Hoán mệnh
Chương 38
Sáng hôm sau…
Cửa trại giam mở ra, một chiếc xe hơi biển công lướt nhanh ra ngoài. Trong xe, ông Hiển cầm lái, Minh ngồi ghế phụ bên cạnh cũng không còn đeo còng tay nữa. Suốt đoạn đường không ai nói một lời, mỗi người tự trôi theo dòng suy nghĩ của mình.
Sau khi nghe câu chuyện hoang đường về chuyện hoán đổi linh hồn Minh kể, ông Hiển đã suy nghĩ rất nhiều. Phần cảm tính trong ông lại khá tin tưởng câu chuyện đó, nhưng phần lý trí lại cảnh tỉnh ông cần thêm bằng chứng thuyết phục. Minh đưa ra một cách có thể chứng minh lời nói của nó… Và hai người đang đi tìm bằng chứng của sự thật.
– Ở đây rồi ạ. – Minh chỉ vào khoảng đất trống trước mặt.
Ông Hiển đỗ xe lại, nhìn quanh, nơi đây không xa căn biệt thự Hoàng Minh. Là một khu quy hoạch vướng tranh chấp vốn đã đình trệ nhiều năm. Minh mở cửa xe định đi, chợt nó quay trở lại nói:
– Cháu nghĩ chú nên đi chung với cháu…
– À… tốt thôi.
Ông Hiển vui vẻ mở cửa xe bước xuống. Ông hiểu cậu bé này vô cùng tâm lý. Nó muốn xây dựng lòng tin với ông để ông tin tưởng câu chuyện không khác gì Harry Potter mà nó kể. Minh vạch đám cỏ lau cao ngang vai hai người, đi sâu vào trong khoảng đất… Đến một gốc cây dại, nó lẩm nhẩm đếm vài bước sang trái, rồi chếch lên hai bước. Minh ngồi xuống, cầm một cái xẻng nhỏ bắt đầu đào.
Ông Hiển cũng quan sát, phát hiện ra vị trí nó đào cỏ mọc khá cao. Nếu người ta chôn cái gì xuống dưới mới hơn nửa tháng, cỏ không thể phục hồi nhanh như vậy. Ông nhìn kỹ liền mỉm cười… Những ngọn cỏ vị trí đó có chút héo úa, không xanh mượt như xung quanh. Thằng nhỏ láu cá… Sau khi chôn vật kia xuống, nó đã cắt một ô cỏ vuông vức từ nơi khác đắp lên đây.
– Đây rồi…
Minh đào lên từ dưới đất lên một hộp bánh bích quy bằng sắt. Nó mở ra, ánh mắt có chút thất thần nhìn cái phong bì trắng khá dày bên trong đó. Đây vốn là số tiền thưởng của cảnh sát đã trao tặng Minh. Nó đã âm thầm chôn nó ở đây với hai mục đích. Thứ nhất đây là một vé chiều về cho kế hoạch hoán đổi linh hồn của nó và Hoàng Minh. Thứ hai, số tiền này là Minh tự thân kiếm được, không liên quan đến Hoàng Minh. Ngoài hai lý do trên, chính Minh cũng không ngờ đến chính số tiền này giờ lại trở thành cứu cánh cuối cùng cho nó để chứng minh với ông Hiển.
– Đây ạ…
Ông Hiển nhận cái phong bì còn nguyên vẹn chưa mở ra, bên ngoài là đúng nét chữ của chính ông.
“Món quà nhỏ ý nghĩa lớn. Chúc cháu Hoàng Minh mạnh khỏe, học giỏi”
Đúng là nó rồi. Sự việc cậu bé này nói thật sự có thể diễn ra trên đời sao? Sáng nay ông đã gọi điện thoại vào bệnh viện gặp Hoàng Minh… Ông hỏi thăm sức khỏe nó, nói đông tây một lúc liền giả vờ vô ý hỏi về tờ giấy khen và phong bì thưởng của cảnh sát mà cậu ta đã nhận. Kết quả diễn ra như Minh đã báo trước với ông, Hoàng Minh không có chút ký ức về chúng.
– Cháu nên cất lại đi… không nên cầm theo, sẽ không lấy lại được đâu. – Ông Hiển đưa trả cái phong bì cho Minh, nói.
Minh cũng không hiểu lời ông nói có nghĩa gì. Nó chôn cái hộp xuống, lấp đất lại, không quên ngụy trang một chút rồi đi theo ông ta.
Hai ngày sau, sáng 6h30.
Một chiếc xe tù màu xanh từ trong cổng nhà tạm giam lao nhanh ra ngoài. Trong thùng xe phía sau, Minh hai tay bị còng đang cố níu vào thành xe để không bị ngã. Trong đầu nó còn oang oang lời đọc bản án của mình…
“Ngày 27/12/2020, Toà án quyết định, bị cáo Lê Hoàng Minh vi phạm “tội giết người có chủ đích”, gây tổn hại 40% sức khỏe của nạn nhân, nay toà tuyên phạt bị cáo 6 năm tù giam… Lập thức thi hành.”
Ngược với suy đoán của mọi người, lúc này Minh lại rất bình tĩnh. Minh của ngày hôm nay không hề giống bản thân nó hai ngày trước. Chính Minh cũng nhận ra sự đổi khác của mình. Nó đã trở thành một con người sống có mục đích, có niềm tin…
“Nhiệm vụ này vô cùng nguy hiểm, cháu có thể thay đổi ý và từ chối ngay lúc này… Ngày mai cháu sẽ được thả và trở về với cuộc sống tự do trước đây của mình…”
“Không, cháu muốn cuộc sống của mình có ý nghĩa. Cháu muốn tham gia…”
Sáng 7h10…
Nhà giam lớn với sức chứa hơn 7000 phạm nhân nằm ở ngoại ô thành phố mất bốn mươi phút đi xe. Diện tích tổng cộng 15 héc ta, bao gồm khu vực ngoại vi được bao quanh bằng hàng rào kẽm gai cao 8 mét dành cho tù phạm tội nhẹ sắp được ân xá lao động trồng trọt, phần nội khu được bao phủ bằng vách tường bê tông dầy 50 centimet, cao 15 mét với vô số gác canh tuần tra 24/7.
Chiếc xe tù chở Minh qua một cổng lớn, chỉ cần trình công văn điều chuyển phạm nhân là được đi xuyên qua khu ngoại vi. Nhưng vào đến bên dưới toà pháo đài to lớn kiên cố kia, chiếc xe buộc phải dừng lại. Một nhóm cảnh sát trang bị vũ khí đầy đủ vây quanh chiếc xe bắt đầu kiểm tra. Minh bị đưa ra ngoài, dùng máy kiểm tra kim loại kiểm soát toàn thân, đến cả bên trong miệng của nó cũng bị soi đèn kiểm tra thật kỹ. Không chỉ Minh, hai người cảnh sát mang Minh đến đây và cả chiếc xe cảnh sát cũng bị kiểm tra. Vũ khí tùy thân của hai người cảnh sát bị giữ lại bên ngoài…
Hai người cảnh sát áp giải Minh đi vào trong. Họ thực hiện thủ tục bàn giao thật nhanh chóng, rồi quay trở về. Minh được một người cảnh sát cao lớn dẫn đi đến một góc bên cạnh bàn đăng ký.
– Ngồi xuống…
Minh ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế nhựa. Một người đàn ông lớn tuổi tóc hoa râm, miệng phì phèo điếu thuốc bước lại… Ông ta lấy từ trên móc treo tường xuống một cái tông – đơ đã cắm sẵn điện. Bật rè rè, rồi nắm lấy mái tóc dài của Minh bắt đầu cắt… Từng lọn tóc dài cong cong đen óng rơi xuống đùi Minh. Nó chỉ mím môi cúi nhìn, trong đầu vang lên giọng nói của nó và ông Hiển hai ngày trước…
“Vì sao chú chọn cháu?”
“Vì cháu vốn là một bóng ma, không tồn tại trên cuộc đời này.”
“Ở đâu cũng có sâu mọt, trong ngành cảnh sát cũng không thiếu những kẻ biến chất, bán lương tâm, sự vinh dự bản thân đổi lấy tiền tài. Vì thế, đưa cháu vào nhiệm vụ mà ngay cả một số kỹ năng tự vệ cơ bản chú cũng không có thời gian đào tạo cho cháu. Cháu tiếp xúc với chú thêm một ngày sẽ tăng nguy cơ tiết lộ thân phận cháu lên một phần… Ngay cả thân phận của cháu lưu trong hồ sơ cảnh sát chỉ vỏn vẹn có một con số 069. Không hình ảnh, không tên họ, không xuất xứ… Đây cũng chính là mật mã nhận diện khi người khác liên lạc với cháu.”
Cắt xong mái tóc, Minh cũng không có cơ hội nhìn mình qua gương xem mình trông như thế nào. Người cảnh sát dẫn Minh vào một cái phòng. Từ cách trang trí màu sơn tường và những cái tủ kính đầy thuốc, Minh nghĩ đây là phòng y tế của trại giam. Minh được dẫn đến trước một cái bàn inox, bên cạnh bàn có một người phụ nữ trung niên mặc trang phục bác sĩ. Bà ta đang đọc báo, chỉ nhướng mày nhìn Minh một cái liền nói cộc lốc.
– Cởi quần áo ra…
Minh hơi ngạc nhiên, thoáng nhìn qua người cảnh sát bên cạnh, nó thấy được vẻ cười cợt trong mắt anh ta. Anh ta mở còng tay cho Minh rồi đứng đó như quan sát chuyện hay sắp xảy ra. Minh không nói gì, bắt đầu cởi quần áo… Bộ áo quần của Phòng tạm giam nó đang mặc không có gì nhiều, chỉ một áo, một quần lưng thun, chỉ một nhoáng Minh đã cởi xong.
Người cảnh sát còng một bên tay Minh, kéo nó lại sát chiếc bàn inox, luồn cái còng qua một vòng sắt đối diện cạnh bàn rồi khóa chặt cổ tay còn lại của nó. Cả người Minh bị khóa cứng ở tư thế nửa chồm qua cái bàn, toàn phần mông trần trụi đưa ra sau… Minh không hiểu người ta đang muốn làm gì với mình. Nếu nó là một người phụ nữ, nếu người đang đứng sau lưng nó là đàn ông… nó còn có thể suy đoán, nhưng…
– Các người sắp làm gì tôi?
– Thủ tục thôi… cơ thể con người có thể giấu nhiều thứ rất nguy hiểm. Ráng chịu một chút, sẽ xong nhanh thôi…
Người cảnh sát vỗ vỗ vai Minh ra vẻ cảm thông, lại nhếch mép cười. Anh ta quay người, đi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại, Minh liền thấy thấp thỏm không yên… Anh ta nói cái gì mà giấu diếm chứ… Mình đã trần truồng thế này, còn có thể giấu ở đâu ah… Không phải là… Minh toát mồ hôi cố quay đầu nhìn lại, thấy người phụ nữ đang đứng sau lưng mình, đeo găng tay y tế…
– Đừng… Đừng… Aaaaa…
Tên cảnh sát đứng ngoài cửa chờ, nghe Minh la hét thoáng rùng mình. Nhiệm vụ của hắn là đứng đó trông chừng phạm nhân có khả năng chống đối lại quy trình kiểm tra khắc nghiệt này. Tuy nói ra hơi dã man, nhưng vì cửa kiểm tra này đã giúp nhà tù lớn ngăn chặn rất nhiều sự cố đã có thể xảy ra. Không nhìn thấy sẽ không ai tin tưởng, người ta có thể nhét thứ gì vào trong hậu môn hoặc âm đạo… Ma tuý, dao gấp, thuốc độc… thậm chí từng lấy ra từ trong người một nữ phạm nhân một cái xẻng gấp. Khi hỏi cô ta sẽ dùng nó để làm gì, cô ta nói mình muốn trồng cây giải trí. Dù biết cửa kiểm tra này rất quan trọng, nhưng hắn không chịu được cảm giác buồn nôn khi bà y tá kia rút bàn tay ẩm ướt nước vàng ra…
– Aaaaa… trời ơi… Cứu tôi với… bà giết tôi rồi…
– La vừa vừa thôi… cái thằng này…
Bà y tá đứng sau lưng Minh hướng ra cửa, ánh mắt bà nhìn xuống như đang kiểm tra, nhưng bàn tay lại đặt lên eo lưng nó. Chưa hề đi vào chỗ nào hết.
– Cô nói con phải la to mà… – Minh cúi đầu như chịu đựng, nói.
– Phì… la cũng vừa thôi… cậu la như heo chọc tiết vậy. Thôi, 069 lắng nghe đây.
– Vâng.
– Mục tiêu có số tù 7465… Phòng giam của cậu sẽ đối diện với mục tiêu. Chung phòng của cậu là Phong điên… Hắn là tên duy nhất ở Khu A, tầng 7 dám đối đầu với mục tiêu. Cậu cần biểu diễn một màn lập uy cho mục tiêu xem để gây ấn tượng. Phong điên là một tên từng giết người, tuy có tình tiết giảm nhẹ án xuống 12 năm tù giam, nhưng hắn không tốt lành gì. Cậu không cần nhẹ tay.
– Chúng tôi sẽ hỗ trợ, cậu chỉ cần chờ thông báo hành động.
– À… nhớ khi đi ra làm biểu hiện đau đớn một chút.
“Xong rồi…”
Minh chưa kịp hỏi thì bà y tá đã hô lớn để tên cảnh sát bên ngoài đi vào. Bà ta tháo găng tay bỏ vào sọt rác. Rồi điềm nhiên ngồi xuống tiếp tục đọc báo không nhìn Minh lần nào nữa.
Minh được phát một bộ áo tù mới, mặc lại vào người. Chất liệu vải có vẻ gầy hơn hẳn loại cũ. Có lẽ dành cho những người sử dụng thời gian dài. Trên ngực áo và sau lưng Minh in một dãy số 7845. Minh vẫn bị còng hai tay, hai chân lê đi từng bước từng bước một, hai mắt lại tranh thủ đảo quanh.
Bên trong nội khu được thiết kế hình ống chữ nhật cao bảy tầng. Năm tầng trên giam giữ phạm nhân nam, hai tầng bên dưới giam giữ phạm nhân nữ. Mỗi tầng như nhau là dãy phòng giam khung sắt san sát nhau chạy hết một vòng lớn hình chữ nhật. Mỗi tầng lầu ngoài lớp ban công sắt còn có lưới B40 giăng kín khoảng trống ở giữa từ giếng trời xuyên xuống tới đất. Có nghĩa là một người ở nơi này muốn tự tử dù đứng ở ban công tầng tám nhảy xuống vẫn phải tìm cách rơi xuyên qua bảy lớp lưới B40 thì mới chạm đất được. Ở nơi này dù là cái chết cũng vô cùng khó đạt được.
Nhìn lên khung giếng trời lớn bên trên ánh mắt Minh xuyên qua tầng tầng lớp lớp lưới thép. Nó cảm thấy mình như thu nhỏ lại rơi vào trong một ổ kiến khổng lồ. Minh có chút cảm thán. Vậy mà trong hai tháng tới, chính nó sẽ phải thực hiện một cuộc vượt ngục, thoát khỏi nơi này… Chỉ nghĩ đến chuyện này Minh đã thấy vô cùng hoang đường.
Minh được dẫn lên tầng sáu. Nơi này, ngoài hai tầng phụ nữ bên dưới, thì sáu tầng đàn ông, tầng càng trên cao tội càng nặng… Nói nôm na là ở càng cao càng lâu xuống đất. Hành lang tầng khá rộng rãi gần năm mét, trán xi măng mát lạnh lòng bàn chân Minh. Minh đi theo người cảnh sát, nó không nhìn ngó hai bên vẫn cảm nhận được nhiều ánh mắt từ trong phòng giam đang nhìn mình chằm chằm. Nó bước qua cửa phòng 74, phải cố giữ đầu mình thẳng phía trước để không tò mò quay nhìn vào bên trong. Bên trong căn phòng đó, số tù 7634 là mục tiêu của nó. Dù không nhìn, nhưng Minh vẫn cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng vô cảm đang dõi theo mình.
Qua một góc ngoặc vuông, Minh được dẫn đến trước cửa phòng 79, dừng lại. Cửa phòng được mở ra tự động điều khiển từ trung tâm. Minh bị đẩy vào trong, cửa đóng lại, sau đó nó đưa hai tay ra lỗ hổng trên khung cửa để được mở còng tay.
Minh xoa xoa hai cổ tay, quay lại nhìn vào trong phòng. Ngay lập tức, nó có chút chết sững… Căn phòng không khác nhiều so với tưởng tượng của Minh. Một cái bồn cầu bệt trong góc, một xô nước nhỏ bằng sắt đã hoen rỉ. Hai cái giường xi măng song song nhau chừa một lối đi nhỏ… Nhưng lúc này, trên cái giường bên trái đang ngồi sẵn một người đàn ông, đôi mắt đỏ hoe toát lên sự điên cuồng nhìn chằm chằm vào nó.
Phong điên, trong đầu Minh hiện lên một cái tên. Tên này đâu những điên, mà còn to lớn như một lực sĩ ah… “Mẹ nó chứ! Người phụ nữ kia còn nói mình không cần nhẹ tay với hắn. Nhẹ tay cái rắm ah”. Nhìn hai cánh tay cơ bắp nổi cuồn cuộn, bộ ngực rắn chắc mọc lông đen của hắn, Minh thấy da đầu mình tê dại. Minh hít sâu một hơi, thản nhiên bước lại cái giường trống ngồi xuống.
– Mấy cuốn? – Phong điên hỏi, giọng ồm ồm.
– Sáu. – Minh trả lời cộc lốc.
– Hừ…
Phong điên chỉ hừ một cái hơi gió thổi qua đùi Minh mát lạnh. Cũng may, hắn cũng không nói gì nữa, nằm xuống giường, quay cái lưng to bè về phía Minh. Chỉ hai phút sau, tiếng ngáy rồ rồ như máy cày đã vang lên. Minh thầm cười khổ, nó cảm thấy như mình đang bị nhốt vào chuồng của một con tinh tinh hoang dã. Niềm tin của Minh đang theo tiếng ngáy kia bốc hơi đi từng chút một.
Minh ngồi đó suy nghĩ miên man không biết qua bao lâu tiếng ngáy đều đều chợt dừng bặt. Phong điên ngồi dậy, đưa tay chùi khóe miệng còn vương nước miếng. Hắn không nhìn Minh lần nào chỉ áp tai vào vách tường như lắng nghe cái gì… Chỉ một phút sau, Minh cũng bắt đầu nghe được. Đó là tiếng cửa sắt leng keng từ cuối hành lang, cứ khoảng ba mươi giây lại vang lên, tiếng sau gần hơn tiếng trước. Đến lúc vật đó đến sát trước buồng giam Minh mới nhận ra… Đó là một chiếc xe nhiều tầng, chất đầy khay thức ăn bằng inox. Một người cảnh sát bước đến trước cửa phòng. Đẩy một khay cơm vào trước, Phong điên liền chộp lấy. Khay thứ hai, Minh nhận vào tay.
Minh vừa ngồi xuống giường, cầm cái muỗng nhựa lên định ăn thì Phong điên bất ngờ chồm qua giường nó. Hắn đưa tay bốc luôn miếng cá khô duy nhất trên khay cơm của Minh, cho luôn vào miệng nhai nhồm nhoàm. Ánh mắt còn dương dương thách thức. Minh nheo mắt lại nén giận, cúi xuống cầm cái muỗng nhựa bắt đầu xúc cơm ăn.
– Hừ… chuột nhắt… – Phong điên nhếch miệng cười, ngồi xuống giường mình tiếp tục ăn.
Minh cảm thấy mặt mình nóng ran vì cơn tức giận nung nấu. Đã khi nào nó bị chèn ép phải nén giận như vậy. Nó nhai cơm cố nuốt xuống để kéo trôi cục tức đã trào lên cuống họng. Chợt miệng nhai phải vật gì đó… Minh nhả lên khay cơm, nhận ra là một mẩu giấy nhỏ được cuộn tròn lại. Minh lén nhìn lên Phong điên, rồi chậm chậm mở ra.
“Năm phút sau thu khay cơm. Hành động…”
Minh đút luôn mẩu giấy vào miệng nuốt xuống. Nó cúi đầu vừa ăn cơm vừa nhíu mày suy nghĩ. Dĩ nhiên nó hiểu “hành động” có nghĩa là gì. Nhưng nó thật sự có thể hạ gục con tinh tinh đội lốt người này sao? Thời gian để tiếp cận mục tiêu đã rất gấp, ông Hiển còn chưa cho nó tham gia bất cứ khóa đào tạo võ thuật đối kháng nào. Ông ta liệu có tính toán sai hay không? Hay là có sai sót về thông tin gì đây. Có khi nào trong hồ sơ cảnh sát Phong điên là một thằng đàn ông ốm yếu, nặng 40 ký, tay lỏng, chân run. Haizz… nếu để Minh đánh một người như vậy thì sao có thể gọi là lập uy. Nhưng sự nhầm lẫn này có chút vượt quá kiểm soát rồi. Đây là hại chết người ah.
Cơm trắng hạt thô nở to ăn với chút canh cải bắp thật nhạt nhẽo, không chút vị mặn. Minh cũng nuốt xuống hết. Nó đã quá căng thẳng không còn cảm nhận được vị giác của mình nữa.
Khi chiếc xe đẩy một lần nữa dừng trước cửa buồng giam, Minh vét vội mấy cọng cải bắp cuối cùng vào miệng, rồi đưa khay cơm ra ngoài. Phong điên trả khay cơm của mình xong, ngồi tựa lưng vào tường, dùng ngón tay to bè của hắn xỉa xỉa răng, rồi mút mút ngon lành. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Minh như thấy điều gì rất lý thú.
Minh cũng không nằm xuống. Nó đang nhẩm tính thời gian, dù không hiểu năm phút sau hay ngay lập tức hành động sẽ khác nhau điều gì. Đằng nào cũng bị đánh thê thảm… có lẽ năm phút sau mới hành động sẽ có người đến can thiệp kịp thời cứu mạng nó.
Thời gian trôi qua khoảng hơn ba phút, Phong điên vẫn ngồi lù lù trên giường nhìn Minh. Minh còn hy vọng nó quay lưng vào vách ngủ như khi nãy. Ít ra nó cũng tranh thủ ăn gian được một đòn đầu tiên. Nhưng bây giờ…
Bốn phút, ba mươi giây đâu đó.
Minh đứng dậy bước ra khỏi giường. Nó cởi áo, xếp lại ngay ngắn đặt trên giường. Hai tay đỡ dưới eo, lắc lắc vài vòng cho khớp xương lỏng ra. Sau đó cúi xuống, vươn hai bàn tay nắm lấy hai chân kìm chặt… Minh nhắm mắt lại điều chỉnh hơi thở mình thật đều, thật sâu. Nó còn nghe Phong điên ngồi trên giường đang nhe răng cười hềnh hệch như xem một con khỉ nhỏ làm xiếc.
“Hây…” – Minh đứng lên, nhún nhún người như làm nóng.
Ngay khoảnh khắc này, đang tư thế nhún người xuống, bất chợt Minh nhảy chồm tới, chân vung ra trước thật mạnh. Ức bàn chân tống thẳng vào cằm Phong điên…
“Ah…”
Phong Điên bất ngờ không kịp đỡ, gương mặt trúng một cú đá móc thẳng vào cằm, làm đầu nó bật ra sau đập mạnh vào vách tường, cả người ngã ngã xuống. Hắn vừa gầm lên, toan ngồi dậy thì Minh đã nhào lên giường. Một cú đá như trời giáng tống thẳng vào cái đầu to lớn của hắn. Mạnh đến mức đầu Phong điên đập vào vách tường lần nữa, vôi vữa bong ra rơi lả chả.
“Đánh nhau rồi… 79 đánh nhau…”
“Hú hú… quất nó đi…”
“Đánh chết mẹ nó đi…”
CON MẸ MÀY… MUỐN CHẾT…
Cú đá thứ ba của Minh bị Phong điên chộp lại được. Hắn gầm như lồng lộn như một con thú điên cuồng. Nhưng Minh không thể cho hắn cơ hội đứng dậy, hai nắm tay đấm xuống tới tấp, chân đá thẳng vào mặt vào cằm hắn. Nó biết, Phong điên chỉ cần đứng lên bằng hai chân, chỉ một cú đấm của hắn mình cũng không đỡ nổi. Minh như một con thỏ lỡ leo lên đầu sư tử, không muốn bị xé xác chỉ có thể cắn chặt không buông. Mặt nó đỏ au, hai mắt nổi gân máu điên cuồng đấm đá. Bất cứ nơi nào trên đầu, trên mặt, giữa hai chân mà Phong điên để hở ra là nó đánh.
“Đụ mẹ nó, đánh chết mẹ thằng điên đó đi…” – Phòng giam 74 cũng vang lên tiếng chửi tục.
“Ừ… đá vào dái nó…”
Minh càng đánh càng hăng máu. Nhưng nó cũng nhận ra, Phong điên đang chống đỡ yếu ớt dần. Miệng mũi hắn đầy máu, một tay che đầu, một tay che hạ bộ đau đớn… Minh nghiến răng giơ chân lên dùng cả trọng lượng cơ thể mình đạp mạnh vào đầu Phong điên. Cú dứt điểm làm đầu hắn nện một cái cộp thật lớn trên sàn giường xi măng. Phong điên há hốc, hai mắt nhắm nghiền, tay chân xụi lơ.
Minh đứng trên giường thở hổn hển, nhìn hai nắm tay mình bê bết máu run rẩy. Nó cảm thấy có gì đó bất thường trong chuyện này. Một thằng to con lực lưỡng như Phong điên, không lý nào lại yếu ớt như vậy. Dù Minh đánh lén được cú đầu tiên, chiếm lợi thế, nhưng nó vẫn không cho rằng mình có thể chiến thắng như vậy. Điều này có bí ẩn… Trong tờ giấy kia lại yêu cầu Minh chờ năm phút hãy hành động.
Minh xoa xoa trán đầy mồ hôi, nó đã hiểu ra mọi chuyện. Trong thức ăn của Phong điên có lẽ đã bị cho thuốc. Thời gian năm phút là chờ cho thuốc ngấm… Họ cho hắn uống gì đấy, không gây buồn ngủ nhưng toàn thân cơ bắp nhão nhoẹt yếu ớt. Haizz… Minh thầm cười khổ nhìn Phong điên nằm trơ trơ trên giường, có chút áy náy.
“Toét… toét… nằm xuống ngay…”
Hai người cảnh sát lao đến. Cửa phòng giam mở ra. Minh chưa kịp phân bua gì thì hai cây dùi cui đen thui bằng nhựa cứng vụt tới tấp vào đầu nó. Minh che đầu ngồi thụt xuống vẫn đau đến choáng váng đầu óc. Sau gáy nó trúng một gậy đau nhói, trời đất tối sầm ngã xuống…
“Trong nhà giam lớn không ít cán bộ tha hóa đạo đức tiết lộ thông tin cho các băng nhóm. Vì để tránh lộ thân phận cháu, phía cảnh sát sẽ hạn chế thông tin truyền đi ở mức tối đa. Vì vậy cháu nên nhớ… Trong mắt những người cai ngục, cháu là tù phạm… Khi cần đánh, họ sẽ đánh… khi cần bắn, họ sẽ không ngần ngại nổ súng. Vì thế cháu phải tuyệt đối nghe mệnh lệnh… muốn không bị đánh thì phải ngay lập tức nằm xuống đất, hai tay che lên đầu… Nhớ đấy”.
Trong mơ màng giọng nói của ông Hiển vang lên trong đầu Minh… “Thật là con mẹ nó. Bây giờ mới nhớ ra ah”.