĐỤ MẸ… MÀY NGON QUA ĐÂY… TAO CHẤP HAI THẰNG MÀY…”
“Ha ha… Vậy tao cũng nói… Mày ngon qua đây… tao treo cặc mày lên đánh đòn…”
“RẦM… AAAAA…”
Minh lồm cồm ngồi dậy, liền nhận ra mình không phải đang mơ. Nó thật sự đang nghe Phong Điên từ phòng 79 không ngừng chửi rủa với người thanh niên trước mặt mình. Minh vờ quay đi mặt lạnh lùng như không để ý đến tất cả mọi thứ. Nhưng tim nó có chút đập rộn ràng… Gã thanh niên đó mặc áo tù số 7465, đây chính là mục tiêu cần tiếp cận của nó.
– , Ah, người anh em, tỉnh lại rồi ha… – Người thanh niên quay lại nhìn Minh, miệng cười toe toét.
Minh ngẩng đầu lên nhìn, ánh không mấy thân thiện quan sát người trước mặt. Trong đầu Minh vang lên giọng nói của ông Hiển… “Mục tiêu tiếp cận, Đằng chột. Con trai lớn của một đại tướng dưới tay một ông trùm xã hội đen có tầm ảnh hưởng khắp toàn quốc. Cha Đằng chột phụ trách đường dây rửa tiền, liên quan đến nhiều quan chức cao cấp.”
– Tao là Đằng, mày có thể gọi là Đằng chột…
Biệt danh giang hồ cũng không khó hiểu. Chủ yếu dựa vào ngoại hình, tính cách, đôi lúc còn đặt theo chiến tích huy hoàng của nhân vật đó. Trên gương mặt của Đằng chột nổi bật nhất là một vết sẹo dài từ giữa trán băng xéo cho con mắt trái đến dưới gò má. Con mắt hắn cũng vì vết chém đó mà hư mất, giờ chỉ còn một viên bi trắng đục.
– Minh.
Minh nói cộc lốc, quay đi, không thèm bắt tay hắn.
– Khà khà… – Đằng chột rút tay về, cũng không giận, chỉ xoa xoa đầu cười, hỏi tiếp. – Mày bóc mấy cuốn?
– Sáu… – Minh nói, vẫn ngắn gọn. – Còn mày?
– Tao sao? Ờ… cũng còn hơn bốn cuốn nữa.
Đằng chột hơi ngập ngừng liền nói ra thời gian ngồi tù còn lại của hắn. Nhưng Minh biết rõ vì sao hắn ngập ngừng… Trong đầu hắn vừa nghĩ đến kế hoạch vượt ngục đang hình thành sẽ tiến hành trong hai tháng tới. Đằng chột còn không biết phía cảnh sát đã sớm biết kế hoạch của hắn và cha hắn. Tất cả những tên cán bộ biến chất bị cha Đằng chột mua chuộc đã bị vạch trần và ép buộc phải phối hợp. Và kế hoạch vượt ngục của Đằng chột chỉ có thể thành công khi bên cạnh nó là Minh.
Vấn đề còn lại của Minh trong một tháng kế tiếp là gây dựng lòng tin với hắn… Để Đằng chột cam tâm tình nguyện kéo Minh đi cùng, sau đó là gia nhập dưới trướng cha hắn.
Bảy ngày sau…
Minh đã thông thuộc thời khóa biểu nơi này. Sáng 6h30 chuông gọi dậy. Tất cả phạm nhân mỗi tầng được ra khỏi phòng đứng trên hành lang để thư giãn gân cốt. Tuy nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ… một số tù giam có hiềm khích với nhau không được cùng ra để tránh xung đột.
Khi Minh và Đằng chột ra khỏi buồng giam thì Phong điên bị nhốt bên trong chỉ biết nghiến răng nghiến lợi. Sau đó, khi hắn được thả ra cũng chỉ biết đứng ngoài buồng giam của Minh mà hậm hực văng tục.
7h00 mỗi người được nhận một khúc bánh mì khô khan cho bữa ăn sáng.
Trưa, 11h30 ăn cơm. Chiều 17h30 ăn cơm.
Hai ngày được vào nhà tắm mười lăm phút. Phòng tắm tập thể của mỗi tầng chỉ chứa một lúc hơn ba mươi người. Thường mỗi lần cai ngục sẽ mở ra mười buồng giam luân phiên. Minh và Đằng chột đều khá ăn ý trong việc này. Năm phút tắm, năm phút giặt đồ, năm phút đi cầu… Toilet trong phòng chỉ dùng để tiểu tiện sẽ đỡ hôi hơn nhiều. Áo tù một áo, một quần sáu tháng mới được thay mới… Nên giặt áo thì cởi trần cũng dễ, còn giặt quần, thì chỉ có thể ngồi co chân lại mà đợi quần khô.
Minh đang ngồi trong buồng vệ sinh, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Đột nhiên, một âm thanh thật lớn vang lên phía đối diện…
“RẦM…”
“Con mẹ mày…”
“Ahhh…”
Rồi sau đó là liên tiếp âm thanh gầm rú giận dữ và tiếng cơ thể đổ sụp trên sàn nhà. Minh vội bước ra ngoài. Mặt nó liền tái đi khi thấy thân hình khôi vĩ của Phong Điên đang giở cao cơ thể một người… Đó chính là Đằng chột. Cả đám phạm nhân đứng dạt sang một bên quan sát, không ai dám can ngăn.
– Dừng tay… – Minh hô lớn.
Nhưng Phong Điên chẳng quan tâm, hắn ném Đằng chột như một con thú nhồi bông lao thẳng vào vách tường… Cả đám tù nhân mặt mũi tái ngoét lùi xa ra.
“Rầm…” – Đằng chột ngã sõng soài, lê lết mặt đầy máu vẫn dương con mắt duy nhất lên nhìn cay độc.
– Là mày… tao giết mày…
Phong điên vừa thấy Minh liền lao đến.
Minh lùi người, rồi lao đến cây lau nhà để trong góc nhà tắm. Tay giữ, chân đạp mạnh xuống, cây gỗ liền gãy ngang chĩa ra một đầu nhọn. Vừa cầm trên tay, Minh liền cúi đầu tránh một cú đấm như trời giáng từ phía sau. Cánh tay nó cầm chắc khúc gỗ nhanh như chớp đâm thẳng ra sau.
– Ahhh… mẹ mày…
Phong điên lảo đảo lùi lại, nhìn xuống ngực nó. Một vết đâm đang ứa máu làm nó gào rít như con thú điên. Minh cầm chắc khúc gỗ, lùi thật nhanh về phía Đằng chột. Nó lẽ ra vừa rồi có thể đâm thẳng vào cuống họng Phong điên. Nhưng Minh không muốn giết người, ít ra từ đầu đến cuối Phong điên cũng không làm gì tổn hại nó, ngoại trừ cướp đi một miếng cá khô. Đằng chột nắm tay Minh, lồm cồm ngồi dậy, nhổ ra một bãi nước miếng đầy máu.
– Ahhh… – Phong Điên huỳnh huỵch như một con gấu bị chọc điên lao đến.
– Tao giữ chân nó… mày đâm vào cổ nó… yên tâm… tao sẽ không để mày ở lâu đâu.
Đằng chột nói gấp. Nó liền gầm lên, cả người lao đến ôm cứng ngang eo của Phong điên… Minh cũng lao đến, nhưng chứng kiến cái đầu của Đằng chột bị một gối của Phong điên hất tung lên, con mắt thuỷ tinh cũng bắn ra khỏi hốc mắt, vuột tay ngã ra. Tay nắm chặt cây gỗ nhọn của Minh cũng dừng lại, không tiến thêm được một chút nào. Cánh tay nó bị Phong điên nắm chặt lại như lọt vào trong một cái gọng kìm sắt cứng rắn không thể tưởng tượng nổi. Minh vừa ngẩng đầu chỉ kịp thấy một nắm đấm to kinh khủng lao đến…
“Phanh…”
Đầu Minh như một trái bóng bị đánh tung ra. Cảm giác đau đớn cũng không kịp báo về não bộ, cả người nó đã rũ xuống, ngã sấp trên sàn nhà. Minh nghe được tiếng gầm gừ hơi thở phì phò điên cuồng của Phong điên, hắn rít từng lời qua kẽ răng:
– Tao nói rồi… đừng để lọt vào tay tao… tao bẻ từng khớp xương của hai đứa mày… hai thằng oắt con.
“Toét… toét…”
Ngay lúc này, năm người cảnh sát lao đến… Dùi cui vung lên đánh túi bụi vào Phong điên, hắn gầm rú, văng tục nhưng không dám phản kháng để mặc người ta còng tay mang về phòng giam.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Một tuần sau, Bệnh viện hòa đức…
Trong gian phòng bệnh viện. Hoàng Minh cởi trần ngồi trên giường, trước ngực, sau lưng, bờ vai nhiều chỗ còn băng bó. Hoạt Hữu đứng hai bên giường chắp tay trước người đúng chức trách của người vệ sĩ. Hoàng Minh đang nghe điện thoại, vẻ mặt như thiếu kiên nhẫn kìm nén.
– Chúng không làm gì được đâu… Ông yên tâm đi.
– Dĩ nhiên việc này đã thông qua ý của Ba tôi rồi. Vậy nhé.
Hoàng Minh tắt điện thoại, khóe miệng nhếch lên cười thầm. Nó đang bắt đầu một kế hoạch trả thù… Trả thù những kẻ đã chèn ép giày vò nó khi nó còn ngu muội chưa trở về cơ thể này và phục hồi ký ức. Tất cả những kẻ đó phải chịu đựng sự đau khổ hơn nó gấp trăm ngàn lần.
– Nước…
Hoàng Minh ném cái điện thoại lên giường, tay đưa ra. Hoạt liền cầm ly nước chỉ cách tay Minh vài tấc đưa đến. Hữu đứng bên kia giường, không nói gì nhưng mí mắt cứ giật giật khó chịu.
Sau đêm cắm trại Minh bị thương nặng, dù ông Khánh không trách, nhưng Hoạt Hữu vẫn thấy rất áy náy. Nhưng không phải vì vậy mà hai người chấp nhận bị Minh đối xử như người ăn kẻ ở như bây giờ. Sau khi tỉnh lại từ hôn mê, Minh như đổi thành một người khác, vừa lạnh lùng, vừa kiêu căng… Như một người hoàn toàn khác.
Hai ngày trước, nhóm bạn gái Nhật Vi vào thăm. Na Na vẫn như thường ngày, vui vẻ hoạt bát, đùa nghịch với tất cả mọi người. Nhưng khi Na Na nói chuyện đùa giỡn với Hoạt Hữu thì Minh khó chịu ra mặt. Ngay trước mặt mọi người, nó đuổi Hoạt Hữu ra khỏi phòng. Na Na cũng hậm hực bất mãn thái độ quá đáng của Minh. Từ bữa đó đến nay vẫn chưa vào bệnh viện lại thăm nó.
“Anh hai…” – Ngay lúc này, một giọng thanh niên gọi từ ngoài cửa vọng vào.
Hoành Sơn tươi cười xách theo một giỏ trái cây lớn, theo sau là Hạ Vi. Hoạt Hữu bước lên nhận quà, đặt lên bàn cạnh giường. Hoàng Minh lại nhíu mày có vẻ rất khó hiểu nhìn người em trai trên danh nghĩa này… Nó thật sự vào thăm mình sao? Nụ cười của nó rất tươi, không có vẻ gì giả tạo. Từ khi nào mình và nó đã trở nên thân thiết như vậy?
– Anh khỏe chưa? – Hoành Sơn hỏi.
– À, tốt rồi… chắc qua tuần là được về thôi.
Hoàng Minh trả lời, ánh mắt lại nhìn sang Hạ Vi. Trong mắt nó, cô bạn gái của Hoành Sơn rất đẹp, không thua gì Nhật Vi, lại mang hương vị mạnh mẽ hoang dại thu hút đàn ông hơn nhiều. Trước đây khi chưa hiểu chuyện nam nữ, nó chỉ nhìn qua nàng vài lần, cũng không để ý nhiều. Hôm nay lại thấy nàng cứ lén lút nhìn mình, đôi môi đỏ hồng cứ ấp úng mấy lần lại không nói ra được lời nào? Không phải Hạ Vi cũng thích mình chứ? Hoàng Minh bất giác thấy tim mình đập nhanh.
– Khà khà… sao lại e lệ như vậy chứ? Không phải em muốn vào thăm anh Hai của anh sao?
Hoành Sơn cười ha hả thoải mái. Dường như nó lại không ghen trước vẻ lúng túng ngượng ngùng của Hạ Vi trước người con trai khác. Mà người đó vốn là kẻ nó phải ghét cay ghét đắng mới đúng.
– Thôi, anh em mình ra ngoài hút thuốc đi… để họ nói chuyện riêng một chút.
Hoành Sơn nháy mắt với Hoàng Minh, rồi nắm tay Hoạt Hữu lôi đi. Hoạt Hữu cũng nhìn lại hỏi ý, thấy Minh gật đầu liền không kháng lại, để mặc Hoành Sơn kéo mình ra ngoài.
Căn phòng bệnh viện khá rộng, lúc này chỉ còn mỗi Hạ Vi và Hoàng Minh. Nàng cúi thấp đầu, hai gò má ửng đỏ xinh đẹp không tả xiết.
– Anh còn đau không? – Hạ Vi hỏi nhỏ.
– Không… hết đau rồi… – Hoàng Minh thấy tim mình đập rộn ràng như gõ trống.
Hạ Vi lúc này cũng căng thẳng chẳng kém gì Hoàng Minh. Khi nàng hay tin Hoàng Minh bị đâm trọng thương… Ngay đêm đó, khi xe cấp cứu về đến bệnh viện nàng đã chờ sẵn trước cửa khu cấp cứu. Trời mưa rất to, cả người nàng ướt sũng nước. Vẫn âm thầm dõi theo anh được đưa ra khỏi xe cả người đầy máu… Hạ Vi muốn bước tới xem tình hình của Hoàng Minh, nhưng vây quanh anh là bốn người bạn gái vừa khóc vừa kêu la… Nàng thấy lòng mình trống rỗng hụt hẫng kinh khủng.
Đó là tình yêu sao? Không, chính Hạ Vi cũng không lý giải thứ tình cảm đang lớn dần trong tim mình là gì. Nếu là tình yêu, sao nàng không cảm thấy ghen khi quanh anh đều là con gái… Nếu là tình yêu, sao nàng không muốn tranh giành anh về cho riêng mình… Hạ Vi không hiểu, nhưng nàng biết mình thích cảm giác yên lặng từ xa xa nhìn anh vui vẻ, mạnh khỏe… Vậy đã đủ rồi.
Giữa Hạ Vi và Hoành Sơn đã được nói rõ ràng. Nàng chỉ có thể xem Sơn là bạn và anh cũng chấp nhận điều đó. Không những thế, Hoành Sơn còn thúc giục Hạ Vi phải mạnh dạn thổ lộ và giành lấy tình yêu của mình. Nhưng anh ta không thực sự hiểu… Giữa Hoàng Minh và nàng luôn luôn tồn tại một trái bom nổ chậm. Nếu một ngày anh biết được những kẻ từng lên kế hoạch hãm hại mình lại là thuộc hạ nghe theo chỉ đạo của ba nàng… Thì chuyện gì sẽ xảy ra?
– Ngồi xuống đây đi…
Hoàng Minh kéo tay Hạ Vi để nàng ngồi xuống bên cạnh giường, xong tay nó vẫn không rụt lại mà nắm chặt tay nàng. Thấy Hạ Vi mặt đỏ ửng, cũng không rụt lại, lòng nó mừng khấp khởi. Dĩ nhiên nó biết Hạ Vi vẫn đang hiểu nhầm nó là thằng Minh kia. Kẻ đó như có ma lực hút hết đám con gái bên cạnh nó cùng kéo lên giường… Làm nó ghen tị đến muốn điên lên được. Và giờ đây thêm một con thỏ non dâng đến miệng… Việc của Hoàng Minh bây giờ là đoán xem mối quan hệ giữa Hạ Vi và kẻ đã dùng thân thể của nó đã đến giai đoạn nào.
– Hôm nay… em rất đẹp. – Hoàng Minh kéo bàn tay nhỏ của Hạ Vi đưa lên miệng hôn nhẹ.
Hạ Vi hơi sững người, cũng không rụt tay lại. Nàng thấy có gì đó rất bất thường với Hoàng Minh. Hạ Vi không ngại cho anh hôn tay mình… nhất là sau chuyện xảy ra ở quán karaoke ngày đó. Nhưng từ khi nào, nàng và Hoàng Minh đã đi đến bước âu yếm, tán tỉnh nhau như vậy chứ? Ngay cả ánh mắt kia của anh nàng cũng thấy khác lạ. Nó không mang nét tự tin, hài hước, vui vẻ, mà hoàn toàn thay thế bằng dục vọng chiếm hữu, cướp đoạt. Đây là người con trai nàng ngày đêm mong nhớ sao? Có lẽ nào lại như vậy?
Hoàng Minh cũng không biết chỉ một câu nói ngắn ngủi của mình lại lộ ra vô vàn sơ hở như vậy. Thật ra nó rất oan ức… Thời gian Minh tiếp xúc và gây cảm tình với Hạ Vi hoàn toàn không nằm trong ký ức của nó. Cũng vì thế nó không dám nói lung tung, chỉ tung hỏa mù chung chung như một thằng con trai sẽ làm trước một đứa con gái… Nhưng nó đã đánh giá sai về Minh, cũng nhìn nhận sai về Hạ Vi. Minh sở hữu những điều đặc biệt trong tính cách mà nó không có và sẽ không bao giờ có. Hạ Vi lại là cô gái phóng khoáng thoải mái bên ngoài, bên trong lại chất chứa nội tâm sâu sắc ít người nhận ra.
– Ba tháng sau hy vọng là anh đã khỏe… – Hạ Vi rụt tay lại, nói nhỏ. – Lúc đó em tổ chức sinh nhật… Hy vọng anh và chị Nhật Vi sẽ tới.
– Ừm. Dứt khoát là anh sẽ tới. Mà nếu anh đi một mình thì sao nhỉ? Em có tiếp đón anh không? – Hoàng Minh ánh mắt ẩn ý nhìn Hạ Vi.
Hạ Vi nét mặt hơi biến đổi, chuyển thành lạnh lùng, nàng gật đầu nói:
– , Cái đó tùy anh thôi… Em xin phép về trước…
Nhìn Hạ Vi đi ra cửa, cặp mông căng tròn của nàng rung động qua lại làm cổ họng nó khô khốc.
– Em đi từ từ thôi… làm gì mà đi nhanh như vậy ah. – Hoành Sơn bước nhanh theo sau Hạ Vi cứ càm ràm liên tục.
Hạ Vi nét mặt lúc này vừa trắng vừa tái không chút vui vẻ. Trong lòng nàng cảm giác hụt hẫng như mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Người đó không phải là anh, hay ít ra không phải là người đã khắc sâu dấu ấn trong tim nàng. Kẻ đó chỉ cười cợt, trêu chọc nàng không khác gì những đứa con trai khác. Hoàn toàn không có sự tự tin bá đạo đã làm nàng rung động trước đây… Nếu là Hoàng Minh mà nàng biết… Anh sẽ không bao giờ để chị Nhật Vi ở nhà chỉ vì tiếp cận nàng… Ngược lại anh sẽ đề nghị đem đủ bốn cô bạn gái theo, còn nàng nếu tình nguyện cũng có thể trở thành người thứ năm. Một sự tự tin đến đáng ghét, nhưng lại làm nàng nhớ mãi không quên.