Hoán mệnh

Chương 4



Phần 4

Trưa hôm đó, ngồi trước chiếc bàn ăn đá hoa cương trắng sang trọng, Minh có chút thất thần. Khoảnh khắc này lần đầu tiên nó cảm nhận được sự chênh lệch to lớn trong cuộc sống giữa mình và vật chủ. Trước đây bàn cơm của nó luôn là đồ thừa thãi của nhà chủ… Còn bây giờ một bàn tiệc xa hoa theo đúng nghĩa đen đang bày ra trước mặt nhưng chỉ dành cho nó và Nhật Vi. Hơn mười món ăn, trong đó hầu hết nó chưa từng được ăn ở đời trước… Riêng chuyện ăn uống, Minh quyết định sẽ theo ý thích của chính mình.

Trong ký ức vô chủ kia, tên Minh đó đúng là phí phạm của trời. Mỗi bữa ăn hắn chỉ ăn rất ít… phần lớn là rau luộc. Hắn sợ béo. Dù biết bỏ thức ăn là phí phạm nhưng cha hắn, ông Khánh, lại bắt buộc dì Kiều phải nấu nướng đầy đủ sung túc. Bởi thế Minh mới hiểu ra tên này lại ốm yếu xanh lét như vậy ah.

– Ăn đi…

Nhật Vi gắp cho Minh miếng rau theo sở thích thường ngày, rồi cũng bắt đầu tự nhiên ăn cơm. Đối với nơi này, nhà của Minh, không chỉ riêng Nhật Vi mà cả ba đứa con gái còn lại cũng xem như nhà mình. Ăn uống thậm chí ngủ lại cũng không bị Ba Mẹ la… Ba Mẹ Nhật Vi là bạn nối khố với Ba Minh, ông Khánh. Cũng nhờ ông Khánh hỗ trợ những ngày khởi nghiệp đầu tiên mà gia đình Vi mới có hôm nay. Tình cảm hơn cả ơn huệ, hai gia đình từng có ý định kết hợp hai đứa với nhau.

Nhưng thời gian càng trôi Hoàng Minh càng có những biểu hiện bất thường. Rất nữ tính. Việc này đã làm ông Khánh rất đau lòng, từng răn dạy rất mạnh bạo. Nhưng từ ngày mẹ Minh qua đời, ông vừa thương nhớ vợ vừa chìu lòng con nên nới lỏng để mặc Minh phát triển. Nhưng đàn ông vẫn là đàn ông, dù thương người vợ quá cố tới đâu thì chỉ hơn năm ông Khánh cũng cưới về nhà một người vợ khác. Bà Khánh Phương, cựu Hoa hậu toàn quốc, sắc nước hương trời. Mẹ kế của Minh có một đứa con riêng nhỏ hơn Minh một tuổi. Thằng em này rất ngỗ ngược, ăn hiếp cả người anh mềm yếu này. Còn người mẹ kế bên ngoài dịu dàng sau lưng cay độc làm không ít lần Minh phải nuốt ngược nước mắt uất nghẹn. Thế là… dù ông Khánh rất đau lòng, Minh vẫn kiên quyết đòi chuyển ra ở riêng.

– Ơ… ăn từ từ… nghẹn bây giờ… – Nhật Vi vừa trôi theo dòng suy nghĩ vài phút, vừa quay lại liền hoảng hốt kêu to.

Minh đang mặc trên người bộ Pyjama lụa bóng hồng sen, lại ngồi chễm chệ trước bàn ăn như rồng cuốn nước. Tay trái cầm cái đùi gà, tay phải cầm khúc chạo tôm. Vừa bỏ vào miệng chưa kịp nhai đã tóm lấy cái khác. Không phải Minh tham ăn, nhưng Minh biết rõ những thứ này không ăn cũng sẽ đổ đi hết. Thật quá hoang phí. Nó còn chưa bao giờ được ăn một cách thỏa mãn như vậy. Nhưng chỉ được mười phút, Minh đã có chút không thở nổi. Đáng tiếc là cơ thể mới này của Minh có cái dạ dày quá nhỏ hay do thường ngày quen ăn rau. Nếu là cơ thể kia của nó còn không phải dọn dẹp sạch bàn ăn này sao?

– “Ợ”… xin lỗi… – Minh ngồi tựa lưng ra ghế, thở nặng nề.

– Bạn… thật là…

Nhật Vi vừa muốn cười, vừa không biết nói gì chỉ ngồi bên xoa xoa bụng cho Minh. Thấy dì Kiều đang dọn dẹp bàn ăn, cũng ngạc nhiên liếc nhìn Minh vài lần, Nhật Vi không hiểu sao lại có chút chột dạ. Nàng biết Hoàng Minh sau khi tỉnh dậy từ lần “đột quỵ” khó hiểu mấy ngày trước đã thay đổi gần như hoàn toàn. Nếu không phải Minh còn nhớ rõ mọi thứ, Nhật Vi đã nghi ngờ trên đời này có chuyện “đoạt xá” diễn ra. Cá nhân nàng không biết sự thay đổi cá tính này sẽ là tốt hay xấu với Hoàng Minh. Nhưng chuyện đã xảy ra trong phòng tắm kia sẽ là một bí mật nho nhỏ không muốn lộ ra ngoài… Nếu một ngày Ba Mẹ nàng biết Hoàng Minh không còn ẻo lả như xưa… Mặt Nhật Vi bất giác nóng lên.

“Kính kong…”

Tiếng chuông cửa reo lên bất ngờ. Dì Kiều bỏ dở bàn ăn, tự động ra mở cửa.

“Là ông bà tới…”

Nghe tiếng dì Kiều nói vọng vào từ ngoài sân, Minh tâm trạng đang vui vẻ tự nhiên trầm xuống khó chịu. Nó biết mình đang bị ảnh hưởng bởi ký ức không quá tốt đẹp của vật chủ để lại. Thằng Minh kia rất thương ba nó, ông Khánh nhưng lại căm ghét bà mẹ kế và đứa con riêng của bà ta. Bao nhiêu lần Minh bị bà ta gài bẫy, uất ức chỉ biết âm thầm khóc một mình.

“Con chào bác, chào dì…”

Nhật Vi đã bước nhanh ra ngoài đón tiếp. Căn phòng khách rộng rãi sang trọng chỉ còn Minh ngồi chễm chệ trên sofa với ánh mắt bất thường lạnh lẽo. So với linh hồn vật chủ Hoàng Minh, Minh không có điểm gì nổi trội. Dù là kiến thức, trải nghiệm hay đối nhân xử thế… nó đều kém hơn xa. Nhưng ngược lại, nó có một điểm mà Hoàng Minh ngày xưa không có. Mười bảy năm sống trong áp bức chà đạp mưu sinh đã rèn luyện cho nó một ý chí sắt đá mạnh mẽ. Khóc ư?! Nó còn không nhớ được giọt nước mắt mình rơi cuối cùng là khi nào. Trước đây vì miếng ăn Minh có thể cúi đầu khuất phục để sinh tồn. Giờ đây gia thế mới, hoàn cảnh mới, kiến thức đầy đủ cộng thêm ý chí mạnh mẽ của nó sẽ tạo thành vũ khí huỷ diệt bất cứ kẻ thù nào.

– Minh… con khỏe chưa? Có ăn uống được không? Hay để ba gọi bác sĩ Thành chiều nay qua xem lại…

Ông Khánh vừa bước vào phòng khách liền bước đến ngồi bên cạnh Minh. Minh cảm nhận được sự quan tâm của Ba… Giọng ông ồm ồm, dáng đi bệ vệ của một kẻ bề trên lâu năm.

– Dạ, con khỏe rồi. Không cần gọi bác Thành đâu Ba.

Minh trả lời Ba, nhưng ánh mắt không rời khỏi người phụ nữ đang thì thầm nói chuyện với Nhật Vi. Bà ta là một người phụ nữ đẹp. Ngoài vẻ ngoài sang trọng thì sự trẻ trung vượt thời gian đều khiến người khác phải trầm trồ. Như nhận được ánh mắt sắc lạnh của Minh, bà ta nhìn lại… Ánh mắt bà ta có chút ngạc nhiên, chút hoảng hốt như bị nhìn thấu. Nhưng sự bất thường đó chỉ nháy mắt biến mất được thay thế bằng sự dịu dàng giả tạo thường ngày.

– Minh khỏe rồi hả con?! Con làm dì và ba con lo lắng hết sức…

– Dạ con rất khỏe. Cảm ơn Dì.

Câu trả lời tự nhiên của Minh làm hai người bên cạnh có cảm giác khác nhau. Ông Khánh thì mừng rỡ vì có vẻ như mối quan hệ con chồng mẹ kế hòa hoãn hơn. Còn bà Khánh Phương lại hơi nhíu mày… Minh bỏ đi cái vẻ giận dỗi hỗn xược hàng ngày lại làm bà ta cảm thấy nguy hiểm. Như bà đang đối diện với một con thú nhỏ vô hại nay đã trưởng thành với đầy đủ răng nanh móng vuốt.

Riêng phần Minh lại có suy nghĩ khác… Mười bảy năm lăn lộn sinh tồn, nó sớm được rèn luyện nhìn nét mặt người đối diện. Minh như một con thú hoang sinh sống trong rừng sâu, càng nhỏ yếu càng phải học cách nhận biết kẻ thù của mình. Dù người mẹ kế này có khéo léo thế nào, Minh vẫn nhận ra sự thù địch trong ánh mắt đó.

– Hôm nay bác mới gặp ba con ở công ty. – Ông Khánh nhìn Nhật Vi ngồi xuống bên cạnh Minh, mỉm cười hiền hòa.

– Dạ, ba con nói gì không ạ?! – Nhật Vi thè lưỡi làm vẻ đáng yêu hỏi.

– Không có gì… vì chuyện thằng Minh, con nghỉ học hai bữa nay rồi. Hôm nay con về nhà đi chuẩn bị mai đi học chứ.

– Dạ. Còn… còn bạn Minh thì sao ạ? – Nhật Vi nhìn Minh quay lại ông Khánh hỏi.

– Minh nó mới trải qua một cơn đột quỵ. Cần phải ở nhà tĩnh dưỡng ít nhất một tuần cũng để theo dõi. Bác cũng đã báo với trường của nó. Các con học xong có thể qua đây thăm nó. Nếu được thì mang bài vở qua học chung với nó càng tốt.

– Dạ.

Ông Khánh gật gật đầu hài lòng. Từ ngày Minh ở riêng, dù bận bịu trăm công nghìn việc nhưng ông Khánh vẫn đều đặn đến thăm nó. Ông còn khuyến khích Nhật Vi và các đứa bạn gái của nó đến chơi thường xuyên, thậm chí ngủ lại ông càng mừng. Ông có chút ích kỷ, nhưng không còn cách nào khác. Là một người cha, ông hy vọng Minh qua những tiếp xúc nam nữ thường ngày mà thay đổi, trở lại thành một người đàn ông theo đúng nghĩa đen. Đôi lúc suy ngẫm, ông thà rằng Minh chơi bời gái gú lung tung như thằng em mười sáu tuổi của nó… Ông thà rằng bị người ta mắng nhiếc vì để con trai dụ dỗ con gái họ ăn trái cấm sớm… Ông thà rằng mang tiếng có cháu nội rơi rớt khắp nơi… còn hơn… còn hơn như lâu nay.

Minh ngồi im lặng không nói một lời. Khi nảy lúc ông Khánh nói đến cơn “đột quỵ” của Hoàng Minh hai ngày trước. Minh thấy ánh mắt bà Khánh Phương có chút bất thường. Bà ta thấy Minh đang nhìn mình liền lảng tránh đi. Phải chăng cái chết của Hoàng Minh có liên quan đến bà ta? Một thanh niên mười bảy tuổi, thường xuyên bơi lội, ăn rau nhiều hơn thịt… lại bất ngờ đột quỵ. Chuyện này chắc chắn có điều bất thường.

Sau khi tiễn chân Nhật Vi về nhà, Minh trải qua một hồi đấu tranh gian nan. Nó không chịu đi khám bác sĩ, nhưng ông Khánh vẫn kiên quyết mời bác sĩ Thành đến nhà. Bản thân Minh rất sợ bác sĩ. Từ nhỏ đến giờ nó chỉ bị vào bệnh viện một lần, đúng là lần sét đánh vì nhìn chị Ngọc Nga tắm đó. Ở bệnh viện hai ngày, bác sĩ cứ lầm lầm lì lì như mất sổ gạo… hễ bước vào phòng là đè nó ra chích vào mông. Ngoài lý do đó, Minh còn một sự lo lắng khác. Nó không biết được bác sĩ có thể nhìn ra linh hồn chân thật bên trong hay không?! Hoặc có thể nhìn ra cơ thể này vốn đã chết lại có thể đi đứng nói chuyện ăn cơm lại còn dê gái… Vậy thì không còn gì tệ hại hơn.

Bốn mươi phút sau…

Bác sĩ Thành đến nhà mang theo một trợ lý một y tá còn theo một ê kíp kỹ thuật. Nhìn những cái máy với đủ thứ màn hình nhảy nhảy số, Minh chỉ muốn trèo tường trốn. Nhưng quả thật Minh đã suy nghĩ nhiều rồi… Sự tồn tại của linh hồn trong mỗi con người đến nay khoa học còn chưa chứng minh được. Vậy thì có đem toàn bộ thiết bị y khoa trên thế giới đến đây cũng chẳng thể nhìn ra cái gì bất thường trong cơ thể này của Minh.

“Cần bổ sung chất… ăn thịt đỏ nhiều hơn… cơ thể cháu hơi gầy yếu so với tuổi…”

Nghe kết luận của bác sĩ Thành, ông Khánh và cả Minh đều thở phào nhẹ nhõm. Riêng bà Khánh Phương thì vẻ mặt cứ đơ ra không biểu hiện bất cứ điều gì.

Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/

Sáng hôm sau…

Đồng hồ vừa đến 4h30 sáng Minh đã ngồi bật dậy. Nó mắt nhắm mắt mở lúi cúi xếp chăn lại gọn gàng… Đến khi tìm cái chiếu bạc màu quen thuộc để dọn vào thì lại tìm không ra. Nó dụi dụi mắt nhận ra trước mặt nó là chiếc giường nệm to lớn phủ drap hồng chấm bi sạch sẽ thơm tho. Minh chợt thở phào sung sướng nhận ra tất cả không phải là mơ.

“Mình thật sự sẽ sống tiếp như thế này đến hết cuộc đời sao?!”

Minh thấy mình lâng lâng khó tả. Đến giây phút này Minh mới mơ màng hiểu ra định nghĩa của từ “may mắn”. Thì ra may mắn là có thật. Thần may mắn đã mỉm cười với mình.

“Không phải dọn hàng… Vậy thì ngủ tiếp thôi…”

Minh reo to trong lòng, nhào cả người lên giường. Cái giường này thật êm ái, lại thơm như vậy. Nó còn ngửi được thoang thoảng mùi thiếu nữ như đã ngấm vào thật sâu. Hít hoài không hết.

Vẫn cứ tưởng hạnh phúc là được ngủ đến no mắt. Vậy mà Minh trằn trọc mãi không ngủ được. Chiều qua mà cố gắng giữ Nhật Vi lại thì bây giờ đã không buồn tẻ như vậy… Minh lăn lộn trên giường khổ sở cố làm cho mình “hạnh phúc” mà không thành công. Tay nó lật qua lật lại rồi giày vò cái gối đến méo mó biến dạng… chợt nó dừng lại. Lồm cồm ngồi dậy, Minh lật cái gối ra. Ngón tay lần mò theo mép áo gối, Minh như chạm được vật gì cưng cứng. Vật đó dài dài khoảng 3 cm được khéo léo may vào trong viền gấp của áo gối.

Như cảm nhận được điều bất thường, Minh ngồi bật dậy mở sáng đèn. Lục tung hộc bàn vốn rất ngăn nắp, Minh tìm được con dao rọc giấy. Nó lúi cúi cắt mở chỉ may quanh viền áo gối. Hai phút sau Minh hơi thẫn thờ nhìn vật thể trước mắt. Nó là một mẩu giấy được cuộn lại theo chiều ngang một cái que nhỏ. Mở mẩu giấy ra, nó trở thành một tờ giấy dài 10 cm, rộng vẫn là 3 cm. Đây là một loại giấy nhuộm vàng như những thầy bùa cúng bái thường vẽ vời lên đó. Phía trên mặt giấy là những ký tự đỏ ngoằn ngoèo như giun bò… Không hiểu sao khi ánh mắt Minh lướt theo những ký tự đó cơ thể chợt ớn lạnh như có một thứ gì đó lạnh toát chạy qua.

“Đây là cái quái gì?! Bùa ngải sao?!”

Trong ký ức Hoàng Minh hoàn toàn không có bất cứ thông tin gì về những thứ này. Nhưng trong trí nhớ của thằng Minh bao nhiêu năm lăn lộn đường phố lại có. Bản thân nó khi còn đi bán vé số có một ông khách quen chuyên xem bói vẽ bùa. Mỗi buổi sáng nó đi qua ông ta đều ngoắc vào mua vài tờ vé số. Ngày qua ngày đã khá thân quen một lần Minh bấm bụng hỏi:

“Ông có thể biết trước số độc đắc không?”

Ông ta nhìn Minh cười toe toét khoe lớp răng vàng ệch, nói:

“Ta mà biết được số độc đắc thì mua vé số của mi mỗi ngày làm chi ah?”

Dù ông ta nói như thế nhưng Minh vẫn tin người đàn ông đó có thực tài. Không phải vì hàng dài người chờ đợi trước nhà ông ta mỗi ngày, mà vì một lời nói ngày hôm đó:

“Trong tuần sau cha mi có nạn… cố mà nói cha mi ở nhà đừng đi làm…”

Minh nghe lời ông ta nói, cũng rất lo lắng. Nó về thử thuyết phục cha ở nhà nhưng chỉ nhận được vài lời mắng. Công trình cha đang tăng ca gấp rút. Đừng nói nghỉ một tuần, chỉ một ngày người ta cũng đuổi việc cha. Thế là cha vẫn đi làm. Minh hồi hộp đếm từng ngày. Đến ngày cuối cùng nó nghĩ cha đã thoát nạn thì nhận được một cú điện thoại từ công trình. Cha nó bị một lô sắt công trình đang cẩu lên vài chục mét đổ ập xuống. Người ta đưa nó đi nhận diện mà nó chỉ biết khóc. Nó khóc vì không thể nhận ra hình hài của cha.

Minh xoa xoa hai mắt ươn ướt cố vượt qua nỗi đau mà tuổi thơ từng chịu đựng. Nó nhìn là bùa kia trong tay, rồi có chút ngẫm nghĩ. Nó vụt đứng dậy. Minh tốc hết drap trải giường, chăn gối xuống sàn nhà và bắt đầu kiểm tra. Đúng như Minh nghĩ. Sau mười phút, trước mặt Minh là năm lá bùa vàng ệch vẽ nguệch ngoạc. Minh bắt đầu liên tưởng đến một việc. Sự biến mất của linh hồn Hoàng Minh dường như không hề tự nhiên mà là một âm mưu. Trong đầu Minh hiện lên hình ảnh xinh đẹp của bà Khánh Phương điềm đạm đi bên ông Khánh, ba của Hoàng Minh, nó có chút rùng mình. Nếu Hoàng Minh chết… sau đó ông Khánh cũng chết… thì ai sẽ thừa hưởng khối tài sản này?!

Minh từ trong ký ức của Hoàng Minh biết được rất nhiều thứ. Như việc ông Khánh là Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Minh. Việc ông lấy tên con trai đặt cho tập đoàn mình sáng lập thì cũng hiểu người thừa kế nó ngoài Hoàng Minh sẽ không còn ai khác. Ngay cả Hoàng Minh cũng không rõ tổng tài sản của cha mình đạt mức nào. Nhưng ai cũng biết tập đoàn Hoàng Minh sở hữu vô số bất động sản trong đó điển hình là một chuỗi khách sạn năm sao, năm trung tâm thương mại, ba sân golf và một sân bay – mô hình sân bay khai thác tư nhân đầu tiên của quốc gia.

Minh nằm vắt tay lên trán nhíu mày suy nghĩ. Thông thường với nó suy nghĩ hầu như chỉ là khái niệm ghi nhớ các công việc cần làm như lau bàn, dọn dẹp, rửa bát, lau sàn nhà… Từ hơn một ngày nay, Minh bắt đầu suy nghĩ về những sự việc liên quan đến Hoàng Minh… Nhưng dòng suy nghĩ tự phát trong đầu nó có vô số khoảng trống vì thiếu hụt kiến thức. Nhưng gần như ngay lập tức những thông tin thiếu khuyết được kho kiến thức của Hoàng Minh bổ sung. Vì thế sự phối hợp giữa hai bên càng lúc càng nhuần nhuyễn không một khe hở.

Đến giờ phút này, thằng Minh vẫn tự xem bản thân mình là “người ngoài”. Nó như một người thứ ba đứng bên lề câu chuyện tranh đấu gia đình này. Thậm chí khi biết tài sản của ba Hoàng Minh nhiều như vậy, tim nó vẫn không chút loạn nhịp. Nếu Hoàng Minh đã chết, mình lại chiếm cứ cơ thể của nó, vậy mình cũng phải có trách nhiệm tìm hiểu và báo thù cho nó. Đơn giản như vậy thôi.

Hơn 6h30 Minh vẫn không ngủ được. Nó quyết định xuống dưới lầu bơi. Mặc vào cái quần bơi Hello Kitty Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Ah… Cậu Hai hôm nay dậy sớm như vậy?! Hình như cậu còn nghỉ học mà”

Vừa bước xuống tầng dưới, Minh nghe được tiếng dì Kiều nói. Nó gật gật đầu trả lời:

– Con còn nghỉ học… sáng tự nhiên không ngủ được… muốn bơi một chút cho mau khỏe.

– Vâng, để tôi lấy khăn cho cậu.

Dì Kiều nhanh nhẹn vừa quay đi thì Minh bất ngờ gọi giật lại:

– Khoan đã… con muốn hỏi dì mấy bộ drap giường con đang dùng là do dì mua phải không?

Dì Kiều ngẩng người nhìn Minh, có chút chần chừ làm lòng Minh hơi trầm xuống. Sau một chút đắn đo dì Kiều mới ấp úng nói:

– Tôi nói có gì cậu Hai thông cảm… lúc đó tôi tìm rất nhiều chỗ mà cái mẫu cậu thích không có… Không hiểu sao mới tới tai bà Phương. Vậy mà bà tìm được còn mua cho cậu mấy bộ drap… Bà còn dặn tôi không nói cho cậu biết sợ cậu lại ném đi…

Lòng Minh trầm xuống. Nó như đi trong tầng tầng sương mù lại tìm ra tia sáng dẫn đường.

– Tổng cộng bà ta đưa dì mấy bộ drap?! – Minh hỏi.

– Có ba bộ… nhưng… nhưng rất mới… tôi thấy cậu đừng…

– Dì đừng lo. Con chỉ hỏi như vậy thôi. Không ném đi đâu. Dì cứ đem hai bộ còn lại để vào phòng cho con… cũng đừng nói gì với bà Phương. Cứ xem như lâu nay con không biết…

– Vâng, cậu Hai.

Ngồi xuống bên thành hồ bơi dài 20 mét phía sau biệt thự mà trước đây chỉ dành riêng cho Hoàng Minh. Hai chân Minh thọc xuống nước huơ huơ nhưng đầu óc vẫn tiếp tục suy nghĩ.

Chỉ cần Minh chứng minh được những lá bùa kia là độc hại có thể giết người thì xem như âm mưu hãm hại con chồng của bà Khánh Phương sẽ bị bóc trần. Nhưng Minh vẫn cảm thấy có gì đó không đầy đủ… những thứ này dường như xa xa không đủ để phơi bày bộ mặt âm độc của bà ta. Bà Khánh Phương có thể chối phăng đi không biết hoặc đổ hết lên đầu dì Kiều. Vả lại những bằng chứng này nếu được khai thác tối đa hiệu quả cũng chỉ đủ tác động đến suy nghĩ của ông Khánh, ngoài ra chúng vô giá trị trước pháp luật.

Minh thấy mình cần cân nhắc thật kỹ việc phanh phui những chứng cứ này. Thay vì trả đòn sớm không hiệu quả, chi bằng âm thầm chờ đợi cơ hội một dao thấu tim…

Nếu đã tung chiêu là phải quyết liệt, không cho kẻ thù một cơ hội trở mình. Nghĩ thấu mọi việc Minh nhún người nhảy ùm xuống hồ.

“Ặc…”

Vừa chòi chòi được mấy cái nó liền bám vào mép hồ bơi, nhổ khạc liên tục.

“Mịa nó… sao lại sâu như vậy ah.”

Minh quên rằng mình không biết bơi, có chăng chỉ là kiểu quẫy đạp cho vui của đám trẻ con. Còn Hoàng Minh, hắn là tay bơi có hạn của trường. Cái hồ nhỏ này không ngừng nghỉ Hoàng Minh có thể bơi vài chục vòng đơn giản. Sử dụng được ký ức của Hoàng Minh là một chuyện, nhưng điều khiển cái cơ thể này lại là bản thân nó. Ký ức của nhà vô địch bơi lội không thể tự chuyển thành bản năng bơi lội được… Ngược lại, Minh trước đây sớm lăn lộn đường phố nên đánh nhau không thua thằng nào, nhưng nếu Minh dùng cơ thể này của Hoàng Minh để đánh nhau có lẽ khả năng bị đo ván rất cao.

Vậy để tận dụng tối đa khả năng sinh tồn có thể đạt được, Minh quyết định từ hôm nay mỗi sáng nó sẽ dậy sớm vừa tập bơi vừa tập quyền.

Ngày hôm đó Minh làm hàng loạt thay đổi trong nhà. Dì Kiều và anh Dũng tài xế cũng chạy đôn chạy đáo mua sắm đủ kiểu. Trước hết thay mới toàn bộ drap trải giường, dán tường lại gian phòng ngủ bằng màu gì đó cũng được chỉ tránh màu đỏ hồng chấm bi, trang bị một bộ nâng tạ, túi da đấm boxing sau vườn.

Vượt qua đợt kiểm tra của bác sĩ Thành, Minh thấy lòng tin của mình đã tăng lên rất nhiều. Nếu Hoàng Minh có linh thiên, muốn nó trả thù thì cũng phải thông cảm cho những thay đổi cần thiết đối với cơ thể này.

Minh ngồi trong phòng đầu tóc còn ướt vừa tắm xong. Bao quanh nó là những đống chăn drap trải giường bừa bãi lung tung… Đúng như Minh dự đoán, cả ba bộ drap do mẹ kế Hoàng Minh mua đều ếm vào trong những lá bùa. Những lá bùa này có lẽ làm suy yếu linh hồn của Hoàng Minh, đến một lúc nào đó, nó tự động thoát ly cơ thể rồi tan biến như chưa từng tồn tại… Minh nhớ được trước lúc mình gặp tai nạn, dù đầu óc hoảng loạn nhưng nó vẫn nghe được tiếng xe cứu thương đang đến gần. Có lẽ sau khi nó bị một chiếc xe khác đâm phải, vốn linh hồn nó dễ dàng thoát ly cơ thể đã vô tình chui vào trong cái cơ thể trống đang nằm trong xe cứu thương và bị tắc bên trong. Chợt nghĩ đến thằng Tùng… không biết cái chết của nó ảnh hưởng đến chị Ngọc Nga thế nào? Nghĩ đến chị Ngọc Nga, nó có chút nhớ rồi.

Minh mở hộc bàn của Hoàng Minh tìm thấy cái điện thoại di động dán chi chít decal Kitty. Nó lấy một tấm bùa ra chụp hình lại bằng điện thoại. Sau đó, nó xếp mấy tấm bùa với nhau, rồi cột lại bằng dây thun. Nó đem ra ban công nhét vào một chậu cây. Đơn giản vì để chúng cách xa nơi mình ngủ.

Nhìn qua cái tủ áo đầy quần áo rũ đỏ hồng, Minh hơi nhíu mày… Nó muốn thay toàn bộ số quần áo này nhưng phải có tiền ah. Tiền trong ký ức của Hoàng Minh cũng rất vô chừng. Chi phí mua sắm thường ngày của căn biệt thự này do dì Kiều trực tiếp báo cáo với Ba nó. Còn sinh hoạt phí hàng ngày Hoàng Minh có một tài khoản lưu trong điện thoại được ba nó tự chuyển vào. Hoàng Minh không đi chơi, cũng chẳng tiêu sài mua sắm bao nhiêu… Thật ra không có đứa con gái nào không thích mua sắm, bao gồm cả một “nửa con gái” như Hoàng Minh. Nhưng những thứ Hoàng Minh thích mua hắn lại không đủ can đảm tự đi mua. Phần lớn quần áo của hắn, ngoại trừ đồng phục trường, là nhờ bốn đứa bạn gái mua giúp. Vì thế khi hỏi trong tài khoản đang có bao nhiêu tiền, Hoàng Minh có sống lại cũng không trả lời được.

Minh có chút hồi hộp bấm mã số tài khoản trên điện thoại. Bản thân nó không quá ham hố số tiền trong đó… Vì đối với một kẻ như nó dù bất ngờ có số tiền lớn trong tay cũng không biết tiêu vào đâu. Minh chỉ thấy hứng thú như đang mở ra một hộp quà bất ngờ…

“Ta…”

Màn hình tài khoản vừa hiện lên, hai mắt Minh mở lớn như muốn rách toạc cả mí. Nó đưa tay lên nhẩm nhẩm đếm những con số… hàng trăm, hàng ngàn, hàng chục ngàn, trăm ngàn… hàng triệu… chục triệu… trăm triệu… còn… đây là… chín số… chín số nên gọi là gì nhỉ?

“Mẹ ơi… thằng cu này thật giàu ah…” – Minh thẫn thờ lẩm bẩm.

Nhớ mới hai hôm trước trên đường chạy trốn khỏi nhà bà chủ, trong đầu Minh còn luẩn quẩn suy nghĩ về số tiền mình giấu dưới chân cầu thang gỗ không kịp lấy đi… Hai trăm ba mươi ba ngàn đồng ah. Lúc gặp tai nạn nắm tiền chị Ngọc Nga cho còn nắm trong tay có lẽ cũng không còn. Tiếc đứt ruột ah. Vậy mà bây giờ…

Đang bần thần suy nghĩ thì cái điện thoại rung lên. Minh nhìn xuống liền nhận ra tin nhắn messenger của Nhật Vi:

“Trưa nay bạn làm gì?”

Minh mím môi hơi cười nhắn lại:

“Đang định đi mua sắm…”

“Ah… thật sự? Mua gì?”

“Đồ con trai…”

Con nháy của Nhật Vi chớp tắt vài giây rồi nhắn lại:

“Ừ… trưa nay học xong bạn đón mình nhé… mà đừng đậu xe cửa trước… ra cửa hông của trường nhé…”

“Ok”

Lúc này trong lớp Nhật Vi lặng lẽ cho điện thoại vào túi xách. Nàng hơi cúi đầu nhìn quanh như sợ người ta phát hiện mình làm chuyện xấu vậy. Che giấu sự thay đổi của Minh làm Nhật Vi vừa hồi hộp như đang ngoại tình, lại có chút áy náy với nhóm bạn.

“Mình có chút ích kỷ đấy… nhưng ích kỷ không phải là bản tính của con gái sao?”

Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/

Chiếc xe Bentley đen đỗ lại bên cổng phụ của trường học, chớp nháy đèn ưu tiên liên tục. Nhật Vi đã chờ sẵn dưới tán cây liền chạy đến tung tăng như con nai nhỏ. Cánh cửa sau bật mở, Nhật Vi bước nhanh vào xe. Chiếc xe liền lặng lẽ lăn bánh hòa vào dòng xe hướng về phía trung tâm thành phố.

– Sao phải lén lút như vậy chứ? Không rủ đám Na Na theo sao? – Minh hỏi.

– Không rủ… Rủ đi thì làm sao giấu… giấu… – Nhật Vi hơi cúi đầu có chút bẽn lẽn.

– À hiểu rồi… hắc hắc…

– Bạn cười cái gì chứ…

– Không cười… không cười nha… ha ha…

Nhìn Minh ngồi bên cạnh, một thân quần jean áo pull trắng rất bình thường lại làm tim Nhật Vi bất giác đập nhanh hơn bình thường.

– Bạn hôm nay đã rất khác rồi nha… bộ quần áo này mình chưa thấy… – Nhật Vi nói.

– À, đây là bộ đồ đơn giản duy nhất mà mình có ah… thường dùng để đi chung với ba…

Minh nói sự thật. Vì ông Khánh không thích cách ăn mặc hoa hoè nữ tính của Hoàng Minh nên hắn có cất giấu một bộ khá bình thường để đối phó.

– Vậy hôm nay đi mua sắm Minh thiếu gia đang theo đuổi gu thời trang nào vậy? – Nhật Vi trêu chọc.

– Thì đơn giản thôi. Như vậy là được rồi.

Minh nhìn xuống quần áo mình, nói. Thật ra đối với Minh bộ quần áo như thế này đã rất đẹp. Nhưng đúng là so sánh với những thứ Hoàng Minh thường mặc thì thứ này có thể gọi là đơn giản.

– Vậy mình đi thương hiệu nào đây?! – Nhật Vi gật gù hài lòng hỏi.

– Ơ… mình… mình đâu biết…

Minh gãi gãi đầu khó xử. Trong trí nhớ của Hoàng Minh không có gì về thương hiệu quần áo nam, bản thân Minh càng rỗng tuếch không chút khái niệm.

– Hi hi…

Nhật Vi che miệng cười. Càng nhìn gương mặt ngây ngô lúng túng của Hoàng Minh nàng càng cười rũ rượi. Hắn có đi mua đồ nam bao giờ mà biết chứ?!

Minh cười cười, ánh mắt nhìn đôi gò má hồng hào mịn màng của Nhật Vi mà có chút không nhịn được. Nói đúng ra thì Minh thật sự vừa mới gặp nàng ngày hôm qua mà cứ như đã thân quen từ rất lâu rồi vậy. Chiều hôm qua chia tay đến giờ chưa được một ngày lại làm nó nhung nhớ cảm giác kia ghê gớm. Minh bất ngờ vươn tay kéo Nhật Vi ôm chặt vào lòng, đặt lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn. Nhật Vi có chút sững người rồi cũng hé môi đáp lại nhiệt tình. Hai cái lưỡi cuốn vào nhau say mê… Bàn tay Minh không ngoan ngoãn vuốt dọc theo bờ eo nhỏ, rồi đặt lên bầu vú căng tròn đè nén dưới lớp áo dài mà xoa nắn…

– Uh… – Nhật Vi bật rên khẽ, bầu vú cũng vô thức ưỡn lên như nghênh đón tay Minh.

“Két…”

Ngay lúc này, chiếc Bentley bất ngờ thắng gấp. Hai đứa đang quấn chặt lấy nhau cũng giật thót mình bừng tỉnh, buông nhau ra.

– Tôi… tôi xin lỗi cậu Hai. – Anh Dũng nói vọng ra sau, tay còn cố tình chỉnh gương chiếu hậu sang phía khác.

– À… không có gì…

Nhật Vi ngượng chín cả mặt, đầu cúi thấp như muốn giấu luôn vào giữa hai bầu vú, ngón tay nàng lén bấm đùi Minh một cái đau điếng.

Minh nhoẻn miệng cười gian trá. Ánh mắt nó lướt qua khung cửa sổ, chợt sững người cứng đờ. Cảnh tượng ngoài cửa sổ xe thật quen thuộc. Nơi này là khu vực nó đã làm việc tá túc tại một quán ăn trong mười năm… Con đường này mỗi buổi sáng sớm nó đều khệ nệ hai tay đồ đi chợ nặng trĩu sau lưng bà chủ. Con đường này có một quán ăn… nơi đó còn có một người con gái…

– Khoan đã… anh Dũng… đi chậm lại chút.

Minh vừa lên tiếng chiếc xe liền giảm tốc độ. Nó nhìn qua lớp kính cửa sổ nhìn thấy quán ăn quen thuộc kia vẫn mở cửa buôn bán như thường ngày. Trưa nay khách khá đông, ngồi gần kín bàn. Ánh mắt Minh chợt bắt được một thân hình quen thuộc đang bận rộn đi tới đi lui liên tục… Chị Ngọc Nga. Không có nó chắc chị phải cực lắm.

– Minh muốn ăn trưa à?!

Mãi chú ý bên ngoài, lúc này Minh mới nhận ra Nhật Vi cũng chồm qua ghé sát đầu nhìn theo nó.

– Ừ… phải. Mình ăn quán kia đi…

Minh chợt nhớ đến thân phận mới của mình, ngay cả bác sĩ Thành cũng không thể truy ra. Vậy thì tại sao không vào đó tìm hiểu một chút.

Anh Dũng cũng không nói gì, chiếc xe liền tấp sát vào lề, đỗ lại. Nhật Vi có chút ngạc nhiên nhìn sang Minh. Trong ký ức của nàng, Hoàng Minh tuy không quá kiểu cách con nhà giàu, nhưng hắn rất quan tâm đến vệ sinh. Một quán ăn như thế này… trước đây là Hoàng Minh sẽ không bao giờ bước vào.

Chiếc Bentley sang trọng dưới trời trưa nắng càng bóng đến choá mắt. Chiếc xe vừa đổ lại trước làm đám thực khách và cả mẹ con bà chủ cũng ngạc nhiên đến há hốc. Cửa xe bật mở. Một thanh niên cao ráo điển trai dắt tay một cô gái trong bộ áo dài trắng học sinh thướt tha bước xuống. Hai người bước vào quán hướng về cái bàn trống duy nhất vừa được lau dọn. Cả không gian trong quán cũng như sáng bừng lên.

Ngọc Nga lúc này cũng ngớ người nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt xứng đôi như cặp đôi hoàng tử và công chúa bước ra từ chuyện cổ tích. Không hiểu sao đâu đó trong lòng Ngọc Nga có chút vị chua chua khó hiểu. Đến lúc mẹ bên cạnh thúc thúc vào người, cô mới sực tỉnh bước nhanh đến:

– Cô cậu ăn gì ah?

Nghe giọng nói quen thuộc của chị Ngọc Nga mà Minh ngẩng ra. Nó cảm thấy mình như còn đang trong một giấc mơ không có thật. Hai cuộc đời dù ngắn ngủi lại mang cho nó hai thân phận khác xa nhau. Ngày thường sẽ là nó đứng đó với cái khăn lau bàn hôi hám vắt trên vai. Bây giờ nó lại ngồi trước cái bàn ăn ung dung gọi món. Ngay cái bàn này nó quen thuộc đến mức không cần cúi xuống nhìn cũng biết một chân nó có chèn miếng gỗ để khỏi bập bênh.

– Ơ bạn này… ăn gì đây? – Nhật Vy thúc Minh một cái.

– À… hai phần bò beefsteak pate, một phần khoai tây chiên, hai lon Pepsi… Cảm ơn chị.

Minh buột miệng nói ra mấy món ăn đặc trưng nhiều người ăn của quán. Chị Ngọc Nga có chút ngạc nhiên, chỉ nhìn nhìn Minh kỹ một chút rồi gật đầu quay vào bếp.

– Bạn đã ăn ở đây rồi sao? – Nhật Vi nhìn Minh như dò xét.

– À… chưa. – Minh có chút chột dạ, nói bừa.

– Vậy tại sao bạn biết ở đây có bò beefsteak? Bạn không nhìn menu, bảng hiệu cũng không ghi món ah… – Nhật Vi theo đuổi không buông.

Minh suýt tự vả vào mặt mình một cái. Nó nhanh trí chỉ tay sang bàn bên cạnh, nói:

– Thì nhìn thứ người ta đang ăn mà gọi thôi.

Nhật Vi mím môi gật gật đầu cũng không tiếp tục tra hỏi, nhưng vẻ mặt còn nghi ngờ lắm lắm.

Lúc này từ trong bếp có tiếng xèo xèo khá lớn, một mùi hương quen thuộc bốc lên tràn ngập cả quán. Chị Ngọc Nga bước nhanh gương mặt ửng đỏ vì sức nóng của hai cái vỉ bò bằng gang bốc khói nghi ngút. Minh hơi nắm chặt bàn tay dưới bàn… Nhìn những tia dầu nóng tung tóe rơi vãi trên hai tay trắng nuột yếu ớt của chị mà nó thấy đau lòng. Chị Ngọc Nga ra phụ quán cũng không ít, nhưng thường những thứ nóng như thế này chỉ có Minh mới chịu được. Nó có chút hối hận vì chọn món bò beefsteak rồi.

Chị Ngọc Nga bước gần đến bàn Minh, còn một lối đi nhỏ giữa hai bàn phía trước chị giở cao hai tay nhanh nhẹn lách người qua. Ngay lúc này, ông khách bàn bên cạnh chợt nhướng người chuẩn bị đứng lên… Minh đang nhìn chị chợt hoảng hốt lao đến.

– Chị Ngaaaa… cẩn thận…

Minh nhanh như cắt đến sau lưng vị khách kia, một tay đặt trên vai giữ ông ta ngồi yên vị trí. Chi tiết nho nhỏ này trong cái quán ăn đông kín người không mấy ai chú ý. Bà chủ, mẹ Ngọc Nga ngồi trong quầy cũng chị tặc lưỡi cho qua. Nhưng lúc này ngay tại bàn ăn của Minh lại có chút lúng túng. Hai đĩa bò beefsteak đã đặt xuống bàn an toàn nhưng hai người con gái ở đó lại không hẹn cùng nhìn Minh chằm chằm.

– Cậu biết tôi sao?

Ngọc Nga hơi nheo mắt như cố nhớ ra người thanh niên trước mặt, nhưng rõ ràng mình chưa gặp cậu ta. Một người thanh niên vừa đẹp trai lại vừa giàu có như vậy, nếu đã gặp cũng không dễ quên như vậy.

– À… có biết. À không hẳn. Em nghe người ta nói về chị nên… – Minh vừa nói ra liền hối hận hết sức.

– Ai nói về tôi? – Chị Ngọc Nga hỏi tiếp.

– À… à… thằng Tùng, học trường Hậu Giang.

Minh thật sự đã hết cách. Nếu nói một người bạn của chị Ngọc Nga quen mình thì chị sẽ hỏi tên gì… kiểu gì cũng chết. Đúng như Minh đoán, nói đến cái tên mà chị Ngọc Nga ghét cay ghét đắng, nét mặt chị liền lạnh lùng khác hẳn.

– À… vậy được rồi. Cũng cảm ơn cậu giúp tôi khi nãy.

Chị Ngọc Nga vừa quay người đi, Minh chợt nhớ đến chuyện đã xảy ra thằng Tùng. Nếu nó chết có lẽ chị Nga cũng không yên lành đứng đây, thậm chí cái quán này cũng không hoạt động bình thường như vậy.

– Chị ơi… – Minh gọi theo.

Chị Ngọc Nga quay lại, ánh mắt đã có chút thiếu kiên nhẫn. Không hỏi, chỉ chờ đợi Minh nói.

– Chị mấy hôm nay có gặp Tùng không?! Em… em điện nó không được. – Minh thấy mình thật oan ức ah.

– Tùng nó… nó bị tai nạn. Đang nằm viện chưa về đâu.

Chị Ngọc Nga nói vừa xong liền quay ngoắt người đi… chỉ thiếu chút đã ra lệnh đuổi khách ah. Minh đang định hỏi thêm về bản thân mình hay nói đúng hơn là cái cơ thể kia của mình thì lời nói nó chững lại. Ánh mắt nó vừa nhìn sâu vào quán, ngay chân cầu thang gỗ, nơi nó thường ngủ mỗi đêm… Nơi đó có một đĩa trái cây nhỏ nhỏ còn cắm vài cây nhang đang cháy.

Đầu óc Minh trống rỗng, cảm giác xung quanh cũng tê liệt. Nó như một người đang sống sờ sờ lại thấy được bia mộ của chính mình. Với thân phận của nó trong căn nhà này, sau khi chết được cái đĩa trái cây đó và vài cây nhang đã là đủ mặt mũi rồi.

Sau vài giây ngơ ngác Minh quay qua thấy Nhật Vi đang chống cằm nhìn mình. Ánh mắt “không khai thì chết” đó của nàng làm Minh bối rối. Nó đằng hắng một tiếng, đẩy đĩa thịt bò ra trước mặt Nhật Vi.

– Ăn đi… nguội rồi.

– Không ăn… không nói không ăn…

– Bây giờ có ăn không? Không ăn thì…

Minh giơ cái nĩa xiên một miếng thịt bò đút vào miệng Nhật Vi. Nàng không ngăn được đành há miệng, còn nhéo Minh một cái.

– Không giỡn… người ta nhìn kìa…

Đứng trong quầy thu ngân, Ngọc Nga nhìn về phía đôi nam nữ đang đùa giỡn kia. Ánh mắt có chút u ám buồn vô cớ. Chàng trai kia có lẽ nhỏ hơn nàng một hai tuổi, lại có nét gì đó quen thuộc khó tả… Lắc lắc đầu, Ngọc Nga xua tan ý nghĩ mông lung. Nàng bước lại chân cầu thang lấy đĩa trái cây mang vào quầy… tiện tay rút mấy cây nhang cháy dở dụi tắt. Nàng chọn một trái lê, đưa lên miệng cắn, ánh mắt lén nhìn về phía tên đẹp trai lồng lộng kia.

“Xoảng…”

Trong bếp lại vang lên tiếng đổ vỡ. Ngọc Nga thoáng nhíu mày đi vào trong liền nghe giọng oan oan của mẹ nàng:

“Mày bị cái gì mấy hôm nay vậy hả?! Ngớ ngớ ngẩn ngẩn… Chạy bàn thì đổ đồ ăn lên khách… Rửa chén cũng bể mất mấy cái?! Đến cả cái bàn thờ ông địa của tao mày cũng phá tan nát… giờ chỗ cắm nhang cũng không còn… Mày muốn trù ếm nhà tao hay sao hả?!”

– Mẹ… đừng la nó nữa… nó khóc rồi kìa.

– Thôi… không khóc. Để đó chị phụ cho.

Chương trước Chương tiếp
Loading...