Hoán mệnh

Chương 5



Phần 5

Biệt thự Hoàng Minh…

– Phù… mệt quá…

Hai đứa hai hai cánh tay cũng muốn rã rời… Nào là túi to túi nhỏ xách lên lầu một ném hết lên giường ngủ của Minh. Minh cũng có chút thất thần nhìn đống quần áo giày dép chất lên như núi nhỏ trước mặt. Đây là của mình hết sao.

Thật ra Minh trước khi đi mua sắm dự định chỉ mua hai bộ quần áo thôi. Nhưng không ngờ với năng lượng thúc đẩy của Nhật Vi hai đứa đã làm một trận càn quét mạnh mẽ như sóng thần vào bờ. Bây giờ túi quần của nó còn nhét căng một cọc thẻ khách hàng Vip của không nhớ hết bao nhiêu cửa hàng.

– Vậy… mình đi về nha…

Nhật Vi nói nhỏ, liền quay người muốn đi xuống lầu. Bản thân nàng đang rất mâu thuẫn. Nửa muốn ở lại nửa muốn về… Nàng sợ. Nhật Vi biết mình nếu vẫn như trước đây không giữ khoảng cách với Minh thì chuyện kia chắc chắn sẽ xảy ra…

Nhật Vi thích Minh từ khi hai đứa còn nhỏ… Nàng cũng không cho rằng tình cảm của mình với Minh là tình yêu. Nhưng nó cũng đủ mạnh mẽ để ngăn nàng không tiếp nhận tình cảm của rất nhiều người theo đuổi. Nàng cũng từng rất đau lòng vì Minh càng ngày càng biến chuyển… Thậm chí có lúc nghĩ, nếu hy sinh cơ thể mình để Minh quay về làm một người con trai chân chính, nàng cũng sẵn sàng. Nhưng sau lần tắm chung trước, có vẻ như Minh cũng không cần nàng định hướng lại giới tính nữa rồi. Vì thế đối với chuyện sắp xảy ra, Nhật Vi rất mâu thuẫn, có chờ mong, nhưng cũng có sợ hãi.

– Ai cho về mà về…

Minh vươn tay kéo Nhật Vi lại, ôm ghì vào lòng, môi như quen đường tìm đến đôi môi mềm mại của nàng.

– Ưm… bạn muốn làm gì ah? – Nhật Vi có chút giãy giụa vẫn không tránh nụ hôn của Minh.

– Minh muốn hôn Vi đó… – Minh vẫn nhẹ nhàng nhấm nháp đôi môi xinh xắn của nàng.

– Không phải vẫn đang hôn sao?

– Không phải… Hôn chỗ mà… hôm trước chưa sạch ah… – Minh hôn lên vành tai đỏ ửng của Vi, thì thầm.

– Ah…

Cơ thể Nhật Vi thoáng run rẩy, hơi thở nàng dồn dập như nghĩ đến chuyện hôm trước.

– Thôi đi… như vậy… như vậy… kỳ lắm…

Nghe giọng Nhật Vi nói lí nhí, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng đã cúi thật thấp lòng Minh như có mèo cào. Khó chịu ngứa ngáy kinh khủng. Nó cắn môi đóng sập cánh cửa phòng, vừa quay lại thì thấy bóng lưng Nhật Vi đã chạy ù vào phòng tắm. Minh vừa định bước đến thì cửa phòng tắm cũng đóng sập lại.

“Hắc hắc…” – Minh phì cười, cởi phăng cái áo thun nằm phịch xuống giường.

Chiếc giường này thật êm ái. Dì Kiều đã thay tấm drap mới, tuy chất lượng vải không cao cấp như cái cũ, nhưng đối với Minh, một thằng từng bao nhiêu đêm nằm ngoài hiên nhà người ta ngủ thì đã quá tốt rồi.

Tâm trạng của Minh một lần nữa trầm xuống khi nó nhớ lại những gì mình thấy vào buổi trưa hôm nay… Manh chiếu bạc màu của nó chắc bà chủ đã đem đi đốt bỏ. Lòng Minh lại có chút hụt hẫng, như mất mát gì đó không thể giải thích được. Nếu ông trời cho nó một lần nữa lựa chọn… hoặc làm người ở cho nhà người ta, hoặc là thân phận thiếu gia cao cao vời vợi như bây giờ, không cần nghi ngờ nó chắc chắn sẽ chọn lấy cái sau.

Dù là vậy, nhưng hiện nay khi chưa hoàn toàn hòa nhập vào thân phận mới, quay lại chốn cũ đã thấy vắng bóng mình, Minh có chút buồn bã không tên. Nó nhận ra cái thân phận trước đây của mình thật ra còn hèn kém hơn nó tự đánh giá… Một thằng Minh như nó chết đi thì thế giới vẫn quay, xã hội vẫn bận rộn, người ta vẫn ăn bò beefsteak… Dấu tích từng tồn tại của nó chỉ còn lại một đĩa trái cây và vài cây nhang dưới chân một cái cầu thang gỗ.

Minh thấy khóe mắt mình đau xót. Nó nhắm mắt lại chợt cảm thấy ươn ướt khác lạ. Cơn buồn ngủ nhẹ nhàng len lỏi vào trong trí óc của nó… Minh như trở về cậu bé ba tuổi… Khi đó cha mẹ còn bên nhau, ông bà còn sống. Mỗi ngày Tết cả gia đình sum vầy bên nhau rất vui vẻ. Mẹ nó làm cả mâm cơm thịnh soạn cúng ông bà cố. Ba đặt nó ngồi trên đùi nhìn lớp khói hương tràn ngập lãng đãng khắp nhà, nói:

“Sau này trách nhiệm kéo dài hương hỏa là của con…”

“Hương hỏa là gì vậy Ba?”

“Là cúng tế tưởng nhớ dòng họ ông bà… còn là sinh con nối dõi mang họ của con… sau này, con cũng phải dạy con của con như vậy…”

“Ah… vậy con của con nó tên gì vậy Ba?”

Ba nó phì cười, xoa xoa đầu Minh, nói:

“À thì… con tên là Lê Hoàng Minh. Vậy nếu nó là con trai… có thể đặt là…”

Trong mơ màng, hai chân mày Minh nhíu chặt như giãy dụa cố thoát ra khỏi giấc mơ đó… Nó ú ớ một cách vô thức, hai dòng nước mắt chảy dài xuống:

“Mình là Lê Hoàng Minh… tại sao lại trùng hợp như vậy?! Kéo dài hương hoả sao?! Làm sao mình có thể. Thân thể này… không thể…”

Một bàn tay thon dài trắng muốt nhẹ nhàng đặt lên trán nó, xoa xoa dịu dàng.

– Minh… Minh… bạn sao vậy?!

Giọng nói nhẹ nhàng của Nhật Vi như một sợi tơ len lỏi trong mớ hỗn độn trong đầu, tìm thấy linh hồn Minh mà đánh thức. Minh choàng tỉnh ngồi bật dậy. Vừa nhìn thấy Nhật Vi, nó bối rối vội lau hai bên mặt.

– Mình… mình không sao…

Đứng bên giường, Nhật Vi quấn người trong một chiếc khăn tắm nhỏ chỉ đủ che từ bầu ngực đến hơn nửa mông. Nàng mím môi nhìn xuống Hoàng Minh. Trước đây, không ít lần nàng thấy Hoàng Minh khóc… nhưng những lần khóc lóc đó phần lớn đều là chuyện trẻ con. Nhưng lần này lại khác… Nhật Vi thấy được trong ánh mắt của Hoàng Minh đang cố che giấu một sự cô đơn và dằn vặt. Những giọt nước mắt này của Hoàng Minh lại làm cho lòng nàng đau xót như chính mình vừa mất mát điều gì đó rất quan trọng.

Nhật Vi choàng tay ôm ghì lấy đầu Minh áp chặt vào ngực mình, hôn lên mái tóc đen bóng của Minh.

– Bạn… bạn có thể mà… chuyện kéo dài hương hoả… chuyện kia… ai có thể nghĩ bạn không làm được… Nhưng mình biết bạn có thể.

Áp mặt vào hai bầu vú căng tròn dưới lớp khăn tắm mềm mại của Nhật Vi, nghe những lời chân tình nàng nói, Minh có chút chết lặng. Đây là… hình như có chút hiểu lầm thì phải.

– À… thật ra… mình muốn nói…

Minh vừa ngẩng đầu lên muốn phân trần một chút thì Nhật Vi đã cúi xuống trao cho nó một nụ hôn thật sâu. Khi hai chiếc lưỡi điên cuồng cuốn vào nhau thì chiếc khăn tắm của nàng rơi xuống. Cơ thể tuyệt đẹp của Nhật Vi không mảnh vải che đậy phơi bày trong vòng tay của Minh. Hai bàn tay Minh say mê vuốt ve dọc theo làn da mịn màng của nàng, cảm nhận từng đường cong uốn lượn mê người làm cả cơ thể nó hừng hực thiêu đốt.

– Ư…

Cánh tay vòng qua bờ eo nhỏ gọn của Nhật Vi. Minh vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng. Miệng nó như một con cá chép thiếu dưỡng khí không ngừng hớp hớp hôn hít lên khắp ngực nàng. Chiếc lưỡi nó thèm thuồng liếm quanh quanh hai cái núm nhỏ đỏ hồng rồi ngậm lấy chúng mà mút mút say mê. Hơi thở của Nhật Vi dồn dập, cơ thể run rẩy nhẹ nhẹ theo những nụ hôn của nó.

– Nằm xuống đây đi…

Minh đứng lên, tiện tay gạt phăng những túi đồ dọn ra một chỗ trống trên giường. Nhật Vi ngã sấp lên giường, úp gương mặt xấu hổ đỏ lựng vào hai lòng bàn tay.

– Minh nói… chỉ hôn thôi đó… – Nhật Vi lí nhí nói qua kẽ hở bàn tay.

– Ừ… chỉ hôn thôi… – Minh gật gật đầu, nước miếng cứ ứa ra không kiểm soát nổi.

Ánh mắt nó không thể rời khỏi cơ thể trần truồng của Nhật Vi, chiêm ngưỡng nó một cách say mê như một tác phẩm của tạo hóa. Quỳ gối lên giường, dương vật Minh đã căng cứng dựng ngược chống đũng quần nhọn lên như nóc lều. Ánh mắt nó sáng rực nhìn vào khe hở giữa cặp mông tròn trịa nõn nà và cặp đùi thon dài trắng muốt của nàng. Một khoảng hở hình thoi nhỏ sâu xuống lộ ra hai mép âm hộ đỏ hồng ươn ướt khép kín lại như đang chờ được khám phá. Minh thấy tim mình đập dồn dập, nó muốn ngay lập tức đè nghiến lên cơ thể trần truồng của Nhật Vi, dùng khúc thịt nóng hổi căng cứng của mình thô bạo khai mở hai mép thịt khít khao đỏ hồng kia… Nhưng không được, nó đã hứa với nàng ah… Nó không muốn mình toại nguyện một lần để nàng xa lánh mình mãi mãi.

Hơi thở Minh dồn dập khi người chậm chậm cúi xuống, dùng cái lưỡi nóng của mình liếm dọc theo tấm lưng mảnh mai của Nhật Vi. Lại đi sâu xuống, áp mặt lên cặp mông căng tròn mịn màng của nàng.

– Hi hi… nhột lắm ah… – Nhật Vi khẽ giãy giụa làm hai bờ mông nảy lên rung động.

– Ha ha… ngoan nào…

Minh cứ tiếp tục hôn như muốn phủ kín cơ thể trần truồng của Nhật Vi bằng hơi thở của mình. Minh không có kinh nghiệm nam nữ… có chăng là một chút xảy ra hôm trước. Nhưng vượt qua được sự ham muốn chiếm hữu ban đầu, giờ đây hôn hít vuốt ve cơ thể tuyệt đẹp của Nhật Vi nó lại thấy mình đạt được một khoái cảm khác. Giống như ăn một cái bánh ngon là phải từ từ nhấm nháp… Giống như năm nào đó, chị Ngọc Nga cho nó một góc nhỏ bánh trung thu. Nó không ăn ngay, mà nâng niu trên tay, hít hà cả buổi tối, rồi mới từ từ nhấm nháp từng chút một. Như vậy mới ngon ah.

Minh nhẹ nhàng lật người Nhật Vi lại. Để toàn bộ cơ thể lõa lồ của nàng phơi bày dưới ánh mắt thèm thuồng của nó. Minh tiếp tục triền miên say mê hôn khắp cơ thể trần truồng của nàng. Đến khi nụ hôn Minh dừng trên bờ mu mềm mại kia, chiếc mũi nó hít hà hương thơm thiếu nữ làm những sợi lông tơ rung động.

– Minh ơi… hay là… đừng…

Nhật Vi mặt đã đỏ đến mang tai, nói năng lúng búng không nghe rõ. Nhưng sự chống đối yếu ớt của nàng không ngăn được Minh mở rộng cặp đùi trắng muốt non mịn của nàng sang hai bên. Nó cúi sâu vào, dùng cái lưỡi ấm nóng quét dọc theo mép thịt đỏ hồng khít khao kia. Đầu lưỡi chạm được vùng thịt da ẩm ướt kèm theo một mùi hương thiếu nữ nồng nàn…

– Ôi… Minh ơi…

Nhật Vi rên khẽ, cả người run rẩy, cặp đùi khép lại kẹp cứng cả người Minh. Minh nhẹ nhàng đè cặp đùi nàng mở ra lần nữa, cái lưỡi nó lại chậm rãi liếm dọc theo khe giữa hai mép âm hộ ấm áp của nàng.

Với kẻ lớn lên từ đường phố như Minh, “liếm lờ…” là một câu chửi tục nhằm miệt thị kẻ làm việc đó. Nhưng hôm nay Minh nhận ra nó lại rất thích thú với việc này. Thì ra “lờ” của con gái lại thơm như vậy… còn ướt ướt trơn nhẫy như bôi mỡ. Cái “lờ” của Nhật Vi như một bông hoa hồng hào xinh xắn. Hai cánh thịt mềm mại bên ngoài bị nó hôn đến căng mọng lên, hé mở lộ ra hai mép mỏng đỏ hồng bên trong… phía trên còn có một mẩu thịt nho nhỏ đáng yêu như phần nhuỵ hoa nhô lên chờ những con ong đến hút mật. Minh ngậm kín lấy âm hộ nàng, cái lưỡi nó say mê đánh lên phần nhuỵ hoa kia, lại khám phá bên trong như muốn vét khô dòng suối nhỏ từ sâu khe núi không ngừng chảy ra. Miệng lưỡi đã không ngừng nghỉ, hai tay Minh lại vươn lên trên, nhào nặn hai bầu vú căng tròn của Nhật Vi.

– Ummmm… ôi… ôi…

Minh hôn đến mức cả người Nhật Vi đều ửng đỏ rạo rực, hai mắt nàng đê mê say tình nhìn xuống nó. Hơi thở nàng ngắt quãng, hạ thể nẩy lên từng đợt từng đợt theo cái lưỡi ấm nóng của Minh.

– Minh ơi… ôi… Minh… Vi muốn… – Nhật Vi nỉ non thật khẽ, mặt đỏ ửng như gấc chín.

Minh háo hức đứng vụt dậy. Nó cởi quần, tụt luôn chiếc quần lót ném đi. Nó quỳ gối trên giường giữa cặp đùi mở rộng rã rời của Nhật Vi. Nhìn nơi thầm kín tuyệt đẹp của nàng đã ướt đẫm hai cánh hoa đỏ mọng hé mở như chào đón, Minh thấy tim mình rộn ràng không thể tả. Nếu nói chuyện xảy ra hôm trước là khai vị thì hôm nay mới là món chính ah. Nhìn vào ánh mắt đê mê ngượng ngùng của Nhật Vi, Minh thấy được sự hồi hộp xen lẫn mong chờ. Nó cầm lấy dương vật căng cứng của mình, cọ cọ vào hai cánh hoa kia, rồi chậm chậm chèn vào…

– Ư…

Minh nghe theo hơi thở dồn dập của Nhật Vi, nó nhìn theo đầu dương vật bóng lưỡng của mình từng chút đi vào ép căng phồng hai mép thịt âm hộ của nàng. Thật nóng ah… lại chặt cứng như vậy. Cơn sướng râm ran làm Minh có chút gấp gáp, nó hẩy mông mình tới.

– Ah… đau… – Nhật Vi kêu lên đau đớn, nước mắt cũng trào ra.

– Mình xin lỗi… mình xin lỗi… tại mình thích quá ah…

Minh bối rối phân bua. Dương vật nó như vừa đi qua một lớp màn chắn. Với cái kiến thức ngu ngơ của bản thân Minh thì không thể biết cái gì là lần đầu của con gái.

– Mình không sao… mình cũng thích mà… – Nhật Vi lau vội hai giọt nước mắt, mỉm cười nói.

– Vậy… vậy… bây giờ…

Minh có chút ấp úng. Dương vật còn giữ nguyên vị trí sâu bên trong người Nhật Vi, không dám nhúc nhích. Nó đang rất sợ Nhật Vi ra lệnh thu quân ah.

– Phì… bạn thật ngốc… đang làm gì thì làm tiếp đi… Mà… nhẹ nhẹ thôi…

– À… vậy… mình làm tiếp nha…

Minh bắt đầu để hạ thể mình nhấp nhấp nhè nhẹ. Nó cũng quan sát Nhật Vi… nàng nhắm chặt hai mắt, gương mặt ửng đỏ lúc hơi nhăn, lúc lại giãn ra thoải mái. Được một lúc bên trong nàng như nước thật nhiều… Minh thấy mình ra vào cũng dễ hơn nhiều. Đôi môi mím chặt của Nhật Vi cũng hé mở phát ra tiếng rên rỉ ư ử đáng yêu không thể tả.

– Ư… ư… ư…

Minh hít hà sung sướng. Hai tay nó bóp hai bên bờ eo nhỏ của Nhật Vi, ghì lấy cơ thể nàng để hạ thể mình tăng tốc mỗi lúc càng nhanh. Cơn sướng râm ran nãy giờ như một ngọn lửa nhỏ le lói bắt được gió liền thổi bùng lên nhanh chóng. Sướng quá ah. Thì ra là làm tình với con gái lại có thể sướng như vậy.

– Minh ơi… ư…

Nhật Vi bấu chặt lấy hai cánh tay nó. Những ngón tay thon dài mảnh mai kia lại có thể mạnh mẽ làm nó đau nhói. Nhưng bất chấp cả cơn đau đó, cơn sướng khoái tột đỉnh đã tới thật nhanh…

– Ah…

Minh rùng mình sung sướng, dương vật ồ ạt xuất tinh lấp đầy bên trong người Nhật Vi. Nó thở dốc ngã người đè lên cơ thể trần truồng của nàng, môi tìm đến môi, bàn tay lại vui thích mơn trớn hai bầu vú căng tròn kia.

Nụ hôn rời môi Nhật Vi, Minh hôn xuống chiếc cổ thanh mảnh và từng tấc da thịt của nàng. Hai tay nó bóp lấy hai bầu vú vung lên, há miệng thèm thuồng ngậm mút. Nhật Vi đã có chút rã rời, bên trong còn âm ỉ đau đớn… Nhưng những nụ hôn và vuốt ve mơn trớn của Minh lại làm cho nàng tìm lại được khoái cảm. Nàng ôm ghì lấy đầu Minh, còn ưỡn hai bầu vú lên mặc cho Minh giày vò thích thú. Hai chân nàng vô thức tự mở rộng, sẵn sàng đón nhận Minh một lần nữa.

– Ưm…

Không khó khăn như lần trước, lần này bên trong Nhật Vi đã trơn nhẵn nên Minh dễ dàng lấp kín âm hộ nàng. Dù là lần thứ hai liên tục cách nhau chỉ vài phút nhưng cảm giác thông thuận mang đến khoái cảm còn vượt trội hơn lần đầu tiên. Minh chống cùi chỏ xuống giường, hai tay luồn dưới hai cánh tay Nhật Vi, ghì chặt bờ vai nàng. Cặp đùi trắng nõn của nàng mở rộng hai chân lại quặp vào giữ lấy mông Minh. Hai cơ thể trần truồng hào hển phấn khích, môi lưỡi cứ cuốn lại rồi tách ra để thở dốc. Hạ thể Minh dập lên xuống liên tục đến cả cái giường to lớn cũng rung lên bần bật liên hồi. Mồ hôi trên lưng Minh chảy dài nhỏ giọt xuống hai bầu vú cũng căng bóng nhễ nhại của Nhật Vi.

– Minh ơi… ôi…

– Vi ơi…

Hai cơ thể trần truồng gồng cứng rồi đổ ập lên nhau. Cơn sướng khoái chạy rần rần khắp cơ thể chỉ muốn giữ nguyên trạng thái này mãi mãi… Trên chiếc giường hai cơ thể nam nữ trần truồng dính chặt vào nhau thiêm thiếp đê mê bao quanh là vô số túi giấy mua sắm to nhỏ ngổn ngang.

– Minh ơi… của bạn… của bạn… lấy ra được không?

– Để nguyên vậy đi… ấm lắm… mình thích…

– Nhưng… nó… lại to lên rồi…

– A… vậy bạn không thích nó to hơn sao?

– Thích… nhưng mà còn đau lắm…

Minh phì cười, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại đã có chút tê dại của Nhật Vi. Nó ngã người sang bên cạnh, vòng tay bên dưới rồi kéo nàng nằm úp lên ngực mình. Hai người ôm nhau lim dim tận hưởng giây phút yên bình sau cuộc ái ân.

Nghỉ ngơi được mười phút, khi Minh còn đang mơ mơ màng màng, Nhật Vi chợt hỏi nhỏ:

– Chị Nga kia là gì của bạn?

– Là con bà chủ… Mình từng đi làm công cho nhà chị ta suốt mười năm…

Trong cơn buồn ngủ, Minh nói như phản xạ tự nhiên. Vừa nói ra, nó có chút giật thót cả người. Cơn ngủ kia cũng bay biến mất.

– Phì… bạn nói cứ như thật ah. – Nhật Vi phì cười.

– Vậy người ta trả lương bạn bao nhiêu một tháng?! – Nàng chống cằm trên ngực Minh, tinh nghịch hỏi.

– À… là năm trăm ngàn. – Lỡ phóng lao phải theo lao, Minh cũng điềm nhiên trả lời.

– Lương thấp như vậy mà cũng làm sao? – Nhật Vi nói giọng õng ẹo đùa nghịch.

– Biết sao được… bao ăn bao ở mà.

– Thôi đi… xạo vừa vừa thôi. Không ngờ bạn có khả năng nói dối không chớp mắt luôn. – Nhật Vi nhe răng cắn lên ngực Minh một cái đau điếng.

– Ui da…

“Nói thật mà không ai tin là sao nhỉ?” – Minh cười khổ, thầm nghĩ.

Kể ra cũng đúng. Câu chuyện ly kỳ của nó mà đem ra kể thì khả năng cao nhất là ngay ngày mai sẽ có người đưa nó lên nhà thương điên.

– Không giỡn nữa… nói ra mau… – Nhật Vi đánh lên ngực Minh, gắt.

– Thì… thằng Tùng là bạn cấp hai của mình, thỉnh thoảng có chat messenger. Nó khoe là chị bà con nó… có quán làm món bò beefsteak ngon… Tình cờ hôm nay đi ngang qua đó, vào ăn thử ủng hộ. Vậy thôi. – Minh nói lung tung, dù gì Nhật Vi cũng không chứng minh được.

– Hừ, mình biết không đơn giản như vậy… cái gì mà ăn ủng hộ chứ… Rõ ràng bạn nhìn chị ta… còn chảy nước miếng ròng ròng như… mối tình đầu gặp lại vậy… – Giọng nói Nhật Vi lúc này có chút chua chua.

– Không phải đâu… Mình nhỏ hơn chị ấy mà. – Minh hơi chột dạ chối bay đi.

Minh vòng tay bợ lấy cặp mông trần trụi mát rượi của Nhật Vi, kéo nàng sát lên người mình, thì thầm vào tai nàng:

– Vả lại trước giờ chỉ có lúc… nhìn bạn tắm mình mới nước miếng chảy ròng ròng thôi… mình thề đó.

– Hứ… xem như… tạm tin bạn đi.

Nhật Vi cũng không muốn tra hỏi nữa vì hai bàn tay tác quái của Minh lại bắt đầu hoạt động. Nhật Vi cả người vặn vẹo né tránh lại vô lực đành để mặc Minh vuốt ve sờ mó thỏa thích.

– Thôi, mình phải về đây. Tối còn học bài…

Nhật Vi chống tay lên ngực Minh, nhỏm người ngồi dậy, dáng người xiêu xiêu vẹo vẹo đau đớn. Minh nhìn xuống giữa bắp đùi nõn nà của nàng chảy ướt dòng tinh dịch trắng bệt còn pha chút vệt đỏ hồng của lần đầu tiên, lòng chợt dâng lên một cảm giác chua xót. Minh ngồi bật dậy, vòng tay bế ngang cơ thể của Nhật Vi đi vào buồng tắm.

– Bạn muốn làm gì nữa?

– Tắm cho bạn thôi.

– Chỉ tắm thôi đó… mình không được nữa đâu…

– Ừ, chỉ tắm thôi.

– Hứa đi…

– Hứa.

– Tắm xong có đưa mình về không?

– Có…

– Hứa đi…

– Hứa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...